Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 78

356 0 0 0

CHƯƠNG 78

Trước khi rời khỏi nhà của Hùng Dũng, Hạ đã để lại số điện thoại, mục đích chính của cô là hi vọng khi họ cần giúp đỡ cô có thể giúp, nhất là về đôi chân của Tùng. Mặt khác, nếu thật sự họ có điều cần che giấu biết đâu họ có thể nói ra, có thể giúp được Nghiêm trong chuyên án này.

Đưa Tùng vào văn phòng của đội trước, cho anh ta uống nước và kiểm tra sơ về cơ thể xong, Hạ và Nghiêm mới trao đổi ánh mắt với nhau. Vì sao Tùng lại đến đây, nhất định anh ta không thể tự đến, và tại sao muốn gặp Hạ.

  • Thu kiểm tra camera trước cục và ở tất cả khu vực ở những đoạn đường có khả năng di chuyển đến cục cảnh sát nhất
  • Rõ – lập tức hiểu mệnh lệnh của Nghiêm là gì, Thu không ngại mệt mỏi lập tức kiểm tra ngay

Nghiêm chính là muốn biết ai đã đưa Tùng đến đây. Chuyên án đang chạy đua thời gian, Tùng ở đây mà không có Dũng có nghĩa họ đã thật sự gặp nguy hiểm. Hơn nữa, có lẽ người mà Nghiêm và Hạ nghi ngờ đang có hành động. Bất quá có phần khó hiểu.

  • Tại sao phải là Hạ?

Ngẩng đầu để nhìn rõ cô cảnh sát trẻ phía trước xe lăn của mình, Tùng nuốt khan ở cổ. Anh ta phải làm sao cho đúng, những con người kia muốn làm gì, anh ta chưa rõ, nhưng anh ta biết nếu sơ xuất Dũng sẽ chết. Mà hai cô gái này có thật là đáng tin.

  • Đây là cục cảnh sát, anh đến để báo án hay tự thú – vẫn rất gay gắt, đối với Tùng bản thân Nghiêm không khó chịu. Nhưng yêu cầu của anh ta là muốn gặp riêng Hạ mới chịu nói một số chuyện. Việc này đối với Nghiêm là điều không dễ dàng, làm sao Nghiêm biết được Tùng đang bị khống chế hay không, nếu bị khống chế thì mức độ thế nào. Không thể tệ hại để anh ta liều lĩnh gây hại cho Hạ

Không dám nhìn thẳng vào mắt Nghiêm, Tùng bám víu vào xe lăn của mình.

Hành động này chính là sự lo lắng, Hạ kéo nhẹ vạt áo của Nghiêm.

  • Đây là cục cảnh sát, anh thừa biết nếu có nói chuyện riêng với tôi thì chắc chắn Nghiêm cũng sẽ biết nội dung, anh cần gì phải làm vậy?

Cô bác sĩ này giống như đọc được suy nghĩ của Tùng, anh ta càng bất an hơn. Cô gái kia cho người đưa anh ta đến đây chỉ để nói vài điều, chẳng khác nào cố tình để cảnh sát biết cô ta đang ở nhà của cả hai. Sao cô ta phải làm vậy kia chứ? Mà Tùng cũng không quan tâm, cái chính là nếu Tùng không làm theo cô ta sẽ giết Dũng thật. Chết không đối chứng, có bắt được cô ta Dũng cũng không còn.

  • Đó là chuyện của các người, An Nghiêm chẳng phải cô luôn nghi ngờ chúng tôi có bí mật sao, chuyện 3 năm trước cô vẫn còn nhiều khúc mắt kia mà

Câu này nghĩa là sao, là uy hiếp.

  • Phải, anh nghĩ anh có thể dùng điều gì để trao đổi với tôi?

Là một sự tự tin, An Nghiêm thông minh hơn anh ta tưởng. Cô gái hung hãn nhìn âm trầm, lạnh lẽo ở nhà mình hiện tại không thể sánh kịp.

  • Thịnh, đồng chí cùng vài cộng sự quay lại căn nhà đó kiểm tra. Không nên đánh động vào bên trong, kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì trong gần 2 ngày qua
  • Rõ - ở đây người đã từng đến nơi mà Nghiêm gọi là căn nhà đó chỉ có Thịnh và Thu. Để Thu ở lại hỗ trơ, cậu sẽ lập tức thực thi hành lệnh
  • Khoan đã – hốt hoảng, Tùng không ngờ Nghiêm dứt khoát như vậy. Có lẽ, Nghiêm là cảnh sát muốn kết án đương nhiên phải có chứng cứ. Sự mập mờ không chính đáng của anh ta không khiến Nghiêm bị phân tâm chút nào. Rõ ràng cô bác sĩ cạnh bên vẫn đang phân tích cho cô cảnh sát này, hai cô gái này quả nhiên không nên xem thường

Không để bị ảnh hưởng, Nghiêm giơ tay ý bảo mọi người cứ làm theo phân phó rồi cầm chắc xe lăn đẩy Tùng vào thẳng phòng làm việc của mình.

  • Cô muốn làm gì? – bất ngờ bị di chuyển, Tùng rối rắm

Theo phía sau Hạ cũng đóng luôn cửa phòng rồi tiến đến cạnh Nghiêm.

  • Người đưa anh đến đây là ai chúng tôi không rõ, nhưng hi vọng đó không phải một người có sự đa đoan hay tính cách quái dị khống chế anh?

Tròn mắt, cả người Tùng lạnh ngắt. Hạ nói đúng, cô gái kia chính là như thế.

Sự biến đổi tâm lý của Tùng chính là cơ hội của Nghiêm, vậy thì phải cảm ơn Hạ.

Ánh mắt nhìn mình thế này chẳng phải là biểu lộ tình cảm sao, thật sự rất ấm áp, nụ cười nữa miệng kia thật sự rất dễ thương. Quả nhiên là tên ngốc mà.

Bất quá An Nghiêm chỉ ngốc như vậy với mình Duy Hạ mà thôi.

Vẫn còn một người nữa có thể nghe rõ cuộc đối thoại, người này vốn dĩ muốn biết sự lợi hại của hai cô gái kia. Hai con người đã khiến Võ gia lụng bại, nhất là cô gái có được sự yêu thích từ anh hai. Lại là người có thể phát hiện ra được kế hoạch  của Huy Mạnh, cô bác sĩ đó sao có thể. Làm sao có thể thời gian ngắn mà phát hiện ra “passion”, lại biết Huy Mạnh giở trò, thật không thể tin, thật đáng chết. Hai tay cuộn tròn, gân xanh nổi lên từng đợt. Ánh mắt sắc nhọn như xuyên thẳng cả cơ thể của một người. Hướng Dương tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Hạ nói về cô ta, có phần đúng đó.

  • Lý Duy Hạ - đó là 3 chữ được gằn rất nặng nhọc

Xung quanh thuộc hạ tất cả đều im lặng, cô ba quả nhiên rất quái dị, khi nóng giận đáng sợ gấp nhiều lần so với cậu chủ. Vì cậu chủ của họ nếu có đánh họ cũng đoán được, mắng cũng nhận ra. Nhưng cô ba thì không, không biết sẽ làm gì, và thực hiện như thế nào. Sự lạnh lẽo âm u toát ra từ người của một cô gái như vậy quả nhiên rất ghê rợn.

  • Trần Luân, Võ Hà đâu?
  • Dạ cô chủ đã ngủ - Trần Luân là người được ông Võ Cường phái đến đi theo Hướng Dương, cốt để bảo vệ hai đứa con gái của ông ta. Biết chuyện sẽ phức tạp cho nên để Trần Luân rời trước, nếu Huy Mạnh thành công thì sẽ tốt, còn không thì coi như cũng giảm xuống lo lắng. Hơn nữa, Trần Luân cũng đã nhanh chóng cho thuộc hạ hủy những gì liên quan đến “passion” trong bar Hồn Phiêu

Hơn nữa nếu Nguyễn Cung cũng mất tích sẽ là sự nghi ngờ lớn của cảnh sát, cho nên Võ Cường quyết định hợp tác với phía cảnh sát một chút, chuyện chưa ngã ngũ cũng không ai biết ai thắng, ai thua.

Uống một ngụm nước, Hướng Dương lấy toàn bộ nước còn lại trong ly tạt vào người Hùng Dũng.

  • Tên què đó đi khai báo sự thật, chắc là cảnh sát sẽ đến đây, vừa bắt cũng là vừa cứu mày. Mày cảm thấy như thế nào, trốn chui trốn nhũi có thích không, có trách thì trách năm xưa hai đứa tụi mày góp phần giúp tên khốn nạn đó giết chết mẹ tao

Từng lời nói rất chậm rãi, vô cùng rõ ràng, rành mạch. Không thể mở nỗi mắt Hùng Dũng rên nhỏ vì đau. Cô gái này quả nhiên thâm độc, đánh người cũng rất tỉ mỉ chi li.

  • Rất đau có phải không, nào, hét lên, hét lên

Cắn chặt răng, Hùng Dũng đau xót cả người, đau đến tê rần da đầu. Cô ta vừa đổ nước muối lên người anh ta, rất đau, thật sự rất đau.

  • Đi
  • Dạ

Tiếng ly thủy tinh vỡ vụn kích thích thính giác, nhưng Võ Hà không mở mắt nỗi, chỉ cảm thấy cả cơ thể được nâng lên rồi đang di chuyển.

Bước chân nhỏ dần, động cơ xe cũng nhỏ dần, Hùng Dũng giờ đây mới buông lỏng được người mình. Tùng đã đi đâu, cô ta nói vậy là đưa em ấy đến cục cảnh sát sao. Cô ta muốn gì, sao không giết chết anh ta luôn đi.

Hướng Dương đã tính toán rất kĩ, bây giờ cảnh sát có muốn truy bắt cô ta, cũng chỉ có thể tạm thời lấy tội danh cố ý gây thương tích và uy hiếp người khác. Không thể truy cứu tội nào cao hơn, thời gian còn lại trước khi tụi chó săn đó hành động cô ta phải cứu được ba và anh trai mình.

  • Đội trưởng có một đoàn người từ căn nhà rời đi – gấp gáp gọi báo cho Nghiêm, Thịnh cho người áp sát đoàn người phía trước

Nghiêm đã sớm đoán được Tùng có máy nghe lén trong người. Cô gái đó đã tính trước Nghiêm sẽ làm gì, cho nên không hề lo sợ.

  • Thịnh quay lại căn nhà, chỉ cần 2 cộng sự theo đuôi thôi, tôi sẽ gọi giám định đến
  • Nhưng mà, bọn người kia
  • Cứ nghe theo tôi
  • Rõ - nhìn đoàn người phía trước, cách thức này rất có tổ chức. Có lẽ đội trưởng có ý định riêng, Thịnh không thể bỏ lỡ việc. Lệnh cho 2 cộng sự tiếp tục đuổi theo, Thịnh một mình quay lại căn nhà đó.

Cúp điện thoại Nghiêm nhìn về hướng máy tính mà Thu vừa kêu mình xem, quả nhiên là Trần Luân đã đưa Thế Tùng đến, không sai vào đâu được đoạn đường này xuất phát từ căn nhà kia.

  • Anh bình tĩnh đi – thấy Tùng có biểu hiện lạ, ánh mắt anh ta đỏ ngầu, cả người cứ run lên. Có lẽ cuộc đối thoại vừa rồi của Nghiêm làm anh ta mập mờ biết chuyện gì đó
  • A, khốn nạn, khốn nạn – sau biểu hiện bất thường, gạt ngang câu trấn an của Hạ, Thế Tùng liên tục lẩm nhẫm hét lên, rồi lấy điện thoại trong túi đập mạnh

Bật người, Nghiêm vội vàng chạy vào phòng. Tùng như phát tiết đang loạn xạ la hét, muốn đứng dậy nhưng không thể đứng vững liền té ngã, còn xô cả Hạ.

  • Chị có sao không?

Lắc đầu khi Nghiêm đỡ lấy mình, Hạ không biết làm sao cho phải với tình trạng của Tùng. Anh ta bị kích động. Trên tai anh ta có tai nghe rất nhỏ, nhét sâu vào trong giống như loại máy trợ thính đắc tiền, chẳng qua là một loại tai nghe, điện thoại vẫn đang gọi trực tuyến kết nối với đầu dây bên kia. Có lẽ bây giờ người bên kia đang rất vui vẻ vì khiến cho cảnh sát bị xoay vòng vòng, còn cảm thấy như cô ta vừa làm việc tốt là chỉ điểm cho cảnh sát.

Dùng khăn giấy nhặt chiếc điện thoại bị Tùng đập vỡ toang, Nghiêm cũng hiểu việc gì, có lẽ Tùng đã nghe gì đó từ đâu dây bên kia.

  • Thế nào?
  • Đôi trưởng vẫn còn một nạn nhân, em đã gọi cấp cứu. Nạn nhân là người đàn ông lúc trước ở nhà này, xung quanh có dấu hiệu ẩu đã. Em đã kiểm tra không còn ai ngoài anh ta
  • Tốt, đồng chí bảo vệ hiện trường, tổ giám định đang đến
  • Rõ - cúp máy Thịnh lập tức sơ cứu cho Hùng Dũng
  • Thế nào, anh ấy anh ấy – dùng sức mà trườn lại gần Nghiêm, Tùng nghĩ Nghiêm đang liên lạc với người bên ngoài, có thể biết Hùng Dũng ra sao

Kéo Hạ ra phía sau mình, Nghiêm ra hiệu cho cấp dưới đỡ Tùng ngồi lên xe lăn ngay ngắn. Cô gái đó biết rõ Nghiêm sẽ hành động như vậy, vì cô ta đã biết trước Nghiêm sẽ biết căn nhà đó là nơi cần điều tra. Đi trước Nghiêm một bước, lại còn để Tùng đến đây cho Nghiêm manh mối, cô ta muốn chơi trò gì.

  • Đưa anh ta vào phòng tạm giam, gọi bác sĩ đến kiểm tra
  • Rõ – hai cảnh sát viên đẩy xe lăn của Tùng rời khỏi phòng sau lệnh của Nghiêm
  • Không, tôi sẽ không nói gì hết nếu các người không cứu anh ấy

Tiếng hét này là mất lí trí, Tùng tuyệt vọng. Có lẽ suốt 3 năm qua sống với cơ thể bất tiện và nhu nhược này, ý chí của anh ta đã sớm mất đi. Cái anh ta có chỉ duy nhất là tình yêu của Dũng, và Dũng. Anh ta dường như mất năng lực phán đoán hay tư duy nhận biết vấn đề. Anh ta chỉ biết có Dũng.

  • Anh nghĩ, chúng tôi còn chờ anh nói sao? – lắc đầu, Nghiêm lạnh lùng đặt câu hỏi

Một vật nhỏ bị Hạ lấy ra từ tai mình, Tùng mới bừng tỉnh. Anh ta quá kích động làm hai cô gái này nghi ngờ hay là ngay từ đầu anh ta đến họ đã đề phòng và chuẩn bị. Còn cô gái kia đem anh ta đến đây làm gì, cả hai bên đều biết đối phương sẽ làm gì thì họ còn đi thử thách độ thông minh của nhau hay sao. Nếu muốn làm vậy thì họ tự mà chơi, kéo cả anh ta và Dũng vào làm gì.

Có lẽ Tùng đã nghe gì đó nên mới tức giận, điện thoại anh ta cũng đập, cái Nghiêm cần là sim của nó, phần mềm kĩ thuật viên của cục sẽ khôi phục được, chỉ cần có manh mối đều không thể bỏ qua. Cả tai nghe này, biết đâu sẽ có bằng chứng mới.

Không có tiếng trả lời, Tùng im lặng và bị cảnh sát đưa đi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: