CHƯƠNG 37
Phục kích nhiều ngày từ chỗ Hạ ở, theo Nghiêm biết là ở tạm Nghiêm phát hiện nhiều điều khá thú vị. Võ Hiên tên này quá đa nghi rồi, luôn cho người túc trực, canh chừng Hạ. Nghiêm có một thắc mắc rất sâu sắc, tại sao về nước mà Hạ vẫn chưa về Lí gia hoặc về nhà. Có chuyện gì mà chị ấy lại đến thẳng Hòa Ái để làm việc luôn như vậy, cứ như việc chị ấy đi nước M và trở về giống như đi ra chợ mua đồ và về nhà, không mảy may có xúc động, có nôn nao. Nếu không phải Nghiêm và chị ấy gặp nhau ở sân bay, có thể ngay cả Nghiêm cũng không biết chị ấy trở về.
Khu vực của Cường Thịnh hay bệnh viện Hòa Ái, thậm chí nơi ở của cả Hạ và Nghiêm đều ngoài ngoại ô thành phố.
Đến một quán cơm gia đình, Nghiêm hiu quạnh ngồi ăn một mình. Võ Hiên cho người theo Hạ 24/24. Nghiêm không thể tùy hứng, không biết có tạo nên rắc rối cho cả hai vào thời điểm này hay không. Hơn nữa, Nghiêm cũng có việc cần làm
Giọng nói bên vách ngăn là của một người đàn ông. Uống một ngụm nước lọc, động tác ăn cơm của Nghiêm rất tự nhiên.
Ngưng đũa An Nghiêm chú ý nhìn bên ngoài, tiếng động cơ xe tắt hẳn, một chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa quán. Xuống xe chính là 3 con người gây nhiều chú ý.
Nghiêm lại tiếp tục an tĩnh ăn cơm. Đôi mắt tinh ý quan sát vị trí của ba người vừa bước vào. 2 người nam mặc vest sang trọng lịch sự, thật sự cũng nho nhã giống ba và Vũ Phong. Còn người nữ váy hồng nhẹ nhàng, cảm thán trong lòng cũng đã rất lâu Nghiêm chưa nhìn thấy Hạ chân thật diện những chiếc váy nhẹ nhàng thanh tao như vậy. Chỉ có thể trong trí nhớ mà mường tượng rồi tự khắc cười. Chị gái 13 tuổi của bé Nghiêm năm nào và cô gái người yêu trưởng thành hiện tại vẫn luôn làm Nghiêm xao xuyến.
Chỉ cười không phản ứng cả bàn 3 người tiếp tục dùng cơm.
Cạnh bàn của 3 cha con vừa tiến vào có nhiều ánh mắt dõi theo, những con người này lại len lén nhìn nhau như đá mắt ra hiệu.
Đôi chân đã muốn di chuyển đứng lên nhưng dừng lại hành động, theo cảm tính của bản thân Nghiêm đoán sắp có chuyện không hay. Cũng không nghĩ thật sự chút nữa đây bản thân mình có cơ hội.
Bị gọi bất ngờ, trong giọng nói pha sự căm tức thù hằn. Võ Hiên nhíu mày.
Tiếng Võ Hà như đánh động mình làm Võ Hiên bật người, đối diện trước mặt anh ta chính là đoạn mã tấu dài đang bổ xuống. Thất kinh Võ Hiên trợn tròn mắt.
Bên cạnh dù là Võ Cường hay Võ Hà cũng không kịp phản ứng.
Tiếng hét chói tai vang vọng, mở mắt ra Võ Hiên vẫn còn hoảng sợ, mồ hôi nhễ nhãi, thoáng ánh mắt nhìn ba và em gái rất rõ ràng. Lại phát hiện cạnh bên một người nằm dài ôm cả thân người vì đau, khuôn mặt nhăn nhó không ngừng phát ra tiếng rên.
Phản ứng nhanh nhẹn quay trở lại, Võ Hiên kéo cả ba cùng em gái của mình lùi lại.
Lách người tránh một cú chém xuống từ trên cao của tên thứ 1, Nghiêm giơ chân đá vào bụng tên thứ 2. Tên thứ 1 quay lại cùng tên thứ 3 đồng loạt lao lên, lợi dụng tên thứ 2 còn ôm bụng Nghiêm kéo anh ta ra trước chắn trước mình. Quả nhiên 2 tên kia khựng lại động tác. Khuôn mặt không biến sắc Nghiêm lạnh lùng dứt khoác giơ chân đạp vào mạn sườn 1 tên, rồi bắt lấy tay tên thứ 2 bẻ ngược làm mã tấu của anh ta rơi xuống, cùng lúc đạp mạnh vào khụy gối của người bị Nghiêm giữ chặt từ nãy đến giờ không có khả năng chống cự.
Quả thật 2 tên vừa giao đấu cùng Nghiêm và cả tên bị Nghiêm cho sóng xoài trước đó đang dò xét nhìn nhau chần chừ.
Tiếng bước chân chạy càng dồn dập và vội vã, có đến 5 vệ sĩ của nhà Võ gia xuất hiện khống chế những kẻ ngông cuồng này. Nghiêm cũng buông tay cho họ giữ người, thật không nghĩ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Hoàn toàn bị khống chế, cả 4 tên bị Nghiêm đánh bầm dập đau đớn không có sức chống trả, ngược lại hoàn toàn im lặng. Bọn chúng gần như không muốn nói chuyện.
Còn trong quán ăn lại để nhiều người ở đây sớm muộn gì cũng bị làm lớn chuyện. Ông Võ Cường ra hiệu cho thuộc hạ đem những tên gây sự rời khỏi.
Chỉ nhìn sơ qua Nghiêm rồi đi trước, ông Cường đưa ánh mắt ngầm ra hiệu cho Võ Hiên tự xử lý. Còn những tên này cứ để ông lo liệu.
Thấy ánh mắt Nghiêm mang theo sự khó chịu, Võ Hiên lịch sự buông tay. Hơn nữa anh ta không muốn có kết cục giống bọn khi nãy.
Cười nhún vai tỏ vẻ là điều bình thường và hiển nhiên, An Nghiêm thành thật.
Bật cười trước cách nói chuyện khá hài hước, cùng thái độ như là chuyện bình thường của Nghiêm. Võ Hiên kiềm chế mình không ôm chầm rồi vỗ lưng Nghiêm thật mạnh như Huy Mạnh, quả thật làm anh ta cảm thấy thú vị.
Nheo mắt Nghiêm biết người đàn ông trông thành đạt này cũng có chút nổi loạn. Hiện tại cũng không có việc gì cần thiết, theo anh ta cũng không phải không được. Hơn nữa, biết đâu có thu hoạch, đây rõ ràng là cơ hội.
Khác với những suy diễn trong đầu mình, Nghiêm nhận lại câu trả lời mang tính biết ơn. Tuy là muộn so với sự việc nhưng là mang theo sự chân thành. Võ Hà thật sự lo lắng cho ba và anh trai của cô ấy, lời cảm ơn cũng rất nhẹ nhàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)