CHƯƠNG 88
Tin tức về trận nổ súng nguy hiểm ở xa lộ đã gây chấn động dư luận. Bất kể ban ngành nào cũng đều biết và đang trong thời kì căng thẳng. Riêng có một người lại trở nên thanh thản và yên tâm. Cuối cùng bọn người kia cũng có người dọn dẹp thay ông ta.
Nhìn tư liệu về cô gái và cả người thanh niên cạnh bên mình, ông ta không kiềm chế được sự cười khinh. Thanh niên trai tráng mà cứ khúm na khúm núm, chẳng bù với ánh mắt kiên định của cô gái trên tài liệu. Mà thôi, cái ông ta cần chính là sự nhu nhược này, nếu không thì làm sao ông ta có thể có những thông tin như vậy cho được.
Nhìn ra được suy nghĩ của Văn Chinh, phó tổng tư lệnh chỉ nhếch môi. Cái anh ta nghĩ và ông ta nghĩ không giống nhau. Cảnh sát đã bắt được Lý Hựu và kết án trong bí mật, thì chuyện của tập đoàn Cường Thịnh sớm muộn gì cũng bị phanh khui. Ông ta đang tìm cách phủi bụi, không muốn liên quan đến. Muốn an toàn chính là không nên chọc điên họ, ông ta sẽ ngoan ngoãn. Nhưng cô bác sĩ này có thể cứu con của ông ta.
Cúp máy cũng là lúc ánh mắt khép lại vì mệt mỏi. Chỉ cần cứu được con trai, ông ta sẽ lập tức từ chức, rời khỏi chốn quan trường này. Tính toán đều sai cả, 10 quân nhân được ông ta đào tạo vì thi hành nhiệm vụ của ông ta đều ngoan cường bị khai trừ. Phía bên đơn vị đó quả nhiên đã hành động, họ vào cuộc ông ta cũng không thể quá liều lĩnh.
Cuộc truy kích vẫn kéo dài, tất cả lực lượng thay phiên nhau truy quét mọi vị trí mà 2 chiếc xe tẩu thoát đã dừng lại. Bọn họ bây giờ đã bỏ xe mà di chuyển lẩn tránh vào khu vực gần đồi núi cận biên giới.
Nghiêm đang nói chuyện với bộ đội biên phòng, ngoài sự hỗ trợ của cảnh sát giao thông, còn phải nhờ cả những chiến sĩ này. Vùng này là biên giới, địa hình phức tạp, đến chó nghiệp vụ cũng đang vào cuộc.
Kiểm tra đồng hồ, ai cũng phát hiện cuộc truy đuổi này làm họ mất ý thức về thời gian. Chỉ mãi miết truy lùng giấu vết, cứ ép cơ thể là không tốt. Đội do Thịnh và Hoàng chỉ huy thay phiên ăn uống và canh gác, những đội hỗ trợ khác cũng vậy. Riêng Nghiêm đã liên tục kiểm tra từ lúc đến chưa dừng phút nào.
Rất hãnh diện nhìn hai cấp dưới do mình dẫn dắt, Nghiêm phì cười.
Nhìn theo xe khuất dạng, Hoành và Thịnh đập tay nhau.
Cả đêm chỉ nhận đúng 1 cuộc gọi của Nghiêm lúc 22h, Hạ cứ chập chờn không yên giấc. Trận xả súng khi sáng quả nhiên ám ảnh cô, cô rất sợ người yêu của mình sẽ là nạn nhân. Kĩ năng của Nghiêm tốt, nhưng súng đạn vô tình.
Dự đoán của Hoành và Thịnh là không sai. Nghiêm không về nhà mà chính là lái xe thẳng đến nhà của Hạ, chính xác là nhà của ba mẹ chị ấy, nơi mà chị ấy gọi là gia đình. Cũng như Nghiêm đã gục tay vào vô lăng xe mà ngủ, giờ mới phát hiện đã 6h sáng.
Hạ cũng đã chuẩn bị xong, chào mẹ mình rồi chuẩn bị ra đường lớn đón xe. Ba đêm qua không về, Nghiêm đã ra ngoài tác chiến nên ba ở lại chờ tin mà tiếp ứng. Hơn nữa, cũng đang bận điều tra về tài chính của Cường Thịnh cho nên ông đưa cô về là đã quay lại cục. Cô thoải mái hơn chút, về nhà tắm rửa còn có cơm mẹ nấu.
Sự thật là đêm qua có cơm ngon mẹ nấu nhưng Hạ chỉ ăn được vài muỗng. Mỗi lần ăn cô lại nhớ đến Nghiêm, không biết Nghiêm có ăn uống gì chưa, có gặp nguy hiểm không.
Ăn chưa đến nữa chén cơm sao gọi là ăn, ngồi vào bàn ăn chỉ muốn gia đình đông đủ cho bà sự vui vẻ, nhưng con gái thế này làm sao bà vô tâm được.
Nhìn thằng em trai to xác suốt ngày bù đầu cùng cô út quản lý công ty, Hạ cũng thấy thương nhưng mà em của cô đương nhiên phải học cách trưởng thành. Người ta vất vả phấn đấu mới có được công danh, em trai của cô có đường được lót sẳn phải cố gắng không được cẩu thả mà sống.
Hạ chỉ không muốn mẹ thêm phải lo lắng và vất vả, gần 30 năm qua mẹ đã lo lắng quá nhiều cho ba. Cô không muốn mẹ nhọc lòng vì mình nữa.
Dụi mắt Nghiêm luôn dõi ánh nhìn về hướng căn nhà khang trang đối diện. Hình ảnh 3 mẹ con trước cổng chính vui vẻ thật sự rất ấm áp. Dì My – mẹ của Hạ rất hiền, lại rất tốt bụng. Từ bé đối với Nghiêm đã ân cần, ngày trở lại Nghiêm cũng chỉ đến chào bà được 1 lần, chưa thể nói gì nhiều. Nghiêm còn để con gái của bà xa bà lâu như vậy, nói gì thì Nghiêm không thể phủ nhận mình là nguyên nhân để Hạ có quyết tâm đi xa hay làm những việc nguy hiểm này. Với dì My và chú Huy, Nghiêm nợ hai người họ cả lời cảm ơn cùng xin lỗi.
Giật mình vì tiếng xe thắng nhanh, Hạ cũng vừa khóa cổng. Xoay người cô phát hiện có 2 người mặc áo đen chờ đợi, có một người vừa nói chuyện với mình.
Bởi vì người đứng phía sau giúp đỡ Võ gia vẫn còn là ẩn số. Trãi qua những sự việc như là nội gián thâm nhập, phó phòng quá khích, tàn dư Võ gia quá nông nỗi công kích cảnh sát, còn có những quân nhân giả dạng lính đánh thuê. Có thể thấy thế lực đằng sau thật sự rất nguy hiểm. Nhất là khi ông Huy đã tra ra được một số nguồn tiền rất mờ ám, có liên quan rất nghiêm trọng đến cơ cấu tổ chức của một bộ ngành quan trong.
Tổng cộng có 4 người đều đang cầm súng, họ đang đưa thẳng nòng súng vào Nghiêm. Sự lạnh lùng của vũ khí là điều đáng sợ nhất. Thời điểm này Hạ biết không chỉ Nghiêm mà cả cô cũng không được mất bình tĩnh.
Phát hiện chiếc xe khả nghi Nghiêm đã mở chốt xe, nhưng vị trí kính chiếu hậu cho Nghiêm thấy rõ vài người tiến đến còn có súng trong tay. Nghiêm có thể hạ bọn người này, nhưng không đủ thời gian cho Nghiêm sang phía Hạ. Nhất là khi bọn người này thật sự có chuẩn bị, nếu Nghiêm quá ngoan cường Hạ thật sự gặp nguy.
Chỉ tiếc là, có lẽ tư duy của Nghiêm và Hạ đều đã phán đoán từ trước.
Mỉm cười, người mặc áo đen nhún vai.
Chỉ muốn cô cứu người mà đem theo nhiều người như vậy, tính luôn cả tài xế thì có đến 7 người đàn ông. Đối phó với 2 cô gái lại phải tốn nhân lực như vậy, họ là đánh giá cao Nghiêm của cô, hay là tự xem thường chính họ đây chứ. Nhưng mà, đây cũng là cơ hội. Không vào được hang cọp sao bắt được cọp con.
Vẫn gương mặt căng thẳng khi thấy mình gặp nguy hiểm, Nghiêm chính là dùng hết tâm can sức lực để yêu cô. Nghiêm từng nói bộc lộ cảm xúc trước những kẻ tình nghi và người ngoài là vạch trần sự sợ hãi của mình. Nhưng với Hạ em ấy không để lại gì cho bản thân. Trước đó cả hai cũng đã nói đến vấn đề người giấu mặt có quyền lực, tuy vai trò người này không rõ nét, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng. Tình thế này, Hạ hay Nghiêm đều biết có lẽ người đó đã lộ diện, còn lộ rõ mục đích. Hạ rất muốn giúp Nghiêm.
Cũng là cho Nghiêm động lực, chị ấy rất tin tưởng Nghiêm, tin tưởng Nghiêm nhất định cứu được chị ấy.
Có vẻ trong lời nói quá mức tự tin, nhưng nếu thật sự điều này xảy ra cô cũng không dám nghĩ hậu quả. Cô không muốn Nghiêm bỏ tất cả vì cô.
Ánh mắt này quả nhiên rất sắc, không phải sự ma mị là là vô cùng tỉnh tảo, tỉnh táo đến áp bức.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)