CHƯƠNG 68
Nhận được tín hiệu hồi đáp ông Huy mới an tâm hơn, thật may mắn bọn nhỏ không sao. Thịnh và Thu nói sẽ phải đi đến một số nơi để điều tra theo chỉ thị của Nghiêm. Có thể Nghiêm đã tìm ra được gì đó.
Không vội lên tiếng, ông Huy nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, chỉ là sự vô tình từ phía báo chí, mà ông nghĩ cũng có thêm một phần cố ý sắp đặt mà phía những người đằng sau tội ác này muốn mượn tay cảnh sát diệt trừ. Ông Huy đã thở dài nhiều lần khi vô tình bắt gặp bằng chứng này, thật sự là sắp xếp vô cùng tinh vi.
Nhìn sắp tài liệu mà ông Huy đặt trên bàn, còn rất kiên quyết chỉ tay vào một bức ảnh. Người vừa đến nuốt ực khan ở cổ, anh ta đã biết sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Chỉ không nghĩ lại nhanh như vậy.
Giật mình vì tiếng hét rất căm phẫn của người lãnh đạo phía trước, vị cảnh sát viên rụt cổ, và hơi giật lùi. Phòng này cách âm, anh ta nghe rất rõ trong câu nói tức giận kia mang đầy sự căm tức.
Cũng không phải chỉ là căm tức mà còn là thất vọng. Ly nước cho Từ Đinh uống ngày hôm đó người cảnh sát này cũng có mặt, anh ta lại là người trực tiếp canh giữ trước cửa phòng của Từ Đinh. Vậy mà phóng viên cũng có hình ảnh, thậm chí có người vào thực hiện điều sai trái cũng không hay. Chưa hết, nghiêm trọng hơn hiện trường xe phát nổ và người bị súng bắn tử vong cảnh sát viên này cũng là người có mặt ở đó. Ông đã điều tra qua và còn biết cậu ta được gọi và cũng là người đến đầu tiên ở hiện trường. Kĩ năng che giấu tốt, không làm đúng chuyên môn nghiệp vụ, lại tiếp tay cho cái ác.
Ngồi xuống lại ghế, ông Huy lấy lại bình tĩnh của mình. Nhìn người thanh niên phía trước làm ông nhớ đến Lý Hựu – em trai ông. Nó đã từng là một pháp y tài giỏi lừng danh, vậy mà cũng dấn thân vào tội ác. Người tài giỏi có trí tuệ khi làm điều sai trái cũng vô cùng lợi hại như kĩ năng của họ vậy. Em trai ông đã là ví dụ.
Sau tiếng gõ cửa là hai cảnh sát viên mặc cảnh phục tiến vào, trên tay còn là một bìa hồ sơ.
Toát mồ hôi lạnh, sự tình này quá nhanh, nhanh vô cùng.
Nhìn viên cảnh sát vừa vào vẫn đang nghiêm túc đọc lệnh triệu tập đối với mình, Văn Tín có chút nhìn lén ông Huy. Thì ra đây là cú úp bất ngờ không để anh ta có thể liên lạc với ai bên ngoài.
Chào tay lại, nghiêm trang rồi gật đầu ông Huy im lặng nhìn cấp dưới của mình bị thanh tra từ tổng bộ đưa đi. Đêm qua ông đã tham mưu với cục trưởng, thì ra cục trưởng Hải đã thông báo với sếp lớn để tổng bộ vào cuộc. Nếu đây là nước cờ mà phía Võ Cường muốn đi, có phải nước tiếp theo chính là vô cùng hiểm hách. Mượn tay cảnh sát dẹp bỏ Văn Tín, có nghĩa Văn Tín không phải là mối lo với họ nữa.
Mặt khác, họ cũng đang mượn tay An Nghiêm để làm những việc không tưởng. Điều này đã khiến Nghiêm trăn trở, phải chăng ông Võ Cường đang dùng con dao hai lưỡi, cũng như chỉ cần Nghiêm thực hiện được kế hoạch cho ông ta. Dù Nghiêm là ai cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ông ta.
Cảnh cửa kính bật mở trong sự lo lắng và bất an, Nghiêm cùng Hạ nhìn Hùng Dũng nghi hoặc. Thịnh cùng Thu đã rời khỏi sau khi nhận lệnh của Nghiêm, lại có khách đến thăm sao.
Tùng bị đạp mạnh nên té lăn xuống sàn, chân không di chuyển cả người cũng bất lực.
Tình thế có chút căng thẳng, không suy nghĩ nhiều Nghiêm bước lên che trước người Hạ. Quan sát kĩ một chút, cũng có thể thở nhẹ nhàng.
Nhếch môi Trần Luân ra hiệu cho đàn em canh cửa, còn lại 2 người theo mình tiến sâu vào trong, tại khoảng cách giữa hai gian nhà, chính là cánh cửa kính.
Phía gian nhà của Nghiêm cùng Hạ còn một cửa sau, nhưng hiện tại có chạy cũng không thoát. Hơn hết, Nghiêm không thể liên lụy hai người đàn ông kia.
Sự cảnh giác phía trước đã nằm trong dự liệu. Trần Luân đến đây theo lệnh của ông chủ, không phải cậu chủ.
Nghiêm và Hạ nhìn nhau, không hiểu sao cùng có sự bất an trong đôi mắt.
Chỉ cười mỉm Trần Luân lại nhìn sang hai người đàn ông đang cạnh nhau nơi góc tường. Ánh mắt người không ngồi xe lăn nhìn anh ta có gì đó giống như muốn đòi mạng.
Nhún vai Trần Luân hất hàm ra hiệu cho Nghiêm cùng Hạ rời khỏi. Anh ta cũng không nhìn thêm hai người đàn ông kia lần nào mà đi thẳng.
Không trả lời, Hùng Dũng vẫn giữ chặt lấy Tùng. Nếu không phải đang ở thế bị khống chế, hơn nữa anh ta vẫn còn muốn chữa chân cho Tùng. Bằng không, cư xử hôm nay của Trần Luân anh ta quyết không bỏ qua. Nhưng mà, anh ta vẫn đang đấu tranh tâm lý, rất muốn cho Nghiêm biết chút chuyện, nhưng nhìn Tùng lại làm anh ta thiếu tự tin. Một mình anh ta sao cũng được, nhưng Tùng, vẫn còn Tùng.
Tiếp theo chính là sự yên lặng, ra cửa đã có xe chờ sẳn, việc còn lại chính là lên xe.
Bị ngăn cản không chỉ qua lời nói mà còn chính là hành động. Trần Luân có chút tái mặt. Nhìn xuống cổ tay phải của mình đã bị một bàn tay mảnh khảnh không hề thô ráp, lại trắng tự nhiên tưởng chừng vô hại nắm lấy, rất chặt. Cảm giác của anh ta không phải là vui vẻ mà chính là giống như sắp bị tháo khớp. Anh ta đã quá chủ quan rồi.
Bàn tay của Trần Luân chính là đang muốn lôi keo Hạ đi xe khác, Nghiêm đã kịp thời chặn lại. Lời nhắc nhở của cậu thanh niên đi cạnh cũng làm thức tỉnh Hạ. Dù sao thì thân phận hiện tại của cả hai vẫn là người làm ở Cường Thịnh. Hơn nữa, tay Nghiêm cản tên Trần Luân kia, ở bả vai vẫn còn vết thương.
Không nói gì nhiều, Nghiêm nhếch môi rồi cố tình chạm với ánh mắt đang đỏ ngầu của Trần Luân, tiếp theo chính là di chuyển ánh mắt xuống tay đang bị tay mình giữ chặt của anh ta.
Cái nhếch môi này chính là sự tự tin, liếc sang cô gái cạnh bên. Sự xinh đẹp lại mang vẻ áp bức, cô nàng bác sĩ này được cậu chủ rất để tâm. Anh ta hôm nay chỉ là muốn tách cả hai cô gái này ra, xem ra nếu làm quá lên nhất định cậu chủ sẽ mắng không suy nghĩ.
Cảnh tượng bên ngoài làm Hùng Dũng cũng như Thế Tùng không thể rời mắt. Nghiêm quả nhiên rất lợi hại, còn bị thương vẫn rất trấn tĩnh và bình tĩnh như vậy. Cô gái cạnh bên không cần quá diễn, chỉ cần sự lạnh nhạt cũng đủ làm những thanh niên to cao muốn thị uy không muốn lại gần. Bất quá, cô ấy nhất định rất tin tưởng An Nghiêm.
Mỉm cười, quả nhiên cô gái đó cũng rất thông minh và nhanh trí.
Chính là lúc tình thế căng thẳng, khi tất cả đều tập trung vào ánh nhìn hay sự đối đáp của Nghiêm cùng Trần Luân. Hạ đã nép sau Nghiêm và đưa mảnh giấy ấy vào bình hoa cạnh bên.
Cũng như khi bắt gặp ánh mắt của Thế Tùng, Hạ đã tinh ý gật đầu.
Cái gật đầu ấy đầy chắc chắn và kiên định, giây phút ấy Tùng biết sự thật không thể che giấu mãi.
3 năm rồi, lần đầu tiên Dũng cảm nhận được rõ tình cảm của Tùng. Là thương hại cũng được, là hai người bạn cũng được. Cuối cùng cậu ấy đã không trốn tránh anh.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)