Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 76

347 0 0 0

CHƯƠNG 76

Chuyện gì đang xảy ra, Võ Hà dường như không thể bình tĩnh mà nhận định. Theo chị ba rời bệnh viện, cô được thuộc hạ đưa đến căn nhà có hai người đàn ông. Đã 1 ngày trôi qua, từ cái đêm mà Huy Mạnh thật sự muốn giết Diễm, cũng như biết tin cha và anh hai bị bắt. Cô hiện tại giống như bị giam lỏng không thể liên lạc ra ngoài. Chị ba của cô đang giam lỏng cô. Điều đáng ngạc nhiên hơn hết, chị ấy không hề nhút nhát nữa mà rất nhanh trí. Thuộc hạ của ba hiện tại dường như đa phần cũng theo về cục cảnh sát, chỉ còn Trần Luân cùng gần 10 người chờ ở bệnh viện để đưa cả hai rời khỏi vào đêm hôm đó.

  • Chị ba, sao chúng ta phải đến đây? – cửa kính ngăn cách 2 gian nhà vừa mở, Võ Hà lập tức nhận diện người tiến vào, là chị của cô

Đặt hộp cơm xuống bàn, Hướng Dương gỡ nón trùm của áo khoác, nón kết và lớp khẩu trang che giấu khuôn mặt. Ra ngoài đeo khẩu trang, trùm mũ nón, đội nón kết là thói quen, cô ta chính là không thích tiếp xúc ánh sáng, cũng như không muốn bị nhận ra.

  • Cứu ba và anh hai xong chúng ta sẽ rời khỏi đây

Ánh mắt ngạc nhiên, Võ Hà nhận ra hơi lạnh trong lời nói, có chút gì đó rất u ám và không hề có độ ấm. Cứ giống như là nhất định làm được, phải làm. Chị ba của cô không diễn tả tình cảm giống như những người khác, cũng không phải cô gái yếu đuối. Thế nhưng, chị ba lúc này là người cô chưa từng thấy qua trong suốt hơn 20 năm qua.

  • Nếu ba và anh hai không phạm tội đương nhiên được thả, chị ba bình tĩnh lại

Gỡ tay Võ Hà ra hỏi tay mình, Hướng Dương bật Ipad và đặt trước mặt Võ Hà.

Nhíu mày, Võ Hà không biết chị mình là đang muốn làm gì. Cô cũng cúi xuống mà nhìn vào những gì đang hiện ra.

  • Họ là cảnh sát sao?

Sự ngạc nhiên này, Hướng Dương sớm đoán được. Đã đến lúc không thể để em gái vô tri coi như cái gì cũng không biết. Không thể để nó vô tâm với ba và anh hai, hai người đã luôn cố gắng bảo vệ gia đình này. Thậm chí cho dù họ đã làm sai.

Cảnh sát len lỏi vào tập đoàn Cường Thịnh, người đi theo anh hai, người ở cửa tiệm massage thăm dò. Cả người mệt mỏi, chân tay nhũn ra. Nghi vấn bấy lâu là đúng, ba và anh hai quả nhiên có dính líu đến pháp luật.

  • Không cho phép em nghĩ xấu về ba và anh – hét lớn, Hương Dương kéo Võ Hà đứng lên. Ba và anh luôn bảo vệ em ấy, em ấy không được phép nghĩ họ xấu

Ánh mắt này, rất giận dữ, tơ máu rất nhiều. Không được phép nghĩ xấu, họ là người nhà, là những người luôn bảo vệ cô làm sao cô nghĩ xấu cho họ. Nhưng nếu họ cũng đã giết ai đó, giống như cách họ muốn Diễm chết, muốn Nghiêm và Hạ cùng chết. Thì phải làm sao bây giờ. Còn chị ba của cô, chị ấy là sao đây. Nhiều năm như vậy, chị ấy luôn ở trong phòng thí nghiệm, từ khi thành lập bệnh viện Hòa Ái thì ở trong khu biệt lập. Chị ấy làm gì đừng nói là cô có khi cả nhà đều không rõ. Giờ, chị ấy giống như bị thù hận bao phủ, ánh mắt, khuôn mặt, lời nói, hành động đều đậm sự báo thù.

  • Chị ba, chị định làm gì? – khó nhọc lên tiếng, Võ Hà bị Hướng Dương đẩy mạnh xuống sàn nhà, đây không phải chị ba của cô. Chị ba của cô luôn nhẹ nhàng với cô, luôn nép bên người cô mỗi khi thấy người lạ. Chị ấy sẽ luôn sau lưng ba, mẹ, anh hai và cả cô. Chị ấy chưa từng dùng ánh mắt căm hờn và giận dữ này mà nhìn cô, cũng không có thái độ bạo lực như vậy

Dừng chân, Hướng Dương đội nón kết, kéo áo nón trùm khuất dạng qua đầu rồi đeo khẩu trang. Cũng không ngoái nhìn mà bước qua cánh cửa kính và đóng sầm lại.

  • Chị ba, thả em ra, chị ba – lồm cồm ngồi dậy Võ Hà lao nhanh đến cửa mà đập liên tục. Ngoài đồ ăn và thức uống cô không được sử dụng điện thoại, mạng internet. Chiếc Ipad chị ấy cũng mang đi, chị ấy là sợ cô bỏ trốn sao, nhưng cô là em của chị ấy kia mà

Không màn đến sự gào thét vô vọng của Võ Hà, Hướng Dương ra gian nhà chính. Nhìn hai người đàn ông đang bị trói ở góc giường, cô ta tiến đến gần.

  • Cho tên què này đi, giữ tên lành lặn này lại
  • Không được, các người muốn gì? – vùng vẫy Hùng Dũng cố gắng nhích người che chắn cho Tùng

Cười khinh dưới lớp khẩu trang, Hướng Dương bún ngón tay.

Lập tức thuộc hạ của cô ta kéo Tùng lên xe lăn và đẩy đi.

Không thể chống đối được với những con người này Hùng Dũng như tuyệt vọng. Giam lỏng suốt 3 năm, đây có phải lúc họ muốn diệt khẩu hai người chăng.

  • 3 năm đủ cho sự đền đáp rồi. Công thức đó vốn dĩ là của mẹ tôi, đương nhiên phải là của Võ gia chúng tôi. 3 năm trước anh vì anh ta mà bất chấp lấy nó về cho chúng tôi, thì 3 năm sau để anh ta làm gì đó cho anh đi – rời khỏi khu biệt lập, Hướng Dương cũng đang phải tập thích nghi với nơi ở khác, cô ta đang vô cùng khó chịu, cảm xúc cứ bị xáo động dẫn đến dễ bị kích thích

Nói nhiều như vậy để làm gì chứ, cuộn tròn tay thành nấm đấm. Hùng Dũng thật không ngờ cô gái run rẩy bên Võ Hiên năm nào bây giờ lại trở nên lạnh lùng và có âm khí như vậy. Cả người cô ta toát lên sự thù hận, cô gái này luôn che kín người mình, không thích tiếp xúc ánh sáng. Cô ta bây giờ hoàn toàn không giống vẻ ngoài năm đó.

Không nghe được điều gì từ bên ngoài, lớp kính này cách âm quá tốt. Võ Hà tụt người xuống tường. Cô trở nên cô đơn đến sợ hãi, sinh ra và lớn lên trong gia đình khá giả. Ba là người có ý chí cầu tiến. Từ một chủ cửa hàng nhỏ, tiến đến thành lập công ty, rồi lớn mạnh thành tập đoàn trở thành cổ đông lớn nhất. Còn xây được bệnh viện đúng theo nguyện ý của mẹ. Mẹ cô là bác sĩ, còn là một tiến sĩ y khoa danh tiếng được coi trọng. Anh hai cô học rất giỏi, thành thạo ngoại ngữ, tin học và cả kĩ năng chuyên môn về kinh doanh. Chị ba của cô là một thần đồng từ nhỏ, đáng tiếc mắc chứng tự kỉ. Mẹ của cô đã tìm rất nhiều cách để trị cho chị ấy, thế nhưng đến hiện tại giống như chưa thành công. Vậy mà biểu hiện chỉ mới hơn 2 ngày qua cho cô cảm giác, tất cả đều là giả dối. Gia đình của cô có bí mật quá lớn mà cô cũng không hình dung được. Cô đương nhiên được yêu thương nhưng không được chia sẽ, họ làm gì cô đều không biết. “Diễm, chị đang ở đâu”.

Ở một nơi không xa Võ Hà, có lẽ Diễm cũng đang cố gắng mà chống chọi với tử thần đang đến gần. Giây phút gần như kết thúc sinh mạng, người cuối cùng cô nhìn thấy, giọng nói cuối cùng cô nghe được, chính là cô gái ấy. Cô gái đã khiến cô rung động ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhưng, cô cũng đã lừa dối cô ấy, liệu rằng cô ấy có tha thứ cho cô. Kết quả này Diễm không hối hận, biết rằng ngày ấy để Võ Hiên chú ý đến mình khi không an tâm để Võ Hà một mình, là cô sai. Cái cô lo là ảnh hưởng đến chuyên án, an toàn của Võ Hà chứ không phải mạng sống của mình.

Để Từ Đinh và Thanh Diễm chung một phòng ở một đơn vị thuộc quân đội. Hạ đang rất nghiêm túc mà phân tích và nghiên cứu, người hỗ trợ cô không ai khác chính là bác sĩ Minh Khoa. Để hai người họ tỉnh, không phải không có cách, nhưng mà hình như đã có chuyển biến xấu.

  • Tình trạng của Diễm kém hơn Từ Đinh – nhìn biểu đồ vừa có sau kết quả phân tích Minh Khoa nhỏ giọng
  • Từ Đinh là chủ động muốn sử dụng “passion”, sau đó lại bị tiêm chích vào người hợp chất tương tự “passion” – khoang vùng hai dòng chữ “passion”, Hạ nhịp nhịp tay lên bàn
  • Nói cách khác, một người chủ động, một người bị động. Hai cách ép buộc khác nhau nhưng đều có liều lượng gần giống nhau – Từ Đinh vốn dĩ đã tỉnh nhưng tiếp tục mất ý thức và hôn mê. Còn Diễm chính là ngay từ lúc phẩu thuật cô ấy hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ
  • Có người đã nâng cấp nó – phòng thí nghiệm ở bệnh viện Hòa Ái đã bị hủy. Các chất trong ống nghiệm hay tư liệu đều mất tích. Có vẻ như có người nào đó không muốn phía cảnh sát cho y học can thiệp. Nhìn cách thức rất giống nghiên cứu 3 năm trước, Hạ tin cô cùng Khoa sẽ nhanh tìm ra đáp án về sự nâng cấp này

Nâng cấp, còn mang theo chất gây nghiện, vốn dĩ không muốn họ tỉnh lại. Tỉnh lại sẽ lập tức phát tát sự nghiện ngập như khi sử dụng chất kích thích và nhất định phải có thuốc để cầm cự. Hệ quả dự liệu trước, cả Hạ cùng Khoa đều không dám nghĩ đến.

Cùng Hạ đến đơn vị đang bảo vệ Từ Đinh, cũng như chuyển Diễm sang đây. Nghiêm cũng đang phân tích vụ án trong lúc chờ Hạ. Trụ sở chính vẫn là cục cảnh sát, do Võ gia vẫn còn tàn dư, không biết sẽ có chuyện gì xấu tiếp diễn. Cho nên vẫn cần sự hổ trợ từ phía quân đội.

  • Xem ra cô cũng rất bận

Tìm giọng nói vừa phát ra, Nghiêm mỉm cười bỏ laptop xuống rồi đứng lên chào tay.

Người vừa đến cũng mỉm cười và chào tay lại với Nghiêm.

  • Đã lâu không gặp
  • Phải, cũng lâu chú Huy không dắt cô đến để khoe với ba vợ tôi

Phì cười trước sự trêu chọc này, Nghiêm tiến thêm vài bước để đứng song song với quân nhân đang mặc quân phục có hàm thiếu tá cạnh bên mình.

  • Chị luôn được ba tôi và chú Huy khen đó chứ

Ngẩng nhìn bầu trời có chút đầy sao, người quân nhân hạ giọng một chút.

  • Tôi không biết vụ án cô đang điều tra là gì, nhưng mà tôi không thể không nhắc nhở cô. Thế lực đằng sau cho dù là chú của tôi hay chú của Minh Khoa cũng đều không phải người có thẩm quyền cao hơn

Ngạc nhiên khi nghe thông tin này, có chút dài nên hơi rối rắm nhưng rõ ràng là lời nhắc nhở rất có giá trị.

  • Cảm ơn chị, An Dương

Cười mỉm, An Dương ngoái nhìn vào trong một chút.

  • Ừ, vợ của tôi và người yêu của cô rất hợp nhau

Cũng nhìn vào trong, An Nghiêm phì cười.

  • Chị ấy khi làm việc rất hăng say, chị nói đúng hai người họ rất hợp

Gật gù và không nói thêm gì, An Dương nghiêm túc nhìn xung quanh một chút. Những đồng đội vẫn đang nghiêm túc trực ban, Dương cũng cho phép mình thả lỏng mà nhìn trời, mà chờ đợi ánh sáng của đời mình.

Có lẽ An Nghiêm không biết, có một người cũng ví người mà họ yêu thương giống như cách mà Nghiêm hay ẩn dụ. Nhưng có thể Nghiêm biết rằng, cả hai luôn yêu người yêu của mình bằng tình cảm chân thành nhất. Hai cô gái trong kia chính là động lực của chính họ.

  • Thật đẹp, có phải không?

Im lặng trước câu hỏi nhưng cũng chính là câu trả lời của Minh Khoa. Duy Hạ ôm laptop trong tay mà tĩnh lặng một nơi. Đôi chân rất chắc chắn đặt trên nền, không bước tiếp. Đã lâu cô mới được lặng nhìn Nghiêm từ xa như vậy. Hôm nay đưa cô đến đây Nghiêm mặc cảnh phục, quân hàm Đại úy. Còn cô chính là áo blouse đúng chuyên ngành, còn có thẻ nhân viên công vụ tạm thời do cục cảnh sát cấp. Hình ảnh đẹp lúc ấy tuy không được chụp ảnh để lưu lại, nhưng chính là hình ảnh đẹp nhất cuộc đời cô. Cuối cùng, cũng có ngày cô và Nghiêm cạnh nhau mà làm việc, cùng hòa chung lí tưởng của đối phương vào lí tưởng của mình. Nghiêm không nói nhưng cô biết Nghiêm luôn ủng hộ cô. Giống như khi cô phẩu thuật cho Diễm, Nghiêm đã rất muốn đưa cô đi, nhưng mà Nghiêm cũng biết cô là bác sĩ. Cứu người là nghĩa vụ, là sứ mệnh cho dù bệnh nhân là ai. Và nếu như chọn sống ích kỉ, đương nhiên Nghiêm hay cả cô đều sẽ chọn ích kỉ vì đối phương. Nhưng trong những trường hợp có thể cả hai đều không muốn bất kì ai phải mất đi mạng sống quý giá của chính mình.

“Doanh trại quân đội nhân dân Việt Nam”

Nơi này thì không thể làm càn được rồi, có lẽ nên để người có thế lực hơn can thiệp.

  • Xin chào ngài phó tổng tư lệnh
  • Cô là? – màn hình là số điện thoại lạ, giọng nói có gì đó mang chút ghê sợ giữa đêm, rất lạnh giống như sương đêm vậy. Người đàn ông lên tiếng cẩn thận thăm dò người bên đầu dây. Âm thanh này là của một cô gái

Nụ cười nửa miệng lại ẩn sau lớp khẩu trang. Bàn tay đã được bao bọc bằng bao tay vải, chiếc điện thoại cũng không để chạm vào người mình. Người đó ngẩng nhìn trời một chút. Hôm nay thật đầy sao, giống như lúc bé cả nhà ngồi cùng ngắm sao vậy.

  • Người có thể điều khiển cảm xúc của con trai ông
  • Cô – bật người khỏi bàn làm việc, người đàn ông cắn chặt răng, tay siết chặt điện thoại. Bước chân cũng dần tiến ra hướng cửa sổ, hôm nay thật nhiều sao. Đây là người mà ông ta phải hỗ trợ sao

Quân bài cuối cùng mà Võ Cường để lại cho con mình là đây.

Có những thế lực ẩn chứa trong bóng tối để làm điều sai trái, cũng có những con người đã quen với sự u ám, tối tăm. Khi bị đưa ra ánh sáng, có lẽ chính là lúc kết thúc.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: