Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 67

503 0 0 0

CHƯƠNG 67

Hóa ra đây là cấp dưới của tên ngốc nhà minh. Ở nước M 3 năm, cô có thành tựu và Nghiêm cũng vậy. Việc Nghiêm là đội trưởng đội A thuộc phòng cảnh sát hình sự cô đã sớm biết. Cũng không quá khó để cô nhận ra Nghiêm đang làm nhiệm vụ, chỉ không rõ là nhiệm vụ gì. Nhưng thời gian qua có lẽ cô đã khẳng định, không chỉ đơn giản điều tra tập đoàn Cường Thịnh mà còn là muốn đủ bằng chứng lật lại vụ án năm nào.

  • Các người là cảnh sát – giờ thì đã hiểu chân tướng, Hùng Dũng cũng thả lỏng. Cảnh sát mà còn là cấp dưới của An Nghiêm vẫn an toàn hơn
  • Anh Dũng, tôi tiếp tục mượn gian nhà này, được chứ - ở nhờ cũng phải nễ mặt chủ, hành động khi nãy đã là quá bất lịch sự. Nghiêm cũng không muốn Dũng có suy nghĩ tiêu cực về cảnh sát
  • Hãy nhanh lên – nói rồi Dũng tiến đến đẩy xe lăn cùng người đàn ông rời khỏi

Người này chính là đồng đội năm đó của Dũng, là người mà Nghiêm làm bị thương.

  • Đừng lo, chỉ cần mọi việc ổn thỏa chị sẽ có cách – hiểu điều lo lắng của Nghiêm, từ khi người đàn ông trên xe lăn xuất hiện qua biểu thị của anh ấy, Hạ đã dần có chuẩn đoán của mình. Có thể năm đó sau cú đâm của Nghiêm anh ấy mất sự phản kháng, còn mất máu, cơ thể bất động dẫn đến bị teo cơ. Không được điều trị đúng cách, kéo dài thời gian nên thành biến chứng và liệt nữa người. Chuyên khoa này cô không giỏi nhưng để giúp anh ấy và hơn hết là để Nghiêm đỡ trách cứ bản thân hơn, Hạ sẽ tìm được cách tốt nhất
  • Em tin chị - chưa từng nghi ngờ chuyên môn của Hạ, Nghiêm thở phào mà đáp lời. Có là chuyên khoa hay không, nhưng khi Hạ đã nói vậy có nghĩa chị ấy đã chuẩn đoán từ trước và có phần trăm thành công trong tay. Chuyên khoa nào cũng được, Nghiêm luôn tin vào chuyên môn của Hạ

Giữa hai gian nhà vẫn là cánh cửa kính ngăn cách. Bên phía bên này Hùng Dũng có chút bất an.

  • Anh lo họ sẽ đến? – người đàn ông trên xe lăn cẩn trọng hỏi
  • 2 người kia tìm được, họ cũng sớm nhìn ra

Câu này quả không sai. Đây không phải nơi bí mật, ngày hôm qua khi cho Nghiêm cùng Hạ vào nhà thì Dũng cũng đã cược, xem như trả lại sự chỉ dẫn vào lối thoát hiểm năm nào vậy.

  • Trốn tránh đủ rồi Dũng, chúng ta cũng không thể mãi ôm bí mật ấy. Cô gái đó chắc rằng đã biết không ít

Câu này chính là nhắc nhở, Dũng không đáp chỉ lặng lẽ nhìn về phía cửa kính.

  • “ba, con xin lỗi, con làm ba thất vọng”
  • “đừng khóc, ba chưa từng trách con, hãy làm điều con nghĩ là đúng”

Di ngôn năm đó của ba Dũng, chỉ vỏn vẹn 1 câu. Cũng vì câu nói ấy mà anh trốn chạy đến bây giờ, bởi vì anh cũng không biết điều nào mình làm mới là đúng.

Đối diện với đội trưởng của mình, Thịnh và Thu mới lấy lại được sự tự tin. Mấy tháng qua là do trưởng phòng dẫn dắt, cả đội cũng rất nhiệt huyết mà điều tra. Thế nhưng, dù sao sếp trực tiếp của họ cũng là An Nghiêm, từ lúc bắt đầu đến có kinh nghiệm là Nghiêm bên cạnh họ, với Nghiêm họ vẫn có niềm tin đặc biệt.

  • Hai đồng chí rất khá, thời gian ngắn đã tìm được đến đây – không ngại ngần cho một lời khen, Nghiêm rất vui vì sự tiến bộ này

Là tinh anh của cục cảnh sát, truy tìm dấu vết chính là sở trưởng của đội A mà.

  • Đội trưởng chị không sao chứ? - nhìn bả vai Nghiêm nhô lên, tay trái lại có chút không tự nhiên, kinh nghiệm cho Thịnh biết đội trưởng của mình bị thương
  • À, không sao, Hạ đã giúp tôi xử lý – nghe nhắc đến vết thương Nghiêm lại càng nghĩ đến Hạ, phút giây sinh tử qua đi cả hai lại phải tiếp bước những điều mạo hiểm căng go, có chị ấy bên cạnh thật tốt
  • Chị này nhìn quen nha – từ lúc nhận định Hạ, Thu đã ngờ ngợ

Nheo mắt nhìn hai cảnh sát trẻ đối diện, Hạ lại xoay sang nhìn Nghiêm.

Trấn an Hạ, Nghiêm cũng hiền từ nhìn chị ấy.

  • Ở sân bay
  • Phải rồi, chị là người phân tích tâm lý của Từ Đinh

Thịnh và Thu cùng lên tiếng, lại thầm tán thưởng trí nhớ của mình.

  • Đúng là chị ấy – thay Hạ để xác định, Nghiêm mang theo tâm trạng tự hào. Ngày hôm ấy là ngày đầu tiên sau 3 năm cả hai chính thức gặp lại nhau, lại cùng nhau xử lý một hiện trường nguy hiểm. Vậy mà đổi lại chỉ có thể xem nhau như vừa mới biết mà đối đãi, sự việc lại kéo dài lâu như vậy

Hạ cũng nhận ra hai cảnh sát trẻ này, hôm đó rất oai phong lẫm liệt cầm súng.

  • Cũng không phải chỉ là tâm lý, mà là khi đó cậu ta có sử dụng chất gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh
  • Ý chị nói là “passion” – người bên cạnh đội trưởng, lại được đội trưởng che chở như vậy, chị gái này lúc ở sân bay tuy rất lạnh lùng nhưng câu từ rất chắc chắn. Hiện tại phong thái cũng rất chuyên nghiệp. Thịnh tin đây phải là người có gì đó đặc biệt
  • Phải, Hạ là nhân chứng của 3 năm trước cùng tôi. Có lẽ các đồng chí cũng đã nghe qua về vụ án 3 năm trước – không cản Thịnh nói ra điều gì, Nghiêm tuyệt nhiên tin tưởng Hạ. Hơn nữa, Nghiêm có linh cảm chị ấy biết rất nhiều nhưng không có cơ hội để nói với Nghiêm, chị ấy hoàn toàn có thể hỗ trợ về việc phân tích “passion” một cách tốt nhất
  • Ra là chị, đội trưởng tất cả manh mối cứ bị đứt đoạn, trong mỗi cuộc họp trưởng phòng đều dè chừng vì nghi ngờ chúng ta có nội gián – có chút chán nản Thu nghĩ về hoàn cảnh hiện tại. Để tránh thông tin rò rĩ nên trưởng phòng đặc biệt cử hai người đi ra ngoài điểu tra, chỉ liên lạc qua điện thoại
  • Phải đó, Từ Đinh được đưa về cục chuyển đến bệnh viện nào người ngoài cũng biết, tụi em còn thấy có phóng viên luôn chực trờ mà trưởng phòng không có cách làm cậu ta tỉnh, nếu tụi em sơ hở chỉ cần có hình ảnh của phóng viên kiểu gì cũng không thể tra án tiếp – đây chính là sự băn khoăn, đối với Từ Đinh không thể ép cung bằng cách đổ cả thùng nước vào người cậu ta như bác sĩ Minh Bình đã từng đùa, không khéo cả cục bị đình chức tập thể. Ly nước cư nhiên có vấn đề trong khi tiếp xúc chỉ có cảnh sát, canh giữ bên ngoài là cảnh sát mà cư nhiên phóng viên có chút hình ảnh. Cũng may chưa là gì đáng kể, giờ lại thêm biển số xe mất tích

Biển số xe mất tích, chắc rằng cũng bị cháy đen nhưng với công nghệ bây giờ vẫn có thể lấy thông tin.

  • Chẳng qua họ muốn náo động chúng ta, nhưng cũng không phủ nhận cư nhiên có người không trung thực trong cục cảnh sát. Chuyện này để trưởng phòng Lý giải quyết, hai đồng chí ra ngoài chắc là lệnh của trưởng phòng – thời gian thông tin qua lại Nghiêm cũng biết phần nào tình hình của cục cảnh sát, thật tệ hại khi có thành phần viên chức nhuốm tràm
  • Dạ đúng, ban đầu là điều tra tiệm hoa cùng nghĩa trang Long Thịnh. Sau đó trưởng phòng chỉ thị tìm kiếm dấu vết hiện trường vừa qua – uống ngụm nước Thịnh tường thuật lại việc cả hai đang làm
  • Trưởng phòng không nói rõ là tìm đội trưởng, chỉ là tụi em thấy ám hiệu nên mới sốt ruột gõ cửa nhà này – ngay vị trí xe bốc cháy đúng là có dấu vết, nhưng do mưa nên cũng không rõ ràng. Đổi lại men theo sườn dốc Thu và Thịnh cùng thấy vết cắt trên thân cây, tuy không rõ ràng nhưng liên tục kéo theo như chỉ một hướng đi

Đây xem như là sự liều lĩnh của Nghiêm, cũng không biết ai đến trước là người của Võ Hiên hay là chú Huy sẽ cao tay hơn. Nhưng hiện tại dù là ai cũng không quá bất an. Võ Hiên cũng không tùy tiện tiêu trừ Nghiêm và Hạ lúc này. Chỉ là người đàn ông tên Dũng kia có thể là nguyên nhân hay không Nghiêm không chắc.

Bất quá tình huống này vẫn là chú Huy nhanh hơn một bước. Và còn muốn Nghiêm chỉ điểm Thịnh và Thu làm nhiệm vụ.

  • Chúng ta chỉ điều tra về Cường Thịnh, về Võ Hiên cùng ông Võ Cường. Tôi không nghĩ chỉ đơn giản là như vậy
  • Ý đội trưởng là có hướng khác, có manh mối khác – sốt ruột Thịnh liền hỏi. Có khó khăn nào cũng được, chỉ cần tra ra chân tướng chính là sự đền đáp tốt nhất
  • Xuất thân của họ, xin lỗi vì chen ngang, nhưng tôi cảm thấy Võ gia có chút vấn đề

Cả Nghiêm hay Thịnh và Thu đều nhìn Hạ.

Thịnh và Thu là ngạc nhiên.

Còn Nghiêm là sự tự hào kéo theo vui vẻ, cứ giống như cả hai đang cùng phân tích một vụ án, đang cùng nhau làm việc.

  • Chị nói rõ hơn đi, em rất muốn nghe phân tích của chị

Nụ cười này chính là trấn an, còn là tin tưởng, thật tự tin Hạ tiếp tục.

  • Thứ nhất “passion” được biết đến trong công trình nghiên cứu y khoa cách đây 3 năm, mà lúc đó được che giấu dưới vỏ bọc bí mật quốc gia nên mọi thông tin đều bị bưng kín làm sao Võ gia có thể biết được
  • Trừ khi họ đã sớm biết, hoặc là lấy cắp nó – chính xác là như vậy, cứ đi theo khởi điểm là 2 nạn nhân tử nạn trong phòng trọ cùng hành vi mất kiểm soát của Từ Đinh mà lần đến Cường Thịnh, rồi dần biết trong bar Hồn Phiêu có vấn đề. Nhưng rõ ràng không ai biết chắc xuất phát điểm là từ đâu
  • Thứ hai “passion” chỉ có tác dụng cho những ai có mục đích. Cũng không phải ai cũng biết điều này, quan trọng Võ Hiên biết – đã gọi là bí mật thì tuyệt nhiên không phải ai cũng biết. Năm đó rõ ràng tiến sĩ Hà Nhiên chưa từng đề cập đến phạm trù này

Và Nghiêm cũng biết trong bar Hồn Phiêu hương dược này khi sử dụng đều có người giám sát, mà những người giám sát không bị ảnh hưởng. Đa phần đều là các cậu ấm cô chiêu muốn tìm sự mới lạ, thay thế cho thuốc lắc và cả ma túy vì họ biết bản thân sẽ không bị nghiện khi sử dụng hương dược thần kì này. Nhưng cũng không ai được rời khỏi khi chưa tỉnh táo. Từ Đinh là ngoại lệ cho nên mới có rắc rối.

Mà Võ Hiên là người chỉ huy trực tiếp về “passion”, hơn nữa anh ta có sử dụng qua. Không khó để nghĩ rằng anh ta đã chỉ cách cho thuộc hạ của mình không bị ảnh hưởng, chính là chuẩn bị tâm lý. Ngày mà Hạ đến bar Hồn Phiêu cùng Võ Hiên, Hạ đã thấy biểu hiện của Nghiêm cùng người đi cùng bên cạnh. Nghiêm không có chuẩn bị trước nên khi hít phải dù là lượng nhỏ sẽ bị choáng, còn tâm lý vững vàng nhất định xua được thứ quỹ dị này. Quả nhiên đây chính là một nghiên cứu vô cùng lợi hại, điều khiển được tâm trí người khác là điều rất kì diệu.

  • Thứ ba, hình như chúng ta chưa ai tra xem Võ gia xuất thân từ đâu và như thế nào. Long Thịnh là nghĩa trang hợp tác giữ Hắc Long của Tần Hải cùng Cường Thịnh của Võ Cường. Hơn hết, tôi có nghi ngờ nơi này chôn cất mẹ của Võ Hiên – tiếp ý của Hạ, Nghiêm đã muốn tra sự nghi ngờ này nhưng do cả hai lại bị kẹt trong việc ngoài ý muốn nên Nghiêm chưa báo cáo kịp
  • Trong Hòa Ái, Huy Mạnh có quyền chi phối rất cao. Hôm qua lúc ghé tiệm hoa tôi thấy anh ta đi cùng một cô gái đến, quan trọng cô gái này có dáng người rất tương tự Võ Hiên

Khoảng cách đó Hạ vẫn có thể nhìn ra kia là một cô gái, còn thấy được cô gái ấy và Võ Hiên có chút nét tương đồng, chứng tỏ sức quan sát của chị ấy không thua gì cảnh sát như Nghiêm.

  • Sao vậy, chị nói sai sao? – thấy Nghiêm cứ nhìn chằm chằm mình, Hạ chột dạ chẳng lẽ mình nói gì không đúng làm tên ngốc này khó hiểu
  • Không, không hề sai. Hạ, chị thật giỏi đó
  • Đồ ngốc – tự dưng lại khen làm Hạ đỏ cả mặt rồi đây

Nhìn hành động tình cảm mà ánh mắt không hề che đậy kia Thu và Thịnh liền xoay đi hướng khác. Đội trưởng của họ có người yêu, họ biết, không lầm đi đâu được, chính là chị gái xinh đẹp và thông minh cạnh bên. Họ đang nín cười “đồ ngốc”, chưa ai dám đùa với đội trưởng của họ như vậy.

  • Nghiêm túc - khi thấy cấp dưới đang cười mình, Nghiêm lập tức hắng giọng

Hạ cũng ngồi nghiêm chỉnh, cả hai cũng hơi trẻ con khi bộc phát chút dư vị tình cảm thường ngày rồi.

 Yêu, ai mà không muốn khẳng định đối phương là của mình, cũng có ai muốn che đậy tình cảm của mình. Chẳng qua là thói quen thường nhật đã quá gần gũi cho nên trong cử chỉ hay hành động sẽ khó mà che giấu được.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: