CHƯƠNG 25
Hiện tại chính là Hạ cao cao tại thượng phía trên, còn Nghiêm thì mất ưu thế bị phong ấn phía dưới chị ấy. Cơ mà, tư thế này rất mờ ám, hai tay chị ấy nắm lấy hai tay Nghiêm mà đè xuống, rõ ràng Nghiêm nge được nhịp đập từ trái tim của chị ấy, càng lúc càng dồn dập. Hơn nữa nhịp tim của Nghiêm hình như cũng đang đuổi theo, khuôn mặt xinh đẹp cùng hơi thở ấm nóng hòa cùng hương thơm nhẹ nhàng mà hết sức lôi cuốn này, chết rồi đầu óc Nghiêm lại leo lên chín tầng mây.
Chỉ muốn tạo áp lực và áp đảo một chút đối với tên ngốc nhà mình, vậy mà giờ hình như Hạ đã bị ý nghĩa kia làm hại. Hơi thở từ Nghiêm làm cô cũng không kiếm chế được sự cứng cỏi của mình được nữa, ánh mắt kia lại giống như thêu đốt cô, khi trong đôi mắt to tròn tinh tường ấy lại tràn ngập hình bóng của cô. Nghiêm luôn để cô ở trong mắt, trong trái tim và cả trong tâm trí.
Lời nói lại bị ngăn chặn, thật lòng Hạ thật sự bị ánh mắt và giọng nói có chút khàn đục này làm mờ lí trí. Cô buông lỏng cả người mà đè lên người Nghiêm.
Đôi môi mềm mại kia lại lần nữa áp sát đôi môi khô hốc của mình. Nở hoa trong lòng Nghiêm luôn biết mình sẽ thắng, ai bảo chỉ có mình Nghiêm bị Hạ câu mất hồn phách. Rõ ràng mỗi lần hôn nhau toàn là chị ấy không kiềm lòng mà chủ động, giống như là thưởng cũng giống như là tha lỗi vậy.
Cái cách tha lỗi này đối với Nghiêm rất có lợi, lại vô cùng sung sướng cùng mãn nguyện. Dù biết mình cũng thật không có tiền đồ trước tên ngốc nhà mình, nhưng yêu nhau, là người yêu của nhau thì cũng không bận tâm làm gì.
Chữ “ừ” này lại như mật ngọt rót vào tai, càng khiến Nghiêm không muốn dừng lại mà lại muốn hôn tiếp, muốn nuốt trọn tiếp bờ môi này.
Giọng của Nghiêm hiện tại không dõng dạc trong veo, mà là khàn đục thỏ thẻ. Hơi thở phả vào tai càng khiến Hạ thêm bồi hồi, không hiểu sao cơ thể cô lại có phần nóng lên. Hay vì sự ấm nóng trên người Nghiêm đang truyền sang cho cô.
Mỉm cười Nghiêm lại dang tay ôm chặt lấy thế giới của mình, ôm chặt lấy nguồn sáng của mình. Hạ không ngẩng nhìn Nghiêm, chỉ nói nhỏ vào vành tai, nhưng cũng chính là trao cho Nghiêm một dòng nước mát, vừa tinh khiết lại vừa ngọt ngào. Nghiêm yêu cô gái này quá đi mất, phải làm sao đây.
Thả lỏng cả người, Hạ hoàn toàn an tâm mà chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết là cô ở đây để chăm sóc Nghiêm hay là quyến rũ Nghiêm đây nữa, vết thương ở tay hiện tại vẫn chưa thể cắt chỉ. Có lẽ phóng túng hôm nay nữa thôi, từ ngày mai cô phải ra lệnh giới nghiêm mới được. Cứ thỏa mãn cả mình lẫn tên ngốc này đúng là không ổn.
Nhưng mà, lần này sự việc diễn ra đã khiến cả hai sắp vụt mất nhau, nếu không phát hiện kịp thời có phải cũng không biết được cả hai ở cạnh nhau suốt một thời gian, lại là vô tình âm thầm giúp đỡ nhau mà không hay hay không. Có phải nếu thật sự cả hai không thoát khỏi số kiếp ngắn ngủi mà ông trời đã định, thì khi nhắm mắt rồi vẫn không biết mình vẫn cùng nhau. Hạ thật sự không muốn Nghiêm phải cải trang thế này, cô biết việc cải trang là cả một quá trình, là chuyện vô cùng bí mật. Nhưng lỡ như sau này khi Nghiêm làm nhiệm vụ, thành một ai đó lại vô tình cạnh cô mà cô không hề hay biết thì sao. Không, như vậy làm sao cô chịu được, lỡ như thật sự Nghiêm gặp nguy hiểm thì sao. Cô chỉ muốn cả hai cùng nhau làm mọi thứ, cho dù có đi làm cũng sẽ được nhìn thấy nhau, cũng không phải để giữ nhau mà là chỉ để nhìn thấy đối phương khỏe mạnh. Cô có nên, có nên thực hiện bí mật mà mình ấp ủ.
Cảm nhận lực ở cổ của mình có chút chặt, Nghiêm hơi ngạc nhiên. Hạ là bất an điều gì, nhẹ nhàng vỗ về cô gái của mình, Nghiêm có thể hiểu. Chị ấy lại nhớ về những chuyện vừa xảy ra. Lần này Nghiêm đã tạo ra một bí mật và không cho chị ấy biết trước, cũng suýt nữa thật sự bị âm dương chia lìa. Nghiêm cũng rất muốn cả hai cùng nhau, luôn có thể thấy đối phương, biết đối phương đang ra sao, có khỏe mạnh không. Thực tế khi cả hai ở cạnh nhau thì chẳng bao giờ thấy phiền, cũng không có gì gọi là không thoải mái. Luôn tôn trọng các mối quan hệ của đối phương chính là một điều tất yếu cả hai luôn giữ gìn, Nghiêm chỉ sợ. Thật sự chuyện thế này lập lại thì ra sao, cuộc sống có buông tha sóng gió cho bất kì ai đâu chứ.
Không gian trong phòng bệnh có chút vắng lặng, lại chỉ nghe hơi thở của hai con người cũng giống như hòa vào nhau trên giường.
Hạ lăn người nằm sang cạnh bên Nghiêm, không đè Nghiêm phía trên nữa, cô cũng không muốn Nghiêm ngộp.
Vẫn khuôn mật điềm nhiên, Nghiêm giơ tay vuốt tóc Hạ, hơi vén vài sợi tóc mái sang bẹn tai để có thể nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của chị ấy hơn.
Chăm chú nhìn toàn diện khuôn mặt thanh tú của người yêu, Hạ nhẹ gật đầu.
Sự mát lạnh từ tay của Hạ khi áp sát lên khuôn mặt mình làm Nghiêm dễ chịu, cảm giác nóng bức trong người cũng dần được thả lỏng. Ở cạnh Hạ, Nghiêm thừa nhận mình không phải người giỏi kiềm chế, nhưng chỉ riêng với mình chị ấy.
Nghiêm, đã trưởng thành. Hạ biết, Nghiêm của cô đã trưởng thành, không còn lẻo đẽo sau lưng cô mà là đi cạnh cô để che chắn cho cô. Cũng không để cô làm những việc nhỏ nhặt hằng ngày cho nữa mà là tự tay làm cho cô. Cũng không đòi cô nấu những món đơn giản nhưng rất thích ăn cho nữa, mà là sẽ luôn vì cô mà làm. Nghiêm của cô đã không còn là cô nhóc 10 tuổi, hay thậm chí là 16 tuổi. Bé Nghiêm 16 tuổi đã tỏ tình với Duy Hạ 18 tuổi năm nào.
Ngạc nhiên đôi chút khi Hạ nhắc lại điều này, Nghiêm phì cười.
Mỉm cười Hạ lại dí sát cả thân người vào cơ thể cao gầy của Nghiêm, quyết định của cô chắc chắn sẽ gây khó khăn cho cả hai, nhưng cô phải làm.
Kiềm chế nước mắt đã đọng ở khóe môi, Hạ càng rút sát vào hỏm vai có chút gầy của Nghiêm. Cô lại thương Nghiêm hơn, cơ thể cao gầy này đã chịu va chạm quá lớn, còn dùng rất nhiều sức lực để cứu nhiều người. Tuy bề ngoài chỉ là cứu ba cô nhưng thực tế lúc Nghiêm nhảy xuống cùng ba của cô là đã cứu chú Hoàng và cô. Giúp ba của cô ra ngoài là cứu gần 100 nhân viên cảnh sát, lính cứu hỏa bên ngoài. Sức nặng quá lớn trên đôi vai nhỏ bé này vào lúc đó. Mà cô khi đó chỉ có thể đứng nhìn, thậm chí là tuyệt vọng. Cô không thể để bản thân mình như vậy, dù không thể làm cảnh sát giống Nghiêm nhưng cô cũng muốn mình giúp người yêu, muốn cùng người yêu vượt qua mọi khó khăn, mọi nguy hiểm. Và cho dù là khi đối diện sống chết cũng muốn cùng Nghiêm đối mặt.
Có lẽ, cả hai cũng có khúc mắt trong lòng nhau, khách quan tự thẩm vấn lòng nhau quả thật không ai muốn đối phương gặp nguy hiểm. Nếu có chuyện xảy ra nhất định sẽ để người kia an toàn trước, nhưng như vậy là tàn nhẫn với chính người được an toàn. Bởi lẽ dù hứa rằng sẽ cùng nhau cho dù là nguy hiểm nhưng vẫn không nỡ, không nỡ nhìn người mình yêu gặp nguy hiểm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)