Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 82

365 0 0 0

CHƯƠNG 82

Cơn mê có chút kéo dài, khuôn mặt xinh đẹp ấy hình như ươn ướt. Vươn tay muốn chạm đến để vuốt ve, để lau đi nhưng sao, cô không nhấc nổi tay của mình. Cô gái ấy ôm cô rất chặt, còn khóc rất đau thương.

  • Hà, Võ Hà
  • Diễm, Diễm cô có nghe tôi nói không? – đang kiểm tra điện tâm đồ của Diễm, cùng lúc nghe cô ấy lẩm nhẫm. Hạ nghe rõ là chữ Hà và chắc rằng là Võ Hà. Có lẽ Diễm đang trong cơn mơ, có thể đang dần lấy lại ý thức

Giật mình tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi, một luồn khí lạnh len lõi vào người khiến Võ Hà rùng mình. Cô nhìn xung quanh, chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo. Gian phòng này bị đóng chặt, cô không nhìn rõ bên ngoài là ban ngày hay ban đêm. Nhưng theo ánh sáng từ phòng ngủ này, có chút khe hở nhỏ từ cửa sổ, cô nghĩ trời đang tối. Thật buồn cười, chị của cô giam lỏng cô, cô như người sống một cách thừa thải. Ngủ cũng chẳng biết là vào buổi nào, chỉ biết khi suy nghĩ quá nhiều sẽ mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ. Tỉnh dậy đã thấy cơm cạnh bên, vẫn là cơm hộp và nước suối. Chí ít có thể sống qua ngày, nhưng cô sắp bị tù túng này giết chết rồi. Ba, anh hai ra sao cô không rõ. Chị ba thì hành động kì quái, nhất là Diễm có ổn không. Không hiểu sao lúc này cô lại mong Diễm đến, người cô tin tưởng lại là Diễm. Sao cô có thể sợ hãi gia đình mình chứ, lúc này cô rất nhớ mẹ, cô thật sự rất nhớ mẹ mình, chỉ có thể than khóc một mình “mẹ ơi, nhà của mình mất rồi”.

Khác với tâm trạng bị áp bức của Võ Hà, Hướng Dương vẫn đang rất quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình. Lực lượng ở mỗi điểm đều đã rút về, không cần theo dõi đối thủ, Hắc Long bang cũng tạm thời bỏ qua. Việc quan trọng bây giờ là cứu ba và anh của cô ta.

  • Phó tổng tư lệnh, thật quý hóa quá
  • Cô Võ, tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện của cô, chỉ cần cô đồng ý giúp con trai tôi – nhìn con trai mình ngờ nghệch trong lòng ông ta thật sự đau khổ, luật nhân quả thật sự có. Ông ta tiếp tay cho bọn người này, lợi ích có được đổi lại sinh mạng con trai độc nhất của ông ta

Một tay cầm chắc điện thoại, một tay vẽ vời lên bàn, Hướng Dương bỡn cợt.

  • Ông nghĩ ông còn giá trị?

Cô gái này, nói chuyện nghe rất rùng rợn, ý nghĩ khó đoán vô cùng, là thông minh hay là bị điên. Nói chuyện được vài lần ông ta bắt đầu lo lắng. Tâm lí bình thường có thể thỏa hiệp, nhưng tâm lí mà không bình thường không bao giờ thỏa hiệp được.

  • Tôi chỉ hi vọng có thể giúp
  • Ông tốt vậy sao? – câu này nghe rất buồn nôn đối với Hướng Dương. Giúp sao, ông ta không đủ tư cách
  • Tôi – phải nói thế nào, hiện tại “passion” đang là đề tài sốt trong các bộ ngành, tập đoàn Cường Thịnh đang bị tổng điều tra. Còn đang tra đến quan chức về việc tham nhũng có liên quan đến tập đoàn Cường Thịnh. Nếu bây giờ ông ta đưa con mình đi trị bệnh, có khi sẽ là vạch áo cho người xem lưng
  • Được rồi, tôi chỉ ông một cách – mở Ipad xem thông tin về thời gian, Hướng Dương bắt đầu nhập cuộc. Người đàn ông này rồi cũng sẽ bị trừng trị nhưng chưa phải lúc, ông ta phải giúp cô ta lần này
  • Cách gì? - như một luồng sáng mở lối, ông ta liền hỏi, thậm chí sẳn sàng đáp ứng

Bật cười, Hướng Dương bật tung cửa sổ, người đàn ông này rồi cũng sẽ không thể sống vui vẻ. Nhu nhược như vậy, thật là quá mất mặt.

Ánh mắt mở to theo từng lời nói, tơ máu giăng đầy. Nhiều năm lăn lộn, nguy hiểm nào chưa từng trải qua, hô mưa gọi gió giờ lại bị một người phụ nữ chi phối. Quả nhiên không cam tâm.

Sau khi giao kết, điện thoại cả hai bên cùng nhau tắt. Hướng Dương quay lại ghế ngồi, tiền riêng vẫn còn, tài khoản của cô ta chưa ai đụng đến được. Đủ để lo cho công cuộc chạy trốn này.

  • Bố trí thế nào?
  • Dạ đã làm xong – Trần Luân đã sắp xếp xong, chỉ cần cứu được ông chủ và cậu chủ thì nhà Võ gia sẽ lập tức rời khỏi đất nước này. Vé anh ta đã lo liệu, chỉ cần có tiền muốn bao nhiêu cũng có. Phía cảnh sát thật sự đã có lệnh truy bắt

Nhìn con trai mình, phó tổng tư lệnh cảm thấy bứt rứt vô cùng. Cũng tại con người đó, nếu không phải nễ tình ông ta là em rễ của mình, thì ông ta cũng không vướng vào sự việc rắc rối này. Lại thêm thằng con trai không có chí hướng này nữa, giờ phải tìm cách cứu nó. Thật không ngờ phía cảnh sát vẫn chưa từng buông bỏ sư việc năm đó.

  • Chào Thiếu Tá Chinh, à phải là phó phòng điều tra hình sự mới đúng
  • Chào, chào phó tổng tư lệnh, ngài khách sáo quá – người được gọi là thiếu tá Chinh vô cùng hân hoang. Thật không ngờ được người này có thể gọi đến, phó tổng tư lệnh Phạm Hòa Uy
  • À, tôi chỉ muốn chúc mừng – kiểu người nịnh bợ thế này cũng có thể làm chức cao, khiến ông ta cũng thấy buồn cười, nhưng mà cũng có cái để ông ta dùng
  • Thật ngại quá, chỉ là chức vụ nhỏ - mỉm cười vào điện thoại, Văn Chinh quơ tay không tiếp chuyện người vừa gõ cửa phòng của mình

Bị từ chối tiếp chuyện, Nghiêm thu tay lại và kiềm chế luôn cả sự không hài lòng. Cửa phòng mở Nghiêm đang định vào để nộp báo cáo, thật không nghĩ đến phó phòng mới bổ nhiệm này lại không quan tâm. Việc đồng chí ấy làm mấy ngày nay hình như không hề liên quan đến sự hối hả và chạy nước rút của toàn đội A cùng đội B. Đã có phó phòng, Nghiêm không thể vượt cấp chuyển tư liệu lên thẳng cho chú Huy, báo cáo đều đã có Nghiêm chỉ chờ duyệt. Cứ trễ nãi thì thời kì vàng này xem như bị bỏ qua.

  • Sao thế? – thái độ của Nghiêm là sự không thoải mái, ông Huy nhìn một chút vào trong. Lại đang nghe điện thoại, phó phòng này hình như thích hợp với công tác tuyên truyền hơn là tổ điều tra
  • Báo cáo trưởng phòng, không có gì – không muốn bị nói có quan hệ riêng với ông Huy, càng không muốn để Hạ bị nhìn không thiện cảm. Nghiêm chỉ có thể nhịn

Gật đầu ý bảo Nghiêm đi trước, tập hồ sơ cho ông Huy biết Nghiêm đến đây là để làm gì. Đã có phó phòng nên ông tôn trọng công việc của người ta. Phó phòng này chỉ phụ trách điều tra, chính xác là chỉ quản lý tồ A và tổ B. Những tổ còn lại đều do ông Huy trực tiếp chỉ đạo, vẫn đang chờ bổ nhiệm phó phòng mới hỗ trợ. Cục cảnh sát hình sự này có nhiều trưởng phòng nhưng đều có việc riêng, phòng cảnh sát hình sự là nhiều việc nhất bởi không chỉ có đội cảnh sát điều tra hình sự ở tổ điều tra mà còn có tổ thông tin, tổ giám định, tổ pháp y, tổ đặc nhiệm,…..Phó phòng mới bổ nhiệm này có làm được việc hay không, hay chính là rắc rối mới.

Rời khỏi văn phòng Nghiêm đến vị trí của tổ pháp y. Nơi này có đầy đủ trang thiết bị tân tiến hỗ trợ nghiệm thi, còn có cả phòng bệnh được bố trí như một phòng bệnh chuyên nghiệp ở bệnh viện. Đây cũng là nơi có thể sơ cứu tạm thời cho những cộng sự gặp sự cố trong lúc thi hành nhiệm vụ, hay những đối tượng tình nghi có vấn đề sức khỏe, thậm chí là cho các công nhân viên chức trong cục.

  • Anh thấy thế nào?
  • Cảm ơn, tôi ổn – Thế Tùng đã ổn định tâm lý sau khi biết Hùng Dũng còn sống. Để bảo đảm an toàn cũng như tiện cho việc chăm sóc Dũng, Nghiêm đã xin lệnh cho Tùng ở lại đây
  • Bác sĩ Hạ không cùng cô đến sao? – dùng tâm bông sạch thấm môi cho Dũng, Thế Tùng nhìn xung quanh rồi hỏi

Vị trí này là nơi theo dõi bệnh trạng của Từ Đinh, Thanh Diễm, Hùng Dũng và cả Thế Tùng. Bên ngoài luôn có cảnh sát trực, chỉ duy nhất mình Hạ là bác sĩ có quyền vào, những bác sĩ khác hỗ trợ trong cục không được phép, chỉ để bảo đảm an toàn cho những người này, cùng bảo mật về thông tin vụ án.

  • Cô ấy rất lo cho cô, có lẽ sau khi nghe tôi nói một chút về cô gái Hướng Dương kia thì càng lo hơn – chậm rãi, Thế Tùng mỉm cười nhìn Dũng. Dũng còn đau cho nên đã uống thuốc rồi ngủ, môi khô nên anh mới giúp anh ấy thấm nước. Lúc Dũng tỉnh, anh biết Dũng đã nói mọi việc. Hiện tại, Nghiêm vẫn còn để 2 người thoải mái như vậy chính là quá tốt. Hơn nữa, Hạ rất nhiệt tình còn thuyết phục anh điều trị chân. Anh nghĩ cô bác sĩ ấy làm những điều này không chỉ là vì trách nhiệm mà còn là vì cô cảnh sát kia, tình yêu khiến họ luôn cố gắng nỗ lực vì bản thân và cả đối phương

Hướng Dương, cô gái đang trong diện tình nghi là đứa trẻ mắc bệnh rối loạn cảm xúc, không phải tự kỉ năm đó. Hạ chỉ phân tích diễn biến với Nghiêm, cũng không lộ ra chút sự lo lắng nào. Chẳng lẽ có điều gì đó chị ấy chưa cho Nghiêm biết.

  • Đừng căng thẳng, cô ấy sẽ cho cô câu trả lời – có lẽ Tùng nhìn ra được sự lo âu của cô cảnh sát thường thờ ơ và không hề bộc lộ cảm xúc này. Là cảnh sát hay quân nhân khi thực thi nhiệm vụ đều không thể để cảm xúc quá lấn át, anh có thể hiểu. Nhưng mà con người cũng không phải thánh nhân

Chỉ gật đầu, Nghiêm cũng rời khỏi mà quay về văn phòng của mình. Nghiêm không quá vội vàng, người yêu của Nghiêm là cô gái biết mình nên làm gì và cần gì, chị ấy nhất định không phải người làm việc theo cảm tính. Khi thích hợp chắc chắn sẽ nói với Nghiêm, không che giấu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: