CHƯƠNG 82
Cơn mê có chút kéo dài, khuôn mặt xinh đẹp ấy hình như ươn ướt. Vươn tay muốn chạm đến để vuốt ve, để lau đi nhưng sao, cô không nhấc nổi tay của mình. Cô gái ấy ôm cô rất chặt, còn khóc rất đau thương.
Giật mình tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi, một luồn khí lạnh len lõi vào người khiến Võ Hà rùng mình. Cô nhìn xung quanh, chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo. Gian phòng này bị đóng chặt, cô không nhìn rõ bên ngoài là ban ngày hay ban đêm. Nhưng theo ánh sáng từ phòng ngủ này, có chút khe hở nhỏ từ cửa sổ, cô nghĩ trời đang tối. Thật buồn cười, chị của cô giam lỏng cô, cô như người sống một cách thừa thải. Ngủ cũng chẳng biết là vào buổi nào, chỉ biết khi suy nghĩ quá nhiều sẽ mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ. Tỉnh dậy đã thấy cơm cạnh bên, vẫn là cơm hộp và nước suối. Chí ít có thể sống qua ngày, nhưng cô sắp bị tù túng này giết chết rồi. Ba, anh hai ra sao cô không rõ. Chị ba thì hành động kì quái, nhất là Diễm có ổn không. Không hiểu sao lúc này cô lại mong Diễm đến, người cô tin tưởng lại là Diễm. Sao cô có thể sợ hãi gia đình mình chứ, lúc này cô rất nhớ mẹ, cô thật sự rất nhớ mẹ mình, chỉ có thể than khóc một mình “mẹ ơi, nhà của mình mất rồi”.
Khác với tâm trạng bị áp bức của Võ Hà, Hướng Dương vẫn đang rất quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình. Lực lượng ở mỗi điểm đều đã rút về, không cần theo dõi đối thủ, Hắc Long bang cũng tạm thời bỏ qua. Việc quan trọng bây giờ là cứu ba và anh của cô ta.
Một tay cầm chắc điện thoại, một tay vẽ vời lên bàn, Hướng Dương bỡn cợt.
Cô gái này, nói chuyện nghe rất rùng rợn, ý nghĩ khó đoán vô cùng, là thông minh hay là bị điên. Nói chuyện được vài lần ông ta bắt đầu lo lắng. Tâm lí bình thường có thể thỏa hiệp, nhưng tâm lí mà không bình thường không bao giờ thỏa hiệp được.
Bật cười, Hướng Dương bật tung cửa sổ, người đàn ông này rồi cũng sẽ không thể sống vui vẻ. Nhu nhược như vậy, thật là quá mất mặt.
Ánh mắt mở to theo từng lời nói, tơ máu giăng đầy. Nhiều năm lăn lộn, nguy hiểm nào chưa từng trải qua, hô mưa gọi gió giờ lại bị một người phụ nữ chi phối. Quả nhiên không cam tâm.
Sau khi giao kết, điện thoại cả hai bên cùng nhau tắt. Hướng Dương quay lại ghế ngồi, tiền riêng vẫn còn, tài khoản của cô ta chưa ai đụng đến được. Đủ để lo cho công cuộc chạy trốn này.
Nhìn con trai mình, phó tổng tư lệnh cảm thấy bứt rứt vô cùng. Cũng tại con người đó, nếu không phải nễ tình ông ta là em rễ của mình, thì ông ta cũng không vướng vào sự việc rắc rối này. Lại thêm thằng con trai không có chí hướng này nữa, giờ phải tìm cách cứu nó. Thật không ngờ phía cảnh sát vẫn chưa từng buông bỏ sư việc năm đó.
Bị từ chối tiếp chuyện, Nghiêm thu tay lại và kiềm chế luôn cả sự không hài lòng. Cửa phòng mở Nghiêm đang định vào để nộp báo cáo, thật không nghĩ đến phó phòng mới bổ nhiệm này lại không quan tâm. Việc đồng chí ấy làm mấy ngày nay hình như không hề liên quan đến sự hối hả và chạy nước rút của toàn đội A cùng đội B. Đã có phó phòng, Nghiêm không thể vượt cấp chuyển tư liệu lên thẳng cho chú Huy, báo cáo đều đã có Nghiêm chỉ chờ duyệt. Cứ trễ nãi thì thời kì vàng này xem như bị bỏ qua.
Gật đầu ý bảo Nghiêm đi trước, tập hồ sơ cho ông Huy biết Nghiêm đến đây là để làm gì. Đã có phó phòng nên ông tôn trọng công việc của người ta. Phó phòng này chỉ phụ trách điều tra, chính xác là chỉ quản lý tồ A và tổ B. Những tổ còn lại đều do ông Huy trực tiếp chỉ đạo, vẫn đang chờ bổ nhiệm phó phòng mới hỗ trợ. Cục cảnh sát hình sự này có nhiều trưởng phòng nhưng đều có việc riêng, phòng cảnh sát hình sự là nhiều việc nhất bởi không chỉ có đội cảnh sát điều tra hình sự ở tổ điều tra mà còn có tổ thông tin, tổ giám định, tổ pháp y, tổ đặc nhiệm,…..Phó phòng mới bổ nhiệm này có làm được việc hay không, hay chính là rắc rối mới.
Rời khỏi văn phòng Nghiêm đến vị trí của tổ pháp y. Nơi này có đầy đủ trang thiết bị tân tiến hỗ trợ nghiệm thi, còn có cả phòng bệnh được bố trí như một phòng bệnh chuyên nghiệp ở bệnh viện. Đây cũng là nơi có thể sơ cứu tạm thời cho những cộng sự gặp sự cố trong lúc thi hành nhiệm vụ, hay những đối tượng tình nghi có vấn đề sức khỏe, thậm chí là cho các công nhân viên chức trong cục.
Vị trí này là nơi theo dõi bệnh trạng của Từ Đinh, Thanh Diễm, Hùng Dũng và cả Thế Tùng. Bên ngoài luôn có cảnh sát trực, chỉ duy nhất mình Hạ là bác sĩ có quyền vào, những bác sĩ khác hỗ trợ trong cục không được phép, chỉ để bảo đảm an toàn cho những người này, cùng bảo mật về thông tin vụ án.
Hướng Dương, cô gái đang trong diện tình nghi là đứa trẻ mắc bệnh rối loạn cảm xúc, không phải tự kỉ năm đó. Hạ chỉ phân tích diễn biến với Nghiêm, cũng không lộ ra chút sự lo lắng nào. Chẳng lẽ có điều gì đó chị ấy chưa cho Nghiêm biết.
Chỉ gật đầu, Nghiêm cũng rời khỏi mà quay về văn phòng của mình. Nghiêm không quá vội vàng, người yêu của Nghiêm là cô gái biết mình nên làm gì và cần gì, chị ấy nhất định không phải người làm việc theo cảm tính. Khi thích hợp chắc chắn sẽ nói với Nghiêm, không che giấu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)