CHƯƠNG 22
Một giấc ngủ ngon dù chỉ có vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi nhưng cũng làm tinh thần thoải mái. Đêm qua hôn nhau triền miên vậy mà lại mệt rồi ngủ lúc nào không hay, nghĩ đến vẫn còn làm bản thân cảm thấy có chút xấu hổ. Nghiêm chỉ có thể lén lút nhìn đôi môi căng mộng kia có phần sưng tấy lên.
Cho dù Hạ đã dùng son dưỡng để nhẹ nhàng kiềm hãm cái sự đỏ tấy vì bị tên ngốc kia kịch liệt không tha, nhưng mà không khả thi. Sao lần nào cho dù cô chủ động thì đến cùng vẫn bị tên ngốc nhà cô áp đảo, đúng là sói con mà, cứ như muốn nuốt cả đôi môi của cô luôn vậy.
Sự thật là Nghiêm muốn nuốt trọn đôi môi hấp dẫn quyến rũ lại rất ngọt ngào kia, thật sự rất muốn nuốt luôn đó.
Hai căn phòng riêng biệt nhưng chung một tấm tường. Trong phòng mỗi người đều có hai thanh tra từ Bộ cử xuống và bên của Hạ là ông Hoàng, bên của Nghiêm là ông Huy.
Khi bắt đầu, việc đầu tiên trước khi trả lời câu hỏi chính là cả hai cùng tinh ý kiểm tra máy ghi âm có bật chế độ thu hay chưa. Rất sễ nhận dạng khi đây là máy ghi âm chuyên dụng thông thường, hơn nữa còn có ông Hoàng và ông Huy cạnh bên, hai người được cử xuống kia có muốn dở trò cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Một câu hỏi cùng đặt ra cho hai người.
Cũng không ngần ngại Nghiêm trả lời nhanh và đúng sự thật.
Ngẩng nhìn một chút, viên thanh tra không nhận ra bất kì lo lắng hay sợ hãi nào của cô gái trước mặt, cô gái này theo hồ sơ chính là một cảnh sát thực tập. Và chuyên án này cô ấy là người nằm vùng.
Bên cạnh phòng của Nghiêm, Hạ cũng đang nhận câu hỏi và trả lời.
Biểu hiện của Hạ cũng làm hai viên thanh tra thấy có chút khó tin. Một cô gái trẻ, xinh đẹp trong rất mềm yếu vậy mà tinh thần chính là cứng rắn, khuôn mặt không hề biểu lộ sợ hãi hay đáng thương. Theo hồ sơ đây là sinh viên đại học y thành phố, tham gia dự án “passion” với vai trò nghiên cứu sinh, lại đảm nhận vai trò rất quan trọng. Có thể nói cô ấy hiện tại chính là người duy nhất có thể phân định loại dược đó nếu như Lý Hựu không hợp tác. Hơn nữa, cô ấy là người đầu tiên nghi ngờ cũng như âm thầm tìm cách kéo dài thời gian trong việc chiết xuất dược liệu.
Đây là câu hỏi có trong sườn đề có sẳn để lấy chứng cứ hay là muốn đào sâu ngọn nguồn để tìm cách khép tội ngược lại. Nếu họ muốn biết rõ có thể hỏi ba của cô và chú Hoàng, cần gì phải đưa cô và Nghiêm đến đây. Là hoàn tác hồ sơ, hay là thị uy.
Hạ cũng không phải cố tình, chỉ là câu hỏi thì có thể trả lời nhưng ý tứ của câu hỏi làm cô không thoải mái, cứ như anh ta nói Nghiêm không được phép tự vệ chính đáng.
Câu hỏi kiểu gì thế này, rõ ràng đã nói đến vậy mà còn hỏi ngược lại. Trong lúc đó có tài giỏi đến mấy cũng không thể cứu được, cũng làm sao biết trước hành động. Có người chết trước mặt mình bản thân cả hai đã vô cùng khiếp sợ rồi. Giữ được bình tĩnh mà thoát thân đã là kì tích, sự non yếu khiến họ bất lực. Dù không phải do mình nhưng cũng là không thể cứu người, cả hai đều day dứt. Không nói không có nghĩa xem như không có gì, giờ hai viên thanh tra này muốn gì đây.
Có vẻ sự căng thẳng đang bao trùm cả hai gian phòng.
Hai người được đưa đến thẩm tra rất tỉnh táo trả lời, còn biết bẻ ngược lại câu hỏi.
Còn 4 viên thanh tra cứ tưởng nắm được hai con nai trong một khu rừng, thật không ngờ động đến voi con vừa mọc ngà. Muốn bẻ ngà nhưng lại bị hút ngược lại.
Thật không khó để đoán ra được ý đồ của những người thẩm tra này. Rõ ràng họ đang muốn thoát tội cho những cảnh sát trong cục cảnh sát . Biến một vụ tự sát thành vụ mưu sát đương nhiên phải có bị cáo, mà bị cáo tốt nhất cũng như dễ tìm chính là Nghiêm cùng Hạ. Đây đâu phải thẩm tra để biết rõ quá trình âm thầm thu thập chứng cứ, mà chính là thẩm vấn đối tượng tình nghi.
Lần này không chỉ Hạ mà cả ông Hoàng cạnh bên cũng lập tức xung động muốn lật bảng câu hỏi thẩm tra trước bàn lên.
Thanh tra còn lại toát mồ hôi lạnh lên tiếng hòa giải.
Đập mạnh bàn, ông Hoàng kiềm chế hơn một chút không tiến đến mà ấn mạnh cả hai tên nhãi con này vào tường, ông vò nát bảng câu hỏi trước mặt mình, ánh mắt hằn lên tơ máu, giọng nói đậm mùi căm phẫn.
Cầm sắp tài liệu giơ lên trước mặt hai người thanh tra, ông Huy lạnh giọng.
Vừa được buông ra, thanh tra bị nắm cổ áo vội điều chỉnh quần áo có chút xốc xếch của mình rồi cùng đồng nghiệp trả lời.
Cả hai nuốt nước bọt, giương mắt nhìn nhau.
Tiếng đóng cửa mạnh bạo vang vọng, Thái Hoàng cùng Lý Huy nắm tay cả An Nghiêm cùng Duy Hạ rời khỏi hai căn phòng không có sự thành thật kia, hướng đến chính là văn phòng của cục trưởng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)