Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

577 0 2 0

CHƯƠNG 2

Nhìn con cùng xe khuất dạng ông Hoàng mới ra lại phòng khách để ngồi. Quyết định chấp nhận tương lai như vậy của Nghiêm liệu có đúng không. Chưa gì con đường tình cảm của con đã có khó khăn. Ông chỉ lo sẽ không ai cùng con mình đi hết cuối đời, niềm tin và hi vọng của ông cũng đã đặt lên Duy Hạ. Ông chỉ sợ Duy Hạ sẽ là Lưu Đào thứ hai, nhưng so đi nghĩ lại nếu có như vậy cũng không thể trách cứ. Vốn dĩ cha con ông tự làm tự chịu, chỉ mong rằng người đến bên gắn bó cả đời sẽ đủ bao dung.

  • Sinh nhật năm nay con muốn quà gì, đầm váy hay đồ trang điểm ba mua cho con

Ánh mắt khó hiểu nhìn ba mình, Nghiêm có dự cảm gì đó không lành. Từ đó tới giờ ba chưa từng hỏi những điều như vậy. Nếu bình thường, nghĩ đơn giản ba lo cho con gái thì hiện tại chính là sự lo lắng trong Nghiêm. Ba của Nghiêm là cảnh sát lúc nào cũng có một cái đầu lạnh để đối diện mọi khó khăn nguy hiểm. Mà bây giờ hiện diện trước Nghiêm là khuôn mặt mang nhiều nét phức tạp, giọng nói có chút ngập ngừng, nhưng lại mang theo sự hấp tấp trong ý tứ.

  • Ba, con không sử dụng mấy thứ đó mua rất tốn kém

Có chút hấp tấp trong lòng nên bộc phát thành lời nói, ông Hoàng rất muốn nói với Nghiêm con cứ việc đòi hỏi ba sẽ đáp ứng. Ông sợ con của ông sẽ khác những người con gái bình thường khác.

  • Con nghe ba, dạ về rồi, con sẽ nhắn lại

Vẫn rất nghiêm chỉnh ngồi đối diện ba mình, Nghiêm quan sát ông. Nghe điện thoại mà ông cũng căng thẳng như vậy, chẳng lẽ ông phát hiện được gì khác lạ từ mình.

  • Ông con nói cuối tuần có thể đến lấy đồ, con lại đặt bút mực bằng gỗ?

Hai tay đan lồng vào nhau, Nghiêm cũng có chút sợ khi nghe ba nhắc đến việc của mình. Sợ không phải vì Nghiêm làm việc xấu mà là vì mục đích của điều đó. Nghiêm sợ ba sẽ cấm đoán Nghiêm.

  • Dạ

Hoàn toàn trong dự liệu, năm nay Nghiêm cũng đã 16 tuổi đang học trường chuyên hẳn hoi. Nghiêm bây giờ cao ráo gọn gàng, rất ra dáng thiếu niên trẻ tuổi. Con bé cũng không còn quá lặng lẽ như trước, cái gì cũng có thể làm thành thạo. Từ nấu ăn đến đường xá, thậm chí còn biết cách làm sao có được điều mình muốn khi trong tay không có tiền. Đối với Thái gia cả ông và Nghiêm chưa từng có ý cầu cạnh, mà hiện tại Nghiêm chấp nhận mang tiếng ăn bám, nhờ cậy chịu mọi lời không hay của người nhà bên đó. Cái điều mà ông nghĩ sẽ chẳng thể xảy ra, Nghiêm tự trong rất cao sẽ không nhờ vã ai thậm chí là ông. Từ nhỏ con bé đã tự làm mọi thứ, lại rất nghiêm khắc với bản thân mình. Mà giờ ông lại biết suốt 5 năm qua Nghiêm luôn tìm đến ba ông để nhờ cậy làm một cây bút mực bằng gỗ, chỉ duy nhất một món đồ.

  • Vì sao con không nói với ba, ba có thể giúp con. Chẳng phải năm đó ông nội muốn con về Thái gia để có thể chăm sóc, con còn nhỏ như vậy vẫn kiên định không đi, tiếp tục tự lo cho bản thân mình. Mà giờ lại đi cầu cạnh, chịu sự bè dĩu của người ta. Con nói ba nghe đi Nghiêm, là vì sao?

Trong đôi mắt ba là những tơ máu, không phải giận dữ mà là sự khó xử bất an. Chưa bao giờ đối diện với ba mà Nghiêm khổ sở thế này. Nếu là những năm trước, khi Nghiêm còn là đứa trẻ đang trong giai đoạn phát triển thì cũng có suy nghĩ nhờ ba. Nhưng hiện tại Nghiêm đã nhận thức được bản tính của chính mình, nỗi sợ lại kéo theo cho nên Nghiêm càng không thể nhờ ba.

  • 5 năm qua bút đó là tặng Duy Hạ, phải không? – bình tĩnh lại khi thấy Nghiêm im lặng, ông cũng không nỡ quát tháo. Từ bé Nghiêm đã rất hiểu chuyện, khác với những đứa nhỏ khác hay mè nheo đòi quà, Nghiêm hầu như chưa từng để ông bận tâm, ông chỉ lo lắng con có an toàn ở nhà hay không thôi. Chỉ là bù lại Nghiêm rất ít nói, cũng không hiếu động như những đứa nhỏ khác. Từ thời điểm cô bé Duy Hạ con của Lý Huy tiến vào nhà, con ông hình như có diện mạo khác hơn. Tươi tỉnh hơn, hoạt bát hơn, còn có thể tự thân làm điều ông không tưởng, đó là tự mình đi gặp ông Thái Thịnh – ba của ông
  • Dạ, sinh nhật của con chị ấy luôn tặng viết chì mà con thích, sinh nhật chị ấy con cũng muốn tặng chị ấy món quà nhỏ - không nói sự thật sâu xa, cũng không che giấu. Nghiêm chỉ nói thực tế hiện tại, Nghiêm lo lắng nếu mình sơ xuất sẽ không được gặp Hạ. Cũng không biết từ lúc nào Nghiêm có nhiều nỗi lo sợ như vậy, Nghiêm cũng chỉ mới chập chững lớn lên, lại chưa có gì trong tay. Mà Hạ lại sắp thi đại học, trở thành thiếu nữ 18 xinh đẹp, động lòng người. Nghiêm không có nhiều ao ước, chỉ mong chị ấy luôn vui vẻ, sẽ làm được những điều chị ấy muốn. Cũng giống như chị ấy đã từng bước tiến vào tuổi thơ và cả cuộc sống của Nghiêm, giúp Nghiêm cởi mở hơn, biết phấn đấu hơn

Tắt màn hình điện thoại ông Hoàng xuống bếp lấy một ít bánh mà Phong đem đến rồi ngồi đó ăn từng chút từng chút. Ông và Thi đang quen nhau, Thi là người phụ nữ hiện đại điển hình giỏi việc nước đảm việc nhà. Cô quý và chấp nhận yêu thương ông. Lí gia so với Thái gia chỉ có hơn chứ không kém. Ngay cả khi ông chưa tiếp quản Thái thị thì cô đã hướng đến ông không đòi hỏi. Cũng có thể vì cô đã đủ đầy cho nên cũng không mong chờ nhiều về vật chất, mà cái cần chính là tình cảm.

Tình cảm chính là giá trị tinh thần đa dạng mang nhiều dư sắc nhất. Ông còn nhớ cuộc đối thoại năm đó gay gắt thế nào, và nó tạo thành một bức tường chắn giữa hai cha con rất lâu. Chỉ khi Lý Huy bước vào nhà lớn tiếng chấp vấn ông và dùng lí lẽ biện giải thì ông mới tự gỡ bỏ khuất mắc của mình. Nhưng đó lại là chuyện của hơn 2 năm sau. Phải ông và Nghiêm đã từng có chiến tranh lạnh suốt 2 năm, cho đến khi Nghiêm cầm giấy trúng tuyển đại học về đưa cho ông để chứng minh câu hỏi đầy chua xót năm ấy con và  Hạ luôn cùng nhau phấn đấu nỗ lực là sai sao, ba”. Câu nói ấy vẫn còn văng vẳng trong tâm trí ông, và ông cũng không phủ nhận Nghiêm đã tốt hơn rất nhiều khi có Hạ bên cạnh, nhưng mà chuyện hai đứa con gái thân cận vẫn làm ông có chút khó tiếp thu. Hiện tại ông thật sự hi vọng, Hạ có thể bên cạnh con của ông, để nó luôn vui vẻ và hạnh phúc.

Và cái mà cả Nghiêm cùng Hạ cần không phải là sự hô hào ủng hộ cùng sự hoan nghênh của nhiều người. Cả 2 chỉ đơn giản cần sự ưng thuận và ánh mắt ấm áp của người nhà dành cho đối phương mà thôi.

Cũng như dù có cách xa nhiều năm như vậy nơi đất khách, thì nỗi nhớ quê hương, nhớ và nhớ người thương làm cho lòng cô chưa bao giờ thôi dậy sóng. Thế nhưng quyết định đi xa để thực hiện bí mật của mình cô chưa từng hối hận, sự việc năm đó chỉ như một bàn đạp để cô bước tới.

  • Bác sĩ Hạ em nghĩ sao về lời đề nghị của ba tôi? – người con trai nở nụ cười duyên, giọng nói trầm thấp rất chuyên chú mà quan sát cô gái mình gọi – Duy Hạ

Phải chính là Hạ, nơi cô đang ngồi là chỗ chờ để lên máy bay. Nhiều tiếng đồng hồ nữa cô sẽ về nước, về với gia đình, với người cô thương. Thế nhưng đằng sau niềm vui đó cô phải làm một việc khiến bản thân mình không được như ý muốn. Cái việc sẽ làm cô không cách nào có buổi trùng phùng vui vẻ và hạnh phúc bên người thương ngay được.

  • Cảm ơn Hiên tổng và chủ tịch, tôi nhất định cân nhắc
  • Tốt, bệnh viện Hòa Ái luôn chào đón em, ba tôi đã nói em cứ đến bất cứ khi nào sẳn sàng – mỉm cười hài lòng người con trai rất thích thú và có thiện cảm với Hạ. Cô bác sĩ trẻ đang chuyên tu bên nước M, cả hai tình cờ gặp nhau trong một lần anh bị thương nặng nằm viện ở nước M. Trong thời gian này Hạ là bác sĩ cũng như người bạn của anh, khiến anh vượt qua được đau đớn và cho anh thêm khao khát yêu đương. Chỉ là thời gian nhìn thấy nhau nhiều như vậy mà sao cô vẫn cứ vẻ thờ ơ không quan tâm, cô không hiểu hay vốn dĩ cô là người như vậy

Nghe tiếng loa gọi di chuyển, Hạ gật nhẹ đầu chào rồi tiến về nơi máy báy chuẩn bị cất cánh. Cô không đi chung toa với vị Hiên tổng kia, cô muốn yên tĩnh. Thời gian qua anh ta dùng rất nhiều cách để tiếp cận cô, nhưng cho dù anh ta là ai với cô mà nói không quan trọng. Cô chăm sóc anh ta chỉ là trách nhiệm bác sĩ và bệnh nhân, cũng như còn là đồng hương với nhau nên có chút giống bạn bè, tuyệt, chỉ dừng ở đó chứ không xa.

Nhìn Hạ di chuyển Võ Hiên cũng không nói gì, anh ta đi toa khác toa thương gia thượng hạng. Đã ngõ ý với Hạ nhưng cô rất kiên quyết, theo ba anh ta điều tra thì Hạ cũng rất bình thường, lớn lên thi đậu đại học y rồi tốt nghiệp, sau đó thi đậu một trường đại học y nổi tiếng ở nước M có liên kết với trường y trong nước rồi sang đây chuyên tu, đã 3 năm. Cô gái này mang đến cho anh ta cảm giác tò mò, xen lẫn yêu thích. Hạ không giống những cô gái anh ta quen biết, không hề mềm yếu trước anh ta, cũng không nhu thuận đáp ứng theo điều gì. Phụ nữ quá kiên định và tự lập cũng có chút làm anh ta cụt hứng, nhưng mà không dễ cho qua được. Hơn nữa anh ta rất muốn có cái mà biết bao người đàn ông mơ ước từ phụ nữ.

Nụ cười nhếch môi đó được thu cả vào mắt của một người, người đó cuộn tròn tay mình thành hình nấm đấm rồi rất nhẹ nhàng thả ra. Đôi chân cũng thong thả tiến về khoang máy bay của mình, cũng đi lướt ngang qua Võ Hiên – tổng giám đốc tập đoàn Cường Thịnh.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: