CHƯƠNG 57
Giết người là phạm trù không nên tồn tại trong suy nghĩ của bất kì ai. Hạ càng không cho phép Nghiêm vì mình mà làm chuyện đó, như vậy là hủy hoại tương lai của Nghiêm và cả lương tâm không hề có ý hại ai của tên ngốc này. Có thể Nghiêm của cô bất cần một chút, lại có sự liều lĩnh, thậm chí khi quyết tâm hạ gúc đối phương sẽ rất thẳng tay. Thế nhưng Nghiêm không có ý định giết ai cả. 3 năm trước khi Nghiêm kể lại sự tình trong lúc còn lại mình Nghiêm cùng 2 tên mặc đồ đen, cô cảm nhận được sự tự trách cứ và hối tiếc trong Nghiêm. Việc qua đi không ai nhắc đến nhưng cô rõ hơn ai hết, người yêu của cô đã trãi qua sự tình đó rất khó khăn. Tuy khi Nghiêm rời khỏi họ vẫn còn sống nhưng mà Nghiêm cũng đã gần như lấy đi mạng một người. Cô không muốn Nghiêm có thêm cú sốc hay chuyện không may nào nữa hết.
Bàn tay nhỏ bé này đang cố gắng bám víu lấy tay mình, Nghiêm hiểu rõ mình đã làm Hạ lo lắng. Cả bản thân Nghiêm cũng không có ý định sẽ hủy hoại cuộc sống của ai. Như 3 năm trước Nghiêm đã lỡ tay gần như cướp đi mạng sống của một người, và cả không cứu được tất cả những người trong dự án.
Lời này tuyệt nhiên Nghiêm có thể làm được, yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nói Hạ sao cũng được nhưng dù cho Nghiêm có thói xấu nào cô cũng có thể dung túng. Bất quá cô cũng là người lí trí biết phân định đúng sai, không để người yêu mình đi theo hướng tổn hại bản thân và ai khác.
Chớp mắt nhìn Hạ, Nghiêm đang suy nghĩ câu hỏi cũng như câu nói bình thường này.
Tên ngốc nhà cô hiện tại mới phải, ngờ nghệch mà đoán ý tứ của cô.
Lời thỏ thẻ này truyền qua tai làm cả người Nghiêm nóng lên, cổ họng lại khô hốc. Miếng băng gạc đã yên vị trên nơi bị thương ở cổ của Hạ. Tác phẩm này không hề tệ, trong vẫn xem được. Cái chính là hiện tại cô gái nhà Nghiêm lại quyến rũ Nghiêm.
Giọng khàn đục, chứng tỏ Nghiêm cũng đang vương sắc tình với Hạ. Nghiêm cũng đang muốn gần gũi Hạ.
Không kiềm chế được nữa, Nghiêm nuốt khan ở cuống họng.
Ánh mắt cả hai như chìm sâu, như mê luyến và đắm say trong dư vị tình cảm của đối phương. Căn phòng dường như cũng nóng lên, hơi thở cứ quyến luyến không rời, cứ hòa nhập vào nhau.
Ai bảo có mình Nghiêm là không chịu được, cả Hạ cũng có hơn gì. Cô chưa từng có cảm xúc muốn gần gũi với ai như Nghiêm, không cần biết là ít hay nhiều nhưng chỉ riêng ở Nghiêm của cô là cô thật sự “muốn”. Cô muốn cảm giác cả hai hòa nhập là một. Từng ngón tay Nghiêm đi qua trên cơ thể mình chính là từng hồi Hạ run lên, sự khát khao và cả chờ mong. Cô không muốn giữ gì cho mình, cả người cô chỉ là của Nghiêm, chỉ riêng Nghiêm được phép chạm vào.
Giọng nói càng lúc càng mờ ảo càng lu mờ, vương cả sự khàn đục. Cảm xúc đang thật sự dâng trào. Nghiêm rất chú tâm, hoàn toàn không nghĩ thêm được gì ngoài việc phải dùng tay chạm, phải dùng môi hôn tất cả, phải, phải là tất cả trên người chị ấy.
Đôi tay có vết chai lâu ngày cầm súng đang chạm nhẹ từng thớ thịt bên trong chiếc áo sơ mi mỏng, Hạ thả lòng cả người đúng hơn là cô hoàn toàn mềm nhũng. Đôi môi khô hốc của Nghiêm đi đến đâu là cô mềm ra đến đó, không phản kháng mà là tiếp tay mà là quyến luyến cùng dung túng cho Nghiêm. Nghiêm muốn hôn ở đâu cũng được, muốn để lại dấu vết ở đâu cũng được.
Có thể biết Hạ sẽ nói gì, Nghiêm cũng rất muốn nghe nhưng mà vừa nghe chị ấy cất giọng lí trí của Nghiêm không trụ được nữa, Nghiêm phải hôn chị ấy, phải hôn đôi môi đỏ mọng mấp máy kia. Đôi bầu ngực căng tròn này đang bị Nghiêm dày vò, đang bị Nghiêm đụng chạm, nói đúng hơn Nghiêm muốn nắm trọn vào lòng bàn tay mình. Nghiêm chỉ muốn là của riêng mình.
Đôi tay càng thêm nhiệt tình, miệng không ngừng mút sát cứ như chưa bao giờ là đủ. Nghiêm thích nghe Hạ gọi tên mình trong vô thức nhưng lại mê ly như vậy. Đôi mắt xinh đẹp kia đã nhắm nghiềm, khuôn mặt ửng đỏ. Chị ấy trao tất cả cho Nghiêm, Nghiêm biết với Nghiêm chị ấy chưa từng giữ gì lại cho riêng mình.
Một tay chạm xuống nơi thiêng đường của người con gái, tay còn lại Nghiêm vẫn không buông tha phần ngực phía trên. Nghe giọng đứt quãng và có chút ngại ngần lúng túng của người yêu, Nghiêm càng thêm hưng phấn.
Tiếp nhận nụ hôn ướt át lần nữa của người yêu, Hạ mụ mị thật rồi. Nghiêm rất giỏi trong mọi phương diện. Từ bé đã học giỏi, lớn lên làm cảnh sát cũng giỏi. Giờ thì làm cô không thể từ chối, và tuyệt đối không thể thua kém hai điều trên. Chỉ là cô ngại nơi đó không sạch sẽ, với Nghiêm tất cả của cô là của Nghiêm.
Mỉm cười Nghiêm vẫn không ngừng hoạt động hai tay của mình. Một tay vẫn xoa bóp kịch liệt bầu ngực căng tròn, một tay đã chui tọt vào chiếc gần tây đen và kể cả là chiếc quần nhỏ xinh. Nghiêm muốn nhìn rõ nhất, chân thật nhất biểu cảm của người yêu mình khi gần gũi với mình, Nghiêm muốn chị ấy hạnh phúc. Nghiêm không muốn chị ấy ngại ngần với Nghiêm, cho dù là điều gì, thậm chí nếu được hiện tại Nghiêm muốn nuốt trọn chị ấy, cho chị ấy mãi mãi bên trong mình, không muốn chị ấy chia lìa mình chút nào.
Nghiêm chưa cởi hết đồ của cả hai, ánh mắt cô nhắm hờ cũng có thể thấy khuôn mặt người yêu đang chăm chú nhìn mình thế nào. Nhìn xem, đó là nụ cười mãn nguyện là khuôn mặt rạng ngời, chỉ cần Nghiêm vui cô sẽ vui.
Nghiêm thường nói cô quyến rũ Nghiêm bằng mấy lời thỏ thẻ êm tai này, giờ thì sao là ai quyến rũ ai đây. Nhưng tên ngốc này là đang, đang thoát y cô. Cô hình như thấy vết sẹo trên tay trái của Nghiêm, vết thương năm đó rất dài đã bị nhiễm trùng, hiện tại vẫn để lại thẹo. Cô vẫn thấy vết sẹo này đẹp, vô cùng đẹp. Vết sẹo này là minh chứng cho tình yêu rộng bằng cả bầu trời mà Nghiêm dành cho cô và cả gia đình cô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)