CHƯƠNG 5
Cuộc họp kín diễn ra trong một căn phòng không có ánh sáng từ đèn chiếu sáng, chỉ có một mảng sáng trên màn hình là một tấm phông màu trắng được phát bằng máy chiếu.
“Passion” chính là tên dự án
Tiếng lật giấy sồn sột liên tục phát ra trong phòng, trừ người đàn ông chủ trì ra còn thêm 5 người nữa. Trong đó có 2 người mặc áo blouse 1 nam, 1 nữ. 3 người còn lại đều mặc vest đen chỉnh tề.
Căn phòng rơi vào im lặng, tiếp tục theo dõi màn hình máy chiếu.
Sau khi thống nhất những bước đầu trong công tác chuẩn bị tương đối ổn thỏa mọi người tiếp tục tập trung vào giai đoạn hai. Đó là nhân lực.
Dạo gần đây cả Hạ cùng Nghiêm đều rất bận, việc học của cả hai đang trong những giai đoạn quan trọng cho nên đều hết sức tập trung. Từ trước đến nay cả hai chưa từng để việc riêng ảnh hưởng đến học tập, chỉ trừ một lần vì sự bốc đồng và suy nghĩ có chút không tích cực mà Nghiêm đã làm loạn. Cũng từ thời điểm đó kéo dài đến khi Nghiêm tốt nghiệp 12 và thi đại học thì Nghiêm và ba mới có thể đập bỏ bức tường giữa hai cha con, trở nên tốt như bây giờ.
“xì” một tiếng Thúy Liễu rất nhanh nhảu.
Không cãi lại Hạ chỉ gật đầu, Liễu nói đúng. Lần này may mắn vì sở trường của Hạ có liên quan đến những đề tài ôn sát hạch có thể cho ra. Xác nhận thực tế chính là, vừa làm xong đề thi Hạ có thể nắm chắt 95% mình làm rất hoàn chỉnh. 5% còn lại cũng còn tùy người chấm, nếu họ không thích Hạ thì dù Hạ làm tốt đến đâu cũng vậy.
Nghe cô bạn im lặng, Hạ còn tưởng bạn mình đang bận xem tài liệu, ai dè cô bạn của cô vẫn không bỏ được thói tò mò, vẫn nhìn ra cửa chờ người thay cô rồi thông báo.
Cười thích thú Liễu thúc chỏ vào tay Hạ rồi nhướng mày đứng lên.
Đôi mắt sáng rỡ Hạ đẩy tài liệu qua rồi ngoan ngoãn cầm đũa Nghiêm đưa.
Chỉ ăn không nói Hạ rất nghiêm túc thưởng thức tay nghề của Nghiêm. Mỗi lần gặp nhau Nghiêm sẽ cho cô một cái gì đó cô thích, dù không phải sơn hào hải vị, cũng không phải những món đắc tiền nhưng với cô những gì của Nghiêm dành cho cô luôn là tốt đẹp nhất, là sự thường nhật hằng ngày của cả hai.
Trong tình yêu người ta thường nói ai yêu nhiều hơn, ai tương tư trước sẽ chuốc đau khổ nhiều nhất. Nhưng mà với Nghiêm không quan trọng ai yêu ai nhiều hơn ai, thời gian chưa bao giờ dừng lại để con người tính toán hơn thua, thiệt hơn. Giống như lúc này, Nghiêm tận tay làm hai phần mì xào để cả hai cùng ăn, chỉ đơn giản là vì Nghiêm muốn cùng ăn với Hạ, được nhìn thấy chị ấy hưởng thụ món mình làm, nhìn chị ấy ăn ngon lành để biết chị ấy sẽ không đói sau khi về trường, sẽ biết được chị ấy thật sự đang thưởng thức, cảm nhận được sự vui vẻ của chị ấy. Và Nghiêm cũng chỉ cần im lặng mà cảm nhận mà nhìn, nếu tay Nghiêm dơ chị ấy sẽ tự lấy khăn lau thay Nghiêm, ăn xong sẽ nhanh chóng dọn giúp Nghiêm, kêu đúng phần nước mà Nghiêm muốn uống. Hạ và cả Nghiêm đều không thích ồn ào, tình cảm cũng không thích phô trương. Bất quá đôi khi Nghiêm cũng có ý tưởng, muốn tình yêu của cả hai oanh oanh liệt liệt một chút.
Ánh mắt to tròn ấy mỗi lần Hạ chạm vào đều rất tươi vui, và luôn phản chiếu hình ảnh của cô trong ấy, điều này cũng làm cô rất vui vẻ, vương cả hạnh phúc.
Thử nghĩ trong mắt đối phương - người mà mình thương nhớ luôn chất chứ hình bóng của mình, cảm giác trong bạn sẽ là gì. Có phải sẽ là rất vĩ đại không.
Còn với Hạ chính là hạnh phúc không thể tả, cũng vì ánh mắt ấy từ khi còn là đứa nhỏ đã gom trọn mọi hình dáng của cô, là đôi mắt dõi theo từng bước đi của cô, nhìn cô lớn lên, nhìn cô trưởng thành.
Dung túng hành động thân mật này, Hạ không phản kháng ,lại rất hưởng thụ, mặc bàn tay có chút vết chai của người yêu đang chà sát lòng bàn tay mình mà đùa giỡn.
Lắc đầu Nghiêm nhanh chóng rút tay ra rồi dùng hai tay bao trọn hai tay của Hạ.
Bật cười vì hành động trẻ con bộc phát này của người yêu, Hạ tiến sát lại rồi hơi rướng người cụng trán vào trán Nghiêm. Từ bé cả cô và Nghiêm tuy thân cận nhưng không phải lúc nào cũng dính sát với nhau, luôn có sự ngại ngần. Cho đến khi tên ngốc này tỏ tình với cô thì lúc đó cả hai mới có những cử chỉ thân mật của người yêu dành cho nhau. Bởi lẽ cô chờ, cô chờ cả hai thật sự trưởng thành, nhưng mà Nghiêm lại không muốn vậy, Nghiêm muốn tuổi thơ, thanh xuân và tương lai cả hai đều có nhau. Là danh chính ngôn thuận tường tận lòng nhau, Nghiêm không muốn cô phải ôm nỗi tâm sự về Nghiêm không thể giải bày. Sự sốc nỗi ấy vậy mà lại tạo nên sự can đảm cho cô, và vẫn còn trong lòng cô ngọn lửa can đảm từ Nghiêm đến tận bây giờ.
Dù biết quá trình khi ấy đã kinh động cả hai gia đình, ồn ào suốt đoạn thời gian, Nghiêm lại bạo loạn vì ba không chịu hiểu lại cố chấp bảo thủ và còn muốn Nghiêm xa Hạ. Con người hay lặng lẽ không thích hơn thua lần đầu vùng dậy quyết tâm không khuất phục, còn kịch liệt phản ứng không khoan nhượng.
Nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau vừa khít Nghiêm mỉm cười, lại được thế mà cọ trán của mình vào trán Hạ như làm nũng.
Nhìn sâu vào đôi mắt to tròn kia, Hạ phát hiện ánh mắt Nghiêm có chút mê ly, lại nghe tiếng ực từ cuốn họng rất rõ ràng, cô phì cười. Tên ngốc này ngày thường với ai cũng đoan chính đường hoàng, với cô chính là bộ dạng kiềm chế đến khó coi. Cơ mà cô lại càng thích, lại có chút thấy thương muốn thưởng.
Cảm nhận được vị mềm mại và thơm mùi dâu chín căng mọng, lại vương sự ngọt ngào thanh tao. Ánh mắt vốn mê ly của Nghiêm khi nhìn Hạ lại càng thêm mông lung, cảm giác này chính là sự lạc trôi ở tiên cảnh bồng lai, giống như đang ngao du trên chín tầng mây. Hạ hôn Nghiêm
Nụ hôn nhẹ nhàng mà Hạ ấn xuống đôi môi có chút khô vì không thường dùng son dưỡng và cũng vì gió trời bên ngoài trong lúc Nghiêm tới đây, đã được đáp lại rất nhanh chóng. Nghiêm quả không hổ danh là một cảnh sát tương lai, phản ứng rất nhanh thích ứng vô cùng mau lẹ, lại phối hợp hành động rất nhịp nhàng.
Hai tay choàng ra tấm lưng nhỏ bé thẳng tắp của người yêu Nghiêm nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sóng lưng của Hạ. Nghiêm cảm nhận rõ chị ấy có chút run rẩy khi tay Nghiêm vuốt dọc theo lên xuống. Hơi thở cả hai đã dồn dập nhưng Nghiêm biết không chỉ Nghiêm mà ngay cả Hạ cũng chưa muốn dừng lại. Một tay Nghiêm chuẩn xác làm bệ đỡ sau gáy của người yêu còn luồn sâu vào mái tóc suông mềm để chị không mỏi, một tay dùng sức ôm sát người yêu vào lòng. Cả hai dán chặt vào nhau không muốn có một kẻ hở nào xuất hiện. Nghiêm tiếp tục xung phong đưa đầu lưỡi của mình tuột vào khoang miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của người yêu, hai chiếc lưỡi quấn sát lấy nhau bắt đầu mân mê rồi ra sức mà mút lấy nhau, tiếng mút sát tuy nhỏ vì cả hai cũng có kiềm chế, nhưng lại rơi vào tai đối phương càng tạo nên sự hưng phấn khó cưỡng để mà dừng lại.
Rất vững vàng Hạ hoàn toàn thả lỏng, không cần phải cố gắng bám víu, cô cảm nhận rất rõ sự an toàn trong vòng tay của Nghiêm. Cả phần trên ngực áp sát vào Nghiêm không muốn tạo kẻ hở, phần lưng không sợ phải lạnh lẽ và bất ngờ bị ngã ra sau bởi lẽ luôn có bàn tay của tên ngốc nhà cô đỡ lấy, vuốt ve. Hai tay của cô chỉ cần ôm thật chặt Nghiêm là đủ. Chỉ là hôn nhưng luôn mang lại cảm xúc thăng hoa khó nói thành lời, mỗi lần hôn nhau chính là khó dừng lại được.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)