CHƯƠNG 49
Khu đất trống ngoài ngoại ô thành phố là điểm dừng lại của đoàn xe từ tập đoàn Cường Thịnh. Chuẩn bị cho cuộc giao dịch này ông Võ Cường đã bố trị nhân lực rất cẩn thận, về phần hợp đồng đương nhiên Võ Hiên dư khả năng làm tốt. Hàng thì đã có Huy Mạnh xử lý. Công nghệ hiện đại nên ở tòa nhà lớn của Cường Thịnh ông Võ Cường vẫn có thể theo dõi sự việc qua chiếc máy quay nhỏ gắn trước cổ áo của Võ Hiên và Huy Mạnh. Chỉ là phòng bất trắc, đối tác lần này là người của nước C mà đất nước đó cá nhân lại có thể sử dụng vũ trang, cũng rất đáng lo.
Nhìn quanh một vòng những con người đa phần là trẻ tuổi trước mặt, người được gọi là Hựu Niệm có chút dừng lại chăm chú trước dáng người cao gầy, cũng mặc đồ đen che khẩu trang, đội nón kết. Người này chắc là nữ, nếu không có mái tóc xoăn cột hờ hững sau gáy cũng rất khó nhận dạng. Bất quá nhìn không cẩn thận cũng chỉ nghĩ là nam để tóc dài, cô gái này không phải loại phụ nữ hấp dẫn, nhưng cũng không phải loại phụ nữ muốn làm đàn ông, càng không phải phụ nữ yếu đuối hay nhu nhược.
Con người này đúng là nhiều năm rồi chưa gặp lại, siết chặt hai tay thành nấm đấm Nghiêm giấu ra sau lưng. Dù sao thì hôm nay nhiệm vụ chính là cùng Võ Hiên thực hiện giao dịch. Khu vực được gọi là ngoại ô thành phố này có đường chạy thẳng rất gần biên giới nước C, không thể xem thường những con người từ nước đối tác. Cho dù rất muốn lập tức xung đột nhưng việc chính không cho phép Nghiêm manh động.
Võ Hiên được đào tạo rất chuyên nghiệp về học vấn và đặc biệt là ngoại ngữ.
Vậy mới nói những người có kiến thức khi làm việc không đàng hoàng sẽ vô cùng hoàn mĩ, hoàn mĩ đến mức không thể tưởng tượng.
Giống như Lý Hựu năm xưa, rõ ràng từng là 1 trong 3 Thiên Vương huyền thoại còn là pháp y nổi tiếng năm nào, vậy mà khi ông ta thực hiện kế hoạch của 3 năm trước đã khiến không ai dám tin. Tội ác được ông ta hợp pháp quá đến mức ghê tởm.
Hôm nay, Huy Mạnh rời bệnh viện là để đến đây. Không chỉ có vai trò chỉ huy việc thuốc xuất xưởng mà còn là người đảm bảo chất lượng của thuốc.
Gật đầu Võ Hiên ra hiệu cho Huy Mạnh kiểm tra, làm ăn dù có thoải mái thì mục đích cũng là lợi nhuận. Liên quan đến tiền phải sòng phẳng nếu không muốn trở mặt.
Ánh mắt của Nghiêm từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời khỏi người đàn ông tên Hựu Niệm kia. “chơi trò trốn tìm cả một thời gian, cuối cùng cũng có thể chờ ngày hạ màn”.
Giao dịch thành công, khu vực này tuy là ngoại ô thành phố nhưng cũng là vùng gần biên giới, không thể khinh xuất cho cả đôi bên. Hàng nhận, tiền được trao lập tức hai đoàn xe cũng rời đi.
Có thắc mắc lúc này cũng không thể hỏi, việc chính là đem thuốc về lập tức kiểm tra và bắt đầu phân phối. Hựu Niệm không thể chần chừ, chỉ là cô gái tóc có mái xoắn cột hờ đó làm ông ta suy nghĩ. Quả thật có chút quen mắt.
Rời khỏi bệnh viện sau khi Hạ cẩn trọng băng bó vết thương bị trật khớp ở cổ tay cho mình, cả quãng đường ngồi trên xe Võ Hà không ngừng suy nghĩ. Lại thường nhìn sang vị trí cạnh bên.
Cảm nhận trong giọng nói không chỉ có sự thắc mắc mà còn vương hờn dỗi, Diễm trở nên lúng túng.
Im lặng Diễm không suy nghĩ được gì nhiều thì làm sao trả lời Võ Hà đây. Cô cũng không biết từ lúc nào lại có sự trông ngóng và chờ đợi cô chủ đến kiểm tra tiệm. Cũng không biết từ lúc nào cô thấy những tên quấy rối mình có tác dụng như vậy. Vì nhờ họ mỗi lần Võ Hà đến sẽ giúp cô, sẽ đứng cạnh cô và sẽ nở nụ cười.
Nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ để Võ Hà giải quyết thay. Tình trạng của Võ Hà hiện tại dù không đáng lo nhưng tay bị thương, bọn gây rối có xuất hiện nhất định cô sẽ giải quyết, không để cô ấy bận tâm.
Tạm thời bị đông cứng lời nói, Võ Hà chỉ chuyên chú nhìn thẳng vào ánh mắt đen huyền của cô gái cạnh mình. Lời nói từ Diễm rất chân thật, không có lấp liếm cũng không có nịnh bợ.
Không hề ngạc nhiên trước câu hỏi tiếp theo này, Diễm bình tĩnh mà đáp lại ánh mắt của Võ Hà.
Mọi suy nghĩ, mọi câu hỏi tiêu tan, trái tim Võ Hà hẩng một nhịp. Lời này ngoài ba và anh hai chưa từng ai nói với cô mà nghe chân thành như vậy. Sự kiên định trong ánh mắt ấy chính là thật lòng đối đáp với cô sao. Diễm cô gái này là thế nào.
Tuy rằng mình nói lời này có phần không đúng trong hoàn cảnh lúc này, trong công việc của bản thân nhưng mà cảm xúc đối với Võ Hà là thật. Cô không có ý định hại cô gái này, Võ Hà có vô hại thật hay không thì Diễm không biết. Cô chỉ biết từ lâu rồi cô gái này đã trở thành nữ hùng trong lòng Diễm.
Võ Hà rời đi, Hạ cũng đến giờ nghĩ trưa. Càng lúc càng có nhiều điều để Hạ suy nghĩ quả thật khiến cô mệt mỏi. Cô lấy từ chiếc ví nhỏ của mình ra để xem một bức tranh, bức tranh vẽ hai cô bé tinh nghịch đang nắm tay nhau. Chiếc ví nhỏ này là quà sinh nhật của Nghiêm tặng cô, mỗi năm Nghiêm sẽ đặc biệt tặng cho cô một món quà làm bằng thủ công do Nghiêm thiết kế. Nghiêm thật sự vẽ rất đẹp, cái chính là từ khi nhận thức nhau thì ngòi bút của Nghiêm luôn có dáng vấp của cô. Không phải chân dung của cô thì cũng chính là những vật dụng tặng cô hay gì đó liên quan.
Câu cửa miệng cũng không phải đau mà là tên của Nghiêm, điều này giống như báo hiệu điềm gì đó không lành. Hình như hôm nay có việc gì đó quan trọng, theo sự mập mờ lần đi ăn cơm có cả ba ở đó thì, có thể đoán Nghiêm cũng tham dự.
Khoảng thời gian Hạ ra nước ngoài chuyên tu, Nghiêm và Hạ rất ít thấy nhau, cũng chỉ toàn viết thư tay hay gửi mail. Viết thư tay chẳng quà là thể hiện chút tình yêu có nhiều màu sắc, cũng chỉ để thả cho nhau nỗi nhớ. Dù thật đến bây giờ Nghiêm vẫn chưa biết công việc chính của Hạ bên nước M, thậm chí là việc chị ấy làm là gì, mục đích là gì có bí mật ra sao. Nhưng Nghiêm cũng chưa từng điều tra hay gặng hỏi. Nghiêm đã từng có bí mật với chị ấy, còn khiến chị ấy lo sợ thì việc chị ấy có bí mật cũng là bình thường. Bất quá Nghiêm tin Hạ cũng sẽ không dự tính rời xa Nghiêm, hay là trừng phạt Nghiêm bằng vũ khí sinh học nào đó ghê gớm mà chị ấy nghiên cứu. Tự đùa trong lòng cho vơi bớt bất an, Nghiêm chỉ lo chị ấy đang làm chuyện gì đó nguy hiểm cho bản thân mà thôi. Nếu Nghiêm biết được nhất định không để chị ấy một mình, cho dù có ra sao có chuyện gì cũng ở bên cạnh và kéo chị ấy ra khỏi đống hỗn độn ấy ngay lập tức, tuyệt không để cho chị ấy có chuyện.
Cũng vì biết ý nghĩ bảo vệ Hạ của Nghiêm rất chấp nhất cho nên cô mới không nói sự thật với Nghiêm. Chỉ cần liên quan đến cô thì ý niệm của Nghiệm chính là bất di bất dịch, cho dù có hi sinh mạng mình Nghiêm tuyệt không để cô có chuyện. Đây chính là điều may mắn và hạnh phúc khi có Nghiêm, khi yêu Nghiêm và được Nghiêm yêu. Thế nhưng cô cũng không thể quá yếu đuối, nhu nhược chỉ chờ Nghiêm đến được. Cô cũng muốn mạnh mẽ mà tiến bước đến cạnh Nghiêm, cùng người yêu trãi qua hết thảy khó khăn, vui buồn và cả hạnh phúc. Thanh xuân cả hai dành cho nhau những gì tươi sáng nhất, trân quý nhất. Thì tương lai chính là lúc trao trọn niềm tin và cả trách nhiệm dành cho nhau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)