Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 63

511 0 0 0

CHƯƠNG 63

Tại vị trí chiếc xe bốc cháy ông Huy quan sát xung quanh, nhìn xuống phía dưới, mưa gần như đã xóa đi dấu vết. Gã đàn ông bị xe đè ở chân toàn thân chảy máu, lại bị nước mưa làm nhòe đi, tay cầm chặt súng cũng đã mất mạng, hoàn tòan không thể hỏi thêm gì.

  • Sếp cách đây 2km còn 1 chiếc mô tô và 2 người nữa
  • Tình hình thế nào? – quay về hướng các cảnh sát viên ông Huy nghiêm túc hỏi
  • Đều tử vong

Hít thật sâu ông Huy cố gắng trấn tĩnh mình lần nữa.

  • Đưa cả 3 thi thể về cục điều tra, Hoành cùng tổ giám định tiếp tục thu thập chứng cứ hiện trường, công tác bảo vệ hiện trường trong vòng 24h giao lại cho đồng chí
  • Rõ – lập tức nhận lệnh Hoành liền bố trí nhân lực từ cục bàn giao xuống

Phía pháp y đã xác định nguyên nhân cái chết của 3 thi thể, 2 người ở vị trí 1 chiếc xe là bị bắn chết, trước đó đã trải qua ẩu đã, còn nạn nhân mà người dân đi đường phát hiện là do va đập mạnh xuất huyết não mà mất mạng.

Do trước đó chưa phát tát cho nên anh ta mới có đủ thời gian gây bất lợi cho Nghiêm cùng Hạ. Khi hảy xuống dốc Hạ đã biết chắc anh ta sẽ không sống được, bất quá trước khi nhắm mắt anh ta vẫn làm Nghiêm của cô bị thương, tệ hơn là gần như dồn cả hai vào đường cùng.

  • Em sao rồi? – vừa dìu Nghiêm bước đi vừa cẩn thận cảm nhận hơi thở của người yêu. Nói không lo lắng là nói dối

Sức nặng của mình quả là làm Hạ cũng di chuyển khó khăn, bước đi cả hai cũng loạng choạng, trời vẫn còn mưa rả rích, phía dưới này tuy không phải là sườn dốc thẳng đứng nhưng đường đi cũng có chút trơn trợt. Tình huống hiện tại có Hạ cạnh bên Nghiêm an tâm rất nhiều, nhưng mà có chút đối nghịch không muốn chị ấy khổ cực và gặp nguy hiểm như hiện tại.

Đã là yêu thương, ngoài việc luôn muốn cạnh bên người yêu thì cũng có cả việc mong muốn đối phương bình an.

  • Có ai ở nhà không? – thấy được một căn nhà nhỏ nằm cạnh đường mòn, đây là lối mòn cũng có thể tạm xem là một ngôi nhà chỉnh chu. Hiện tại, cũng không biết là tình huống gì nhưng Nghiêm cần nơi nghĩ ngơi, trời mưa làm người Nghiêm sốt, mặt lại tái nhợt, Hạ rất lo lắng chỉ đành đánh liều xem có gặp may hay không

Cố gắng làm bản thân thanh tĩnh, mưa không lớn nhưng quá dai dẳng quả thật điều này làm Nghiêm có chút yếu sức. Ngôi nhà này tại vị trí này chỉ hi vọng không phải là một nơi dừng chân của lâm tặc hay những thành phần bất hảo.

  • Xin hỏi – vẫn chưa bỏ cuộc, đỡ Nghiêm vào mái hiên để tránh mưa một chút, Hạ vẫn kiên nhẫn vừa gõ cửa vừa gọi, dù biết hành vi của mình cũng có chút bất lịch sự khi giữa cơn mưa lại đường đột như vậy
  • Hai người tìm ai?

Còn định nói Hạ hay là từ bỏ thì cánh cửa cũng bật mở. Theo quán tình Nghiêm hơi nhướng người kéo chị ấy cạnh mình.

  • Xin lỗi vì làm phiền, anh có thể cho chúng tôi tránh mưa được không? – biết Nghiêm lo lắng và bất an, Hạ cũng giữ khoảng cách. Võ gia là gia đình có thế lực, thuộc hạ rất nhiều, suốt một thời gian Võ Hiên cho người theo dõi cả cô cùng Nghiêm chứng tỏ anh ta luôn nghi kị hai người. Lần này, tình huống nguy hiểm tuy anh em nhà họ đã thoát nhưng cô và Nghiêm lại đang cùng nhau. Cũng không biết anh ta có nhanh tay mà tìm cả hai trước rồi gây bất lợi

Phía trước là 2 cô gái, cả hai đều có thể nói là xinh đẹp cùng ưa nhìn. Ăn mặc lịch sử, bất quá hiện tại có chút chật vật. Đầu tóc ướt, khuôn mặt cũng lấm lem, cả thân người cũng dính nhiều cỏ dại, tay chân cũng có vết thương. Đặc biệt cô gái mặc sơ mi sọc caro này vẫn rất cảnh giác nhìn anh ta. Khuôn mặt tái nhợt thế kia mà vẫn ngoan cường, cười trong lòng. Không quá khó để anh ta nhận ra họ là một đôi, bàn tay nắm chặt như thế, ánh mắt của cô gái xinh đẹp cạnh bên vẫn chăm chú nhìn từng biểu hiện của cô gái mặc áo sơ mi này.

  • Mời vào

Có ngạc nhiên cũng có chần chừ, nhưng khi quyết định gõ cửa nhờ giúp đỡ thì cũng đã là đánh liều một lần nữa. Ngoài trời mưa càng lúc càng dày, không có dấu hiệu ngưng, bốn bề cây xanh nhiều hơn nhà cửa, trời cũng nhá nhem rồi, hình như cũng không còn sự lựa chọn.

  • Nhà tôi đơn sơ, đến là khách hai người đừng ngại – lấy hai cốc nước nóng người đàn ông có khuôn mặt tương đối hiền hòa không quá dữ tợn thả nhẹ cảnh giác mà nói chuyện. Có lợi hại đến mấy thì trong hoàn cảnh này cô gái áo sơ mi này cũng không làm gì được anh ta
  • Cảm ơn – nhận lấy ly nước nóng, Hạ nhanh chóng thổi nguội rồi giúp Nghiêm uống. Bị sốt không thể để thiếu nước, Nghiêm của cô thật sự đang rất mệt mỏi

Phối hợp để Hạ giúp mình uống nước, Nghiêm không phủ nhận cả người đang có chút vô lực vì mệt, dòng nước ấm vào khoan miệng rồi tràn xuống cuống họng sau cùng dừng lại ở bụng, quả thật làm Nghiêm dễ chịu hơn.

  • Thật ngại quá chúng tôi có thể mượn một góc nào đó để dừng chân được không? – biết đề nghĩ ban đầu và lúc này là quá đường đột, nhưng bên ngoài trời đang mưa cũng sắp tối quả là không tốt. Bên trong căn nhà này ít nhiều cũng có cảm giác ấm áp hơn. Linh cảm cũng khiến Hạ vững tâm một chút

Nhìn hai cô gái đối diện vẫn đang vừa cảnh giác vừa khó xử, người đàn ông mỉm cười. Hai cô gái này có vẻ cũng rối trí với tình huống này, bất quả nhìn sơ cũng không phải chỉ là 2 cô gái chân yếu tay mềm, hay là quá vô tư đơn giản.

  • Tôi sẽ để căn phòng này cho hai cô, toilet có bên trong, phòng bếp cứ tự nhiên. Tôi ở cạnh bên, cần gì cứ gọi

Sự nhiệt tình này đúng là ngoài ý muốn.

  • Thật sự cảm ơn anh
  • Không có gì, coi như có duyên vậy – chăm chú nhìn cả hai cô gái, người đàn ông thích thú. Bước một bước thay đổi cuộc đời, làm một chuyện biến thành ẩn dật, thế tục bên ngoài nhiều năm cũng không muốn màn. Thế nhưng, xem ra có những sự việc và con người muốn vô tình quên đi, vậy mà vẫn cố tình xuất hiện
  • Cảm ơn anh lần nữa – không biết nói gì ngoài cảm ơn, Hạ chỉ có thể nói như vậy. Chỉ cần để cô xử lý vết thương của Nghiêm tử tế, chuyện tiếp theo là gì thì để tiếp theo tính, vết thương để càng lâu sẽ bị nhiễm trùng và hoại tử cả bả vai

Không nói thêm gì người đàn ông chỉ gật đầu thay câu trả lời rồi cũng khuất dạng sau cánh cửa. Cứ giống như anh ta bước vào một không gian khác cách biệt với nơi Nghiêm cùng Hạ đang ngồi. Nói đúng hơn nơi này giống một căn nhà thu nhỏ vậy.

  • Anh để họ ở lại – một giọng người đàn ông khác cất lên, có thể thấy người đàn ông này có hơi ngoái nhìn theo hướng cánh cửa vừa đóng. Là cửa kính nhưng chỉ có hướng bên phía cả hai người mới nhìn thấy sang bên kia

Đương nhiên Nghiêm cùng Hạ càng không biết mình là đang bị công khai nhìn thấy.

  • Phải, đánh người chạy đi cũng không ai đánh người chạy lại – đỡ người đàn ông vừa hỏi mình tựa người vào đầu giường, người đàn ông khi nãy nói chuyện với Hạ và Nghiêm nhẹ nhàng đáp

Nhắm mắt lại cứ như che đi chút suy tư mông lung, người đàn ông đang tựa đầu giường cũng không nói thêm gì.

Cuộc sống chính là như vậy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: