Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 43

447 0 0 0

CHƯƠNG 43

Nhìn đến khi chiếc xe khuất dạng Nghiêm cũng quay vào, lại để ý đến thời gian trên điện thoại cũng đến giờ tan ca, Nghiêm nói với quản lý một tiếng rồi về nhà. Ở vùng ngoại ô này không có quá nhiều xe cộ, nhà cửa thế nhưng vẫn rất sầm uất chen chúc trong những khu giải trí có phần khép kín. Bắt một chiếc taxi, theo thói quen Nghiêm cho xe dừng trước đường lớn rồi tự mình đi bộ về khu nhà trọ. Đút hai tay vào túi quần, ngửa đầu ra sau rồi hít thật sâu. Không khí về đêm quả là có chút lạnh, lúc còn đi học mỗi lần chờ Hạ tan lớp ban đêm Nghiêm đều ngồi ngoài ghế đá để chờ, có khi ngủ quên. Chỉ cần chị ấy thấy có sương đọng trên tóc hay áo của Nghiêm thì sẽ không vui mà cằn nhằn, mà rõ ràng chính là sự quan tâm. Những khoảnh khắc như vậy thật sự rất kì diệu, luôn làm Nghiêm ấm áp chứ không lạnh lẽo như trời đêm bao trùm lấy mình. Hạ chính là ánh sáng của đời Nghiêm.

Dáng người cao gầy thong thả lại ung dung, vẫn là phong cách đơn giản quần tây áo sơ mi, lại là hai tay đút vào túi quần. Sự phiêu bạc đó nhiều năm vẫn còn đọng lại trong Hạ sự rung động. Giữa một khuôn viên nhiều người, dáng vẻ ấy vẫn luôn thu hút ánh nhìn của cô. Để khi Nghiêm vì cô mà lại nở nụ cười ngây ngô, cô lại thầm mắng “đồ ngốc lại đem tim chị đi”. Bỡi lẽ Nghiêm chính là bầu trời của đời Hạ.

Hai con người tình nồng ý đậm, vì điều nào đó mang nhiều ý vị sâu xa phải tạm thời đè nén tâm tình. Thà không nhìn thấy chân thân rõ ràng, khi đã nhìn thấy chính là lòng xuân trỗi dậy, chính là nhớ thương như cơn sóng trào mà không ngừng dâng cao.

Cuộc sống chính là như vậy, có những sự việc rất khó mà một hai lời đã nói hết.

Bệnh viện, có phải thật là nơi cứu rỗi nhiều linh hồn chuẩn bị tha phương, đem hồn về với xác thực của một con người hay cũng chính là nới chết chóc, gây nên đau thương tồn đọng trong lòng của cả những con người xa lạ.

Hạ và Nghiêm chọn hai ngành nghề đặc thù, mỗi ngành của mỗi người đều có ý nghĩa riêng và đòi hỏi sự cố gắng phải thật tâm hết sức của bản thân. Cả hai cũng chưa từng chùng bước trước quyết định của mình. Bởi lẽ sâu trong tâm tâm cả hai đều có niềm vui và hạnh phúc, hai ngành nghề đặc thù này ấy thế mà có liên quan với nhau. Chứng tỏ tâm linh tương thông, tuy không thể kề cận sớm hơn nhưng rõ ràng mọi sự việc đi qua đều có hình dáng của đối phương, dù là thực tiễn hay trong suy nghĩ.

“Nhà xác”

Không gian trong đây rất lạnh, nhiệt độ vô cùng thấp. Xung quanh có 10 chiếc giường và chỉ có duy nhất một chiếc giường có người, nói đúng hơn là một thi thể đã đông cứng. Cảnh tượng trong nơi này chính là nỗi ám ảnh của con người, thậm chí là của những người có tâm ma trong lòng.

  • Trong đó là người nhà của chú Kiệm?
  • Đúng, bác sĩ Hạ cô có việc gì sao? – lịch sử người giữ nhà xác ghi chép lịch sử ra vào rồi ngẩng đầu chờ đợi để giúp đỡ cô bác sĩ xinh đẹp này

Có chút phân vân, nếu giờ Hạ vào đó thì có bị gọi là bức dây động rừng. Đối với Huy Mạnh mỗi lần đối mặt chính là sử dụng chuyên môn của mình. Cả Huy Mạnh cũng không dễ chịu khi đối thoại với cô.

  • Dù sao tôi cũng có giai đoạn điều trị cho chú ấy, tôi cũng muốn gặp người nhà nói lời cho phải phép

Có chút suy nghĩ, trưởng khoa đã căn dặn phải giữ cái xác này thật cẩn thận, cho đến khi được đem đi. Bất kì ai đến cũng phải ghi lại thông tin, mà bác sĩ Hạ lại nói hợp lý như vậy, chắc là ổn.

  • Bác sĩ Hạ vào nhanh nha
  • Cảm ơn chú – người giữ nhà xác là một người đàn ông trung niên không cao hơn Hạ bao nhiêu, cũng có chút dễ tính. Nhưng nét khó xử này của chú ấy cho Hạ biết. Huy Mạnh càng có nhiều điểm mập mờ phải lưu tâm

Bên trong, quả thật sự lạnh lẽo có thể đóng băng và làm tê liệt dây thần kinh của những người còn sống. Hai người phụ nữ một già một trẻ lặng lẽ nhìn dung nhan tái nhợt, trắng bệnh và có cả khói lạnh thỏa ra xung quanh của người đàn ông. Mới ngày nào còn được chạm vào nhau mang theo ấm áp, mà hiện tại chỉ là âm dương cách biệt.

  • Rất tiếc về việc này

Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo có phần tiếc nuối cận kề. Hai người phụ nữ cũng chú ý đến, chắc rằng đây là bác sĩ của bệnh viện. Nhìn rất trẻ lại xinh đẹp, thế nhưng khuôn mặt quá mức lạnh lùng, rõ ràng tạo ra sự xa cách, và cô ấy cũng không cần quá thể hiện, có lẽ đó đã là thói quen.

  • Vậy sao, các người ai cũng như vậy – cô con gái cười, nhưng là nụ cười khinh. Cô cảm thấy vị bác sĩ khoát lên vẻ ngoài đẹp đẽ này cũng như những con người tàn nhẫn kia. Có tiền có thế là có thể chèn ép người khác, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi. Thật tiếc họ không chỉ có lợi mà còn cướp đi ba của cô
  • Xin lỗi bác sĩ, con tôi chỉ là thần trí không tỉnh táo cô đừng để bụng – con gái có phần bất lịch sự với Hạ, người phự nữ lớn tuổi tin chắc là mẹ của cô gái vội vàng nắm lấy vạt áo của Hạ xin lỗi. Trong đôi mắt già nua tội nghiệp kia ẩn chứa đầy nỗi sợ hãi, dù lời nói cũng tỉnh táo bình thường

Không tức giận nhưng chính là mang theo sự tò mò, có vẻ cô gái này rất có hiềm khích với cô, nói đúng hơn là những người ở bệnh viện Hòa Ái.

Hạ không làm gì gây hại đến hai mẹ con họ, trừ khi những người cũng mặc áo blouse giống cô đã làm chuyện gì đó khiến họ có thái độ thế này.

  • Tại sao, tại sao chứ, tại sao để ba tôi ra đi trong đau đớn như vậy, tại sao? – không màn sự lo lắng của mẹ mình và khó hiểu của cô bác sĩ. Cô con gái khóc rồi hét lớn, cứ như nỗi đau làm cô không kiềm chế được cảm xúc của chính mình
  • Đừng như vậy, ba con sẽ không an lòng, đừng mà con – bà mẹ buông tay Hạ ra, rất nhanh ôm chầm lấy con gái của mình. Chồng không còn, ông ấy làm tất cả để đánh đổi mạng sống cho con của cả hai, bà không thể để con mình có chuyện

Cô con gái lại khóc, khóc càng lúc càng lớn. Trong tâm can chính là coi thường chính mình, lớn chừng này tuổi chẳng những không phụng dưỡng được cho cha mẹ mà ngược lại còn khiến họ lo lắng, khiến họ nhọc lòng kể cả suy tính bằng mọi cách, thậm chí không tiếc thân mình hi sinh cho cô.

Sự thê lương này quả nhiên chưa bao giờ dừng lại trong cuộc sống. Một người đã tập quen dần việc nhìn thấy sống chết đau đớn như Hạ cũng phải mũi lòng. Cô tuy bình tĩnh nhưng cũng có chút gợn sóng trong con ngươi của mình. Ánh nhìn mang theo tiếc thương cho hai người phụ nữ đang đau khổ kia, kể cả mang theo tiếc nuối cho một mạng sống vốn dĩ có thể duy trì được một đoạn thời gian. Thời gian tuy không nhiều nhưng chí ít có thể tự thân làm những điều thiết yếu nhỏ nhặt nhất, không phải quá bất lực trước khi mất đi. Vì cớ gì sự quyết định lấy đi sinh tồn của một ai đó lại nhanh và thâm sâu như vậy.

  • Có chuyện gì bên trong? – bất ngờ xuất hiện giọng nói của một người đàn ông, anh ta ở bên ngoài nói vọng vào thông qua khe cửa kính phía trên

Nhíu mày Hạ cẩn thận quan sát trong phòng này, cô hừ lạnh trong lòng. Chỉ có quá nhiều bí mật xấu xa và độc ác mới gắn cả camera theo dõi người chết.

  • Cô gái cô phải nhớ cho kĩ ba của cô đã mất, và vì sao ông ấy mất tôi tin cô biết rõ. Do đó cô phải bình tĩnh, can đảm mạnh mẽ mà sống, hiểu ý tôi chứ? - rất ít khi Hạ nói nhiều lời với một ai, thế nhưng tình thế cấp bách cô cần làm điều gì đó. Mặc dù cô chưa hoàn toàn hiểu việc gì xảy ra ở gia đình này, thậm chí là trên bệnh nhân của cô ông Nguyễn Văn Kiệm nhưng biểu hiểu của cô gái làm Hạ có suy xét của chính mình, chuyện không hề đơn giản

Ngưng khóc lớn mà chỉ còn tiếng sụt sùi cô gái trân trối nhìn chị bác sĩ xinh đẹp vừa nói chuyện, lời nói vừa khuyên nhủ vừa có chút uy nghiêm bắt buộc. Sự phản cảm khi nãy khi thấy chị ấy mặc áo blouse cũng hoàn toàn biến mất.

  • Có chuyện gì? – vẫn chưa chịu bỏ qua, nhìn cảnh tượng bên trong có chút nghi ngờ tên mặc đồ bảo vệ dùng chìa khóa cửa để mở khóa rồi nôn nóng xông vào mà lớn tiếng. Khi nãy quan sát trên camera có điều bất thường anh ta lo lắng trong nơi quỷ quái lạnh lẽo này có người giở trò nên lập tức đến xem. Rủi như có việc gì thật, anh ta không chỉ bị mất việc mà còn tệ hại hơn

Chưa vội quay lại trả lời Hạ chớp mắt với cô gái, ánh nhìn của cô gái này về phía Hạ đã bình tĩnh hơn. Cô tin đây là cô gái thông mình, sẽ biết làm thế nào.

  • Cô gái này bị kích động khi nhìn thấy ba mình thế này, cô ấy vừa làm phẩu thuật giờ lại mệt, tôi chỉ kiểm tra xem thế nào thôi

Nheo mắt nghi ngờ, tên bảo vệ nhìn hướng hai mẹ con đang chật vật. Người mẹ ôm cô con gái không ngừng vuốt lưng còn khóc thút thít, cô con gái thì cũng đang khóc còn thở hơi lên. Anh ta làm việc trong bệnh viện cũng lâu nhìn thấy ai dùng động tác thở hơi lên chính là có chuyện.

  • Vậy sao không đưa ra ngoài, mau tôi giúp

Nghe giọng của tên bảo vệ có phần cáu gắt nhưng đã tin điều Hạ nói, Hạ không ý kiến mà lui sang một bên cho anh ta đẩy xe lăn của cô gái ra ngoài.

Người mẹ nãy giờ im lặng quan sát sự tình giữa con gái mình và vị bác sĩ trẻ. Cô bác sĩ này trông hiền lành, tuy từ lúc tiếp xúc với hai mẹ con bà chưa từng cười, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị nhưng lời nói ra luôn có đạo lí.

Hơn nữa mẹ con bà nợ Hạ lần này, tay bảo vệ kia chính là người thường thay phiên canh giữ trước phòng bệnh của con bà. Chắc rằng anh ta đang có nghi ngờ, cũng may Hạ đã tạm thời giải vây.

  • Anh nói gì bác sĩ Hạ có nói chuyện với người nhà ông Kiệm, trong nhà xác
  • Dạ trưởng khoa, tình thế lúc đó cô con gái bị làm mệt toàn thở hơi lên do xúc động, em sợ có biến cố nên đưa về phòng bệnh. Còn về bác sĩ Hạ - có hơi khó xử tên bảo vệ sau khi đưa cô con gái cùng người mẹ về phòng bệnh thì căn dặn người khác canh chừng, anh ta lập tức tìm Huy Mạnh báo cáo. Chỉ là nhắc đến vị bác sĩ trẻ xinh đẹp nhưng cũng quá lạnh lùng kia anh ta có phần khó noi

Hiểu điều khó nói đó là gì khi nhắc đến bác sĩ Hạ, Huy Mạnh nhếch môi.

  • Tôi hiểu, anh làm việc đi. Căn dặn canh chừng căn phòng đó, nếu cô gái đó muốn đến nhà xác thăm ba cô ta thì cứ cho đi, còn nơi khác tuyệt đối là không
  • Dạ - tên bảo vệ cung kính rồi ra ngoài không quên đóng cửa

Bắt chéo chân, ngã lưng ra ghế Huy Mạnh có chút đăm chiêu nhìn cánh cửa phòng làm việc từ từ đóng lại. Ánh mắt anh ta sắc bén hẳn lên, Duy Hạ là cô gái mà Võ Hiên để ý. Mà anh ta tuyệt đối trung thành với Võ gia, mạng nhỏ này của anh ta là do chủ tịch Cường mang về cưu mang. Anh ta tuyệt không cho ai làm hại đến Võ gia, Duy Hạ nếu tiếp cận Võ Hiên có mục đích sâu xa, tuyệt đối anh ta không bỏ qua. Không làm Võ Hiên thấy chân tướng thì anh ta cũng sẽ làm theo cách của mình, cho dù có bị cậu chủ xử trí nặng nề.

Hòa Ái hầu như thuộc mọi sự phối của Huy Mạnh, Hạ rất thắc mắc anh ta chẳng qua chỉ là một trưởng khoa ngoại vì sao có quyền hành lớn như vậy. Thông tin lại rất khó mà tra ra được, phải nói cơ cấu quản lí hết sức chặt chẽ và bảo mật. Thế nhưng phải tìm ra được nguyên  nhân, cô không cam lòng khi bản thân có chút liên quan. Nếu cô tinh ý hơn có lẽ đã cứu được ông Kiệm, không phải dẫn đến bước đường này. Hạ nhớ ba mình, cô không thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó cô giống cô gái kia. Hơn nữa còn có An Nghiêm của cô, sự việc kéo dài đã nhiều năm ba cô và cả An Nghiêm chưa ai có ý định buông tay. Cô cũng không thể làm ngơ được.

  • Nếu con muốn thực hiện bí mật của mình thì hãy nghe một chút đề nghị của ba

Hạ nhớ rõ ánh mắt của ba khi ấy mang theo sự khó xử, có chút xót xa và không nỡ. Cô biết vì ông cũng không nỡ để cô đi nhưng mà vì tương lai của cô ông vui vẻ ủng hộ. Chỉ là điều ông muốn đề nghị với cô năm đó chắc rằng ông đã trăn trở rất nhiều. Bí mật cô muốn thực hiện chỉ riêng cô biết, cũng không muốn An Nghiêm biết, vì tạo bất ngờ cũng vì muốn bản thân chấp vấn chính mình. Cô phải thực sự mạnh mẽ và sẳn sàng mới có thể sóng vai cùng Nghiêm. Thêm lời đề nghị của ba chính là cô có hai điều bí mật.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: