CHƯƠNG 62
Cả hai nhảy xuống sườn dốc thẳng đứng có rất nhiều cây xanh cao to. Có tài giỏi đến đâu cũng không biết chuyện tiếp theo là gì, hiện tại chỉ có thể mặc cho số phận. Toàn bộ sức lực còn lại Nghiêm dồn hết vào việc giữ thật chặt lấy Hạ không buông.
Cả thân người đều bị Nghiêm quấn lấy, cả tay của mình Hạ cũng không thể ôm lấy Nghiêm từ phía sau, bởi vì Nghiêm đã ép hai cánh tay cô vào giữa thân thể của hai người. Giờ phút này cô cũng không biết có may mắn sống sót hay không nhưng mà tâm tình cô lại vô cùng đau xót, nước mắt tự khắc chảy dài. Cũng không phải vì sợ chết, mà vì đến giây phút này Nghiêm vẫn không muốn cô bị tổn hại.
Chuyện tình yêu, đừng phân định ai yêu ai trước, cũng đừng suy tính ai yêu ai nhiều hơn. Đối phương sẽ có cách thể hiện khác nhau, cũng không thể cứ mãi đong đo qua những điều làm được. Cũng không phải làm những điều lớn lao mới là yêu người kia nhiều hơn. Đơn giản chỉ là, trong mọi tình huống tâm trí đều chỉ có một người, vì người đó có thể làm tất cả. Cũng giống như Nghiêm bất chấp bảo vệ Hạ, thì Hạ cũng sẽ bất chấp vì Nghiêm mà không tiếc điều gì kể cả sinh mạng của mình.
Thật sự rất đau, Nghiêm nhăn mặt, cả người giống như không thể cử động. Nghe tiếng gọi có sự nghẹn ngào, lại cảm nhận được có người lay mình. Hương thơm trãi qua nhiều vận động vẫn thân quen quanh mũi, môi Nghiêm lại bất giác nở nụ cười.
Để mặc Hạ ôm mình cho dù có bị chạm đến vết thương, Nghiêm cũng rơi nước mắt. Ông trời có đức hiếu sinh, cả hai có thể sống sót trong hoàn cảnh này quả là kì tích.
Sau khi tham mưu cùng cục trưởng, trên đường trở về văn phòng của mình ông Huy cũng khéo léo quan sát camera giám sát trong phòng. Đương nhiên không ai giờ này dám cả gan vào phòng của ông mà lấy tài liệu, cái ông quan tâm chính là thái độ của họ. Chỉ trong chuyên án lần này mà có được đặt quyền như vậy, dù sao ai cũng là cảnh sát, bị theo dõi quả là rất khó chịu và rất mất quyền tự do. Chuyên án này khá đặc biệt, ngoài Thịnh, Thu và Hoành đã vào đội A được trên 1 năm, thì những người còn lại đều là người mới, thậm chí còn từ cục khác chuyển đến. Thời gian bận rộn, ông đảm nhận nhiều việc, nhất là hiện tại phải chỉ đạo trực tiếp trong việc điều tra ở đội A cho nên vấn đề xét duyệt năng lực của phòng chưa trãi qua. Họ chỉ được qua xét duyệt chung của cục cảnh sát , bất kể văn phòng nào trong cục cảnh sát cũng có nguyên tắc riêng. Và văn phòng cảnh sát hình sự cũng có.
Đến bàn làm việc, mở máy tính và lập tức kết nối ông Huy bắt đầu kiểm tra vị trí . Nhưng máy định vị không xác định được vi trí cần có, ông Huy toát mồ hôi lạnh, liên tục tìm mọi cách để lấy liên lạc nhưng hoàn toàn vô nghĩa. Trong lòng dấy lên sự bất an.
Đó là báo cáo qua điện thoại từ Thịnh, cả Thu cùng Thịnh đều đang ngoài vùng ngoại ô năm đó.
“Long Thịnh”, “Hướng Dương” đều là thời điểm 3 năm.
Đứng bật dậy ông Huy càng thêm lo lắng.
Người báo án chính là một người dân chở hàng, người đàn ông này vô tình đi ngang đoạn đường và nhìn thấy xe cháy cùng một người bị chiếc xe khác đè lên. Tình huống khẩn lại có chút lớn tuổi không thể giúp gì được, ông ấy liền gọi báo công an địa phương.
Phát hiện tình huống đặc biệt, công an địa phương lập tức gọi đến Phòng cảnh sát hình sự nhờ chi viện.
Sao lại âm thầm, có chút khó hiểu nhưng giai đoạn cấp thiết thì cần những việc đột phá, hơn nữa sếp cũng sẽ không kêu cả hai làm chuyện không đâu.
Nhận được sự đáp lệnh từ Thịnh ông Huy cũng đã xuống sân và lên xe. Chiếc xe sẽ tiến thẳng đến hiện trường vụ án. Bóp chặt hai tay vào nhau ông chỉ hi vọng “bình an”.
Tin tức vừa đến, đã có án mạng, bây giờ mất tín hiệu. Trùng hợp đến mức lo lắng.
Thân cây cản lực lăn từ phía trên xuống cũng như là một thế trụ vào lúc này, có thể dựa dẫm mà bám vào xung quanh. Chí ít cũng đã sắp xuống phía dưới của sườn dốc. Nheo mắt nhìn một chút xung quanh, Nghiêm phát hiện dốc này quả thật rất cao, lại còn có cây xanh um tùm, xem ra có muốn tìm kiếm cả hai cho dù là thiện ý hay ác ý cũng có chút khó khăn, không sao với tình trạng hiện tại chưa ai tìm thấy vẫn là tốt hơn.
Để yên cho Hạ giúp mình tháo nón bảo hiểm, Nghiêm lắc thử cổ cũa mình. Tuy có chút đau nhưng cũng may chưa đến nổi gãy cổ mà chỉ bị trầy.
Ông trời có xót thương nhưng cũng không hoàn toàn, trời mưa mà Nghiêm bị thương, lại vừa trãi qua va chạm quá mạnh, sợ Nghiêm không chịu được.
Bám chặt vào người Hạ, Nghiêm không biết tình huống lúc này làm sao cho phải. Bản thân lại bị thương dẫn đến sốt, Nghiêm làm sao đưa chị ấy ra khỏi đây đây.
Nụ cười xinh đẹp này luôn là của mình, mặc kệ hoàn cảnh nào chỉ cần luôn có được Hạ cạnh bên thì Nghiêm cũng sẽ thấy được ánh sáng. Nhất định Nghiêm sẽ cố gắng vượt qua, nhất định sẽ cùng chị ấy vượt qua.
Gật đầu đồng ý, Hạ cũng tán thành lời của Nghiêm. Hơn nữa, không đi tiếp thì không còn cách khác, trở lên càng không được, phía dưới này đã bằng phẳng hơn cũng ít cây cối, có thể có con đường nhỏ nào đó và may hơn thì thật sự có nhà dân. Người Nghiêm bắt đầu phát sốt, lại bị thương, phải nhanh chóng có nơi dừng chân.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)