Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

568 0 0 0

CHƯƠNG 19

Còi hú cảnh sát vang vọng, gần 10 chiếc xe cảnh sát chuyên dụng liên tục chớp nháy đèn cùng báo động inh ỏi. Dường như phản ứng lại với điều này  10 chiếc trực thăng trên không trung cũng dừng lại hành động bay lượn lờ mà thành trạng thái đứng yên. Từ một chiếc trực thăng có chút riêng biệt có 2 dây leo được thả xuống, tiếp theo có tầm 5 người mặc đồng phục quân đội lần lượt theo dây mà tiếp đất.

  • Hành động của các đồng chí là thế nào? – không kiềm chế được sự giận dữ, chú Hùng đội trưởng xông lên hướng một người vừa tiếp đất mà chấp vấn

Người lính đó không vội trả lời mà lùi lại, khí thế của chú Hùng có chút làm anh ta lung lây. Anh ta cũng tự biết hành động thị uy vừa rồi đã chọc giận những người cảnh sát có mặt ở đây.

  • Toàn đội, nghiêm – nghe tiếng xe ông Huy ngoái nhìn, phát hiện là ai lập tức đứng thẳng người mà hô to
  • Cục trưởng – lên tiếng để mọi người biết ai có mặt, ông Hoàng dùng tư thế nghiêm trang mà chào cục trưởng Hải

Đứng một bên Nghiêm cũng làm động tác chào nhưng lại bị Hạ ngắt hông đến đau chảy nước mắt. Nghiêm chỉ còn biết lè lưỡi trêu chị ấy, chị ấy lo quá hóa giận rồi.

Nghiêm bị thương mấy người đó có hay biết, chào với chả nghiêm. Cô thì lo muốn chết, vết thương trên tay trái của Nghiêm có dấu hiệu bị nhiễm trùng do ngâm dưới nước sông, cô muốn mau mau đưa Nghiêm đi bệnh viện. Vậy mà chưa gì lại có mấy chiếc trực thăng đáng ghét lượn lờ suýt kéo lê tất cả mọi người dưới này lên không trung. Giờ lại thêm một cục trưởng, rồi toàn là người quân đội. Muốn làm gì cũng phải chữa trị cho người bị thương chứ, an nguy của Nghiêm vẫn là quan trọng nhất. Mà cái tên ngốc này ngược lại không quan tâm chính mình bị thương, có làm cô tức chết không chứ. Lần này cô không bỏ qua dễ dàng như vậy được, phải trừng trị thích đáng.

Khi nảy còn muốn đi theo người ta, giờ lại muốn hành hạ. Quả là khi yêu con gái chính là khó đoán như vậy.

Nhưng mà có như vậy mới biết được tình cảm của cả hai dành cho nhau là như thế nào. Không đơn giản dùng hai từ “sâu nặng” mà chính là “khắc cốt ghi tâm”.

Không khí có chút căng thẳng, cục trưởng Hải nghiêm nghị hai tay để phía sau, chân vững vàng đối diện với một người đàn ông trung niên mặc quân phục đối diện. Hai ánh nhìn vô cùng khí thế, lại hết sức nghiêm túc.

  • Phó tổng tư lệnh Phạm Hòa Uy
  • Cục trưởng Trần Mạnh Hải

2 lời chào hỏi tưởng chừng bình thường nhưng chính là sự đánh đố.

Cục trưởng Hải nhìn khung cảnh xung quanh, lại nhìn đến hiện trường vẫn còn nghi ngút khói, rồi  ngước lên cao một chút quan sát những chiếc trực thăng uy dũng kia vừa thị uy với phía cảnh sát các ông. Hạ tầm nhìn lần nữa dõi mắt xem những đồng đội của mình, có chút dừng lại nơi Nghiêm cùng Hạ đang đứng, quả nhiên chỉ còn 2 nhân chứng duy nhất sống sót. Từ Đạt trợ lý của Lý Hựu khi được đưa về cục đã chết trên đường đi, lí do không thể dễ biết trước hơn là “tự sát”. Mà sự việc của Từ Đạt chính là lí do tốt nhất để phía cảnh sát các ông phải chịu thêm một phần trách nhiệm. Mà hình như vẫn còn 1 người thì phải, không phải nhân chứng nhưng chí ít cũng là chủ mưu toàn bộ kế hoạch “Lý Hựu”.

Cho dù nhìn thẳng vấn đề không thể phủ nhận có người giật dây, còn phải là người có thế lực cực kì mạnh, nếu không một giám đốc bệnh viện thành phố làm sao có thể huy động cả một lực lượng quân đội như thế này. Thế nhưng kế hoạch hoàn hảo này không ai khác chính là giám đốc Lý Hựu bày bố ra.

  • Trưởng phòng Lý, đồng chí tiếp tục bố trí người dập tắt đám cháy và
  • Khoan đã

Hai ánh nhìn lại tiếp tục cường thế mà đối ứng nhau.

Lời bị cắt ông Hải cũng không phải là quá sức tức giận, chẳng qua thái độ của con người phía trước làm ông không thoải mái, họ đến là để can thiệp mọi thứ hay sao.

  • Tôi cần sự hỗ trợ của lính cứu hỏa, còn về hiện trường, bên phía chúng tôi bắt đầu chịu trách nhiệm từ thời điểm này
  • Phó tổng tư lệnh – gằn giọng Cục trưởng Hải thật sự không thể chấp nhận được
  • Cục trưởng – nhàn nhã gọi một tiếng, phó tổng tư lệnh Hòa Uy lại gửi tặng một nụ cười mỉm cùng một cái nhướng mày cho vị cục trưởng phía trước

Siết càng chặt hai bàn tay phía sau Cục trưởng Hải gằn cơn tức giận của mình lại. Vì chuyên án này phía các ông đã bỏ ra bao nhiêu công sức, còn suýt không giữ được tính mạng người của mình. Hơn nữa, ông lại vô tình để 2 cô gái trẻ kia chứng kiến những sự việc khủng khiếp mà tin chắc tầm tuổi này chưa thấy bao giờ. Tâm lý 2 đứa nhỏ bị ảnh hưởng như vậy, liệu có còn tin tưởng vào chính nghĩa, vào cái gì đó gọi là bí mật quốc gia. Hơn hết, chuyên án này phía bên ông không thể cứu được thêm một nạn nhân nào nữa, đều đã bị ngọn lửa kia dìm đi. Suốt bao nhiêu năm theo nghể, lần này ông cảm thấy bản thân thất trách và không có trách nhiệm nhất. Hiện trường này là nơi duy nhất hiện tại ngoài khuôn viên thực hiện dự án ở bệnh viện có thể có thêm chứng cứ, mà những con người này đến muốn người của ông rời đi sao.

  • Cục trưởng có công điện

Mọi lời nói cứ như nghẹn đặc ở cuống họng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái nhướng mày đắc ý của người trước mặt, Cục trưởng Hải giơ tay mà nhận điện thoại chuyên dụng.

  • Cục trưởng Trần Mạnh Hải nhận công điện
  • ……………………….
  • Tất cả và bây giờ
  • ………………………
  • Đã rõ

Buông điện thoại Cục trưởng Hải hít sâu rồi dùng tư thế đúng chuẩn mà xoay người.

  • Ngoại trừ lính cứu hỏa ở lại, tất cả rời khỏi hiện trường
  • Cục trưởng – đồng loạt rất nhiều cảnh sát có mặt cùng hô lên
  • Đây là lệnh – hiểu vì sao họ phản ứng, Cục trưởng Hải gằn giọng và dùng sự uy nghiêm của mình để áp chế, chỉ đành như vậy

Tất cả nhìn nhau ánh nhìn không cam tâm, cũng không để lại ánh nhìn  thiện cảm về phía trước, những chiếc trực thăng trên không trung lần lượt thả rất nhiều dây thang xuống, cũng ngày càng nhiều lính quân đội tiếp đất.

Thực hiện mệnh lệnh di chuyển, tất cả cảnh sát cũng đồng loạt thu dọn rồi từ từ lên xe rời đi, không cam lòng cũng không thể kháng lệnh.

  • Đồng chí phó phòng đặc nhiệm Thái Hoàng
  • Cục trưởng – nghiêm trang chờ lệnh ông Hoàng dù không cam tâm nhưng cũng không thể làm gì khác. Ông hiểu cục trưởng của mình, đây chính là một cấp trên mẫu mực và đáng tin, nếu ông ấy đã ra lệnh như vậy thì cũng đã là không còn cách nào khác

Thở hắt ra chậm rãi từng lời, Cục trưởng Hải như căn dặn.

  • Lý Huy cũng chưa hồi phục đồng chí phân phó người bảo vệ an toàn cho Duy Hạ cùng An Nghiêm

Có chút ngạc nhiên ông Hoàng thắc mắc còn định hỏi thì lại nhận được ánh nhìn không nên của cục trưởng, trong lòng dường như cũng nhận ra.

  • Đã rõ

Gật đầu xem như đồng ý, ông Hải nhìn từng chiếc xe chuyên dụng cùng đồng đội của mình rời đi. Hiện trường này không thuộc phạm vi của các ông nữa, thì chỉ còn có thể bảo vệ thật tốt 2 nhân chứng duy nhất còn lại. Điều này bằng mọi giá ông phải làm được, không đơn giản chỉ là 2 nhân chứng, mà 2 cô gái trẻ kia sẽ là thế hệ tương lai sau này của đất nước, không được phép sơ xuất.

  • Cục trưởng Hải, tôi có điều cần bàn bạc

Cảm nhận giọng nói rất gần ông Hải cũng xoay gót, dáng vẻ rất nghiêm trang đúng mực, cũng không hề thả lỏng.

Người đàn ông này bao năm vẫn vậy, vẫn luôn căng thẳng với những ai mà ông ta xem là người xấu. Phó tổng tư lệnh Hòa Uy cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng mà mục đích đến đây là gì ông ta vẫn không quên, đúng là cần phải bàn bạc.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: