Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 33

409 0 0 0

CHƯƠNG 33

Giữa chốn hoảng loạn đông người ánh mắt vẫn có thể tìm kiếm nhau, vẫn thấy đối phương nổi bật nhất, đây chính là sự thân thuộc.

  • Cảm ơn cô rất nhiều – lịch sự Võ Hiên giơ tay để làm quen với Nghiêm

Kiểm nén cảm xúc và dự định của mình Nghiêm cũng lịch sự bắt tay Võ Hiên. Ánh mắt hết sức che giấu không để bại lộ đang nhìn về phía Hạ. Xung quanh có người của Võ gia, Nghiêm không biết đang là tình huống gì cho nên không thể xúc động vào lúc này. Nghiêm xác định rõ người đối diện mình chính là cô gái nhà mình, là người yêu chân chính của mình, không phải một ai đó giống cả. Đơn giản chỉ cần chạm vào ánh mắt của nhau đã có thể sáng tỏ, cho dù khoảnh khắc ấy rất nhanh nhưng sự thân thương quen thuộc chính là khẳng định chân thật nhất. Cũng vì từ lúc lên máy bay về Việt Nam đến giờ luôn có người đi theo Hạ. Khi Hạ xuống sân bay Nghiêm lại thấy người đó hội tụ cùng người của anh em nhà Võ gia. Võ Hiên là có ý gì với Hạ đây, có gây nguy hiểm cho chị ấy hay không.

  • Đây là danh thiếp của tôi, hi vọng một ngày gần nhất sẽ được gặp quý nhân mà báo đáp – nhìn đồng hồ cũng đã trễ Võ Hiên cần quay trở về gặp ông Cường. Nhưng ơn cũng phải báo, anh ta rất thoải mái đưa cách liên lạc cho Nghiêm

Nhận lấy không nói gì thêm Nghiêm chỉ đơn giản gật đầu. Lần này cứu Võ Hiên cũng chỉ là tình huống bất ngờ không dự liệu. Nếu không phải Hạ nói tên bắt cóc kia không điều khiển được hành vi thì Nghiêm cũng không hành động nhanh như vậy.

  • Bác sĩ Hạ về cùng chứ? - quay sang Duy Hạ nãy giờ vẫn im lặng, Võ Hiên biết lời đề nghị của mình cũng chỉ tự mình đa tình, không có hi vọng
  • Cảm ơn Hiên tổng, tôi đi taxi là được – tự nhiên từ chối, Duy Hạ cũng không mang theo áy náy. Đối với cô trừ gia đình và An Nghiêm thì tất cả những người khác cô cũng chỉ dùng thái độ bình thường mà đối đáp

Đó không phải chỉ là thái độ bình thường, mà còn là sự xa cách rõ ràng không che giấu. Cười lắc đầu Võ Hiên vốn dĩ biết đáp án nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối. Phụ nữ co1 lập trường và độc lập như Hạ làm anh ta rất muốn chinh phục, nhưng lại mang đến cho anh ta nhiều phiền muộn.

  • Gặp lại em sau
  • Chị Hạ về cẩn thận

 Cả hai anh em nhà Võ gia cùng hướng Hạ nói một lời rồi vào xe rời đi.

Vẫn lịch sự như thường khi Hạ nhẹ gật đầu.

Ngay vệ đường có thể bắt taxi vẫn còn khá nhiều người, trong đó có cả Nghiêm cùng Hạ. Nghiêm vẫn còn đứng cạnh Hạ, khoảng cách không quá gần cũng không quá xa. Và Nghiêm vẫn luôn chú ý xung quanh, Nghiêm đang đội nón kết cho nên tầm nhìn cũng bị giới hạn, đổi lại sẽ hạn chế người khác thấy được ánh mắt của mình hướng đến ai.

Có chút khó khăn trong việc làm lơ nhau, Hạ không biết Nghiêm có gặp rắc rối nếu cả hai nhận nhau ở đây hay không. Cho nên cô chỉ còn cách im lặng để có thể nghe được tiếng thở đều, ngửi được hương thơm nhàn nhạt quen thuộc, thậm chí vừa rồi Nghiêm vừa vận động mạnh để bắt kẻ xấu có cả mùi mồ hôi, với cô tất cả đều thân thương.

  • Để tôi – mở cốp xe taxi Nghiêm nhanh tay lấy hành lí của Hạ bỏ vào. Kiềm chế cách mấy cũng không thể tiếp tục làm lơ. Nghiêm biết anh tài xế có thể giúp nhưng Nghiêm muốn đích thân mình chạm vào hành lí của người yêu, để cảm nhận sự thân thuộc, và nhớ thương suốt 3 năm qua. Cảm giác này rất khác so với 3 năm trước ngày Nghiêm lấy hành lí từ cốp xe xuống, và đẩy vào trong nơi soát vé. Khi ấy là Hạ rời khỏi, khoảnh khắc hiện tại chính là Nghiêm đón chị ấy trở về

Đây có được gọi là Nghiêm đón cô trở về hay không, không cần nói cô cũng có cảm nhận đó. Cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, ngày đi Nghiêm tiễn cô, ngày trở lại cũng là Nghiêm đón cô.

Anh tài xế hết nhìn Nghiêm rồi nhìn Hạ rồi cũng gật đầu, vừa là thể hiện sự đồng ý không can dự, vừa là cảm ơn vì đã hỗ trợ.

Hít thở đều, im lặng và nhanh nhẹn. Nghiêm nâng hành lí của Hạ rất nhẹ nhàng bỏ gọn gàng vào cốp xe sau, đóng nắp mui xe Nghiêm lấy điện thoại chụp lại biển số xe tra trên hệ thống. Tiến đến vị trí ghế lái nhìn bảng tên tài xế có cả số hiệu và tiếp tục dò tìm thật cẩn thận trên trang web đang mở.

Anh tài xế toát mồ hôi phải đưa tay vuốt trán của mình vài lần khi thấy đôi mắt nheo lại, chân mày đậm lại nhíu chặt của cô gái ngoài xe. Thái độ cực kì nghiêm túc và động tác rất chuyên nghiệp dứt khoác. Anh ta thầm nghĩ nhất định phải đưa cô gái xinh đẹp kia về nhà an toàn, nếu không cái con người này sẽ không tha cho anh cho dù anh ở đâu.

Anh nghĩ đúng rồi đấy, tốt nhất nên đưa Hạ về nơi cần đến an toàn. Cười thầm Nghiêm an tâm, bởi lẽ tra không ra trên hệ thống không phải người này là kẻ gian, mà chẳng qua Nghiêm nhận ra, đây là đồng nghiệp. Có lẽ là sắp xếp của chú Huy thay Nghiêm và thay cả chú ấy. Bởi lẽ cả hai đều muốn Hạ an toàn.

Hàng loạt hành động và động tác của Nghiêm, Hạ đều ghi nhận hết vào mắt. Cô cũng tự khắc mỉm cười, An Nghiêm hiện tại nhìn rất phong sương dày dặn nhưng vẫn còn nét lo toan nghiêm nghị dành cho cô. Qua cái nheo mắt nhíu mày hay cả sự dò xét xung quanh, tất cả đều rất cẩn thận. Chỉ cần là liên quan đến cô Nghiêm sẽ tự khắc rất nghiêm túc và không cho phép bản thân sai sót. Từ bé đã tạo thành thói quen như vậy.

  • Cảm ơn – rất hợp tác Hạ vào ghế sau khi Nghiêm mở cửa, đôi kính râm và khẩu trang tuy che đi khuôn mặt nhưng đôi mắt lại rất thâm ý nhìn về hướng của người mỗi thời gian trôi qua luôn ngự trự trong tim và tâm trí của cô

Đôi mắt đó mang theo ý cười, có cả sự nhớ nhung. Nghiêm rất an tâm về Hạ, ở phương diện nào chị ấy cũng sẽ cẩn thận suy xét cho Nghiêm. Luôn biết hoàn cảnh mà thực hiện hành vi.

Có lẽ 3 năm trước cũng chỉ là ngòi nổ để Hạ thật sự quyết tâm thực hiện kế hoạch mà mình đã vạch ra từ trước.

  • “Em muốn làm gì cũng được, chị sẽ theo giúp em. Em nói chúng ta là duyên nợ, thì chị cũng nói đây là chuyện cả đời”

Câu nói ấy chưa bao giờ phai nhòa trong kí ức của cả An Nghiêm và Duy Hạ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: