CHƯƠNG 23
Nhận được sự xung động của hai đồng đội tâm đắc, Cục trưởng Hải vừa cảm thấy thú vị lại vừa có chút suy tính. Bởi lẽ trước mặt ông bây giờ còn có thêm 1 người, không phải sếp lớn mà là cấp dưới của sếp lớn. Bất quá ông cũng đang rất chờ mong giây phút được trực tiếp tiếp xúc với hai cô gái trẻ kia. Có chút nhìn đến vị sếp nhỏ phía trước mình, ông Hải quả là rất thích thú, để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
- Vụ việc của Từ Đạt đang bị xem xét từ phía các cấp, cục của chúng ta phải dàn xếp thật ổn thỏa mới được – vị sĩ quan cấp cao mặc cảnh phục nhàn nhã uống trà, cũng không ngại ngần đưa ra ý kiến của mình
- Tại sao phải dàn xếp, chẳng phải tổng thanh tra là để điều tra hay sao? – hồi đáp lại ý tứ không mấy mang tính thành thật nhằm thoát tội kia, chẳng những ông Hải không có ý nhận lệnh mà còn muốn chấp vấn
Buông tách trà để nhẹ xuống bàn, vị sĩ quan cấp cao tỏ vẻ không hài lòng.
- Cứ làm theo mệnh lệnh của tôi, tôi đã sắp xếp xong cả rồi
Nhếch môi, Cục trưởng Hải lắc đầu cảm thán đối với vị sĩ quan cấp cao này. Ông ta nghĩ ông ta là ai có thể vung tay che trời, ông ta nghĩ đối với ai cũng có thể dùng uy quyền uy hiếp hay sao. Đâu phải người trên thế giới này đều là nhát cáy và nhu nhược.
- Đồng chí nghĩ mình đã sắp xếp xong điều gì, là hai nhân chứng sống sót còn lại kia sao?
Thái độ ứng xử của Cục trưởng Hải làm vị sĩ quan cấp cao không thoải mái, lại không hài lòng. Tổng thanh tra là bước đầu hạ bệ danh dự của cả cục cảnh sát điều tra này, hơn nữa sẽ làm mất mặt luôn cả tổng bộ.
- Muốn có được kết quả tốt, hi sinh là không tránh khỏi
- Đồng chí bộ phó – gằn giọng Cục trưởng Hải đứng phắt dậy, câu trả lời kia chẳng qua chỉ là đùng đẩy trách nhiệm. Sự thật phía trước tại sao không phơi bày mà lại đi đường vòng, đây chẳng phải là tự tạo sự yếu thế cho chính mình hay sao
- Cục trưởng Hải, đừng để tôi thực hiện biện pháp mạnh – đã biết trước ông Hải sẽ phản pháo, người được gọi là bộ phó đã chuẩn bị sẳn sàng. Chỉ là hai cô gái trẻ muốn xử lý không phải chuyện khó, 4 thanh tra kia cũng là thanh niên trai tráng kiểu gì không hù sợ được
Cũng như đọc được suy nghĩ ấu trĩ của vị bộ phó trước mặt, Cục trưởng Hải cảm thấy thực sự mất mặt. Báo cáo họ chỉ để trưng bày hay là để chất đầy kệ hồ sơ. Trong đó ghi những gì những con người mang danh tổng tranh tra này không đọc trước hay sao. Phát ngôn tùy tiện, suy nghĩ không mang chút tính lãnh đạo nào. Điều này còn mất mặt hơn là cả cục điều tra nhỏ này bị thanh tra.
- Mời vào – muốn tiếp tục tranh luận vì ông Hải không nghĩ sẽ để chuyện kết thúc như vậy, tiếng gõ cửa lại làm ông thêm phấn khởi. Được để xem người đàn ông tự cho là mình đúng, cứ nghĩ ai cũng sợ hãi trước điều tra thì sẽ đối mặt ra sao với hai cô gái trẻ này. Không đọc báo cáo thì hôm nay xem như cho ông ta được trực tiếp tiếp xúc một phần ý nghĩa của bảng báo cáo kia
Vẫn còn rất tự tin, vốn dĩ bộ phó cũng muốn rời đi, nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường cũng đã đủ để kết thúc những đợt thanh tra cuối cùng. Cũng đã như ý nguyện, xem như dàn xếp xong.
- Đã xong? – hướng những người ngoài cửa vừa vào, Cục trưởng Hải chăm chú nhìn hai cô gái trẻ ở giữa hai người đàn ông trung niên. Giống như hổ ba đang bảo vệ hổ con của mình, sẳn sàng vồ vập con mồi
- Vẫn chưa? – Thái Hoàng và Lý Huy nhìn nhau sau khi cùng đồng thanh trả lời, họ cũng không nghĩ mình sẽ nói cùng lúc
Di chuyển chỗ đứng Cục trưởng Hải tiến đến gần bộ phó của họ, người đang thắc mắc nhìn hai cô gái trẻ trước mặt. Lý Huy và Thái Hoàng không xa lạ, hai cô gái này nhìn rất quen, hình như là.
- Tại sao hai cô gái này lại có mặt ở đây, đáng lí phải bị thẩm tra trong phòng thẩm vấn mới phải, trưởng phòng Lý, phó phòng Thái, đừng trách là tôi
- Là bộ phó không nói trước, đây chẳng qua là sự việc dàn xếp có phải không?
Không để con người không biết phân đúng sai phải trái này nói tiếp. Ông Huy tức giận rành mạch từng lời, không hề có ý khoan nhượng. Ông ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự việc mà dùng cách che lấp sự thật, đẩy những người vô tội vào cái vòng thiện ác không thể phân tranh. Cho dù là cấp trên cũng không được phép.
- Trưởng phòng Lý, đồng chí có biết vụ án này xảy ra đã gây rắc rối cho chúng ta đến mức nào không, đặc biệt cục cảnh sát của đồng chí đang chịu sự nghi ngờ, mất danh dự. Tôi chỉ đang
- Bộ phó chỉ đang tìm cách dàn xếp ổn thỏa thôi phải không? – lần này là đến Thái Hoàng. Đơn từ chức ông đã nộp, ông cũng muốn bình yên rời đi nơi làm việc gắn bó gần 20 năm với mình. Ở cái tuổi va chạm quá nhiều này, vốn dĩ thiện ác ông đã thấy nhiều, nhưng hình như cũng giống như đôi khi bất lực mà phân định. Nhưng đây là một chuyên án ảnh hưởng đến rất nhiều mạng người, còn là những thế hệ trẻ. Cũng không biết thứ chất được đưa vào thực nghiệm này là một nghiên cứu vô cùng có lợi cho y học nước nhà, hay là vũ khí sinh học thực tiễn giết người không chớp mắt. Sự việc này không thể dăm ba lời đe dọa, vài câu từ tự biên tự diễn rồi tự ghép tội không cho đối chứng là có thể giải quyết
Ông Hải, ông Hoàng hay ông Huy đều không muốn mọi việc kết thúc tại đây. Đây là cục cảnh sát điều tra, là địa bàn của họ. Bộ phó là cấp trên nhưng người cao nhất có quyền quyết định là sếp lớn của họ. Cho dù hôm nay phải chịu kỉ luật cũng phải lôi mọi việc ra ánh sáng.
- Đã biết vậy sao hai đồng chí còn thế này? – hiểu sai ý tứ của ông Hoàng, cứ nghĩ ông ấy đã biết rõ ý định của mình. Bộ phó được thế mà tức giận khi nhìn thấy hai cô gái trẻ kia vốn dĩ không nên ở đây
- Vì chúng tôi không đồng ý cách làm này? – Cục trưởng Hải lên tiếng, như đang bắt đầu tuyên chiến
- Là đồng chí cho họ vào? – người gõ cửa là ai làm sao bên trong có thể xác định, nhưng khi 4 người này cùng bước vào, phản ứng của Trần Mạnh Hải chính là bình thường, giống như đoán trước được
- Phải – không ngần ngại đáp lời, ông Hải đã ngấm ngầm làm một điều, cái điều mà ông nghĩ rất cần thiết vào lúc này
Chống hai tay vào hông giống như điều chỉnh nhịp thở của mình, bộ phó lên giọng.
- Hai cô gái này là bị cáo đang bị điều tra, ai cho phép được vào đây? Các đồng chí muốn bị khai trừ có phải không?
- Chúng tôi không biết chúng tôi là bị cáo từ khi nào? – không chịu được nữa, Nghiêm phản ứng bằng một câu hỏi ngược lại, thái độ của vị bộ phó này là sao đây. Ỷ rằng có chút thực quyền, muốn dàn xếp là dàn xếp hay sao. Chỉ là một vụ tự sát của một người mà đã phải vò đầu bức tóc suy diễn cả một kịch bản câu hỏi mang ý ghép tội. Thì sự viêc Lý Hựu lên kế hoạch hoàn mĩ, dìm chết tất cả người có liên quan trong trận nổ bom đó phải dàn xếp ra sao. Sự thật không đưa ra ánh sáng, mà tìm cách gạt ngang tìm bình yên, công lý gì đây chứ
- Khi bị khởi kiện các cô sẽ rõ – con gái vẫn là con gái, vẫn ngây thơ và mềm yếu như vậy. Cho dù xung quanh là 3 lão tướng sành sỏi cũng không thể làm gì được, ông ta đã tính kĩ rồi
- Vậy thì tôi sẽ kiện ông trước?
- Cô – trân trối nhìn cô gái xinh đẹp trông mềm yếu hơn cô gái khi nãy đáp lời mình, bộ phó càng thêm nổi đóa
- Thứ nhất, chúng tôi được gọi đến tiếp nhận thanh tra vì xuất hiện trong vụ án lần này. Thứ hai, chúng tôi là nhân chứng của vụ án chứ không phải bị cáo. Thứ ba, chẳng lẽ thanh tra từ tổng bộ chỉ là những người từ nơi khác đến và không được đào tạo, cũng như không được tham khảo báo cáo từ trước mà đặt những câu hỏi mang tính chất diễn giả, vô căn cứ? - nối tiếp ý của Hạ, Nghiêm không hề nhân nhượng trong từng lời nói. Không cần biết lúc này mình đang làm đúng hay sai, chỉ biết vị bộ phó này là người không phân thị phi trắng đen, đã vậy nếu lỡ như có chuyện không hay xảy ra với cả hai. Nghiêm cũng phải chấp vấn quyết không để ông ta đắc chí
Cả ba người đàn ông còn lại mỉm cười nhìn nhau, phải cho bộ phó lần này biết được sự dàn xếp của ông ta từ lúc bắt đầu đã là sai lầm. Không phải việc gì dùng mọi cách tự tạo kết quả mà dàn xếp ra nguyên nhân đều thành công, còn phải xem đó là sự việc gì và là những ai.
- Lấy giả thiết Từ Đạt bị thương từ trước khi lên xe chuyên dụng để đưa về cục cảnh sát mà phân tích thì, các người cũng không đủ bằng chứng xác thực An Nghiêm hay tôi đã gây tác động có phần lấy mạng anh ta trước đó – đây là đáp án giải thích giúp vị bộ phó kia về câu hỏi liên quan đến việc, Từ Đạt bị thương lúc ở cùng với cả hai người các cô trong nhà xưởng
- Sao cô biết được? – vẫn muốn xem hai cô gái này có gì hay, bộ phó cũng quyết chơi một chút. Quyết định thế nào là ông ta, không phải hai cô gái này
Sự tự tin kia giống như một trò đùa trẻ con trước mặt những người còn lại trong phòng. Bộ phó đang tự bản thân suy diễn, ông ta nghĩ sự dàn xếp của mình là hoàn hảo lắm hay sao.
- Trong những người còn sống sót sau vụ nổ không chỉ có tôi hay An Nghiêm mà còn là những cảnh sát đã vào trong nhà xưởng và bao gồm cả Lý Hựu. Từ Đạt là người rời khỏi nhà xưởng đầu tiên khi anh ta phát hiện có người xâm nhập, còn về tình trạng của anh ta lúc đó ra sao ông có thể hỏi cảnh sát ở cục cảnh sát mình – rất khéo léo Hạ không dùng danh xưng với ba mình và cả chú Hoàng, cô chỉ đơn giản nói đại khái chung. Cô tin chỉ nhiêu đây thôi vị bộ phó đang vương vương tự đắc kia sẽ thấy phiền phức
Đúng là rất phiền phức, khi mà trước khi lên xe Từ Đạt đã phản kháng với rất nhiều cảnh sát, hơn nữa còn bị đánh thương thế đầy người. Còn sức đánh với cảnh sát chứng tỏ ở bên trong khi Nghiêm đánh anh ta thì vết thương chỉ là đủ để hạn chế sức mạnh của anh ta vào lúc đó.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)