Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 21

496 0 0 0

CHƯƠNG 21

Ba và chú Huy rời đi để lại mấy anh cảnh sát bên ngoài túc trực, Nghiêm biết mục đích là bảo vệ cho cả Nghiêm cùng Hạ. Thật tốt khi nhà có điều kiện, phòng ở cũng là phòng dịch vụ. Cho dù không đồng ý cũng phải đồng ý, phía cảnh sát không cần chịu kinh phí, chỉ chịu công tác bảo vệ nhân chứng. Với lại thế này cũng tốt cho Nghiêm và Hạ có không gian riêng, ở cùng nhau Nghiêm mới an tâm được.

  • Chú Huy – nhướng người ngồi dậy An Nghiêm vui mừng gọi
  • Được không, để chú – tiến đến kéo gối rồi giúp Nghiêm ngồi thẳng thóm hơn, ông Huy mỉm cười mà nhìn Nghiêm, đứa nhỏ này thật sự đã trưởng thành
  • Lại cười ngố - lên tiếng Hạ trêu chọc người yêu, có ba ở đây cũng không sao. Chí ít ba cũng không quá khắc khe như chú Hoàng, chú Hoàng chỉ dễ dãi với Hạ, còn Nghiêm chú ấy rất nghiêm túc. Cho nên tên ngốc kia mà biểu hiện ngố tẹt là kiểu gì cũng bị mắng không đứng đắn, dám đụng tay chân với cô thì lại bị la không đàng hoàng

Cười tinh ranh Nghiêm rất ngoan ngoãn nhận chén cháo từ Hạ, chắc là khi nãy đi với chú Huy đến cục rồi về nhà nấu luôn đây mà. Nghĩ trưa lại không nghĩ, nói không được lại còn bị Hạ cằn nhằn lại cho nên cách tốt nhất của Nghiêm là ngoan ngoãn hợp tác, và mau lành lặn lại.

  • Ba ăn luôn đi ba, nãy về nhà ba cũng chưa ăn gì

Không từ chối ông Huy cũng nhận chén cháo từ con gái, nhờ An Nghiêm mà ở nhà ngày nghĩ ông sẽ được con gái nấu cháo cá cho ăn. Đơn giản nhóc con đó lại thích món này, mà cũng khiến ông buồn cười. Nghiêm rất biết nấu ăn nha, nhưng cá thì lại không dám làm, mà Hạ nhà ông thì phẩu thuật cá hay ếch là chuyện trường kì, cho nên thành sở trường khi nào không hay. Lại thành ra bổ sung bù trừ cho nhau.

  • Ngày mai hai con cùng đến cục để nhận thanh tra, cho nên
  • Chú Huy – nghe ra được sự lo lắng trong lời nói của ông Huy, Nghiêm cười nhẹ nhàng mà gọi ông
  • Hả - như thói quen thường khi mà nhướng mày hỏi lại, ông Huy cũng không phát giác mình quên mất đang chuẩn bị dặn dò bọn trẻ

Phì cười Nghiêm lém lỉnh nhìn Hạ mà trả lời.

  • Tụi con đã cùng nhau trải qua những gì chú chưa quên mà phải không, cho nên không có đáng sợ, chú và ba của con phải lo giữ sức khỏe tiếp tục làm việc mới hay hơn đó

Hơi mở to mắt ra một chút rồi nhanh chóng nhíu lại, ông Huy giơ tay cốc đầu con nhóc ranh mảnh dám nhắc nhở ngược lại mình.

  • Ăn cháo đi
  • Dạ - biết là ông Huy đã thả lỏng Nghiêm cũng tiếp tục tập trung thưởng thức món ngon ưa thích, lại xin thêm 1 chén

Không nói gì không có nghĩa không quan tâm, Hạ chỉ là muốn chăm sóc người nhà cho nên không muốn bàn chung điều gì với ba cùng người yêu. Cô chỉ đang chờ xem có ai cần cháo thêm hay nước uống hay không thôi. Với cô đây mới là điều lớn lao cần phải làm. Khi nãy cô theo ba đến cục để nhận định dược liệu, việc này rất quan trọng trong việc lập hồ sơ khởi tố. Ngày mai lại phải trải qua một lần thanh tra toàn  cục, mà cô và Nghiêm lại có liên quan cho nên cũng phải trong tư thế sẳn sàng. Nghiêm nói đúng, cả hai vừa trải qua chuyện như vậy thì những người kia có gì mà đáng sợ. Hơn nữa, có sao thì trình bày như vậy, máy ghi âm trực tiếp không lo bị sửa đổi lời khai.

  • Hạ
  • Hửm – dọn dẹp chén và bình giữ nhiệt để cháo xong xuôi, Hạ đang loay hoay nhún khăn tay vào nước ấm để chuẩn bị vệ sinh vết thương cho Nghiêm, đổ thuốc sát trùng rất đau, mà xung quanh cũng cần sạch sẽ cho nên cô luôn rất cẩn trọng

Có Hạ chăm sóc Nghiêm cũng không lo ngứa ngáy toàn thân, nhất là Nghiêm thấy những ai bị thương thì vùng xung quanh sẽ khủng khiếp, vết thương vừa cắt chỉ cũng là lúc xung quanh xám xịt đi. Có chị ấy cho nên Nghiêm không lo gì nhiều.

  • Tối nay lên đây nằm với em

Lại mè nheo, có tin được đây là cô cảnh sát vừa trải qua bom đạn, vừa đấu với những thanh niên trai tráng khỏe mạnh, hiên ngang dũng mảnh được hay không. Bên cạnh cô thì hoàn toàn không giống, luôn ngốc tẹt và còn thích làm nũng.

  • Em không muốn sử dụng tay nữa đúng không? – vừa trách yêu vừa chăm chú vệ sinh xung quanh vết thương cho Nghiêm, Hạ răng đe

Lời đe dọa này vào tai Nghiêm giống như một thỏa thuận ngầm thì đúng hơn.

  • Có có, tay vẫn phải sử dụng, người yêu thì vẫn phải ôm
  • Nghiêm, lưu manh – ngẩng nhìn, Hạ thật hết biết phải nói gì, chỉ đành phán ra hai từ xanh rờn

Còn Nghiêm thì rất vui vẻ, lại rất ngoan ngoãn phối hợp cho nên Hạ vệ sinh vết thương và băng bó rất nhanh, lại rất đẹp nha. Chả bù ngày hôm đó Nghiêm lấy áo quấn lên to đùng, đến khi gỡ ra thì thôi be bết, nhìn đã thấy sợ. Vậy mà cô gái của Nghiêm không hề rời mắt.

Đơn giản Hạ là một bác sĩ tương lai, thành tích trong trường không phải để ngắm, tham gia “passion” còn được 2 tiến sĩ quá cố để tâm chính là thật sự có năng lực. Quan trọng, đó là vết thương của người yêu, lại còn vì ba mình mà bị thương, thử hỏi sao cô có thể sợ hãi hay làm lơ cho được, đau lòng không thể diễn tả luôn đấy.

  • Thật tốt – không từ chối đề nghị của Nghiêm, quả thật Hạ đã lên giường chen vào bên phải và gối đầu lên bả vai tay phải của Nghiêm, thả nhẹ lòng cô cảm khái

Mỉm cười, Nghiêm cũng thở nhẹ nhàng hơn, cảm giác xung quanh tươi đẹp vô vàng. Hỏm vai chính là khối tóc suôn mềm thơm mát, lồng ngực chính là sự mềm mại từ khuôn mặt xinh đẹp kia đang nép vào. Và rõ ràng Nghiêm nghe rất rõ nhịp tim của Hạ cùng mình, đang đập cùng nhau không lệch đi được. Vùng cổ còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của chị ấy. Cả đêm mà ôm thân thể mềm mại thơm ngọt này chính là ôm cả thế giới còn gì.

  • Đang suy nghĩ gì? – đã nhắm mắt, Hạ cũng lười ngước nhìn, bởi cô biết ánh mắt tinh tường to tròn kia đang nhìn cô rất say mê. Cảm giác này thật dễ chịu, lại vô cùng tươi mát. Tuy trên chiếc giường chật hẹp lại có vẻ chen chúc nhưng mà cả người cô đã nép sát vào người Nghiêm, không muốn tạo khe hở và cô bảo đảm mình sẽ không rớt giường. Đơn giản thôi cả bầu trời đang ôm trọn lấy cô thì làm sao cô có thể lọt ra vùng không gian khác được
  • Chị rất xinh đẹp – cũng nhắm mặt, khuôn mặt say mê của Nghiêm vẫn không mất đi, bởi lẽ nhắm mắt cũng có thể rõ ràng thấy được khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện kia, cô gái nhà Nghiêm theo Nghiêm mọi lúc mọi nơi mà. Hơn hết đó là ánh sáng của Nghiêm đương nhiên phải sáng nhất, phải rành mạch nhất rồi. Có vậy Nghiêm mới biết mình nên đi đâu, đi thế nào, luôn có ánh sáng dịu kì dõi theo
  • Tên ngốc – phì cười Hạ rúc càng sâu vào nơi lồng ngực có chút mềm mại, cô biết có một tên ngốc đang rất bức rức và khó chịu với hành động của mình

Gì chứ, ngực Nghiêm nhỏ thôi nhưng vẫn có nha, Nghiêm chỉ mặc đồ cá tính chứ cũng không có ép ngực nha. Cô gái này là muốn sao đây.

  • Chị khiêu khích em

Bật cười Hạ có hơi nhướng mi mắt để nhìn khuôn mặt đỏ chót của người yêu, cô thích thú lại tiếp tục quay về trạng thái thoải mái khi nảy, tiếp tục nhắm mắm hưởng thụ.

“gì chứ”, Nghiêm ai oán trong lòng, cả cơ thể mềm mại thơm ngọt thế này Nghiêm luôn khao khát được ôm lấy, được giữ trọn trong lòng. Đồng ý Nghiêm cũng chưa nghĩ đến xa hơn nhiều, nhưng mà nghĩ đến ít Nghiêm đã có nghĩ đó nha. Khiêu khích, rõ ràng là khiêu khích mà.

  • An Nghiêm
  • Hửm – đang bận kiềm chế cảm xúc, theo quán tính Nghiêm trả lời mà không biết cô gái của mình đã thanh tỉnh còn đang câu cổ của mình rồi làm đà mà tiến lên trên, áp sát khuôn mặt vào khuôn mặt của mình

Khi hai khuôn mặt đã cận kề nhau mà ánh mắt của tên ngốc này vẫn còn mơ màng miên man làm Hạ không nhịn được vui vẻ.

  • Chị cười em – thật là tức chết mà, rõ ràng Nghiêm vừa đè nén được cái sự “muốn” của mình với Hạ giờ lại bị khiêu khích hơn. Đây là bệnh viện hơn nữa tay Nghiêm lại như vậy, kiểu gì cũng bị Hạ mắng. Nhưng mà chỉ đối với Hạ, Nghiêm mới có suy nghĩ không đứng đắn như vậy thôi

Và Nghiêm cũng phải biết, chỉ cần là Nghiêm thì Hạ không hề tức giận, ngược lại rất vui vẻ. Người yêu của mình muốn gần gũi với mình nhưng lại luôn nghĩ cho mình rồi tự kiềm chế bản thân, đó chính là sự trân trọng. Và Hạ luôn cảm kích Nghiêm vì điều đó. Cũng như chỉ cần là Nghiêm thì cô có thể dung túng mọi hành động của Nghiêm trên người mình, cho dù Nghiêm có tật xấu nào cô cũng có thể bao che được hết.

  • Hạ - giọng nghẹn đặc, Nghiêm bị Hạ câu mất hồn phách. Gọi tên người yêu là lúc Nghiêm thật sự chìm vào cõi thần tiên. Nụ hôn đến nhẹ nhàng nhưng tiến trình càng lúc càng mạnh mẽ. Nghiêm không kiềm chế được, mặc kệ tay trái bị thương cứ vậy mà vòng qua giữ thật chặt chẽ sau lưng của chị ấy. Đôi môi người yêu giờ đây giống như một viên kẹo ngọt mà Nghiêm không thể ngừng lại việc mút sát, không thể ngừng mê luyến mà hút thật chặt giống như muốn rút đi hết sự ngọt ngào sang cho mình, tham lam chỉ muốn là của riêng mình

Hôn là như vậy, luôn làm cả hai không kiềm chế được, luôn muốn nhiều hơn không muốn dừng lại. Nhưng mà tuyệt nhiên cũng chỉ dừng lại ở nụ hôn, có thể nói cho dù là ai chủ động trước cũng vậy, cũng vẫn sẽ duy trì ở nụ hôn kịch liệt thế này. Vì cả hai đều muốn giữ gìn cho nhau, giai đoạn hiện tại cả hai vẫn chưa có gì chắc chắn. Quả thật tình yêu đang có là minh chứng tốt nhất nhưng mà trong lòng vẫn còn vướng mắt, không phải nghi ngờ sự chung thủy, hay là nhân cách. Mà là, cuộc sống phía trước còn lắm gian truân, còn quá nhiều mưu toan. Tương lai vẫn chưa chắc chắn được hướng đi, chỉ là muốn dành cho nhau những gì thiêng liêng nhất khi ở giai đoạn mãi mãi cùng nhau.

Thế khi nào là cùng nhau, câu hỏi đó luôn đặt ra không chỉ với riêng Nghiêm và Hạ mà còn là với những người đang yêu nhau.

Có thể đặt câu hỏi  tại sao họ không phóng túng mà cho nhau tất cả, thật sự ra họ đã cho nhau tất cả, cả tinh thần lẫn thể xác. Chẳng qua cách họ thể hiện có chút chậm hơn nhiều người và có chút khác lạ hơn nhiều người. Bởi lẽ càng đi sâu sẽ thấy ngay cả trong ý nghĩ họ cũng không muốn ai đụng chạm đến mình, không muốn ai đó dùng bất kì danh nghĩa gì để gán ghép mình với người khác. Cả Nghiêm và Hạ đều không muốn những sự vô tình và tưởng chừng bình thường ấy làm tổn thương đối phương, cho nên cả hai sẽ chọn cách bất chấp mà giữ gìn cho nhau.

Ở đây, quan trọng hơn nữa chính là lòng tin, hai người họ thật sự tin tưởng nhau.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: