CHƯƠNG 96
Chuyên án kết thúc, Từ Đinh rời bệnh viện và quay về cuộc sống thường nhật. Mục đích chính của cậu ta khi bắt cóc uy hiếp Võ Hiên chỉ là muốn khuấy động dư luận, cảnh sát vào cuộc. Cuối cùng cậu ta cũng làm được, cũng trả thù được cho anh mình, người anh luôn làm tất cả để cậu ta có thể đi học. Giờ là lúc cậu ta thực hiện ước mơ để không phụ lòng anh trai.
Còn Võ Hồng cô đến sống ở cửa hàng hoa “Hướng Dương flower”. Nơi này ba mua với danh nghĩa tên của cô mà cô không hay biết, chủ yếu ông muốn cô và chị ba mình có nơi dừng chân thanh bình lỡ như hai ông ta có chuyện không hay. Cô vẫn không trách cứ hay sợ hại ba, anh hai và cả chị ba. Cho dù họ thật sự đã làm những việc rất tàn nhẫn, song họ vẫn chừa một chút nhân từ còn lại. Giống như họ để gia đình ôn Kiệm sống. Hơn hết, họ là người nhà của cô, là người thân mà cả cuộc đời cô không chối bỏ.
Mỉm cười ông Võ Cường biết thời gian mình không còn nhiều, an ủi cuối cùng là Võ Hà. Thế nhưng cái ông tự trách nhất là để Võ Hồng trở nên như vậy, cũng như kéo cả Võ Hiên vào cuộc, thật may Võ Hà đã bình an.
Cũng rơi nước mắt, Võ Cường cảm thấy nhẹ nhõm sau nhiều năm như vậy. Từ lúc vợ qua đời một cách thảm thiết, ông đã lên kế hoạch trả thù. Bây giờ, đi theo bà cũng không hối hận, nhưng ông lại để Võ Hiên cùng mình chịu sự trả giá khi mà con trai còn cả tương lai. Ông nợ các con của mình, nợ cả tương lai của chúng.
Kết thúc thời gian thăm phạm nhân, ánh nhìn cuối cùng quả nhiên rất ấm áp. Võ Hà bật khóc như đứa trẻ nhìn ba mình bị đưa đi. Cô biết đây là lần cuối, việc cô có thể làm là khóc tiễn ba như vậy. Thật sự đau đớn, cô phải làm sao với những tháng ngày còn lại.
Đằng sau song sắt có lẽ là lúc con người cô đơn và đáng thương nhất, nhưng cũng là lúc tốt nhất để suy ngẫm cuộc đời. Võ Hiên cũng biết sợ, anh ta bây giờ không còn cái thói hung hăng, cũng không cần lúc nào cũng đa nghi, ngờ vực người khác. Anh ta cảm thấy bản thân bây giờ vô ưu vô lo nhất.
Võ Hiên biết bản thân tàn tạ ra sao, con đường này là anh ta chọn không trách ba, cũng không trách Võ Hà. Em gái của anh ta là vô tội, chỉ hi vọng Võ Hà sẽ tiếp tục cuộc sống một cách can đảm nhất, bởi vì Võ Hồng vẫn cần em ấy.
Không nói nữa, Võ Hà cũng lại rơi nước mắt. Một lúc nhìn hai người thân của mình rời khỏi cuộc sống, bản thân cô có biết bao nhiêu đau đớn. Kết quả này thật sự rất tàn nhẫn, nhưng mà cũng không thể chối bỏ nó.
Võ Hà rời đi, Võ Hiên cũng nở nụ cười. Anh ta cũng biết đây là lần gặp cuối, mảnh giấy nhỏ được phép mang theo đã nhoè vì nước mắt. Anh ta không nghĩ đến cuối cùng người chân tâm chấp nhận anh ta và còn nghĩ nhiều cho anh ta như vậy lại là Huy Mạnh. Đến lúc này anh ấy vẫn nhớ anh ta. “Hiên, anh yêu em, Huy Mạnh”, và vẫn yêu anh ta.
Thăm từng người một, từ ba, anh hai, cho đến anh Mạnh, chú Cung, Trần Luân. Võ Hà cũng rời khỏi trại giam, có ra sao thì những người ấy cũng thân quen với cô cũng chưa từng hại cô. Nơi này quả nhiên có chút đáng sợ, nghĩ đến sẽ là lần cuối nhìn thấy ba và anh hai, trong lòng không khỏi đau đớn. Luật sự mà ba kí kết hợp đồng vẫn còn thời hạn, cô cũng đã thông qua những luật sư này hoàn tất thủ tục bồi thường và cả tài sản còn lại không bị đóng băng. Cô sẽ dùng phần tiền còn lại sau khi chi trả đủ theo yêu cầu của hội đồng xét xử để chữa bệnh cho Võ Hồng. Nói đúng hơn, là lo đầy đủ vật chất cho chị ấy. Về phần bệnh, đã có nhà nước hỗ trợ.
Vẫn đang vui đùa, Võ Hồng quay sang nhìn Võ Hà. Cô ta bây giờ dường như không nhớ được gì, cứ như đứa nhỏ, nhưng trong vài khoảnh khắc nếu thấy gì đó tương quan. Cô ta sẽ trưởng thành một chút, và sẽ có lúc hung hăng. Do đó nơi cô ta ở và điều trị cũng được cách ly còn được theo dõi rất chặt chẽ.
Gật đầu Võ Hà đưa túi đồ cho Võ Hồng, hiện tại chị ấy như đứa trẻ cho nên cô được vào thăm. Còn những lúc phát tát không biết gây hậu quả gì cho nên không để cô vào.
Từ xa nhìn cảnh này, Diễm cảm thán trong lòng. Võ Hà cũng giống cô không còn người thân nào nữa, mà cũng không đúng cũng còn Võ Hồng. Cô hi vọng Võ Hồng có thể khỏi bệnh để tiếp tục cuộc sống. Đôi khi tình yêu sẽ giúp bản thân làm được điều kì tích cũng không chừng.
Không khó để Diễm biết là anh ta nhìn ai, có hai người 1 là Võ Hà, 1 là Võ Hồng. Chỉ cần tinh ý sẽ thấy khi Võ Hồng cười anh ấy sẽ cười theo, khi Võ Hồng chạy lỡ té anh ấy sẽ nhíu mày chân muốn bước nhưng ngừng lại, tay thì luống cuống.
Quay sang nhìn cô cảnh sát nói lời có chút khó hiểu, Vũ nheo mắt rồi nhìn theo ánh nhìn của cô ấy. Anh cũng vỡ lẽ, đó cũng là điều anh mong muốn. Với sự hỗ trợ của cả một đội ngũ có kinh nghiệm và tâm huyết anh tin có thể khắc phục được. Anh có nghe qua về Võ Hồng tuy quả thật cô ấy có làm sai nhưng vẫn có thể sửa. Cô ấy còn là một bác sĩ, là nhà nghiên cứu. Anh hi vọng có thể đưa cô ấy trở lại cuộc sống một cách tích cực.
Mỉm cười Võ Hà đã biết Diễm đi theo mình từ lúc ở trại giam. Đặc biệt khi anh cán bộ đem giấy mà Huy Mạnh nhờ cô đưa cho anh hai đi kiểm tra. Cô đã thấy một cảnh sát mặc cảnh phục đứng đó nói chuyện với cán bộ nhà giam. Tuy khoảng cách khá xa nhưng cô có thể nhìn ra dáng người đó là ai. Cho khi đến đây cũng có người theo sau cô, thậm chí giúp cô hoàn thành thủ tục nhanh nhất mà vào thăm. Cô còn nghe một bác sĩ nói “Cô ấy có cảnh sát đi cùng mà, không đáng ngại”.
Sự tinh ranh thích thú này làm Diễm bật cười.
Không nghĩ Võ Hà lại biết nhiều như vậy, Diễm đưa mắt nhìn tay mình. Không biết làm sao giải thích.
Cảm xúc không gì có thể diễn tả, Diễm tự khắc siết chặt lấy bàn tay mềm mại bé nhỏ đang nắm lấy tay mình.
Buổi chiều tà hôm ấy, không rõ là ngày mấy, có hai cô gái tay trong tay, môi nở nụ cười, ánh mắt trao nhau. Họ đã có quyết định, cùng nhau bước tiếp, không thể buông tay. Sóng gió phía trước là gì, không ai đoán được nhưng mà giây phút này họ xác định rõ. Cả hai sẽ chính là cùng nhau gầy dựng gia đình, không phải trong ý nghĩ mà chính là thực tế. Sẽ cùng nhau làm những việc nhỏ nhặt nhất, bình đạm qua ngày.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)