CHƯƠNG 30
Những ngày tiếp theo cuộc sống không chỉ của riêng Nghiêm hay Hạ mà của tất cả mọi người cũng đều trải qua như thường nhật. Nghiêm và Hạ đã quay lại trường tiếp tục chương trình học. Đã là năm cuối nên bản thân cả hai luôn biết mình phải thật sự cố gắng, có xảy ra chuyện gì thì cũng phải hoàn thành chương trình học một cách tốt nhất có thể.
Sau việc tham gia nghiên cứu dự án kia, chỉ cần nhìn vào bề nổi Hạ cũng nghiễm nhiên có thêm tiếng tốt, có thêm điểm xét tốt nghiệp. Đối với cô lấy điểm từ dự án đó là điều cô không muốn. Vì mất mát sau khi kết thúc quá lớn, cô là người may mắn ở lại, cô cũng không muốn một mình mình có lợi ích, lợi ích chung của cả tập thể. Thế nhưng, dự án ấy sẽ mãi chỉ là bí mật, mà những người được gọi là hi sinh kia cũng không thể sống lại, và người nhà của họ cũng không thể làm gì khác hơn. Thế lực quá lớn, còn rất biết cách dẹp yên dư luận. Mà sức lực của cả cô cùng Nghiêm hoàn toàn không thể làm được gì vào lúc này.
Hít thở không khí trong lành từ vườn ngoài cửa sổ ùa vào, tâm tình Hạ đúng là dễ chịu hơn rất nhiều.
Cảm nhận Hạ ngã cả người về phía mình, giống như dồn hết lực mà dựa dẫm vào mình, Nghiêm lại càng vui vẻ hơn.
Mỉm cười, Hạ xoay cổ môt chút rồi nhẹ nhàng chạm đôi môi của mình lên một bên má của Nghiêm.
Nụ hôn nhẹ phớt qua thôi cũng có thể cho Nghiêm nhiều cảm xúc, đúng là chỉ có Hạ mới có thể làm được.
Còn Nghiêm, mỗi lần ngồi dưới khán đài để ngắm nhìn người yêu tự tin đầy bản lĩnh phía trên bục lớn thuyết trình, có khi là thi hùng biện về những vấn đề y khoa, chính là sự kì dịu. Trong trường của mình sơ cứu Nghiêm đều được học qua và phải chắc chắn biết thực hành. Nhưng kiến thức từ Hạ càng làm Nghiêm mở rộng tầm nhìn, có người yêu là bác sĩ cảm giác rất an tâm.
Khuôn mặt thỏa mãn này có chút ửng hồng, Hạ phì cười. Chắc là đang tưởng tượng cảnh gì rất lãng mạn từ cả hai đây mà.
Mở mắt vì câu hỏi của người yêu, Nghiêm thấy lạ. Cảm giác này giống như hôm ở bệnh viện vậy.
Đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi của Nghiêm, Hạ lại mỉm cười, Nghiêm luôn dùng cách nói chuyện ví von để làm cô thoải mái.
Nghe câu này Nghiêm cũng không phản ứng quá khích, suy nghĩ trong Nghiêm rất đơn giản. Ai cũng có bí mật, là người yêu đồng ý không nên giấu nhau điều gì nhưng mà bí mật là chuyện cá nhân. Hơn nữa, ai thì Nghiêm không biết nhưng ở Nghiêm và Hạ khi đến thời điểm sẽ tự khắc sẽ nói cho nhau nghe.
Có chút giật mình, Hạ hơi xoay mặt để ánh mắt có thể chạm rõ vào khuôn mặt vẫn thủy chung đặt trên vai mình của Nghiêm. Đối diện cô chính là khuôn mặt thanh tú, sóng mũi cao, chân mày đậm và đôi mắt vẫn đang nhắm chặt, lại rất an tĩnh.
Hơi lắc người Nghiêm vẫn tiếp tục tựa cằm lên vai người yêu.
Thở phào nhẹ nhõm, Hạ còn tưởng Nghiêm đã sớm biết điều cô sắp làm. Nhưng mà, nhìn khuôn mặt này cô lại không nỡ, càng nhìn càng yêu, càng gần càng thương, làm sao có thể nói ra, làm sao bây giờ.
Điều Hạ lo nhất chính là sợ Nghiêm sẽ kích động và đau khổ, sẽ nghĩ tiêu cực cùng bi quan. Thế nhưng, cả hai quả thật còn rất trẻ, nếu hiện tại cô không thực hiện thì sẽ không thể hoàn thành ước nguyện cùng Nghiêm cùng nhau mọi lúc mọi nơi, đương nhiên là khi hoàn cảnh cho phép, cũng không phải muốn trói buộc nhau, chỉ là cô muốn giúp Nghiêm, muốn cùng Nghiêm đối diện khó khăn thậm chí là nguy hiểm.
Bán cầu não lập tức hoạt động sau câu hỏi của Hạ, hai mắt Nghiêm như có công tắc mà mở to.
Cảm nhận vòng tay của Nghiêm siết mình càng chặt, Hạ có chút đau nhưng cô cố nhịn, cô biết Nghiêm đang bất an.
Đúng, Nghiêm chính là đang bất an, đang không muốn. Đi tu nghiệp là sẽ đi xa, mà với tính của Hạ khi làm điều gì cũng nhất định đến nơi đến chốn. Giống như khi đã chọn Nghiêm thì dù có khó khăn, có áp lực có bị bức bách cũng luôn kiên trì.
Với người ngoài Nghiêm chính là cứng cỏi chưa từng để ai biết cảm xúc của mình. Vì càng lớn hơn mỗi năm Nghiêm càng nhận ra, để người khác bắt được cảm xúc của mình chính là tự hại mình. Nhưng với Hạ thì khác, Nghiêm hoàn toàn không để lại chút gì cho bản thân. Cũng giống như cô gái xinh đẹp này, là người yêu của Nghiêm, cho dù có bao nhiêu người theo đuổi tỏ tình chị ấy cũng đều rất lịch sự và văn minh mà từ chối, đồng thời còn để họ biết rõ chị ấy đã có người yêu, cũng không đơn giản chỉ là người yêu. Với tình cảm của ai chị ấy không quan tâm, nhưng với tình cảm của Nghiêm chị ấy đặc biệt coi trọng, tình yêu của cả hai còn là trách nhiệm.
Bản lĩnh là gì khi người mình yêu cũng không giữ được, Nghiêm không cần, Nghiêm chỉ cần Hạ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)