Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

451 0 0 0

CHƯƠNG 10

Phòng cảnh sát hình sự hiện tại chỉ còn một vị trí sáng đèn, đó là phòng làm việc của trưởng phòng cảnh sát sát hình sự. Bên trong ông Lý Huy đang nghiêm túc xem xét báo cáo được bí mật gửi về từ một địa chỉ email. Càng trầm ngâm hơn khi ông biết được những lớp kịch dưới bức màn che quá hoàn hảo kia có quá nhiều tình tiết.

  • Ngoài thi sát hạch và thi nội trú để làm tiêu chí xét người, còn vấn đề quan trọng nữa chính là xuất thân
  • Phải, hai nạn nhân là trẻ mồ côi. Từ Đạt, Phí Xuân, Văn Thuận tuy là bộ cử xuống nhưng đều là người của Lý Hựu. 2 tiến sĩ kia trực tiếp dẫn dắt ekip là người của bệnh viện. 4 bác sĩ thi nội trú đều xuất thân từ những vùng quê xa thành phố còn là vùng quê nghèo, 1 sinh viên còn lại là con của phó bộ trưởng. Chỉ có Duy Hạ có phần đặc biệt hơn

Giọng nói của hai người, rõ là của hai người đàn ông trung niên cùng thay phiên nhau phân tích. Mở đầu chính là Trần Mạnh Hải, tiếp lời là Lý Huy.

Vụ án mang tính bí mật, cho nên Cục trưởng Hải cũng đã nói sẽ làm theo đúng ý họ. Hơn hết vụ án này càng tra càng thấy quái lạ, càng tra càng nhìn thấy nhiều quan chức quả thật nhúng chàm. Trong tối ngoài sáng cùng phối hợp lại đưa ra càng nhiều điều bất thường hơn.

  • Đã gửi bảng báo cáo về những dược chất có trong cơ thể hai nạn nhân cho P1, chờ xác định xem có phải giống hay không?

Câu từ có chút mập mờ nhưng Cục trưởng Hải cũng ngầm hiểu ý của ông Huy.

  • Tôi có dự cảm không tốt – nhìn tư liệu đã được in ra, ông Hải có chút trầm ngâm và bất ổn
  • Hãy tin bọn trẻ, chẳng phải đồng chí đã nói vậy sao – thật muốn nói là không sao, nhưng linh tính trong lòng đúng là chẳng lành. Ông Huy chỉ còn biết động viên cả hai, nhất là làm cho bản thân ông giảm xuống lo lắng

Gật đầu không nói, ông Hải tiếp tục xem một chút nữa về tư liệu có được. Chỉ mới 1 tuần đã có được manh mối như vậy, quả thật rất khó. Y học là chuyên ngành không phải dễ tiếp cận, là sinh viên được đào tạo chính quy chưa chắc gì thành thạo, chỉ hi vọng cô nhóc đó ứng đối kịp thời. Nhìn cách mà Lý Huy nói về hai đứa nhỏ, ông cũng có lòng tin.

Gặp nhau ngày hôm đó để nói những việc cần thiết, thì chiều đó Nghiêm đã bay, phía cục cảnh sát lo xong thủ tục rất nhanh, cô cũng biết đó là nhiệm vụ. Mà Nghiêm là một cảnh sát tương lai, cho dù là thực tập cũng phải chấp hành. Giống như cô tuy chỉ đang chập chừng được đào tạo để làm bác sĩ nhưng đã tham gia vào bất kì dự án gì cũng phải tuân thủ nguyên tắc. Cái điều oái ăm là cô vào bệnh viện làm nghiên cứu sinh, cũng không phải vào quân đội huấn luyện, vậy mà điện thoại cũng không được sử dụng. Muốn gọi thì có điện thoại bàn ở phòng thông tin của bệnh viện, khuôn viên cô làm việc luôn được giám sát chặt chẽ.

  • Chị đang chán sao?

Suy nghĩ bị cắt đứt Hạ cứ tưởng là Nghiêm, nhưng tỉnh táo thì cô biết không phải. Chỉ là một người có mái tóc và đôi mắt cùng cách nói chuyện có chút giống Nghiêm, nhưng không phải là Nghiêm. Tên ngốc nhà cô làm sao ở đây được.

  • Chị lại không để ý em, sao không thấy gọi điện cho người yêu vậy? – hỏi như vậy cũng chính là hỏi chính mình, cô gái cứ như cái đuôi bám theo Hạ

Bước chân có chút dừng lại, Hạ quay quắt sang nhíu mày.

  • Lưu Thái Duy, thứ nhất cô đừng đi theo tôi, thứ hai đừng nhắc đến điều này

Ngạc nhiên, cô gái được gọi là Lưu Thái Duy càng bám theo Hạ không tha.

  • Chị giận sao, hay là do không được gọi điện

Dù gọi điện hay không cũng vậy, bởi lẽ có một sự thật không thể chối cãi, càng không thể giải quyết vào lúc này.

  • Cô càng nhắc tôi càng nhớ, được chưa

“giận rồi sao”, không đuổi theo nữa Thái Duy đứng yên nhìn Hạ khuất sau cánh cửa “phòng nghiên cứu”. Nụ cười có chút vui vẻ nhưng ánh mắt lại có chút ưu tư.

  • Giám đốc con bé đó cũng khá, từ bộ chuyển về chắc là người của ông chủ

Không trả lời ngay, giám đốc Lý Huy cũng tiến dần đến cánh cửa phòng nghiên cứu.

  • Không cần biết là người của ai nhưng cũng phải cẩn trọng, hai tiến sĩ kia không cần bận tâm họ chỉ biết nghiên cứu không có nhiều suy nghĩ. Còn 4 bác sĩ nội trú đó tuy có chút kiến thức nhưng trí lực quá kém, thằng nhóc sinh viên con của bộ phó coi như là con cờ của chúng ta. Cái tôi bận tâm và quan tâm chính là hai cái tên của hai đứa con gái còn lại
  • Dạ, giám đốc – Từ Đạt cung kính đáp lời, dự án đã bước vào giai đoạn kiểm nghiệm, rất cần biết được công dụng thực tế. Khi chắc chắn hoàn thành, nhất định sẽ là món hời tốt

Trong phòng nghiên cứu tất cả mọi người đang tập trung mà ghi chép theo phân tích của tiến sĩ, khâu chiết xuất đã được bắt đầu. Hai tiến sĩ trực tiếp hướng dẫn để các sinh viên và bác sĩ nội trú tiến hành. Trong phòng nghiên cứu, có một gian phòng nhỏ dùng để làm thí nghiệm, nói đúng hơn là chiết xuất hương dược tạo nên “passion”.

Thái Duy đứng cạnh bên Hạ, rất nhanh chóng học cách Hạ làm rồi từ tốn làm theo. Nhìn vào cũng chẳng ai biết là Thái Duy đang bắt chước. Có một sư phụ ngầm giỏi đương nhiên học trò có tiềm năng cũng sẽ không kém cạnh. Không biết căn bản cũng không thể học nhanh vào lúc này, chỉ có thể đụng đâu học đó, đánh nhanh rút gọn.

  • Thái Duy cái này làm sao?

Đang tập trung lại bị ai đó đẩy khủy tay mình, Nghiêm nhăn mặt. Lại là anh chàng con phó bộ trưởng. Hạ là sinh viên y, cậu ta cũng là sinh viên y vậy mà một trời một vực, Thái Duy nghĩ mình vào đây đã là hoang đường, cậu ta còn hoang đường hơn.

  • Phi Phàm cậu giống tên một chút đi
  • Nói nhỏ thôi, tôi biết tôi không tiền đồ nhưng vẫn muốn cố gắng nha – cậu sinh viên con bộ phó tên Phi Phàm nhưng người hoàn toàn không giống, cậu cũng tự ý thức được. Ở đây cậu chỉ biết mỗi Hạ vì học cùng trường. Ở trường tuy Hạ cũng được xếp là một trong những nữ sinh viên ưu tú xinh đẹp lại giỏi giang, còn đứng nhất nhì khoa cùng khóa. Nhưng mà cô ấy lại không thích nói chuyện, lại khó gần muốn chết, chỉ còn Thái Duy cô gái trông cá tính cũng có thể gọi là tạm chịu nói chuyện. Từ lúc cô gái này vào đây cậu cũng chỉ thấy cô ấy hay bám theo Hạ và cũng bị Hạ làm lơ, chung hoàn cảnh với cậu
  • Sinh viên thì nên cố gắng, đây không phải chỗ cho mấy đứa học mà là nơi hỗ trợ làm việc, tập trung đi – anh bác sĩ nội trú cạnh bên tỏ ra khó chịu, nhìn cái cậu sinh viên tên Phi Phàm anh ta chỉ có chế nhạo, gia cảnh tốt không biết phát huy

Nghe tất cả lời nói nhưng tuyệt nhiên không phản ứng là cách ứng xử trước giờ của Hạ. Cái cô quan tâm chính là, hương dược đang nghiên cứu có thể tách ra thêm vào thành phần cho thuốc gây mê và giảm đau. Công dụng sẽ là gì, hay là tác dụng phụ. Càng đi sâu vào nghiên cứu và thực hiện cô càng thấy, có vấn đề. Chợt cô ngẩng đầu, vô tình ánh mắt của người đàn ông được mọi người gọi là giám đốc kia cũng nhìn về phía này. Ánh nhìn đó có chệch hướng đứng của cô, mà là vị trí của 4 bác sĩ nội trú, không hiểu sao cô có chút bất an với ánh nhìn đó, hình như có suy tính.

Cười trong lòng ông Lý Hựu chỉ dùng hai từ để diễn tả những đứa trẻ bên dưới, luôn xem mình là người tài giỏi “ngu ngốc”. Chả bù được với Duy Hạ, thái độ trước sau như một bình tĩnh không biểu cảm gì trên khuôn mặt, không giải thích gì qua lời nói, càng không tức giận mà hành động. Cho dù mấy đứa kia có phiền toái cứ lải nhải, nói nhiều đến mức nói sai, còn có khi không an phận mà châm chọc. Còn Lưu Thái Duy cô gái này thông minh, ông không biết thật sự cô gái này có bao nhiêu kiến thức, nhưng sự nhanh trí là có thừa.

  • Thuốc thì phải qua kiểm nghiệm, tôi thấy các cô cậu làm rất tốt. Hơn nữa dù là sinh viên thực tập hay là bác sĩ nội trú cũng cần thực hành. Các cô cậu có thể làm cách nào đó để cho tôi biết công dụng của thuốc có được hay không?- bước xuống gần với những con người mặc áo blouse, nói đúng hơn là hướng 4 bác sĩ nội trú, ông Lý Hựu có chút tâng bốc
  • Đơn giản thôi thử thuốc – một bác sĩ nội trú nhanh nhảu đáp, khi nhận được cái gật đầu từ ông Lý Hựu thì sướng run người, anh ta được chú ý

Chỉ riêng Duy Hạ và Thái Duy là trầm tư không nói, thử thuốc trong quá trình nghiên cứu, rất nguy hiểm. Cái cả hai nghĩ đến chính là mục đích của ông Lý Hựu không phải là muốn biết kết quả trên chuột bạch, mà là người sống.

  • Tốt – bỏ lại một chữ Lý Hựu bỏ đi

Chỉ còn lại những người trẻ tuổi cùng hai tiến sĩ. Có thể thấy rõ ràng mày của hai tiến sĩ đã nhăn lại hết mức, muốn nói gì với tụi nhỏ nhưng lại thôi. Còn trẻ ai chẳng muốn lập được công danh mà thăng tiếng. Họ âm thầm rời đi.

  • Thử trên chuột bạch thôi mà, hai người làm gì căng thẳng vậy?
  • Đúng là con gái

2 trong 4 bác sĩ nội trú cười cợt cả Nghiêm cùng Hạ rồi bỏ đi.

  • Ăn nói kì vậy? – Phi Phàm bức xúc lên tiếng
  • Cậu cũng có thua gì
  • Đồ núp sau bóng phụ nữ
  • Cậu – không chịu được khi bị đùa giỡn, Phi Phàm vung tay đấm mạnh vào mặt tên bác sĩ hay xem thường mình mà hôm nay lại càng ra vẻ

Phản xạ nhanh chóng Thái Duy kéo Duy Hạ lùi lại, tránh xa cuộc ẩu đã.

Không nghĩ Phi Phàm sẽ ra tay đánh người, cậu sinh viên nhút nhát cũng hay tự ti lại bộc phát như vậy. Cũng đúng, quá xúc phạm rồi, nhưng mà cô gái thường ngày cứ lẻo đẻo theo mình bữa nay bạo gan dám nắm tay mình sao. Cho dù là hành động kia là giúp đây chăng nữa, cô cũng không cho phép. Và dù có giống đến đâu, đây cũng không phải An Nghiêm của cô.

  • Cảm ơn

Tay bị rút ra Thái Duy hụt hẩng, chỉ là muốn tìm chút ấm áp và an toàn cho Hạ thôi mà. Nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, thời gian tiếp xúc vừa qua, mang dáng vấp người yêu của chị ấy bám theo chị ấy mới biết được. Chị ấy quả thật rất xa lạ với người ngoài, cho dù có giống người yêu chị ấy đến mức nào cũng không thân cận.  Đây là chân tâm.

Mặc kệ 3 thanh niên trong phòng đang xô xát, 2 đánh nhau, 1 hòa giải. Phía ngoài hành lang hướng về phòng nghĩ Duy Hạ và Thái Duy vẫn im lặng mà bước đi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: