CHƯƠNG 54
Sáng, đúng hẹn trước cổng bệnh viện Hòa Ái đã có 2 chiếc xe mô tô đúng chất phượt chờ sẳn. Nhìn từ xa đã thấy Võ Hà yên vị ở yên sau xe của Nghiêm, còn Võ Hiên vẫn đang nhìn vào hướng bệnh viện mà chờ Duy Hạ. Có chút ghen tuông khi người ngồi sau xe của Nghiêm không phải là mình, nhưng Hạ chỉ có thể đè nén xuống, xốc balo nhỏ lên vai cô cũng đi về hướng của họ.
Nhìn ra kính chiếu hậu để biết chắc thuộc hạ đi theo bảo vệ anh em nhà Võ gia vẫn đang cận kề và luôn tập trung, Nghiêm mới an tâm đôi chút. Hôm nay có cả Hạ và Võ Hà, Nghiêm không muốn có chuyện không hay xảy ra. Lần trước người của đối tác bên nước C nói chính xác là của tập đoàn Rick lúc giao nhận hàng rất hòa bình, thật không ngờ lại cấu kết với Hắc Long muốn tiêu trừ Võ Hiên. Bất quá họ cũng thừa biết sẽ thất bại, làm như vậy chẳng qua chỉ là một đoàn cảnh cáo. Hắc Long chính là tổ chức ngầm lớn mạnh nhất ở khu vực này, hơn nữa cũng có sự nghi kị từ lâu đối với tập đoàn Cường Thịnh. Chẳng qua là mượn gió bẻ măng.
Chỉ vì hôm nay là sinh nhật anh trai cho nên Võ Hà mới đi thế này, ngồi sau Nghiêm cũng chỉ mang lại cho cô sự hờ hững. Phần vì cô quả thật chỉ có chút hứng thú về bản lĩnh của Nghiêm chứ không có cảm giác, phần vì Nghiêm vẫn luôn giữ sự bất cần. Hơn nữa, giống như cô là người thừa vậy. Nhìn anh mình cứ nói chuyện rồi cười tươi với cô gái xinh đẹp ngồi sau, cô chỉ thở dài. Anh cô là quá cố chấp hay là thật sự không biết, cô gái xinh đẹp tên Duy Hạ kia chăm sóc anh chỉ vì bổn phận, vào bệnh viện làm thì chỉ là cần một công việc. Cô cũng không có ác cảm với Hạ, bởi lẽ Hạ rất rành mạch rõ ràng, cũng chưa từng có thái độ quá đáng và chỉ mang tính lịch sự. Cũng như Hạ không có ý muốn lợi dụng anh của cô.
Ý này nghĩ là gì, nhìn chiếc xe chạy phía trước mình, nói đúng hơn là yên sau của chiếc xe ấy có người con gái mà Nghiêm yêu, là cô gái nhà Nghiêm. Võ Hà là đang thay anh cô ấy tìm chút niềm vui sao. Đơn giản Nghiêm chỉ để chuyện bình đạm xảy ra, Võ Hiên không được phép làm gì tiến xa đối với Hạ. Nghiêm hiểu rõ nếu ông Võ Cường biết được vì Hạ mà Võ Hiên xảy ra chuyện hay là bỏ bê công việc nhất định chị ấy sẽ gặp nguy hiểm. Lá chắn của Hạ đang rất tốt, vẫn là thái độ lịch sự cần thiết và xa cách bình thản như thường ngày, không có sự ấm nóng. Vốn dĩ đối với những người không thân thiết Hạ luôn như vậy.
Đã nhiều năm trôi qua từ khi xác định tình cảm với An Nghiêm, Hạ đã không còn sự nhiệt tình với nhiều người, ví dụ việc nào có thể giúp người cô vẫn sẽ làm nhưng tuyệt không hề tỏ ra nhiệt tình. Cô luôn muốn bảo vệ Nghiêm, đưa Nghiêm ra khỏi cái vòng lẩn quẩn và nội tâm, muốn Nghiêm vui vẻ. Ngày càng trưởng thành cô càng trở nên điềm đạm hơn, vì chỉ có như vậy cô mới đủ bình tĩnh mà cùng Nghiêm đi qua từng tháng ngày chưa bao giờ thôi dậy sóng cùng nhau.
Bởi lẽ thanh xuân cả hai người đều dành cho nhau, đều đi cùng nhau. Cả hai đều bình đạm qua ngày, có giận hờn cũng sẽ bình tĩnh mà suy xét. Cả hai đứa nhỏ ngày nào đã cùng nhau lớn lên, nhìn nhau trưởng thành. Cũng không đơn giản mà lại có thể hiểu nhau sâu sắc, chỉ cần thông qua cái giơ tay, nhắc chân, hay là ánh mắt cử chỉ lời nói là có thể hiểu ý đối phương. Đó chính là sự quy định cả đời mà tự khắc hai cô gái này đã dành cho nhau, cho dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, cũng vì tâm điểm của họ cũng chỉ là đối phương mà thôi.
Theo chân Võ Hiên vào một khách sạn khá rộng và rất hiện đại Nghiêm có dự cảm không lành. Tất cả thuộc hạ theo cùng đều có mặt, theo tính cách của Võ Hiên sinh nhật đương nhiên cũng sẽ náo nhiệt.
Theo sau Võ Hiên nhưng là đi ngang với An Nghiêm, Duy Hạ cũng khẽ mỉm cười, chỉ kín đáo mình cô biết. Quanh quẫn trong khoang mũi của cô cũng không phải mùi nước xịt phòng của khách sạn, hay mùi nước hoa đắt tiền trên người của cậu chủ nhà họ Võ, chỉ đơn giản là mùi hương mà cô luôn yêu thích từ người yêu của mình. Nghiêm vẫn sử dụng loại nước hoa có chút mạnh mẽ nhưng lại nhẹ nhàng không quá nồng đậm cô tặng, vẫn mặc chiếc áo khoác cô gửi về vào sinh nhật năm rồi khi cô còn ở nước M. Đôi khi sự chung thủy không cần phải hét lên hay quá phô trương, chỉ cần nhìn và cảm nhận là đã đủ.
Sinh nhật, ngày sinh nhật năm Nghiêm 10 tuổi mẹ bỏ đi và Hạ đến. Cũng từ ngày đó mỗi năm đến ngày sinh nhật Nghiêm lại có sợ hãi và cả mong chờ. Hạ bước đến kéo Nghiêm ra khỏi cái vòng lẩn quẫn tự gò bó mình, cho Nghiêm lại nét trẻ con của mình. Sinh nhật nếu không có ba sẽ luôn có chị Hạ, quà của chị Hạ rất đặc biệt. Biết Nghiêm thích vẽ đã xin chú Huy đặt giúp loại bút chì đặc biệt, gỗ bọc bên ngoài rất thơm lại rất tốt, mà than chì bên trong cũng óng ánh. Khi Nghiêm dùng chính ngòi bút ấy vẽ chân dung của chị lại là lúc tâm tình Nghiêm thoải mái nhất, vui vẻ nhất, chị Hạ rất xinh đẹp.
Thế nhưng Nghiêm cũng luôn lo sợ, có một ngày nào đó vào ngày sinh nhật Hạ sẽ rời xa mình. Mẹ đi Nghiêm cũng chỉ lẳng lẽ ngồi cạnh ba như an ủi, khi ấy vậy mà lại khóc ngon lành trong vòng tay của một chị gái xinh đẹp mới quen. Tư duy của bé Nghiêm lúc đó chỉ biết chị gái này thật sự làm Nghiêm an tâm, đến bây giờ vẫn vậy.
Nhìn xung quanh có rất nhiều phụ nữ, chẳng nói gì Nghiêm chỉ nhếch môi rồi ngồi xuống vị trí cạnh Hạ.
Võ Hiên kéo quá bất ngờ làm Hạ suýt ngã, cô rất nhanh lấy lại tinh thần mà đẩy nhẹ anh ta ra rồi ngồi xuống, cũng giữ khoảng cách mà xích về phía Nghiêm một chút.
Cảm giác được sự nguy hiểm, Hạ không nói nhiều chỉ nâng ly chạm nhẹ vào ly của Võ Hiên như chúc mừng.
Đối với những thuộc hạ này An Nghiêm đã không còn xa lạ, từ là người bị theo dõi bị nghi ngờ chuyển sang làm việc cho cậu chủ nhưng cũng không được trọng dụng. Đến khi được đích thân ông chủ giao việc, họ đều công nhận đây đáng mặt đàn chị của mình.
Thuộc hạ đã đi theo sắp xếp của mình, ở hàng ghế sô pha dài chỉ còn lại vài người. Võ Hiên vẫn hứng thú mà trêu chọc An Nghiêm.
Cảm thấy khó chịu khi những cô gái kia cứ cười bỡn cợt về phía Nghiêm, Hạ chỉ có thể cuộn trọn hai bàn tay của mình lại. Võ Hiên là muốn gì đây.
Võ Hiên mãi cũng không thể nào là tình địch của An Nghiêm.
Lo lắng khi Nghiêm không phản đối mà cùng Võ Hiên vào căn phòng cạnh bên, trong lòng Hạ bất an. Cô biết có những việc Nghiêm không thể ngang nhiên chống đối anh ta.
Đưa trái cây cho Hạ, Võ Hà cũng có chút không vui. 2 năm trước anh của cô đưa cô đến cũng bỏ cô ở đây. Năm nay cũng vậy.
Chú ý một chút trên khuôn mặt cô gái mà anh mình yêu thích, Võ Hà cũng không thấy gì nhưng mà trong giọng nói rõ ràng có lo lắng, ánh mắt cũng có chút mông lung. Ánh mắt của Hạ thật sự rất đẹp, chỉ vì ngày thường chị ấy ít cười ít nói nên nó như chứa tâm sự. Thật chất hình như chỉ là không đúng người, không đúng hoàn cảnh. Lúc vào sảnh nếu cô không hoa mắt thì rõ ràng cô thấy chị ấy nhìn An Nghiêm mỉm cười. Chỉ là lúc vô tình ngoái đầu lại, nếu không với người giỏi che giấu và cẩn thận như Duy Hạ đừng mong có được chút sơ hở nào.
Bất quá tình cảm mà Hạ dành cho Nghiêm, Võ Hà lại là người vô tình có chút đoán được, cũng chỉ nằm ở phạm vi nghi ngờ. Hai người này có gì đó rất giống nhau, nhưng lại không thể nhìn ra được, chỉ cảm giác như vậy quả thật rất khó chịu.
Trong căn phòng này thuộc hạ của Võ Hiên rất nhiều, toàn là thanh niên trai tráng, đặc biệt chỉ có mình Nghiêm là nữ. Võ Hiên thật sự muốn giở trò.
Mỉm cười nhận một ống thủy tinh nhỏ còn có hơi khói bốc ra, ống thủy tinh này có mùi hương rõ rệt, lại nồng đậm khác nhau. Võ Hiên chuyển sang cho Nghiêm một ống giống mình.
Biết, đương nhiên biết. Trong bar cũng không phải ai cũng được sử dụng loại hương dược này. Theo Nghiêm biết và theo dõi loại này có chu kì để bán ra, và khách hàng rất chọn lọc, giá lại cực kì cao. Về sau mới rõ ràng những người muốn sử dụng loại này đã được qua giám sát ngầm và cả điều tra lí lịch. Hơn nữa, phải khi hết tác dụng mới cho phép rời khỏi, Từ Đinh là ngoại lệ cho nên giờ mới sống dở chết dở. Hơn hết thời gian qua chẳng phải Nghiêm đang dọn đường cho loại hương dược này phát tán hay sao.
Đó cũng là lí do các cảnh sát mà ông Lý Huy cho đi điều tra đều không có kết quả.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)