CHƯƠNG 39
Tiếng nhạc nơi này quả nhiên kích thích tất cả các giác quan của những cậu ấm cô chiêu, bọn họ điên cuồng nhảy nhót, rượu ngoại vương vãi trên mỗi bàn. Vị trí sô pha sang trọng không có quá nhiều người, xem ra nơi này cũng không mấy khách làm ăn đến để bàn việc. Có lẽ chủ yếu chỉ là khách và đối tác của nhà Võ gia – tập đoàn Cường Thịnh. Sự việc trôi qua Nghiêm cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ đơn giản tiện tay làm chuyện nên làm. Tên nhóc Đàm Phi đó lại bài đặt sờ mông phụ nữ, đúng là chả ra làm sao. Cá Voi chắc là thuộc hạ được ba cậu ta tin tưởng, nhưng theo tên nhóc này khiến anh ta cũng không mấy hài lòng.
Dừng động tác tạt nước vào mặt mình, Nghiêm nhìn vào tấm gương phía trước. Gương phản chiếu rõ nét hình ảnh của cả Nghiêm và người vừa cảm ơn mình – cô chủ nhà nhà Võ.
Ánh nhìn mang theo nhiều nghi hoặc, Võ Hà đối với An Nghiêm vẫn có rất nhiều điều chưa rõ, nhưng anh hai của cô lại rất thích thú muốn giữ Nghiêm lại. Hơn nữa, ba của cô cũng mặc anh hai không can thiệp. Cô lại có chút không đành, cho dù Nghiêm tiếp cận gia đình cô là mục đích gì nhưng những việc mạo hiểm để cứu người như vậy không nên dành cho một cô gái. Nhìn Nghiêm rất cá tính lại toát lên bản lĩnh hơn người, nhưng mà hà cớ chi phải đi vào con đường này. Cô dám chắc Nghiêm đủ thông minh để biết mình đang chạm trán với ai.
Chờ lâu không thấy Võ Hà nói gì Nghiêm lấy khăn tay trong túi quần lau mặt rồi định rời đi. Thế nhưng bước chân khựng lại, lại có chút dùng lực đè xuống nền gạch. Võ Hà là đang quan tâm Nghiêm sao. Nắm chặt chiếc khăn tay màu xanh ngọc Nghiêm có chút bỡn cợt, chẳng qua là ý thăm dò.
Giọng nói của Nghiêm không dịu dàng, ngọt ngào nhưng vẫn nghe được chất nhẹ nhàng trong đó. Chứng tỏ Nghiêm cũng là con người có bản tính hiền lành. Thế nhưng sao vẻ mặt có chút láu cá cùng ý tứ lời nói thông qua giọng nói bị biến thể, làm cô có cảm giác. Nghiêm đang muốn trêu chọc cô.
Nghiêm thật sự cao hơn Võ Hà, cả một cái đầu. Cha mẹ sinh cô thấp bé luôn đi giày cao gót thế mà đứng cạnh Nghiêm vẫn nhỏ bé như vậy. Anh hai của cô cũng không có chiều cao lí tưởng nhưng cũng tạm chấp nhận được. Khi nãy được Nghiêm giúp đỡ không bị tên Đàm Phi kia sàm sỡ, cô có cảm giác Nghiêm giống người chị lớn bảo vệ mình, như anh hai vậy.
Buông nét bỡn cợt, Nghiêm lùi về sau hai bước càng giữ khoảng cách xa hơn với Võ Hà. Vốn chỉ muốn thăm dò cô gái này, thật không nghĩ cô ấy trước Nghiêm quá nhút nhát, lại có chút lúng túng. Thì ra cô gái này đơn thuần như vậy, Nghiêm chỉ hi vọng là thật chứ không phải do cô ấy diễn giỏi.
Bật cười Nghiêm gấp khăn tay rồi nhìn chiếc khăn thật yêu thương.
Chiếc khăn thôi mà Nghiêm lại nâng niu vuốt ve như vậy, là của người thương sao. Nhưng câu kia nghĩa là gì, con người này lại muốn trêu chọc cô.
Khuôn mặt đỏ ngây của cô gái trước mặt làm Nghiêm thấy buồn cười, quả thật chỉ là một thiếu nữ mới lớn. Tồn tại trong một gia đình có ba và anh hai gây sóng gió trên thương trường và cả những thế lực ngầm cũng chen chân. Vậy mà vẫn có thể hồn nhiên, đơn thuần như vậy. Xem ra ông Võ Cường và cả Võ Hiên luôn tìm cách bao bọc và chừa một đường lui mang tên Võ Hà đây mà.
Quay lại vị trí khi nãy của mình thì lại gặp quản lý của bar, anh ta chủ động trao đổi một số công việc cho Nghiêm rồi ý bảo Nghiêm ở hay về tùy thích. Vì cậu chủ đã căn dặn. Nghiêm chỉ cười cảm ơn rồi rời đi, quả là Nghiêm cần nghiêm chỉnh làm quen với tiếng nhạc này để kích thích sự cảnh giác của mình. Trong môi trường này không thích ứng tốt sẽ hại chính mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)