CHƯƠNG 47
Buổi tối luôn là thời khắc dễ sản sinh nhiều vấn đề mất kiểm soát nhất. Dãy hành lang vắng lặng, khu vực cách ly này luôn có cảnh sát canh chừng cho nên cũng không nhiều người muốn đi ngang. Có tò mò cũng chỉ là truyền tai nhau và lén lút nói. Chỉ biết thanh niên trẻ tuổi đó dám cư nhiên bắt và uy hiếp Võ Hiên – tổng giám đốc tập đoàn Cường Thịnh cũng là con trai của người đàn ông nổi tiếng trên thương trường, doanh nhân Võ Cường. Cũng không ai muốn chuốc thêm phiền phức vì sự tò mò của mình.
Nhìn người đàn ông bịt khẩu trang, đội nón kết che mất khuôn mặt chỉ còn đôi mắt lộ ra hỏi mình, Từ Đinh có chút bất an. Nhưng câu hỏi kia lại mang theo sự cười cợt, giống như biết trước mình vốn dĩ chỉ giả vờ. Từ Đinh thật sự hoảng sợ. Trước đó cậu ta luôn chịu đựng cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể lại không cách nào phát tát, đầu óc lúc nào cũng có sự mê mang, lại mang theo chút hưng phấn, cảm giác như có thứ gì đó luôn điều khiển hành vi của mình, cũng giống như không còn là mình nữa, vậy mà cậu ta lại không biết sợ. Vậy mà khi nãy có một bác sĩ, đúng rõ ràng là bác sĩ, anh ta tiêm gì đó cho cậu ta và sau một giấc ngủ cậu ta thật sự có thể cảm nhận được xung quanh. Thế nhưng cậu ta lại có cảm giác mình càng bị điều khiển hơn, trong người luôn khó chịu lại có cảm giác luôn cần, giống như cần được tiêm lại thứ chất đó lần nữa. Cái quái quỹ gì đang diễn ra, những thứ chất này hoàn toàn không phải ma túy nhưng sao cậu ta có cảm giác nó nguy hiểm và lợi hại hơn cả ma túy.
Trợn tròn mắt khi nhìn hai anh công an thường canh trước phòng mình đang gục trước cửa phòng. Từ Đinh ngoan ngoãn im lặng không vùng vẫy cũng không ú ớ nữa. Cảm giác này quả thật giống như cậu ta sắp gặp ác thần, cũng giống như lúc ở sân bay bị một cô gái đánh vài đòn làm cậu ta ngã sóng soài không có khả năng kháng cự.
Nhếch môi cười sau khẩu trang, người được ra lệnh qua tai nghe chào tay với hai người đàn ông đang đẩy xe lăn rồi đi về hướng ngược lại.
Sói tin chắc sau lớp khẩu trang đó chính là sự giận dữ muốn nghiền anh ra của anh ta.
Rất nhẹ nhàng sói lách người đạp thẳng vào bụng một tên, tên còn lại thì anh bắt lại cổ tay rồi bẻ ngược ra sau. Chưa đến 5 phút thế cục hoàn toàn do anh làm chủ.
Thang máy có Từ Đinh được nhấn xuống tầng hầm giữ xe của bệnh viện. Hai người đàn ông bịt mặt rất chuyên chú quan sát tình huống. Vừa thấy chiếc xe quen thuộc lập tức tiến đến gần.
Chỉ cười không nói Rosy quay sang người chỉ huy của mình.
Hiểu ý người chỉ huy có phần lém lỉnh ra hiệu.
Thở hắt ra sói mắng thầm chỉ huy của mình. Nói vậy chính là không cho mình đánh nhau, phải tìm cách xuống lầu dưới mà không bị phát hiện.
Từ Đinh vẫn còn chưa hoàn hồn giờ, nhưng cảm giác anh ta sắp không trụ nỗi nữa, họ là ai mà động nhanh gọn như vậy, lại còn bịt mặt hết tất cả. Đây không phải người của Võ Hiên gửi đến để giết cậu ta chứ, nhưng nếu muốn giết đã giết từ lúc họ xác định cậu ta ở đâu. Giờ cậu ta cũng không thể phán đoán được nữa, vì hình như thuốc đã có tác dụng.
Tại một doanh trại quân đội nhân dân, nói đúng hơn chính là một đơn vị có thể lập tức tác chiến, thực thi những nhiệm vụ nguy hiểm mà quốc gia giao phó. Một cảnh phục một quân phục đang đối diện nhau, cạnh bên còn có vài quân nhân chuyên nghiệp khác, cũng có một bác sĩ mặc áo blouse.
Cả hai cùng mỉm cười đối đáp với nhau, không có sự e dè, cũng không có sự khó chịu. Đơn giản cả hai cùng là người thực thi những nhiệm vụ mang tính an toàn cho đất nước, họ sẽ phải dẹp bỏ cái tôi, quân hàm cao thấp, chỉ có thể chân thành đối đãi nhau.
Thế nhưng cũng không phải lúc nào cũng như vậy, cũng không phải lúc nào cũng có những con người chính trực như thế này.
Nhận lấy cái bắt tay từ người đàn ông trung niên có ánh mắt rất kiên định, cả khuôn mặt toát lên anh khí, bác sĩ Minh Khoa cũng cảm thấy dễ chịu.
Bật cười, người được gọi là trưởng phòng Huy đó chính là Lý Huy. Ông đã suy nghĩ nhiều biện pháp để bảo vệ được Từ Đinh. Bảo vệ cậu ta thoát khỏi không chỉ những người có liên quan ví dụ như Võ Hiên mà có thể đâu đó chính là đồng nghiệp và cộng sự của ông. Bởi vì Từ Đinh sẽ là nhân chứng đáng giá tại thời điểm này, cậu ta chắc chắn biết rõ, hoặc tệ nào cũng phải biết cái chất gì đã khiến cậu ta có hành động dũng cảm không sợ hãi mà bắt Võ Hiên uy hiếp công khai ở sân bay. Theo điều tra Từ Đinh sinh trưởng trong gia đình bình thường, lại nhút nhát. Đi học thường bị ăn hiếp, thậm chí người yêu cũng lừa dối lợi dụng, không có khả năng phản kháng từ ý thức cho đến lời nói và hành động. Một người như vậy rất dễ suy nghĩ tiêu cực, may thay cậu ta không tìm đến ma túy, nhưng thứ cậu ta sử dụng đến lại nguy hiểm tiềm ẩn sâu xa. Bất quá chính là cái mà ông cùng nhiều người vẫn đang tìm, tìm rõ nguồn gốc và vì sao nó xuất hiện.
Chiếc xe màu đen vừa đỗ bộ trước vị trí đứng của mọi người, bước xuống xe chính là những người khi nãy đưa Từ Đinh cùng rời khỏi bệnh viện.
Mỉm cười ông Huy đã an tâm hơn, không phải ông không tin đội của mình, cũng không phải khả năng của cảnh sát hình sự không bằng quân đội, mà là vì một khi chuyên án này có nhiều người trong nội bộ biết đến chắc chắn sẽ dậy sóng. Hiện tại đội trưởng đội A, cũng là đội điều tra số 1 của phòng cảnh sát hình sự không trực tiếp ở đây. Ông đang trực tiếp chỉ đạo nhưng vẫn mất đi cánh tay đắc lực, ông không cho phép mình sơ suất. Khó khăn lắm P1 và P2 mới tiếp cận được mục tiêu, ông phải giữ nhân chứng này, không thể bức dây động rừng.
Gật gù như hiểu, tư lệnh Đạt vỗ vai ông Huy.
Tiễn ông Huy ra cửa, An Dương cũng xin phép tư lệnh cũng là chú ruột của mình đưa vợ yêu về nhà. Có nhiệm vụ quan trọng Dương đặc biệt để toàn đội tham gia và thắt chặt an ninh từ tất cả vị trí trong đơn vị.
Giọng nói của người thương sao nay lạ. Chị ấy có chút không tình nguyện thì phải. Đóng tài liệu lại Minh Khoa giơ tay xoa một bên má của vợ mình.
Mỉm cười, cái khó chịu tan biến An Dương lém lỉnh.
Trề môi Minh Khoa tiện tay ngắt thật mạnh lên mặt của người đáng ghét đang không đứng đắn kia.
Cười thành tiếng An Dương nhìn qua kính chiếu hậu xem có xe hay chướng ngại không rồi quay sang vợ yêu.
Chỉ cười không nói nhưng lại dùng ánh mắt đe dọa ý bảo An Dương nghiêm túc lái xe hơn. Minh Khoa rất yêu những giây phút thế này. Cả hai gắn bó với nhau đã hơn 15 năm, từ rung động đến cảm tình, từ tìm hiểu đến hiểu rõ, từ quen thành thân thuộc, từ yêu thành thương, lại từ mỗi người một nơi thành người một nhà. Biết bao cảm xúc tuyệt đẹp, giận hờn thậm chí lo lắng đau khổ sợ hãi cùng nhau trãi qua. Thế nên chỉ cần cạnh nhau thì cả hai cũng cảm thấy “à hạnh phúc là đây”.
Con người là kiếp vô thường, sân xi, tiền tài vật chất chỉ là phù du. Chỉ có chân tình là tồn tại thiết thực nhất. Nhưng chân tình cũng sẽ thành phù du khi bản thân người được nhận không biết quý trọng. Ấy mà nếu không có tiền tài vật chất, danh vọng quyền thế cũng rất để khó khẳng định bản thân. Điều này khắc nghiệt nhưng luôn đúng.
Nghiêm hay Hạ. Dương hay Khoa đều ý thức được rằng nếu họ không tự mình cố gắng chấn chỉnh và không ngừng hoàn thiện bản thân thì sẽ không ai tin tưởng ở họ sẽ tồn tại tình yêu. Nhất là giữa hai người yêu nhau lại là hai cô gái hay hai chàng trai. Nếu họ không cùng nhau phấn đấu, cùng nhau cố gắng, cùng nhau giữ gìn yêu thương thì so với những cặp trai gái bình thường khác, người ta vẫn sẽ không tin giữa họ có tình yêu.
Nam và nữ đến với nhau có buồn vui có giận hờn, cũng có thể tâm sự với người thân, có thể phát tiết với bất cứ người bạn nào, để họ biết mình đang yêu hay thất tình. Còn giữa những người cùng giới tính với nhau, yêu nhau để đó, thương nhau cũng để đó. Và dường như họ cũng chỉ dám cho tự bản thân nhau biết, muốn tỏ bày cũng phải để đó. Chỉ khi họ thật sự tìm thấy rung động tồn tại song phương cùng nhau thì mới dám bước đến. Theo đuổi là sự xa sỉ, là sự mất tự tin, vì họ sợ. Họ sợ ngay cả tình bạn, thậm chí được nhìn nhận bình thường từ đối phương khi từ chối mình cũng không còn.
Hiểu rõ điều đó cho nên khi nắm tay nhau họ sẽ nắm thật chặt, sẽ đan thật khít. Khi nói yêu nhau họ sẽ tự có trách nhiệm với nhau, với bản thân mình. Khi chấp nhận đối phương tồn tại tất yếu, bước vào cuôc sống của mình họ tự khắc tìm cách bao dung cho nhau, hỗ trợ nhau để sống cùng nhau hạnh phúc. Để không bị bè dỉu, vì nếu nam nữ chia tay, vợ chồng ly hôn xã hội xem là bình thường. Nhưng đối với những người của cộng đồng LGBT chính là sự khác thường, chính là sự cười chê “thế đấy tụi nó có yêu gì đâu”.
Xin hãy tôn trọng nhau, con người ai cũng có quyền yêu và được yêu, có quyền sống và được sống. Xin hãy nhìn nhận họ bình thường nhất, không nhất thiết khi họ có quyền thế, có tiền tài thì mới được nhìn nhận đàng hoàng. Hay là muộn màng khi họ chết đi, tự giải thoát chính mình thì khi ấy mới ôm con mà đau khổ, rồi tự tiếc một câu “chỉ cần con sống lại, đều có thể chấp nhận con là ai”.
Mọi việc xảy ra cũng chỉ hi vọng được nhìn nhận “bình thường nhất”.
Hãy bao dung và yêu thương khi còn có thể, các bạn nhé.
Đừng để ôm hối tiếc đến cuối cuộc đời.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)