CHƯƠNG 56
Không thỏa hiệp, Duy Hạ cố gắng đẩy người ngồi dậy, một tay kéo áo che chắn phần trên của mình, một tay vẫn giữ chặt cây viết, và lưỡi dao quả thật đã cắt đứt da thịt trên cổ của cô. Thế nhưng cảm giác đau này làm cô dễ chịu, vì giống như có Nghiêm bên cạnh, vật thay người. Bỡi lẽ tình cảm của cả hai đã qua những món đồ nhỏ bé vô tri thế này thể hiện.
Bước đi dừng lại, cả thân người ẩn hiện dưới màn đêm, hai bàn tay càng cuộn tròn chặt chẽ, các đầu ngón tay không dài nhưng vẫn có thể ghim sâu vào lòng bàn tay lạnh ngắt. Hơi thở bất ổn, ánh mắt tơ máu tràn đầy, kiềm hãm sự tức giận của chính mình và nhắm chặt mắt, màng tai vẫn rất tập trung để nghe động tĩnh tiếp theo.
Là tiếng của Võ Hà, đôi chân muốn tiến về phía Hạ cũng dừng lại, Võ Hiên cũng như quay về trạng thái thường ngày. Ánh mắt có chút hốt hoảng hơn khi thấy máu đang chảy xuống vai của Hạ, lại thấm lên áo sơ mi trắng.
Không trả lời, Hạ càng siết chặt tay cầm bút, tay giữ chặt áo cũng cuộn tròn, các đầu ngón tay đang xuyên thấu vào lòng bàn tay. Cảm giác đau này chí ít cho cô biết mình tạm thời an toàn. Thật buồn cười, người giải vây cho cô lúc này lại là Võ Hà.
Gần giường ngủ có một cái bàn nhỏ để chút nước uống, lúc Võ Hiên hung hăng xông đến để khống chế Hạ, hay lúc anh ta mạnh bạo với cô, lúc di chuyển đã vô tình làm những chai nước này rơi xuống sàn. Nước trong chai nhựa âm thanh không lớn, chẳng qua còn một đĩa rau trộn vẫn còn thìa và muỗng, cùng sự càn quét bằng sức mạnh hất tung mọi thứ được xem là chướng ngại. Âm thanh cũng là do Võ Hiên vô tình tạo ra.
Cảm nhận sự bức bách của Hạ, Võ Hiên rất muốn vươn tay lấy cây bút gỗ, mà nói đúng hơn là vũ khí sắc nhọn giấu sâu trong ngòi bút ấy xuống, thế nhưng anh ta tiến lên Hạ lại lùi bước. Tay cô ấy vẫn cầm rất chặt, thậm chí dòng máu đỏ tươi kia vẫn còn nghễnh nhiên đập vào mắt anh ta.
Cánh cửa bật mở, Võ Hà chưa kịp chuẩn bị còn định kêu Hạ thì môi cô chỉ như mấp máy, cuống họng khô hốc. Ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, trong lòng không thể diễn tả được điều gì. “An Nghiêm nói đúng, anh hai ở đây”.
Bỏ qua sự thắc mắc và ngạc nhiên của em gái, Võ Hiên che khuất tầm nhìn của em mình. Tay sẳn tiện bấm nút rồi kéo sầm cửa lại. Anh ta cần ly nước lọc ngay lúc này.
Tiếng đóng cửa lần thứ 2 làm Võ Hà giật mình, anh của cô mở cửa bất chợt đóng cửa cũng không báo hiệu. Ánh mắt nhìn cô rõ ràng là không vui, anh ấy ở trong phòng chị Hạ lúc này để làm gì. Anh hai cô có thể không phải người đàn ông đứng đắn nhưng chí ít với phụ nữ sẽ không thô lỗ, với cô luôn thương yêu. Mùi hương, phải cô đã ngửi được, cái mùi hương quỷ dị mà cô đã tìm hiểu rất nhiều năm qua. Không phải chỉ mới đây mà là từ lúc còn nhỏ, từ lúc mẹ chế ra được để giúp “chị ấy”.
Căn phòng trở nên im lặng lạ thường, chốt cửa đã được bấm và cửa đã được đóng sầm lại. Hạ rõ ràng nghe được và cũng nhìn thấy, ánh mắt cô hiện tại đang ngập tràn hơi nước, cô biết cô không kiềm chế được nữa. Cô thật sự muốn khóc.
Hạ cũng biết sợ, cho dù có một vỏ bọc lạnh lùng hoàn hảo đến mức không ai dám tiếp cận, thì chị ấy cũng sẽ có lúc yếu đuối không biết phải đối phó thế nào.
Kéo nhẹ cánh cửa phía ngoài ban công, bước chân nặng nề chưa từng có. Người thương ở phía trước, thật sự rất gần. Vì điều gì mà hiện tại cả hai phải đối diện nhau thế này, không chỉ trong lén lủi mà ngay cả khi người mình yêu gặp nguy hiểm mình cũng không thể đường hoàng bảo vệ.
Giọng nói ấy, rất quen thuộc, có cả sự nghẹn ngào. Giờ đây lòng Hạ mới thanh tĩnh lại được, mới có lại cảm giác an toàn.
Xót xa và cả đau lòng, tơ máu trong mắt Hạ thật sự đang là sự kiềm nén, hơi nước ấy cũng đã thành từng dòng mà trào ra.
Hạ khóc.
Và chị ấy ngã nhào vào lòng Nghiêm không suy nghĩ.
Lấy được cây bút gỗ có thể làm vũ khí tự vệ, mà hiện tại giống như tự sát này Nghiêm rất muốn bẻ gãy nó. Vệt máu đỏ tươi vẫn còn hiện rõ trong đôi mắt mà Hạ luôn nói là to tròn của mình, Nghiêm thật sự cũng không chịu nổi. Chị ấy rõ ràng sợ hãi, giờ đây không còn xù lông mạnh mẽ như lúc nãy đối diện với Võ Hiên, mà là như chú mèo nhỏ sợ sệt nép vào lòng Nghiêm tìm hơi ấm, tìm an toàn.
Tiếng hít rất nhỏ, nhưng Hạ cảm nhận được Nghiêm của cô đang khóc.
Càng khóc nhiều hơn Nghiêm ôm càng siết lấy Hạ. Nghiêm cũng sợ, sợ khi nãy thật sự chị ấy sẽ kết liễu chính mình, Nghiêm thật sự sợ, sợ sẽ mất Hạ vĩnh viễn. Chưa bao giờ Nghiêm thấy mình vô dụng như lúc này.
Cảm giác này giống như quay lại lần đầu tiên gặp nhau. Cô nhóc An Nghiêm khi ấy cũng đã khóc thế này trong lòng Hạ, khóc rất nhiều nhưng tuyệt nhiên không hề kêu gào mà chỉ là đơn giản rơi nước mắt. Thi thoảng sẽ nghe tiếng hít từ mũi, vẫn rất thương tâm. Thực tế hiện tại, cô đang ngã cả thân người vào lồng ngực của Nghiêm. Mặt đang áp sát vào hỏm vai của Nghiêm mà khóc, tay càng gắt gao vòng ra tấm lưng tuy không rộng lớn nhưng luôn sẳn sàng che chở cho cô. Phía trên đỉnh đầu, Nghiêm đang hôn sâu vào mái tóc của cô, còn có cả tiếng hít thở hỗn lộn và cả tiếng khóc rất nhỏ. Nghiêm cũng khóc.
Nhìn xem, cô cảnh sát thực tập năm nào gan dạ can đảm và nghị lực phi thường có thể thoát khỏi tay bọn xấu, còn cứu được rất nhiều người hiện tại đang run rẫy. Ánh mắt không hề có sự kiên định mà chỉ là thương tâm. Hạ không nỡ chút nào.
Nương theo bàn tay thon dài xinh xắn đang nâng cằm mình lên, nước mắt Nghiêm vẫn đang chảy thành từng dòng nhỏ, ánh mắt lại có chút mơ hồ vì hơi nước bao phủ. “Passion” hoàn toàn không thể khống chế được Nghiêm, nhưng Hạ thì khác. Trong ý nghĩ hay tư duy thực tiễn Nghiêm đều có chị ấy, chị ấy có thể chi phối được mọi hành động của Nghiêm.
Nói cách khác Nghiêm dũng cảm hay chần chừ nhút nhát là vì ở Hạ.
Cũng giống như năm đó quyết định cứu chú Lý Huy, trước tiên nhất vẫn là vì chú ấy là ba của Hạ, Nghiêm không muốn chị ấy đau lòng vì mất ba. Tiếp theo chính là vì chú ấy cũng giống người ba thứ hai của Nghiêm, còn là người thầy, là sếp, là đồng đội, thậm chí là một người dân mà mang trách nhiệm Nghiêm cũng phải cứu.
Con người ai cũng có sự ích kỉ, không phải thánh nhân luôn đặt người khác lên hàng đầu. Nghiêm cũng sẽ có sự thiên vị, thiên vị tất cả mọi thứ liên quan đến Hạ.
Quả nhiên Nghiêm không chịu được, tay đã chạm nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp có in hằn dấu vết của bàn tay thô bạo kia. Trong lòng trở nên căm phẫn, nhiệm vụ hiện tại Nghiêm không thể manh động nhưng nếu một lúc nào đó lôi được Võ Hiên ra trước vành đai công lý. Cho dù có bị kỉ luật Nghiêm cũng sẽ trả đủ ngày hôm nay.
Nhưng cho dù có ra sao thì khuôn mặt trắng hồng xinh xắn mà Nghiêm nâng niu này cũng đã bị thương, ở cổ vẫn còn vết cắt. Giờ Nghiêm càng cảm ơn vì Hạ đã chọn ngành y, thật may khi chị ấy là một bác sĩ có chuyên môn, có thể biết rõ vị trí nào có thể cho máu chảy nhưng không phải động mạch chủ.
Sự hốt hoảng của Hạ cũng làm Nghiêm bừng tỉnh. Tay Nghiêm đang sát khuẩn vết thương cho Hạ, chị ấy có đem theo hộp cứu thương nhỏ. Nhưng ánh mắt đối diện Nghiêm tràn ngập quá nhiều lo âu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)