Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 65

520 0 0 0

CHƯƠNG 65

Đêm, mưa rơi rã rích, trong một ngôi nhà bên phía hai gian nhà khác nhau có 4 người. Họ đã say giấc, có lẽ vì quá mệt mỏi để mà đề phòng bất kì ai vào lúc này.

Đêm khuya cả người khó chịu, môi lại khô đầu có chút choáng Nghiêm không tài nào tỉnh táo được, cơn sốt làm người Nghiêm yếu đi. Điều mà Nghiêm cảm nhận rõ nhất chính là sự chăm sóc ân cần của người cạnh bên, người con gái mà Nghiêm yêu. Chị ấy vẫn yên lặng mà ở cạnh, có khi sẽ thăm chừng trán cho Nghiêm, rồi giúp Nghiêm uống thuốc và ăn ít cháo.

Là bác sĩ hay bất kì ai thì những viên thuốc kháng sinh để hạ sốt luôn nên đem theo. Cả cô cùng Nghiêm vẫn rất chú tâm việc này, dùng một chút cháo, cả cơ thể cũng khoan khoái hơn. Nghiêm đã không còn co giật Hạ mới có chút yên tâm mà nằm cạnh người yêu. Nhưng cả người Nghiêm run lên vì phát lạnh, đêm xuống nơi này quả nhiên nhiệt độ thấp hơn rất nhiều, khuôn viên xung quanh chỉ là cây cối. Con đường mòn nhỏ này có lẽ là đoạn đường duy nhất được xem là tinh tươm cho xe di chuyển.

Cũng vì khi bước vào nhà những dấu bánh xe in hằn trên đường mòn, lại bị nước mưa làm trũng sâu đã gây chú ý. Chứng tỏ ngôi nhà này cũng không gọi là quá yên ắng giống với nơi mà nó ngự trị. Và người đàn ông kia trông chỉ tầm ngoài 30, chưa gọi là đến tuổi để sống cô tịch như vậy, và nếu sự thật là anh ta muốn ẩn cư thì phải gọi là có chút sớm, cùng cam chịu.

  • Em tỉnh sao không gọi chị? - dụi mắt như thói quen buổi sáng, Hạ vẫn còn cảm thấy mệt. Lúc ngủ tâm trí cô vẫn nhớ Nghiêm đang bệnh, phải thăm chừng

Mỉm cười Nghiêm cố gắng lắc lư một chút cơ thể nặng trịch, đêm qua cô gái này vì Nghiêm mà vất vả, chăm sóc không rời. Từ đó đến giờ ngoài ba ra chỉ có Hạ là thân cận với Nghiêm như thế này nhất. Lúc mẹ còn ở cạnh sinh thời Nghiêm lại ít bệnh, cho nên cảm giác mẹ chăm sóc cũng không có ấn tượng nào. Cũng có thể lúc còn nhỏ tí mẹ cũng rất ân cần, những trí nhớ tuổi thơ kia có khi đã quá lâu khiến Nghiêm không nhớ rõ. Về sau thuốc men hay hỏi han quan tâm chỉ có ba và Hạ.

  • Chị mệt mà, ngủ thêm một chút

Quả thật rất ngốc, bệnh đến như vậy mà còn lo cho cô.

  • Em mới là người bệnh, nào để chị xem – ngồi dậy Hạ giơ tay kiểm tra nhiệt độ cho Nghiêm, tay cô hình như có chút lạnh

Hơi thở ấm nóng càng lúc càng gần mình, Nghiêm phì cười. Tay chị ấy chắc rằng lạnh không cảm nhận được nhiệt độ tương đối trên người Nghiêm, cho nên giờ mới áp trán rồi mặt của chính mình lên khuôn trán của Nghiêm.

  • Lần sau nhắc chị mang nhiệt kế - nhẹ nhõm khi Nghiêm thật sự hạ sốt, Hạ cũng cảm ơn ông trời không tuyệt đường cả hai, giúp Nghiêm của cô khỏe lại

Ông trời có đức hiếu sinh, nhưng mà cái mạng nhỏ này của Nghiêm là Hạ lấy về.

  • Không, em thích thế này hơn

Thật sự rất lém lỉnh, cơ thể còn đau vậy mà vẫn không yên phận. Nghĩ là vậy nhưng nương theo lực ôm của Nghiêm, Hạ vẫn rất ngoan ngoãn trong vòng tay này. Cơ thể cao gầy của người yêu trong mọi hoàn cảnh đều giống như cả một bầu trời rộng lớn bao bọc lấy cô, chở che và không để cô chịu tổn hại.

Tư thế này, rất cận kề. Nghiêm mặc nhiên để cả người Hạ trên người mình, cả khuôn mặt chị ấy đang dụi vào bên hõm vai không bị thương của Nghiêm. Và Nghiêm cũng tiếp tục thiếp đi vì mệt, bện cạnh ánh sáng của đời mình.

Một buổi sáng chào ngày mới cũng bắt đầu, tin tức về sự việc hôm qua cũng bắt đầu tràn trên các mặt báo, từ báo giấy đến báo mạng. Có lẽ người hả hê nhất bây giờ chính là ông Võ Cường. Lần trước để Hắc Long cư nhiên ám sát con trai mình tại tòa nhà của Cường Thịnh đã là một sự sĩ nhục rất lớn. Lần này để xem làm sao Hắc Long có thể yên bình mà hợp tác với nước C đây. Còn tên Vương Hựu Niệm kia không sớm thì muộn không ông ta thì cảnh sát cũng mò đến cửa.

  • Chưa tìm thấy hai người họ sao?
  • Dạ chưa thưa ông chủ - cung kính đáp lời chính là trợ lý của ông Cường, Nguyễn Cung. Người đàn ông đứng tuổi này đã theo ông Cường cả thời trai trẻ, làm việc tuyệt nhiên được ông Cường tin tưởng

Rít một hơi thuốc ông Cường xem chút tư liệu mà thuộc hạ vừa thu thập.

  • Năm đó chỉ biết Hà Nhiên cùng một cô gái tên Hòa Yên kết hợp nghiên cứu, không ngờ cô gái kia lại có một tên chồng điên cuồng – quả là điên cuồng, điên cuồng hơn cả ông ta. Ẩn nhẫn âm thầm vạch ra từng chút, cuối cùng làm một kế hoạch hoàn chỉnh hợp pháp, quả nhiên người càng tài giỏi khi làm điều bất chính rất chỉnh chu. Pháp y nổi tiếng cùng thời, được mệnh danh là Thiên Vương. Dụi tàn thuốc, trong ông ta cảm giác chính là sự khinh bỉ

Cảnh cửa phòng có người gõ, Nguyễn Cung nhanh chóng ra ngoài kiểm tra.

Không bận tâm mấy Võ Cường quay lại bàn làm việc, lần này Hắc Long chính thức khiêu chiến, đáng tiếc không để cho Tần Hải kia được như ý nguyện, càng đem lại cho gã ta một đống rắc rối. Dám bắt tay với người nước C tiêu diệt người của Cường Thịnh, giờ lại tự thân ra tay, đúng là không muốn sống. Có lẽ do toàn bộ địa bàn phía ngoại ô đều bị An Nghiêm càng quét, mọi hàng trắng đều bị xóa sổ cho nên ôm thù đây mà.

  • Có chuyện gì?

Quay vào đã nghe Võ Cường hỏi, Nguyễn Cũng cũng không có ý định giấu.

  • Khách của chúng ta có người lạ đến thăm

Nhíu mày Võ Cường kiểm tra một chút về báo cáo thường nhật của thuộc hạ. Hôm qua, ông ta đã huy động thuộc hạ xung quanh khu vực nghĩa trang, cửa hàng hoa và cả nơi mình đang giám sát chú ý đến Võ Hiên và Võ Hà. Lại cư nhiên có người ám sát cả hai đứa, có lẽ thuộc hạ yểm trợ cùng xử lý hiện trường đã không tập trung về phía nơi kia. Không sao, thế nào cũng được, nếu cần thiết cũng không cần tồn tại. An toàn của các con ông ta vẫn quan trọng nhất. Chiếc xe bốc cháy kia cũng như món đồ chơi mà tin rằng phía cảnh sát đang rất hứng thú săn lùng. Săn lùng vật mà chính họ lấy đi.

Không sai chính Võ Cường đã ở đằng sau làm náo động vật chất có mặt, chỉ tiếc thời gian không đủ để làm nhiều hơn, chỉ kịp để một kẻ tay trong lấy mất biển số đã cháy đen.

  • Không quan tâm đến, cần thiết thì không cần để vướng bận
  • Dạ - đã ngầm hiểu ý tứ có thể diệt trừ bất cứ lúc nào, chỉ cần chờ lệnh, Nguyễn Cung rất nhanh đáp lời

Xem ngày tháng trên lịch, Võ Cường khoanh tròn một ngày cụ thể.

  • Đã đủ số lượng chưa
  • Dạ đã kiểm tra, gần đủ

Gật đầu hài lòng, tiến độ xem như nhanh chóng. Cũng không thể phủ nhận công lao của An Nghiêm, thời gian ngắn như vậy có thể dẹp đi những chướng ngại vô cùng chướng mắt. Dự án vĩ đại của vợ ông ta không thể tồn tại song hành với loại chất kích thích màu trắng hay những thứ liên quan được.

Không riêng gì ba mình, Võ Hiên cũng đang tìm An Nghiêm cùng Duy Hạ. Đã trãi qua 1 đêm, từ lúc anh ta cùng em gái an toàn quay về nhà, ngoài tin tức về vụ án ở ngoại ô ra thì không có bóng dáng nào của 2 cô gái đó. Điện thoại hoàn toàn không liên lạc được, hôm qua lúc xảy ra ẩu đã trời đã mưa, còn là mưa kéo dài đến gần sáng hôm nay mới dứt. Thuộc hạ đến hiện trường phát hiện cảnh sát vẫn còn phong tỏa, xem như không thể làm gì thêm.

  • Anh hai không tìm ra sao? – từ ngoài cửa vào phòng khách Võ Hà đã sốt ruột hỏi

Không vội trả lời, Võ Hiên nhíu mày khi thấy cô gái đi cạnh em gái mình.

Ánh nhìn này chính là sự nghi kị và có phần không thích.

  • Đây là Diễm, anh đừng bận tâm – khi nãy đến cửa tiệm để kiểm tra một chút nhưng cô vẫn còn rất lo lắng. Sự việc vừa rồi xảy ra với anh em cô cho dù ba và anh hai không nói nhưng cô cũng không thể không biết được, có một thế lực đang muốn ép gia đình cô vào đường chết. Trãi qua nguy hiểm, cả đêm không ngủ yên giấc cô cũng bị choáng, thật may lần này Diễm đã kịp thời đỡ lấy cô

Cũng không có ý đồ gì khác, chỉ đơn giản Diễm không yên tâm để Võ Hà đi một mình. Tin tức trên báo cô đã xem qua, chuyện không đơn giản. Đã biết trước Võ Hiên sẽ nghi kị mình, nhưng mà cuối cùng Diễm cũng đến là vì cô ấy, chuyện khác cô cũng không muốn bận tâm quá nhiều.

  • Vẫn chưa, em đừng lo, chuyện để anh và ba xử lý – trước người ngoài không nên nói quá nhiều, Võ Hiên chỉ lấp lửng

Có người ngoài nên anh hai không muốn nói gì nhiều là chuyện Võ Hà cũng đoán trước. Nhưng cô và người ngoài có khác là mấy khi việc của ba và anh mình thì mình chỉ là người biết sau cùng. Giận nhất là có khi lên báo rồi cô mới được biết.

  • Thôi được, có tin thì anh cho em hay, em đi trước
  • Ừ - đến chỉ vì muốn biết tin tức của hai cô gái kia, Võ Hiên hiểu em gái mình chỉ là một cô gái lương thiện, bình thường. Lại nhìn một chút cô gái cạnh bên, diện mạo ưa nhìn, khuôn mặt cũng xinh xắn, nhưng ánh mắt. Phải ánh mắt lại không đơn thuần, có sự linh hoạt. Nhất là khi ánh mắt anh ta chạm đến, rõ ràng không phải là sợ hãi. Không biết là phúc hay họa của Võ Hà

Không nói hai lời Võ Hà thật sự rời nhà cùng Diễm. Chuyện anh và ba không muốn nói thì chính là hỏi không ra. Cô cũng mệt mỏi, thôi thì chờ tin tức.

Không hiểu sao ánh nhìn bây giờ của 4 vệ sĩ đi theo bảo vệ Võ Hà đã khác trước khi nhìn mình, Diễm cũng có sự bất an. Cô đoán không lầm thì chắc rằng Võ Hiên đã nhúng tay vào.

Đúng như Diễm nghĩ, chỉ huy của 4 vệ sĩ này đã nhận lệnh từ cậu chủ Võ Hiên của họ “đặc biệt chú ý cô gái tên Diễm”.

Đây là kết quả Diễm không muốn, tiếp cận Võ Hà hoàn toàn không có trong kế hoạch. Bởi lẽ bên Võ Hà có một Võ Hiên vô cùng đa nghi, bị anh ta để mắt đến chính là sự khó khăn sau này. Biết sao hơn, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: