CHƯƠNG 31
Câu trả lời nhanh chóng lại rất nhẹ nhàng, giống như chính là hiển nhiên, tuy chỉ vỏn vẹn 1 từ nhưng lại làm Hạ vô cùng hạnh phúc cùng an tâm. Nghiêm chỉ là đang bất an, và hiển nhiên có cả lo lắng, lại vương sự đau lòng khó diễn tả. Cũng vì cô vốn dĩ đã quá thân quen, cả hai không thề thốt hay hứa hẹn, nhưng khi quyết định nói với đối phương bất cứ điều gì, thì đều chắc chắn rằng đó là sự nghiêm túc.
- Chị biết là rất khó khăn cho em, và cho cả chị, nhưng mà Nghiêm – ngừng một chút, Hạ lặng nhìn người yêu, từ khuôn mặt đến ánh mắt, tất cả đường nét trên cơ thể của người yêu, Hạ đều muốn ghi sâu vào tâm trí mình. Tất cả những gì thuộc về Nghiêm đều thân thương với cô
Giữ bình tĩnh, Nghiêm cũng nới lỏng vòng tay của mình, cả người Hạ bị Nghiêm ôm rất chặt, Nghiêm biết Hạ đau nhưng kiềm lại không bộc phát. Chỉ vì chị ấy muốn xoa dịu Nghiêm trước.
Ánh mắt Nghiêm nhìn Hạ chưa bao giờ là toan tính hay mưa toan. Đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt người yêu lần nữa, Hạ cũng không biết hiện tại mình có bao nhiêu đau lòng và xót xa. Nghiêm của cô hiện tại thật sự rất khổ sở, và cô cũng vậy.
- Đây là chuyện chị đã muốn làm từ rất lâu, cũng không phải chị giận em việc vừa qua mà muốn đi lúc này. Chỉ là, Nghiêm chúng ta vẫn còn trẻ, em cũng nói phải quyết định tương lai, chị nghe em, đây là lúc chị quyết định tương lai
Cổ họng khô hốc, môi run rẩy mà mấp máy. Nghiêm không biết phải nói gì, càng nhìn cô gái nhà mình, Nghiêm càng không nỡ. Nhiều năm rồi cho dù là trẻ con hay thành niên luôn là Hạ bên cạnh. Đến khi trưởng thành cũng là cùng chị ấy trãi qua hết thảy những tháng năm thanh xuân tươi đẹp. Kí ức, kỉ niệm và cả hoài bão của cả hai đều có nhau.
Bàn tay luôn nắm lấy tay cô để đi qua sóng gió, luôn giữ chặt lấy cô mà trao hơi ấm. Lúc này đây đang run rẩy mà nâng lên, cũng chỉ để chạm vào khuôn mặt của mình. Thật sự, Hạ không cầm lòng được. Nghiêm không hay nói lời hoa mĩ hay ngọt ngào, và cô cũng vậy. Nhưng đổi lại những câu có tính trêu chọc từ Nghiêm lại chính là cách thể hiện tình cảm riêng biệt nhất mà Nghiêm dành cho cô.
- Chị sợ, nếu em để chị đi, em ở lại đây mà Nghiêm của chị hoàn hảo như vậy, chị sẽ mất em, chị phải làm sao?- ai nói đưa ra quyết địn rời đi này với Hạ rất dễ dàng, không, không hề dễ dàng chút nào. Sao cô lại không sợ mất Nghiêm, lo lắng cho nhau càng nhiều, đã có được nhau thì lại rất sợ mất đối phương. Bởi lẽ đâu ai giữ được ai muôn đời
- Nếu em vẫn ích kỉ không muốn chị đi thì sao? – bình tĩnh đã quay trở lại khi ánh mắt của người yêu long lanh nước, nước mắt đã chực trào rơi. Giọt nước mắt trong suốt ấy đáng lí không nên rơi xuống vì mình, Nghiêm lại giận bản thân rất nhiều. Lòng bàn tay bao bọc khuôn mặt xinh xắn, cũng hứng trọn từng dòng lệ kia, tim Nghiêm đau khi thấy Hạ khóc. Đã luôn nghĩ không để bất kì ai tổn thương chị, vậy mà giờ phút này Nghiêm lại làm điều tương tự như vậy
Đối với Hạ cũng không có quá nhiều điều bận tâm ngoài gia đình và Nghiêm. Khi quyết định quả thật Hạ rất quyết tâm, nhưng giờ nhìn tình cảnh này của Nghiêm. Cô lại muốn buông bỏ, có lẽ ai biết sẽ nói cô không có chính kiến, suy nghĩ trẻ con. Nhưng cô mặc kệ, vì Nghiêm cô thế nào cũng được, chỉ cần Nghiêm mãi bên cô.
- Em vẫn ở đây, không ai mang em đi đâu được hết, cũng không ai có quyền tách biệt hai chúng ta – nếu quyết định của Hạ là tốt đối với chị ấy, thì cũng là tốt đối với Nghiêm, đối với cả hai. Nghiêm rất muốn ích kỉ, Nghiêm cũng biết chỉ cần Nghiêm không đồng ý thì Hạ sẽ ở lại
- Nghiêm, chị không có bỏ em, chị không có – ôm chầm lấy Nghiêm, lần này Hạ khóc nấc lên. Câu vừa rồi chứng tỏ Nghiêm đã thỏa hiệp, chấp nhận để cô đi. Cô vui không, đương nhiên rồi, còn gì bằng khi người yêu của mình luôn tôn trọng và ủng hộ quyết định của mình. Nhưng mà cô đi thì là xa Nghiêm, sẽ xa Nghiêm một đoạn thời gian, cũng không thể thường xuyên nhìn thấy nhau, thật sự rất nhớ
- Chị không bỏ em được đâu, vì nếu không tìm thấy chị em sẽ đi tìm, cho dù là có ở đâu đây chăng nữa, em cũng phải tìm ra – ngày mẹ rời bỏ cha con Nghiêm để đi tìm con đường riêng cho mình, thâm tâm Nghiêm đúng là có tổn thương, thế nhưng cũng không có ý nghĩ mãnh liệt phải đi tìm mẹ. Vì suốt 10 năm không biết từ khi nào nhận thức được, nhưng cái mà Nghiêm hiểu chính là mẹ thật sự muốn buông bỏ cuộc sống hiện tại. Nghiêm là gánh nặng của mẹ, Nghiêm không muốn mẹ đau khổ vì mình, nên để mẹ đi và không quyến luyến, và Nghiêm cũng không khổ sở như lúc này. Bởi lẽ, hơn 10 năm qua mỗi một giai đoạn có thể tạo nên hồi ức trong Nghiêm đều có kí ức và kỉ niệm với Hạ, cũng bởi vì Hạ rất ít khi hứa sẽ làm điều gì đó cho Nghiêm, nhưng một khi nói chính là kiên trì mà thực hiện. Quan trọng hơn hết Nghiêm xem Hạ là thế giới là ánh sáng của đời mình. Con người không có không gian tồn tại thì sống ở đâu, không có ánh sáng thì làm sao có thể soi rọi sự tăm tối trong tâm can đây chứ, Nghiêm không thể mất Hạ
Lời nói khẳng định và rất quyết tâm, Hạ đã biết đáp án từ Nghiêm. Mỉm cười trong hạnh phúc Hạ càng dùng sức ôm chặt lấy người yêu hơn. Được người yêu tôn trọng và ủng hộ quyết định của mình, còn gì là hạnh phúc hơn nữa chứ. Trong tình yêu vốn dĩ nên có ích kỉ, cả hai cũng đều có, và cũng phải có bao dung, cả hai cũng đều có. Thế nhưng, cái Hạ muốn là hơn như thế, đó chính là sự chấp nhận. Cô phải tôi rèn chính mình, phải làm một điều thật sâu sắc vào lúc này. Cô tham lam, thật sự cô thừa nhận bản thân tham lam, vì cô luôn muốn mỗi giai đoạn phải đi qua của đời mỗi người, của Nghiêm và của cô đều sẽ có bóng dáng của cô. Dù không trực tiếp cận kề nhưng cô muốn Nghiêm cảm nhận rõ nhất, chân thật nhất rằng. Dù có ra sao cô vẫn ở đây, bên cạnh Nghiêm, sẽ để trong ý nghĩ của Nghiêm một sự an tâm nhất định. “Em muốn làm gì cũng được, chị sẽ theo giúp em. Em nói chúng ta là duyên nợ, thì chị cũng nói đây là chuyện cả đời”
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)