Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 51

360 0 0 0

CHƯƠNG 51

Cũng như Võ Hiên, Võ Cường không có nổi dậy sắc tính đối với phụ nữ kiểu như Nghiêm. Cô gái cao gầy cũng có chút ưa nhìn, vóc dáng chẳng khác gì một thanh niên thư sinh. Nhìn tổng quan quả thật có thể lầm tưởng là nam, nhìn kĩ cũng chỉ có thể nói phần nữ của Nghiêm chỉ thông qua các bộ phận nhạy cảm trên cơ thể mà phân biệt. Ấn tượng đối với vẻ ngoài của Nghiêm mà ông ta thu vào mắt chính là đôi mắt to tròn lại sáng ngời, đôi chân mày rất đậm, vầng trán cao, mũi cũng cao. Ghép lại không phải một cô gái có nhan sắc mà là một phụ nữ có khí chất hiếm thấy.

Bất quá cũng lại giống suy xét của Võ Hiên mà ngay cả ông Võ Cường cũng không ngờ. Đó là ông ta vẫn thấy Nghiêm và Hạ có nét rất giống nhau, đến khó hiểu và khó phác họa thành hình ảnh cụ thể.

  • Cô uống rượu rất khá, lại rất biết cách kiềm chế và điều khiển hành vi của mình

Nhận ly rượu từ tay ông Võ Cường, Nghiêm cũng có chút tò mò quan sát phòng chủ tịch. Phòng này rộng hơn phòng tổng giám đốc của Võ Hiên, lại giống một phòng làm việc tại gia, mang không gian có chút ấm áp, vì có rất nhiều ảnh gia đình. Ông ta thật sự xem đây là nơi mình nghĩ ngơi, là nhà. Có một điều là, ảnh gia đình này luôn có một người phụ nữ nhưng khuôn mặt lại bị mờ đi.

  • Vợ tôi là một bác sĩ

Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong tâm trí của Nghiêm chính là Duy Hạ, hình ảnh chị ấy mặc áo blouse nhẹ nhàng nhưng lại mang nét cuốn hút Nghiêm đến lạ kì.

Yêu nhau cũng không hẳn chỉ chú tâm đến thời gian dài hay ngắn, cái cần nghĩ đến và là sợi dây vô hình gắn kết hai người xa lạ lại với nhau còn ở cảm xúc. Cũng không quan trọng qua bao nhiêu năm tháng, có bao nhiêu người xuất hiện. Ở giữa một biển người, người bạn nhìn thấy đầu tiên là cô ấy, để khi chân chính nhìn thấy nhau, đôi ánh mắt trao nhau tim bạn vẫn kịch liệt đập liên hồi, và vẫn còn vì đối phương mà rung động. Đấy mới chính là yếu tố khó tách rời trong tình yêu.

  • Cô đang nghĩ đến người cô yêu, hay đến việc Võ Hiên cũng có điểm giống tôi? – nhìn vào đôi mắt to tròn ít giây trước còn thanh tĩnh giờ đã trở nên long lanh và không che giấu hạnh phúc. Võ Cường không khó để biết cô gái giỏi che giấu cảm xúc, luôn bất cần này đang nghĩ gì

Phì cười Nghiêm từ chối cho ý kiến, cũng nhấm nháp ít rượu. Đối diện với ông Võ Cường cũng giống như đối diện với ba hay chú Lý Huy, họ là những người từng trãi lại là phụ huynh của những đứa trẻ. Nghiêm cũng chỉ là tiểu bối, cho dù có luyện tập có hoàn thiện đến mức ai cũng trầm trồ, thì đối với Nghiêm. Trước ba hay chú Lý Huy, Nghiêm luôn nhỏ bé, vì họ rõ ràng nhìn ra được tâm tư của Nghiêm. Bỡi lẽ họ quan tâm và lo lắng cho Nghiêm. Còn người đàn ông này chẳng qua có chút lưu ý để nắm bắt tâm thế mà khống chế Nghiêm, cái tài giỏi của ông ấy Nghiêm tuyệt không thua.

  • Cô quả thật như Võ Hiên nói, rất bất cần nhưng mà cũng rất sâu xa
  • Ông chủ, tôi gọi ông là ông chủ chính là nghe theo chỉ thị mà làm việc. Cho nên ông cũng không cần quá khen tôi, kẻo tôi lại kêu ngạo – đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, vị cay xè đang len lỏi vào cuống họng. Rượu có chất kích thích, quả thật có nhiều người muốn có can đảm mà tìm đến nó, nó cũng là chất xúc tác hay
  • Passion có nghĩa là gì? – người tài cũng thường đi kèm chút tính cách khó hiểu, Võ Cường nghĩ chuyện này bình thường, câu từ của Nghiêm cho dù có mạnh bạo, có thẳng thắng hay vòng vo. Điểm ông khen trong lời lẽ, chính là Nghiêm là một người lịch sự, rất có chừng mực
  • Đam mê, ông chủ không phải là đang thử trình độ ngoại ngữ của tôi – đây chính là điều cần tiến đến, thật không nghĩ việc đến nhanh là nhờ người đàn ông này
  • Đừng nói thêm lời khiêm tốn phía sau. Cô cũng biết khi có mặt ở đây chính là lúc mọi sự giữa cô và Võ Hiên, hay là bất cứ đâu đã đều trong tầm kiểm soát của tôi, tôi đều không thể không biết – chặn ngay lời Nghiêm muốn nói thêm, Võ Cường cũng không thích sự chối từ khéo léo về thực lực của mình từ An Nghiêm. Cô gái này rõ ràng có thể làm việc lớn, cũng không phải không có bất an. Nhưng sử dụng người tài cần phải biết nắm bắt cơ hội và thời gian

Cảm nhận ông Võ Cường không có kiên nhẫn, Nghiêm cũng không muốn lòng vòng. Quả thật Nghiêm đang cần biết ông ta đã biết những gì, quan trọng có tra ra được giữa Nghiêm và Hạ bất thường hay chưa. Nếu Võ Hiên chỉ là cảm giác nghi ngờ dẫn đến đa nghi mà cho người theo dõi xác minh, thì ở ông Võ Cường chính là rõ chân tướng nhưng cố tình không truy cứu, ông ta muốn mục đích lớn hơn.

  • Con người khi ai gần bước đến giai đoạn cuối đời cũng sẽ rất nôn nóng gấp rút hoàn thành tâm niệm mà mình muốn hoàn thành nhất, đa phần chỉ là ước ao nhưng tôi thì chính là muốn biến thành sự thật – quay lại bàn làm việc, cầm ảnh gia đình tay ông Võ Cường chạm nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trung niên. Có qua bao nhiêu năm cũng không ai vượt qua được bà ấy, tình yêu ông ta dành cho bà ấy mang đến những thành tựu ngày hôm nay và cả sự trả thù

Đến rồi, có phải Nghiêm nên nắm bắt, thế nhưng vội vàng thế này hậu quả có phải sẽ lớn hơn. Nhưng mà, Nghiêm cũng không thể suy nghĩ quá nhiều.

  • Ông chủ cứ sai bảo

Ngẩng đầu nhìn Nghiêm rồi nhếch môi cười. Võ Cường  bỏ lại bức ảnh xuống vị trí cũ, hai tay đan chồng vào nhau đặt trên bàn.

Đối với Nghiêm hành động này chính là sự cô đơn.

  • Thời gian ngắn nhất có thể, toàn bộ các quán bar ở khu vực ngoại ô này không còn bất kì một chất kích thích gây nghiện nào ngoại trừ rượu

Quá rõ ràng rồi, Võ Cường chính thức muốn phát tán cái thứ quỷ quái đó đây mà. Nhiều năm như vậy, thì ra quả thật toàn bộ công trình nghiên cứu kia trong tay của Võ gia. Giai đoạn chuẩn bị, chế tạo, thí nghiệm, sản xuất để phân bổ theo từng vị trí chỉ định đã qua đi. Cuộc giao dịch vừa rồi chẳng qua là đang thử hiệu ứng thị trường, và tin chắc rằng chính là có liên quan đến người tên Hựu Niệm. Bây giờ là lúc phân bố rộng rãi ra thị trường, trước tiên là trong nước.

  • Cô làm trong Hồn Phiêu không lâu nhưng tôi tin cô đã biết tôi đang muốn nói gì – nhìn khuôn mặt vẫn không biểu cảm nhưng Võ Cường dám chắc Nghiêm hiểu và đang có cả sự suy tính

Chuyện này không khó, mọi sự đều đã trong tầm với, chỉ cần Nghiêm lập ra kế hoạch cụ thể, chắc chắn với sự hỗ trợ từ 2 nguồn lực Nghiêm sẽ thực hiện được lời ông ta nói. Còn nữa chính là lấy được lòng tin của ông ta.

Và có lẽ ông ta cũng đang đánh cuộc.

  • Tôi sẽ không làm ông chủ thất vọng

Phải, Võ Cường chính là đag đánh cuộc. Nghiêm là ai, điều ra rất bình thường. Nhưng mà cũng phải nhìn cho rõ, nếu lỡ như Nghiêm là người của phe phái nào thậm chí là cảnh sát chìm đây chăng nữa. Thì việc ông ta vừa đề nghị, Nghiêm cũng phải làm để lấy lòng tin của ông ta. Chỉ cần đạt được mục đích từ cô gái có năng lực này thì chuyện sau đó không khó để tính toán, thậm chí là chiến thuật “chết không đối chứng”.

  • Tốt, nên nhớ tôi không chỉ muốn nghe hứa hẹn, còn muốn thấy thành quả. Cô cần bao nhiêu người?
  • Tùy ông chủ chỉ định – quả thật Nghiêm cũng không biết mình cần bao nhiêu người, nhưng đối với Nghiêm đây mới là lúc vào cuộc. Có bao nhiêu người cũng chính là bao nhiêu con dao nhọn sẳn sàng đâm thủng Nghiêm bất cứ lúc nào. Cho dù bên cạnh Nghiêm vẫn còn một thế lực hỗ trợ, có ra sao thì người của Võ gia hiện tại vẫn là mạnh nhất
  • Tốt, còn một điều nữa – có lẽ cũng nên cho cô gái trẻ này biết gừng càng già càng cay là như thế nào. Đối với Võ Cường vợ và các con là quan trọng nhất, con cái đã lớn ông ta đã sắp xếp lối đi. Vợ đã mất, điều ông ta làm cuối đời là muốn để cả đất nước và thậm chí là thế giới này biết về nghiên cứu y khoa lợi hại của vợ mình. Cho việc bà ấy hi sinh là sai lầm của những ai gây ra, hậu quả cho thế hệ sau này chính là do những con người luôn cho là đúng đó gây nên. Ông ta chính là muốn đầu độc tất cả, muốn cho tất cả đều thấy sự vĩ đại của “passion”

Vẫn là tư thế sẳn sàng nghe lệnh, Nghiêm không có thái độ phiền não khi có thêm việc. Chỉ là hình như người đàn ông thành đạt và nhiều mưu mô này sắp nói ra điều gì đó đã làm ông ta rất thích thú, cũng xem như là cảnh cáo với Nghiêm.

  • Không chỉ với cô mà tôi để Võ Hiên được tự do thoải mái điều tra theo ý của nó. Cũng không phải không có chút thành quả, nhưng con tôi tôi biết nó quá đa nghi, chẳng qua cũng là con của tôi nên tôi sẽ dung túng
  • Ông chủ mời nói tiếp – đến giai đoạn này Nghiêm đã chắc những thông tin mình có là cơ sở đúng, bấy lâu nay chẳng có gì nổi bật, chỉ có vài chi tiết có thể chấp nhận được. Mà nay một bước tiến thế này tuy có quá nhanh nhưng rất cần thiết. Nghiêm phải nắm được chút tâm lý của lão cáo già Võ Cường
  • Nếu Võ Hiên khuất phục được người nó yêu cam tâm tình nguyện, tôi cũng không ngại để người đó vào Võ gia, nhưng nếu thất bại tôi cũng không ngần ngại làm bất kì hành động nào để bảo vệ con mình

Sự ám chỉ này đã quá rõ ràng, ông Võ Cường không chỉ có cảm giác mà còn muốn tự xác nhận. Thì ra ông ta đã nghi ngờ về mặt tình cảm, chẳng qua có thể vẫn chưa biết rõ mối quan hệ của hai người trước đó. Quả là gừng càng già càng cay.

  • Cho dù là tôi hay là bất kì ai khi đã được người Võ gia để mắt và chú tâm cũng chính là cá nằm trên thớt

Nhướng mày tỏ rõ đã hiểu, Võ Cường lại cụp mắt ý bảo Nghiêm nói tiếp.

Nhận được tín hiệu đó đối với An Nghiêm không tốt cũng chẳng xấu, lại không mang theo run sợ. Thế giới ngầm cũng có quy tắc, mà Nghiêm thì đã vào trong căn cứ này rồi cũng phải ra dáng hào hùng và gan dạ một chút. Chẳng phải sự chú ý mà Nghiêm có được từ ông Võ Cường chính là sự can đảm, bất cần vốn có sao.

  • Chẳng qua ông chủ có điều cấm kị thì tôi cũng có

Như một con dao hai lưỡi, cũng như một bàn cân không phân được chênh lệch. So thủ đoạn có thể cô gái này không bằng con trai ông ta, nhưng so sự liều mạng và trí khôn thì không thua. Cô gái này khi quyết tâm, chỉ sợ là sống chết chính là phù du. Con dao có hai lưỡi này, ông ta cũng không muốn Nghiêm quá nhanh đã đâm về phía mình, cũng nên là mình làm điều đó trước.

Cấm kị, vợ của ông ta đã là cấm kị, vì điều đó mà sau khi bà mất mọi việc ác nào, mọi suy nghĩ ác độc nào đều được ông ta nghĩ tới để trả thù.

Nhưng mà cũng vì di nguyện cuối cùng chừa đường lui cho Võ gia mà mọi việc cũng đều mang một chút sự nương tay, cũng chỉ để dành sự thiện chí đó cho con gái mình.

Nhận được cái gật đầu khi Nghiêm chỉ tay ra cửa của ông Võ Cường, Nghiêm biết mình đã có thể đi. Ông ấy lại nhìn tấm ảnh đặt trước bàn làm việc, tuy Nghiêm không nhìn rõ nhưng có thể đoán được đó là ảnh rất quan trọng, là ảnh gia đình.

  • An Nghiêm

Tay cầm cửa vừa hạ xuống Nghiêm cũng không lạ lẫm với tiếng gọi này. Nghĩ cũng trùng hợp mà dẫn đến quá mức lạ lùng. Khi rời khỏi phòng của Võ Hiên vào đoạn thời gian trước cũng gặp qua, hiện tại cũng gặp qua.

  • Cô chủ

Nheo mắt nhìn Nghiêm, không hiểu sao Võ Hà lại có nhiều suy nghĩ. An Nghiêm rốt cuộc có thật là chỉ làm việc cho gia đình cô. Cô vẫn luôn lo lắng cho ba và anh trai, mà họ thì luôn đặt cô ngoài phần công việc của họ, không muốn cô liên quan.

  • Tôi đi trước - đã xoay lưng về phía Võ Hà, đúng là Nghiêm có ý định rời đi. Nghiêm không có lý do gì phải ở lại đây để nói chuyện cùng cô ấy. Hơn nữa, theo mọi nguồn thông tin quả thật Võ Hà không có liên quan đến công việc của cha con Võ Hiên. Các cửa tiệm massage chẳng qua chỉ là cô ấy quản lý, hơn nữa nguồn thu nhập của cô ấy đều được chuyển khoảng rất hợp pháp. Có thể thấy cha con Võ Hiên đã tính toán rất kĩ đường lui cho Võ Hà
  • Không phiền chị nữa – không có lý do để giữ Nghiêm lại, mà đúng hơn không biết giữ Nghiêm lại để làm gì, Võ Hà chỉ đành nói một câu khách sáo

Thâm tâm của An Nghiêm vẫn chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng Võ Hà. Cô gái này có vô hại hay không có thể là ẩn số, nhưng quả thật cô ấy là người lương thiện. Chỉ là đừng để cô ấy cảm thấy bị vượt qua giới hạn, nếu không sự vô hại kia sẽ không tồn tại nữa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: