Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 24

476 0 0 0

CHƯƠNG 24

Nghiệm thi có đáp án cụ thể, vết thương chí mạng gây mất mạng là ở phần đầu, khi anh ta đâm đầu thẳng vào thành sắt của xe chuyên dụng. Giải thích của Duy Hạ chính là cho bộ phó rắc rối. Ông ta muốn thoát tội cho tất cả cảnh sát nhưng quên mất người tiếp xúc với Từ Đạt từ lúc bắt giữ, đến đưa đi đều là cảnh sát của cục cảnh sát , muốn điều tra chính là điều tra hết tất cả và tất cả đều có thể là đối tượng tình nghi.

  • Biến một vụ án tự sát thành mưu sát đương nhiên phải có bị cáo. Nhưng mà bộ phó, tôi chỉ tự vệ chống trả Từ Đạt, còn về nguyên nhân mất mạng thật sự chắc ông rõ nhất. Hơn nữa, khi Từ Đạt ra ngoài và cho đến lúc lên xe hoàn toàn không tiếp xúc với tôi cùng Hạ. Xin hỏi câu hỏi “Lúc Từ Đạt bị đưa về cục cảnh sát ” tôi và Hạ ở đâu là có ý gì. Là do những thanh tra kia trí nhớ kém, hay là câu hỏi mang tính quá sơ sót đây?
  • Hai cô – đập mạnh bàn, bộ phó không kiềm chế được mà hét lớn. Sự tự tin của hai cô gái này là từ đâu ra, phụ nữ không nên thông minh và kiên định như vậy, quả thật rất khó giải quyết

Căn phòng im lặng ngoài tiếng hét vì tức giận và vì bị nghẹn của bộ phó ra cũng chẳng ai muốn nói gì thêm.

  • Các người, các người đang gây rắc rối cho toàn cục cảnh sát
  • Bộ phó, Từ Đạt tự sát là trên xe chuyên dụng, tại sao ông không để thanh tra thật rõ ràng rành mạch những cảnh sát khác có liên quan. Đã là tổng thanh tra, cũng đã là mất một phần danh dự. Tại sao thay vì chọn tìm sự thật để củng cố đơn vị, ông lại chọn cách che đậy mà dồn ép người khác. Bộ phó ông đang làm gì vậy? – tuy chưa là cảnh sát chính thức nhưng Nghiêm vừa trải qua sinh tử khi làm nhiệm vụ, cái Nghiêm thấy có thể chỉ là mặt nổi nhưng Nghiêm rõ một điều, sự thật mãi là sự thật. Nếu không có những lãnh đạo tâm huyết không e ngại rắc rối hay cường quyền, làm sao có được sự phục tùng tuyệt đối trung thành của những cấp dưới luôn muốn giơ cao chính nghĩ. Vị lãnh đạo này là đang muốn làm gì

Câu hỏi kia cứ như thức tỉnh tất cả mọi người. Tuy Nghiêm còn trẻ có thể chưa trãi qua nhiều sự việc, chưa hiểu hết tính nghiêm trọng hay phức tạp của nó. Nhưng Nghiêm đúng sự thật mãi là sự thật, chỉ là mỗi người chọn cách giải quyết ra sao mà thôi.

  • Bộ phó Phạm Tòng nghe điện – sắc mặt vô cùng kém nhưng khi nhận được cuộc gọi ánh mắt cũng phải thanh tỉnh hơn, bộ phó nghiêm trang mà nhận điện
  • …………………………

Ánh mắt càng mở to hơn bao giờ hết, dường như không tin và không thể chấp nhận được. Những gì ông ta làm giống như chỉ là một kẻ ngốc đang tự giương oai thôi sao. Vốn dĩ sếp lớn đã có sắp xếp từ trước, chẳng qua chỉ là muốn xem ông ta xử lí vụ việc. Thì ra lần này ông ta là bị sếp lớn chỉnh, phải nói đúng hơn là bị hai cô gái miệng còn hôi sữa kia chỉnh.

Cuộc gọi kết thúc căn phòng tiếp tục rơi vào im lặng.

Sếp lớn đích thân gọi điện cho mình, bộ phó Phạm Tòng chính là không thể làm gì.

  • Cục trưởng Hải đồng chí sắp xếp người đến tổng bộ. Lý Hựu đã có mặt

Không mấy ngạc nhiên nhưng là có chút bất an. Theo cách nói này của bộ phó Phạm Tòng cứ giống như Lý Hựu là bị triệu tập đến, cũng giống như trong vụ án này ông ta chỉ đúng là thực thi mà làm việc.

Việc của Từ Đạt chẳng qua chỉ là một đòn tung quả mù, giống như làm nghiêm trọng vấn đề, cũng giống như chỉnh toàn bộ cục cảnh sát  với rất nhiều cảnh sát tham gia. Ngày hiện trường nổ tung trực thăng quân đội không Kiệmg dè thị uy, đã đủ biết chuyện này nhất định họ không thể không can dự, và nhất định họ phải lấy phần thắng về mình.

  • Hai đứa mệt rồi về bệnh viện nghĩ một chút đi, xem vết thương khi nào xuất viện gọi cho ba – ra đến cổng chỉ còn mình ông Hoàng đưa Nghiêm và Hạ ra xe. Hôm nay ông chính thức rời đơn vị, cho nên mọi việc còn lại không thể can dự
  • Dạ, có Hạ bên cạnh con, ba đừng lo
  • Ba chính là lo con làm con bé mệt đó – điểm vô giữa trán của Nghiêm, ông Hoàng mắng yêu

Nhăn nhó Nghiêm bỉu môi.

  • Ba, sao ba có thể thiên vị như vậy?
  • Ở đó mà tiếp tục ganh tị đi

Nhìn hai cha con, cha một câu con một câu vừa như nhắc nhở vừa như trách cứ nhau Duy Hạ cảm thấy xúc động. Hình ảnh này rất đẹp, lại mang đến cảm giác hạnh phúc của một gia đình. Khi nãy hai người ba của cả hai luôn trong tư thế sẳn sàng, cứ giống như chỉ cần bộ phó Phạm Tòng kia còn muốn vu oan hãm hại cả hai người thì hai người ba này nhất định sống chết với ông ta vậy.

Bảo vệ con cái chính là trách nhiệm của những bậc làm cha làm mẹ, khi con mình bị tổn hại họ sẽ xù lông ngay. Cũng không cần biết đối phương là ai, chỉ biết phải bảo vệ con mình, không nghĩ thêm được gì nhiều nữa.

  • Chị vẫn không chịu bỏ qua cho em? – ôm Hạ từ phía sau khi cả hai đang cùng ngồi trên giường bệnh, An Nghiêm mè nheo làm nũng

Gì chứ, dám dùng giọng nói đáng thương cùng thái độ yếu đuối này để mua chuộc cô hay sao. Chuyện đâu có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, chẳng qua người yêu bị thương nên cô phải chăm sóc, còn Thái An Nghiêm trừng trị nhất định phải trừng trị.

  • Chị hỏi em?
  • Em nghe – rất ngoan ngoãn hợp tác Nghiêm dụi mặt mình vào mái tóc suôn mềm của Hạ, giống như đang trốn chạy vậy

Không bỏ qua nhưng Hạ cũng không lôi kéo khuôn mặt của con người lớn xác nhưng hành xử như trẻ con này ra khỏi tóc mình, thậm chí cũng dung túng hành động rất thân cận đang diễn ra, chẳng qua cô dung túng cho người yêu của cô, còn người cô chấp vấn là Thái An Nghiêm.

Hạ chính là như thế, khi có quyết tâm trừng trị Nghiêm điều gì đều phải đấu tranh tâm lí dữ dội, vì rất không nở nhìn khuôn mặt nhăn nhó đáng lí phải tươi cười kia. Cho nên, cô tự tạo lí do cho mình, tự phân chia là người yêu cần yêu thương và Thái An Nghiêm cần trừng trị phải trừng trị.

Nhưng mà, dù có làm vậy Hạ vẫn biết một điều. Cả hai định nghĩa cô đưa ra cũng chỉ là một người, Thái An Nghiêm – tên ngốc nhà cô.

  • Nếu chị tham gia một sự việc nào đó mà làm tay trong giống em, thì sao?

Ngẩng mặt dậy, Nghiêm trở nên nghiêm túc.

  • Không được, rất nguy hiểm

Bắt thóp được tâm lí của tên ngốc nhà mình, Hạ ngã người ra sau càng áp sát lưng mình vào ngực của người yêu, cô tiếp tục công kích.

  • Nhưng biết em cũng trong trường hợp đó, chị không thể không tham gia

Sự thân cận này càng lúc càng làm Nghiêm mất kiểm soát, cô bác sĩ tương lai này là muốn làm chuyên khoa ngoại hay làm tâm lí đây chứ. Biết rõ Nghiêm sẽ không tỉnh táo khi cả cơ thể mềm mại thơm mát này tiếp cận, vậy mà càng cố tình áp sát hơn.

  • Không thể, như vậy em sẽ càng lo lắng hơn

Nở một nụ cười có chút không vui, Hạ thầm mắng “biết mà vẫn làm, còn không cho mình làm, đúng là đồ ngốc.”

  • Vậy sao em vẫn tham gia, nói, có phải vì có chị trong dự án này. Em là một cảnh sát thực tập, được chọn tham gia nhiệm vụ nhưng em vẫn có quyền không tham gia, nói

Nuốt ực nước bọt vào cuống họng để thấm giọng, nhưng mà Nghiêm rụt cổ về, có chút sợ trước khí thế của cô gái nhà mình.

  • Em, em chấp hành nhiệm vụ

Đã chuyển thành tư thế mặt đối mặt, Hạ rất nhanh áp đảo Nghiêm trên giường.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: