Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 32

422 0 0 0

CHƯƠNG 32

3 năm đối với Nghiêm rất dài, thật sự rất dài. An ủi duy nhất là mỗi lần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ Nghiêm lại có thể nhìn thấy Hạ trong mơ, vẫn là hình ảnh gần gũi thường ngày. Có lẽ cũng vì lúc tỉnh giấc luôn nghĩ đến chị ấy nhưng công việc cứ cuốn Nghiêm đi không thể an tĩnh, bình yên mà nhớ thương, cho nên khi con người gỡ bỏ lớp phòng bị để chìm vào giấc ngủ, Nghiêm mới có thể an tĩnh cùng chị ấy dạo bước trong giấc mơ của mình. Thế nhưng, Nghiêm vẫn luôn biết thực tế không phải như vậy, Hạ đã đi tu nghiệp ở một đất nước xa xôi, cách nữa vòng trái đất. Và chị ấy chính là tạm thời rời xa Nghiêm, đã đi tận 3 năm. Cũng đã 3 năm Nghiêm được Hạ trao tặng cho cảm giác mới mẻ được nhận quà sinh nhật từ nước ngoài.

  • “Võ Hiên – tổng giám đốc tập đoàn Cường Thịnh”

Trên máy bay Nghiêm nhẹ nhàng lật hồ sơ trên tay mình để đọc, ánh mắt vẫn rất cẩn trọng quan sát xung quanh và cũng không dời mắt khỏi hàng ghế cạnh bên. Cô gái ấy đang chợp mắt, nhưng Nghiêm biết chưa ngủ say.

Hạ là vậy ở bất kì nơi công cộng nào dù có mệt mỏi cách mấy nhưng không có Nghiêm bên cạnh cô sẽ không làm cho bản thân mất cảnh giác, cô ý thức được rằng. Bản thân cô phải tự bảo vệ tốt cho mình, có như vậy thì mọi cố gắng của cả cô và Nghiêm suốt 3 năm qua hay nhiều năm về trước mới thật sự có ý nghĩa. Cô không thể lúc nào cũng để người yêu hay gia đình lo lắng được. Cô cũng cần cho gia đình thấy rằng không chỉ Nghiêm mà cô cũng không hề yếu đuối, có thể chăm sóc tốt bản thân, vì đối phương mà vui vẻ mà hạnh phúc. Có như vậy họ mới an tâm mà giao đối phương lại cho nhau.

Qua nhiều giờ đồng hồ cuối cùng cũng về tới quê hương. Hạ dang tay để cảm nhận không khí quê nhà. Cô có chút lắc cổ vì mõi, bay cả nữa vòng trái đất chứ không ít. Cảm giác này rất khác so với 3 năm trước lúc cô đặt chân đến sân bay này. Hiện tại cô đã quay về, rất muốn lập tức đến gặp An Nghiêm và về với gia đình mình.

Có hai người hai tâm trạng đang im lặng mà quan sát Hạ từ phía sau.

Một người chính là sự suy tính cùng nụ cười nhếch môi đầy tự tin.

Còn một người chính là nụ cười nhẹ nhõm cùng ánh mắt ấm áp thâm tình.

Con người khi bị đánh động tâm lý mang mầm móng tiêu cực thì sẽ có lúc làm nên những điều mà chính bản thân họ không bao giờ tưởng. Một dáng người loạng choạng bước đi giữa đám đông, cả hai tay đều lẫn trong tay áo khoác dài, ánh mắt hình như rất đờ đẫn, bước chân không vững nhưng ánh mắt rõ ràng xác định được mục tiêu hướng đến. Cả người cũng đồng nhất theo sự điều khiển chỉ dẫn của ánh mắt mơ màng kia. Rõ ràng hiện diện lên chính là sự quyết tâm ẩn sâu trong đôi mắt không thanh tĩnh.

  • Lùi lại tất, cả lùi lại – giọng hét thật lớn, còn mang theo cả sự hoảng loạn hiện rõ trong giọng nói của người thanh niên đeo khẩu trang đội nón kết, trên tay lăm lăm con dao thái lan nhỏ sắc bén

Thì ra đây là dáng người có chút khác thường so với đám đông khi nãy.

Nhận định trên không biết ở hiện trường hiện tại có mấy ai nhìn ra, hay quan tâm, nhưng có hai người đã phát hiện ra điều này.

Cả sân bay gần như hỗn độn, tiếng la hét vì sợ hãi của phụ nữ và trẻ em vang vọng.

Phụ nữ và trẻ em có thể nói là hai dạng đối tượng dễ bị bắt nạt và uy hiếp nhất, nhưng thanh niên này lại chọn một người đàn ông trưởng thành trông rất thành đạt  lại vô cùng phong độ. “Cậu ta là có thù với người này?”. Nheo mắt vì đối tượng bị bắt giữ có chút quen, Nghiêm lục lại trí nhớ của mình, quả thật rất quen, trên hồ sơ Nghiêm vừa xem.

Người bị uy hiếp Hạ biết, còn biết có chút rõ ràng. Anh ta là điển hình của người vừa có tiền lại vừa có quyền, bị bắt cóc uy hiếp là chuyện tương đối dễ hiểu. Nhưng cái Hạ đang thắc mắc chính là, cậu thanh niên kia vì sao phải chọn thời điểm này để mà thực hiện mưu đồ của mình.

  • Bình tĩnh, anh cần gì? – người bị uy hiếp thở dốc vì lực tay của cậu thanh niên quá mạnh, con dao dí sát cổ của anh ta càng lúc càng sát. Cậu thanh niên tuy che khẩu trang nhưng anh ta vẫn cảm nhận được đôi môi cậu ta mấp máy liên hồi

Cả sân bay hỗn loạn, không ai dám đến gần, bảo vệ sân bay đã nhanh tay báo cảnh sát cùng đưa những người không liên quan cách xa hiện trường một chút chờ cảnh sát đến. Việc này không đùa được, bảo vệ ở đây không thể làm gì khác được.

  • Anh hai – một cô gái lo lắng từ xe mở cửa bật chạy vào gọi lớn, sự hỗn loạn thế này mà tâm điểm chính là anh của mình, thử hỏi cô làm sao không lo

Chật vật khi bị cậu thanh niên lôi kéo, lực tay câu thanh niên này rất khỏe.

  • Võ Hà nguy hiểm

Người bị uy hiếp chính là Võ Hiên. Biết rõ người gọi mình là ai, Võ Hiên lập tức phản xạ mà kêu em gái lùi lại. Anh ta chưa biết bản thân ra sao, cũng không biết tên bắt cóc này đến đây bao nhiêu người, nếu muốn làm hại cả nhà anh ta thì Võ Hà cũng sẽ gặp nguy hiểm.

  • Bỏ dao xuống đừng manh động – đồng loạt rất nhiều cảnh sát xuất hiện và giơ súng vào tên bắt cóc. Một người dẫn đầu cũng hét lớn gây sự chú ý của tên bắt cóc về phía mình và đồng nghiệp

Đến rồi, cuối cùng người có khả năng dẹp yên hiện trường cũng đến.

Cảnh sát sao, chuyên trách những vụ án thế này thì sẽ là đội nào.

Hai suy nghĩ cận kề lại có phần liên quan và giống nhau, nhưng hình như vẫn chưa chạm được vào nhau.

Tuy súng mục tiêu nhắm vào là kẻ bắt cóc nhưng Võ Hiên vẫn thấy không thoải mái, nòng súng cũng như giơ thẳng vào anh ta làm cho anh ta có cảm giác mình cũng là tội phạm. Nhăn mày trong lòng lại không hài lòng khi cảnh sát chỉ biết nhìn và nói vài câu vô nghĩa. Tên bắt cóc càng lúc càng dùng lực, anh ta có cảm giác cổ mình trong vài phút nữa thôi sẽ đứt động mạch chủ thật.

  • Cậu ta có sử dụng thuốc tuy tôi không biết thuốc gì nhưng ý thức của cậu ta rất kém sẽ không điều khiển được hành vi

Ngạc nhiên nhìn cô gái cạnh bên cũng đang quan sát hiện trường giống cảnh sát, thái độ hết sức bình tĩnh, cũng không có chút sợ hãi. Các cảnh sát nhìn nhau rồi ghi nhận lời cô gái ấy nói.

Không điều khiển được hành vi thì sẽ không quan tâm đến những lời uy hiếp hay sự đe dọa của những cảnh sát ở đây. Có lẽ phải dùng cách kích thích anh ta.

  • A, khốn kiếp - hét lên một tiếng tên bắt cóc lắc mạnh đầu lấy lại sự tỉnh táo, một chân khụy xuống nền, một chân làm trụ rồi nhanh chóng đứng lên vung dao về phía người vừa đánh sau lưng mình, động tác của người này rất nhanh làm cậu ta không kịp phòng bị

Hơi nhíu mày giống như mãng kí ức tối tăm năm nào ùa về, Nghiêm có chút lo lắng, thật sự điều quái gỡ ấy đã xuất hiện.

Những cảnh sát có mặt nhanh chóng lao lên kéo Võ Hiên lui ra xa hiện trường, cùng đồng loạt xông lên để bắt giữ tên bắt cóc. Đúng như cô gái nói tên bắt cóc gần như hoảng loạng, cứ lảo đảo mà đánh thẳng đến cô gái khác vừa cứu Võ Hiên. Lực tay cầm dao rất chắc chắn nhưng tư thế không chút rõ nét nào, cứ là sự quờ quạng tìm vận may.

  • Bỏ ra – rít lên vì đau tên bắt cóc gầm gừ khi bị bẻ ngược tay ra sau, lại không có khả năng thoát khỏi thề kiềm cập này

Hành vi bị mất kiểm soát tên bắt cóc không thể thanh tĩnh mà chống trả và thoát thân.

  • Cảm ơn – một viên cảnh sát giữ chặt tên bắt cóc rồi trân trối nhìn cô gái phía trước, cũng không quên cảm ơn

Chỉ cười mỉm không trả lời, cô gái nhẹ gật đầu. Nhún vai với viên cảnh sát kia, phủi tay rồi từng bước rất tự nhiên đến gần nạn nhân vẫn đang ôm cổ mình mà vuốt, còn ho khan vài tiếng.

  • Hiên tổng, anh có sao không? – gỡ mắt kính cô gái nhẹ giọng hỏi

Ngẩng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại không có độ ấm, chỉ đơn giản là hỏi thăm kia, Võ Hiên cảm thấy có chút buồn cười.

  • Lần nào chúng ta gặp nhau cũng để bác sĩ Hạ thấy sự chật vật của tôi

Im lặng từ chối cho ý kiến, Hạ thẳng người ánh mắt mang theo nhiều yêu thương nhưng lại có chút không nở về phía trước, về phía cô gái cũng đang lẳng lặng nhìn mình.

  • Anh hai, sao lại thế này, sao cậu ta lại bắt anh? - em gái của Võ Hiên là Võ Hà cũng rất lo lắng tiến đến đỡ anh mình, hành lí thì ra hiệu cho vệ sĩ mang ra xe
  • Làm sao anh biết, cả một đám cảnh sát mà không làm được gì, cũng may có cô gái, kia cô gái kia – vẫn còn khó thở Võ Hiên chật vật vuốt cổ mình, cũng không quên bất mãng những cảnh sát lăm lăm súng uy phong, vậy mà người cứu anh lại là một cô gái cao gầy trông vô hại đang đến gần

Các cảnh sát có mặt cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình, chỉ là họ có kế hoạch riêng không thì cũng không để bị coi thường như vậy.

  • Xin chào tôi là An Nghiêm, rất may anh không sao – đôi chân có chút khó nhọc tiến về phía Võ Hiên, Võ Hà và cả Duy Hạ. An Nghiêm nắm chặt tay của mình để kiểm chế cảm xúc, xung động muốn ôm chầm lấy yêu thương của chính mình

Giọng nói đó phải đã rất lâu Hạ mới tường tận được nghe. Hiện tại đứng ở đây nên đối diện thế nào cho phải, trong lòng cứ bồi hồi xúc động, trái tim lại cứ nhảy nhót và đập liên hồi. Cảm giác rung động này vẫn như những ngày cận kề nhau của nhiều năm trước.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: