CHƯƠNG 10
Phòng cảnh sát hình sự hiện tại chỉ còn một vị trí sáng đèn, đó là phòng làm việc của trưởng phòng cảnh sát sát hình sự. Bên trong ông Lý Huy đang nghiêm túc xem xét báo cáo được bí mật gửi về từ một địa chỉ email. Càng trầm ngâm hơn khi ông biết được những lớp kịch dưới bức màn che quá hoàn hảo kia có quá nhiều tình tiết.
Giọng nói của hai người, rõ là của hai người đàn ông trung niên cùng thay phiên nhau phân tích. Mở đầu chính là Trần Mạnh Hải, tiếp lời là Lý Huy.
Vụ án mang tính bí mật, cho nên Cục trưởng Hải cũng đã nói sẽ làm theo đúng ý họ. Hơn hết vụ án này càng tra càng thấy quái lạ, càng tra càng nhìn thấy nhiều quan chức quả thật nhúng chàm. Trong tối ngoài sáng cùng phối hợp lại đưa ra càng nhiều điều bất thường hơn.
Câu từ có chút mập mờ nhưng Cục trưởng Hải cũng ngầm hiểu ý của ông Huy.
Gật đầu không nói, ông Hải tiếp tục xem một chút nữa về tư liệu có được. Chỉ mới 1 tuần đã có được manh mối như vậy, quả thật rất khó. Y học là chuyên ngành không phải dễ tiếp cận, là sinh viên được đào tạo chính quy chưa chắc gì thành thạo, chỉ hi vọng cô nhóc đó ứng đối kịp thời. Nhìn cách mà Lý Huy nói về hai đứa nhỏ, ông cũng có lòng tin.
Gặp nhau ngày hôm đó để nói những việc cần thiết, thì chiều đó Nghiêm đã bay, phía cục cảnh sát lo xong thủ tục rất nhanh, cô cũng biết đó là nhiệm vụ. Mà Nghiêm là một cảnh sát tương lai, cho dù là thực tập cũng phải chấp hành. Giống như cô tuy chỉ đang chập chừng được đào tạo để làm bác sĩ nhưng đã tham gia vào bất kì dự án gì cũng phải tuân thủ nguyên tắc. Cái điều oái ăm là cô vào bệnh viện làm nghiên cứu sinh, cũng không phải vào quân đội huấn luyện, vậy mà điện thoại cũng không được sử dụng. Muốn gọi thì có điện thoại bàn ở phòng thông tin của bệnh viện, khuôn viên cô làm việc luôn được giám sát chặt chẽ.
Suy nghĩ bị cắt đứt Hạ cứ tưởng là Nghiêm, nhưng tỉnh táo thì cô biết không phải. Chỉ là một người có mái tóc và đôi mắt cùng cách nói chuyện có chút giống Nghiêm, nhưng không phải là Nghiêm. Tên ngốc nhà cô làm sao ở đây được.
Bước chân có chút dừng lại, Hạ quay quắt sang nhíu mày.
Ngạc nhiên, cô gái được gọi là Lưu Thái Duy càng bám theo Hạ không tha.
Dù gọi điện hay không cũng vậy, bởi lẽ có một sự thật không thể chối cãi, càng không thể giải quyết vào lúc này.
“giận rồi sao”, không đuổi theo nữa Thái Duy đứng yên nhìn Hạ khuất sau cánh cửa “phòng nghiên cứu”. Nụ cười có chút vui vẻ nhưng ánh mắt lại có chút ưu tư.
Không trả lời ngay, giám đốc Lý Huy cũng tiến dần đến cánh cửa phòng nghiên cứu.
Trong phòng nghiên cứu tất cả mọi người đang tập trung mà ghi chép theo phân tích của tiến sĩ, khâu chiết xuất đã được bắt đầu. Hai tiến sĩ trực tiếp hướng dẫn để các sinh viên và bác sĩ nội trú tiến hành. Trong phòng nghiên cứu, có một gian phòng nhỏ dùng để làm thí nghiệm, nói đúng hơn là chiết xuất hương dược tạo nên “passion”.
Thái Duy đứng cạnh bên Hạ, rất nhanh chóng học cách Hạ làm rồi từ tốn làm theo. Nhìn vào cũng chẳng ai biết là Thái Duy đang bắt chước. Có một sư phụ ngầm giỏi đương nhiên học trò có tiềm năng cũng sẽ không kém cạnh. Không biết căn bản cũng không thể học nhanh vào lúc này, chỉ có thể đụng đâu học đó, đánh nhanh rút gọn.
Đang tập trung lại bị ai đó đẩy khủy tay mình, Nghiêm nhăn mặt. Lại là anh chàng con phó bộ trưởng. Hạ là sinh viên y, cậu ta cũng là sinh viên y vậy mà một trời một vực, Thái Duy nghĩ mình vào đây đã là hoang đường, cậu ta còn hoang đường hơn.
Nghe tất cả lời nói nhưng tuyệt nhiên không phản ứng là cách ứng xử trước giờ của Hạ. Cái cô quan tâm chính là, hương dược đang nghiên cứu có thể tách ra thêm vào thành phần cho thuốc gây mê và giảm đau. Công dụng sẽ là gì, hay là tác dụng phụ. Càng đi sâu vào nghiên cứu và thực hiện cô càng thấy, có vấn đề. Chợt cô ngẩng đầu, vô tình ánh mắt của người đàn ông được mọi người gọi là giám đốc kia cũng nhìn về phía này. Ánh nhìn đó có chệch hướng đứng của cô, mà là vị trí của 4 bác sĩ nội trú, không hiểu sao cô có chút bất an với ánh nhìn đó, hình như có suy tính.
Cười trong lòng ông Lý Hựu chỉ dùng hai từ để diễn tả những đứa trẻ bên dưới, luôn xem mình là người tài giỏi “ngu ngốc”. Chả bù được với Duy Hạ, thái độ trước sau như một bình tĩnh không biểu cảm gì trên khuôn mặt, không giải thích gì qua lời nói, càng không tức giận mà hành động. Cho dù mấy đứa kia có phiền toái cứ lải nhải, nói nhiều đến mức nói sai, còn có khi không an phận mà châm chọc. Còn Lưu Thái Duy cô gái này thông minh, ông không biết thật sự cô gái này có bao nhiêu kiến thức, nhưng sự nhanh trí là có thừa.
Chỉ riêng Duy Hạ và Thái Duy là trầm tư không nói, thử thuốc trong quá trình nghiên cứu, rất nguy hiểm. Cái cả hai nghĩ đến chính là mục đích của ông Lý Hựu không phải là muốn biết kết quả trên chuột bạch, mà là người sống.
Chỉ còn lại những người trẻ tuổi cùng hai tiến sĩ. Có thể thấy rõ ràng mày của hai tiến sĩ đã nhăn lại hết mức, muốn nói gì với tụi nhỏ nhưng lại thôi. Còn trẻ ai chẳng muốn lập được công danh mà thăng tiếng. Họ âm thầm rời đi.
2 trong 4 bác sĩ nội trú cười cợt cả Nghiêm cùng Hạ rồi bỏ đi.
Phản xạ nhanh chóng Thái Duy kéo Duy Hạ lùi lại, tránh xa cuộc ẩu đã.
Không nghĩ Phi Phàm sẽ ra tay đánh người, cậu sinh viên nhút nhát cũng hay tự ti lại bộc phát như vậy. Cũng đúng, quá xúc phạm rồi, nhưng mà cô gái thường ngày cứ lẻo đẻo theo mình bữa nay bạo gan dám nắm tay mình sao. Cho dù là hành động kia là giúp đây chăng nữa, cô cũng không cho phép. Và dù có giống đến đâu, đây cũng không phải An Nghiêm của cô.
Tay bị rút ra Thái Duy hụt hẩng, chỉ là muốn tìm chút ấm áp và an toàn cho Hạ thôi mà. Nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, thời gian tiếp xúc vừa qua, mang dáng vấp người yêu của chị ấy bám theo chị ấy mới biết được. Chị ấy quả thật rất xa lạ với người ngoài, cho dù có giống người yêu chị ấy đến mức nào cũng không thân cận. Đây là chân tâm.
Mặc kệ 3 thanh niên trong phòng đang xô xát, 2 đánh nhau, 1 hòa giải. Phía ngoài hành lang hướng về phòng nghĩ Duy Hạ và Thái Duy vẫn im lặng mà bước đi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)