CHƯƠNG 27
Trong bệnh viện còn là một loại không khí căng thẳng hơn. Hôm nay Nghiêm được xuất viện nhưng phải là buổi chiều chờ bác sĩ khám kĩ lưỡng lần nữa. Do vết thương ở tay trái của Nghiêm khá sâu và dài, lưỡi dao phẩu thuật đó là loại chuyên dụng hết sức bén nhọn, mà khi bị thương Nghiêm còn vận động làm tét ra rộng hơn, lại ngấm dưới nước sông có tạp chất cho nên càng bị nhiễm trùng. Hạ đương nhiên không hề thỏa hiệp để Nghiêm xuất viện, nhất định phải theo dõi, thà cô cùng Nghiêm chật chội trên một chiếc giường bệnh thế này, còn hơn có biến chứng về sau.
Đối diện hai cô gái trẻ là một người phụ nữ trung niên có vài điểm tương đồng cùng Hạ - là mẹ của Hạ bà Phan Hoài Mi. Cạnh bên là một người phụ nữ ngoài ba mươi rất xinh đẹp, rất tương ứng với cái tên Lí Tây Thi – cô út của Hạ, người yêu hiện tại của ba Nghiêm - ông Thái Hoàng.
Quan trọng là hai người phụ nữ này đang đứng, còn người ngồi là một ông cụ có lẽ phải ngoài 60, tay chống một chiếc gậy được chạm sắc tinh tế trên lớp gỗ quý hiếm, lại còn được sơn bóng sáng loáng, trông rất chắc chắn. Đôi mắt của ông trũng sâu và cũng già nua theo thời gian, đặc biệt đôi mắt chính là cả một biển hận hướng đến Nghiêm.
Lòng ấm áp, cứ như quay về ngày xưa vậy. Khi biết chuyện của Nghiêm cùng Hạ ông nội Lí cũng thế này, tay cầm gậy gỗ tinh xảo gõ nồm nộp xuống nền vì tức giận, cứ như muốn dùng toàn sức mà đập gãy toàn bộ xương khớp trên người Nghiêm. Nhưng ông nội Lí chỉ có thể tức giận mà bỏ về, năm đó Hạ đã làm ông nổi giận, vì Nghiêm.
Rất yêu thương, Hạ trao toàn bộ sự tín nhiệm cho Nghiêm, cô cũng siết nhẹ bàn tay vừa nắm tay mình. Thật hay, sự căng thẳng từ cô đã bị bảo hòa thành sự bình thản, bàn tay đầy mồ hôi khó chịu đã được xoa dịu bằng sự mát lạnh từ bàn tay của người yêu.
Ánh mắt hai đứa nhỏ thật khiến người ngoài ngưỡng mộ, hoàn cảnh thế này vẫn có thể yêu thương như vậy. Phận làm con dâu bà Mi cũng không muốn ba chồng mình phật ý nhưng mà trước khi bà cũng không giữ được sự tôn kính của mình dành cho ông, thì ông nến có giới hạn và biết điểm dừng.
Không hề run sợ, cũng chẳng buông tay. Nghiêm cùng Hạ vẫn kiên định mà nắm tay nhau, còn nhích lại gần nhau hơn, hai bàn tay vừa khít không khe hở vẫn cứ hiên ngang trước mặt ông nội Lí.
Lý Hựu sau khi sắp xếp ổn thỏa đã về nhà và rót vào tai người cha luôn thiên vị này những lời hết sức liên kết, tạo nên một kịch bản hoàn hảo. Ông Lý Oai chưa bao giờ là mối nguy của Lý Hựu, mà chính là vũ khí lợi hại giúp Lý Hựu an toàn. Bởi vì người cha này của ông ta chưa bao giờ dùng đúng sai để đối với ông ta, chỉ có hoàn toàn tin tưởng. Thương yêu đến bất chấp những đứa con khác, cũng chỉ vì tình yêu mù quáng với người mẹ quá cố của ông ta. Thật sự quá ngu xuẩn, cũng thật không nghĩ trên đời tồn tại người bất phân thị phi như ba của mình, Lý Hựu lại lấy làm vui vẻ, chính là muốn gì được đấy.
Không thể ngờ người ông bệ vệ đường hoàng, oai phong lẫm liệt này của Hạ lại càng lúc càng hoang đường như vậy. Nghiêm càng không ngờ hơn khi ông ấy lại rất thẳng tay quơ chiếc gậy trông chắc chắn được điêu khắc tinh xảo tưởng chừng nặng nề kia, nhưng thực tế rất nhẹ hẫng, mà sự nhẹ hẫng này càng tạo lực cho ông ta quơ thẳng tay về phía Nghiêm cùng Hạ, nói đúng hơn ông ta mắng Hạ nhưng là muốn dạy dỗ Nghiêm.
Sau câu hỏi han vô cùng tự trách của mình, tiếng gọi Hạ từ miệng mình lại khiến Nghiêm thêm chua xót. Nghiêm biết bề ngoài Hạ cứng rắn lời nói nhưng thực chất chị ấy luôn biết giữ đạo. Chị ấy có thể kéo Nghiêm tránh khỏi cây gậy của Ông Lý , nhưng lại chọn cách tự mình gánh lấy. Chị ấy chính là muốn thay Nghiêm chịu sự quở trách, để Ông Lý có thể dễ chịu hơn.
Sự việc thật sự quá nhanh và bất ngờ, bà Mi cùng cô Thi không ai kịp phản ứng. Chỉ thấy cây gậy nhẹ hẫng vung lên thẳng tắp về phía Nghiêm, chưa biết sẽ ra sao đã thấy Hạ xoay người đưa lưng ra gánh thay. Sau đó lại thấy một bàn tay đỡ lấy lưng của Hạ kéo con bé về phía sau làm lộ ra khuôn mặt thanh tú với đôi mắt tràn đầy tơ máu giận dữ, bàn tay còn lại Nghiêm rất vững vàng nắm chắt lấy cây gậy còn dùng lực kéo Ông Lý đứng lên.
Hạ bị Nghiêm ôm chặt cũng không phải không thể cử động, nhưng Nghiêm đang rất giận dữ cô cảm nhận được, cả người Nghiêm nóng hừng hực lên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)