Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 44

364 0 0 0

CHƯƠNG 44

Chuỗi cửa tiệm massage của gia đình Võ gia nằm dưới sự quản lý của cô chủ Võ Hà.

Võ Hà tuy không can thiệp, nói đúng hơn là không được biết đến những việc làm của ba cùng anh hai mình nhưng cơ ngơi của Võ gia lớn như vậy vẫn là người nhà quản lý sẽ tốt hơn. Ông Võ Cường và Võ Hiên luôn tạo lớp chắn rất tốt cho con gái và em gái của mình. Lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo, bởi chính Võ Hà là nhược điểm tốt nhất mà thế giới ngầm dùng để đối phó cha con họ. Do đó vẻ ngoài cô gái này có phần yếu đuối, xinh đẹp quyến rũ, sẽ rất hiền lành với người khác thế nhưng rất biết cách ứng phó với những người, những việc bất ngờ ngoài ý muốn. Sự vô hại này không đơn thuần như cách mà cô ấy sống cũng như tạo cảm giác với mọi người.

  • Cô em nhìn tươi vậy sao không vào kia, anh sẽ bo cho em thật nhiều – bỡn cợt với cô gái tiếp tân xinh đẹp, tên thanh niên suýt xoa mà nhìn ngắm từng đường nét của cô gái này. Quả thật rất thỏa mãn, mà nếu vào trong căn phòng hiện đại kia, ngoài việc thật sự massage nếu dùng thêm chút hương thơm đặc trưng thì sự hưng phấn sẽ rõ rệt lắm đây
  • Thật nhiều, là bao nhiêu? – giọng nói trong trẻo từ cửa lại cố tình ngắt đoạn kéo dài đến quầy tiếp tân, mọi người lập tức cung kính cúi chào
  • A, cô ba tôi chỉ đùa tí á mà – cười giả lã khi nhận ra giọng nói chủ nhân kia là ai, cái nhíu mày hỗ báo lập tức lắng xuống. Không đùa với cô ba nhà họ Võ được, hai tên vệ sĩ cạnh bên là đủ cho anh ta rụt cổ rồi

Cười tươi nhưng mang theo ý vị xem thường, Võ Hà sẳn giọng.

  • Cậu chủ Đàm Phi của anh còn bị dạy cho một bài học, anh nghĩ anh là ai?

Nuốt cục tức vào trong cổ, cho chui luôn xuống bụng, tên thanh niên ho khan đứng đắng chỉnh sửa lại quần áo của mình.

  • Không phiền cô ba kiểm tra tiệm nữa, tôi đi trước

Thấy vệ sĩ của mình cũng không muốn bỏ qua cho tên hống hách đó Võ Hà ra hiệu lắc đầu, ý bảo cho anh ta đi. Cảnh cáo như vậy là đủ rồi, Thụy Đàm cũng là đối tác của Cường Thịnh cô không muốn gây rắc rối cho nhà mình. Nhưng những cửa tiệm massage cô quản lý không cho phép nhân viên mình bị coi thường.

  • Cảm ơn cô chủ, lần nào cũng phiền cô, tôi sẽ chú ý hơn - cô gái bị đùa bỡn khi nãy vẫn im lặng không hé nửa lời với tên nhóc ranh kia, thần sắc vẫn điềm tĩnh cứ như chờ cô chủ mình giải quyết. Có một điều khiến cô không thể giải thích, đó là hầu như lần nào Võ Hà đến đây kiểm tra cũng sẽ có một màn như khi nãy, không người này thì người khác. Các đồng nghiệp xung quanh luôn cầu nguyện thay cô

Có lẽ họ lo Võ Hà thật sự bị phiền mà gây phiền phức cho cô, và nhất định phiền phức đó sẽ lớn gấp nhiều lần so với mấy tên không đàng hoàng kia.

Mỉm cười nụ cười khác hẳn khi nãy đối với tên gây sự, Võ Hà lém lỉnh đáp lời.

  • Lần sau tôi muốn nghe câu khác, được chứ?
  • Dạ - có chút ngây ngẩn khi hương thơm quyến rũ từ cô gái xinh đẹp này kích thích khứu giác của mình, còn bận điều chỉnh tâm tình thì lại nghe câu nói mang nhiều hơi thở mập mờ. Chuyện gì đây, cô chủ là có ý gì

Chỉ cười trước sự ngạc nhiên và ngốc ra của cô gái, Võ Hà thích thú. Cô gái này vóc dáng rất đẹp, khuôn mặt ưa nhìn. Nhìn sao cũng không dễ bị ăn hiếp, vậy mà lần nào cũng là cô bắt gặp thực sự cô ấy bị ăn hiếp. Hay vì cần chỗ làm nên cô ấy chịu nhịn nhụt, để nhân viên mình bị bắt nạt là cô không đúng rồi.

  • Diễm, Diễm
  • Ừ, hả - giật mình vì cô bạn từ phòng massage đi ra gọi mình Diễm có chút thất thần. Cô ba nhà họ Võ thật sự kì quái

“ngốc nghếch”, chứng kiến màn mất tập trung của cô bị gái chính mình làm cho thất thần, Võ Hà cười một tiếng rồi rời đi. Cô gái ấy tên Diễm.

  • Cô chủ đi rồi, lần sau cậu chú ý chút, có ngày mất việc đó – nhìn theo dáng người xinh đẹp lên xe rồi mất hút cô bạn vỗ vai Diễm an ủi cùng nhắc nhở
  • Đã biết – nhàn nhạt trả lời Diễm lắc mạnh đầu mình, làm sao thế không biết. Cô chủ nhà họ Võ không có đơn giản như vậy, đừng để sự vô hại đó đánh lừa

Tập đoàn Cường Thịnh quả không chỉ có hư danh, cả tòa cao ốc lớn như vậy là hoàn toàn thuộc về Cường Thịnh. Võ gia quả thật là thế lực không hề nhỏ, bar Hồn Phiêu nhỏ bé thôi đã không bị bất an về phía luật pháp, phải nói đến người chống đỡ phía sau. Hơn nữa tinh vi hơn khi không có những chất kích thích liệt vào án tử trong bar. Là họ chưa tin tưởng để Nghiêm tiếp cận, hay họ tinh vi sử dụng mà Nghiêm không biết. Chỉ là Nghiêm đã tìm ra được thứ mình muốn tìm, nói đúng hơn chính là tìm ra được kết quả của nhiều năm không buông bỏ. Bước khởi đầu xem ra cũng không quá vô dụng.

  • Mời vào
  • Hiên tổng

Nghe giọng nói cũng biết là ai Võ Hiên ngẩng đầu nhìn rồi mỉm cười thích thú. Cô gái này chưa bao giờ làm anh ta thất vọng, bất quả phản ứng ở quán bar tối qua đúng là làm anh ta khó chịu, cũng không sao việc riêng không đáng lo ngại.

  • Vào vấn đề chính
  • Vâng – rất tự nhiên mà uống một ngụm nước, Nghiêm đến đây với tâm thế sẳn sàng, tư thế tự tin không lùi bước

Gật đầu hài lòng Võ Hiên lấy một tờ giấy A4 lớn trên bàn.

Nhìn tờ giấy chi chiết những đường ngoằn ngoèo còn được đánh dấu một số chỗ bằng mực đỏ, Nghiêm cũng lờ mờ đón được những gì.

Nhìn rất chăm chú biểu hiện của Nghiêm, Võ Hiên không phải không có lo lắng. Điều tra về Nghiêm rất bình thường lại hợp lý, thuộc hạ theo dõi cũng không phát hiện gì lạ. Chỉ có một điều làm anh ta không an tâm là giữa Nghiêm và Duy Hạ. Cả hai cô gái này đều làm anh ta có chút gì đó không hiểu, cứ giống như họ quen biết nhau lại rất thân thuộc, lại cứ giống như họ đều là người thông minh nên tương tác rất ăn ý ngay cả khi chưa quen thân. Cái chính là vô tình hay cố ý mà phòng trọ Nghiêm ở lại đi ngang chung cư nhà Hạ. Mỗi lần đi ngang đó thuộc hạ của anh ta sẽ được một lần hiếm hoi thấy Nghiêm dừng lại mà ngẩng người. Sự nhạy cảm nhiều năm đối diện nhiều con người kể cả tình cảm cho Võ Hiên biết, không chỉ hiếm hoi một lần Nghiêm ngẩng người trước chung cư nhà Hạ. Chỉ do Nghiêm quá mức tinh ý và cẩn thận nên thuộc hạ không nhìn ra.

  • Tôi sẽ làm gì? – cũng đủ thời gian cho Võ Hiên nhìn mình đánh giá cũng như phán xét, đã ghi nhớ nhanh và chăm chú hiểu kĩ nhưng Nghiêm vẫn cố tình cho Võ Hiên có chút nhìn thấu mình. Con người này thật sự luôn mang hơi hướng nguy hiểm, nhưng cũng chưa chắc làm điều khinh động khi chưa rõ ràng. Chẳng qua suy nghĩ của anh ta có phần cực đoan và cố chấp, khi anh ta nhận định điều gì chính là đặt một sự nghi hoặc vô cùng lớn, và nhất định không buông tay
  • Ghi nhớ cẩn thận, khi nào cần tôi sẽ tìm cô, chỉ cần nghe theo tôi là được – buông lỏng sự dò xét, Võ Hiên cũng mệt mỏi. Cả Duy Hạ và An Nghiêm đều làm anh ta mệt tâm và mệt trí. Duy Hạ khó theo đuổi khó đoán lòng, còn An Nghiêm không bắt được khiếm khuyết cũng không đoán chắc đang nghĩ gì
  • Vậy tôi đi trước – trả lại tờ giấy cho Võ Hiên, Nghiêm dứt khoát đứng lên
  • Cô không đem về - nhíu mày suy nghĩ là anh ta đánh giá thấp sự ghi nhớ của Nghiêm hay là không biết được Nghiêm nghĩ gì

Ra đến cửa rồi dừng lại Nghiêm nhún vai.

  • Anh là cậu chủ của tôi, tôi chỉ cần biết vậy thôi, phần còn lại nghe theo anh là được, chẳng phải anh nói vậy sao

Nhướng mày, tròn mắt Võ Hiên bật cười.

  • Cô đúng là làm tôi mở rộng tầm nhìn
  • Không dám – chiêu bài này cũng chỉ thu hẹp sự nghi ngờ của Võ Hiên dành cho mình. Nghiêm biết anh ta chỉ đang lợi dụng Nghiêm, nếu có sơ hở khi kế hoạch hoàn thành việc anh ta khử Nghiêm là không khó

Nhìn mảnh giấy rồi xếp lại ngay ngắn bỏ vào túi áo khoác, Võ Hiên tiến đến bàn của mình bật máy tính lên bắt đầu nhắn tin qua mail cho khách hàng. An Nghiêm đúng là có nhiều bản lĩnh hơn anh ta nghĩ. Lùi một bước của Nghiêm lại là chiêu bài hay đó chứ.

  • An Nghiêm

Chân khựng lại và mang chút tò mò, trong Cường Thịnh có người biết Nghiêm sao.

  • Cô chủ

Hôm nay đến công ty tìm anh hai cùng ăn cơm, chưa đến văn phòng chính đã phát hiện An Nghiêm từ phòng anh mình bước ra. Cô biết Nghiêm làm ở quán bar Hồn Phiêu cũng không liên quan đến các văn phòng ở cao ốc. Không hiểu sao ở cô gái cao gầy có chút bản lĩnh cùng kĩ năng này làm Võ Hà vừa an tâm lại vừa bất an. Nghiêm tinh ý lại cẩn thận cũng không phải loại người hung hăng nhưng cũng không hiền lành. Cô dù có chút cho lo một cô gái vấn thân vào con đường này không tốt nhưng còn lo hơn nếu Nghiêm tiếp cận anh hai cô có mục đích.

  • Chị đến có việc?
  • Phải, cô chủ tìm cậu chủ, tôi không lỡ việc của cô – ánh mắt cô gái này sao lại nhìn Nghiêm phức tạp như vậy, lại có chút tiếc nuối. Chỉ đành thở dài trong lòng, cô gái này tuy vẻ ngoài mang đến cảm giác yếu đuối lại trông vô hại nhưng cũng không phải nhu nhược. Thế nhưng dù thế nào Nghiêm vẫn có cảm giác cô ấy thật sự lương thiện. Cũng giống như cô gái của Nghiêm, khuôn mặt xinh đẹp ấy lại rất nghiêm nghị mang nét lạnh lùng, khi nói chuyện luôn không mang nhiệt tình lại có sự xa cách. Thế nhưng với gia đình và với Nghiêm cô gái mà Nghiêm yêu cũng chỉ là một cô gái đơn thuần, và với bệnh nhân chính là sự tận tâm, với đồng nghiệp cũng chưa từng thờ ơ không giúp đỡ
  • Chị vẫn tiếp tục làm việc cho anh của tôi? – hỏi một câu ngớ ngẩn nhất chưa từng có Võ Hà đã sớm biết câu trả lời, cũng chỉ là buộc miệng

Đã xoay lưng lại đối diện với khuôn mặt chứa nhiều phức tạp của Võ Hà, Nghiêm nhún vai.

  • Đương nhiên, tôi cũng cần mưu sinh, chào cô chủ

Không hỏi thêm gì, cũng không muốn cản Nghiêm lại. Võ Hà tự cười chính mình, từ lúc nào cô có nhiều trăn trở như vậy. Có phải từ lúc cô ngầm biết được ba và anh của cô đang làm gì đó rất nguy hiểm, thậm chí có ảnh hưởng đến sinh mạng của chính mình và người khác. Kẻ thù nhiều hơn bạn, thuộc hạ đi theo bảo vệ không phải ai cũng thân thủ tốt, đủ thông minh. Người đủ tư chất như Nghiêm trong hàng ngũ thuộc hạ của Võ gia không có quá nhiều. Đơn giản chỉ có Huy Mạnh, Trần Luân trợ lí trực tiếp của anh hai, chú Nguyễn Cung trợ lý của ba. Phần cô coi như cô không bận tâm, vốn dĩ ba và anh hai luôn bảo vệ cô thật tốt, vệ sĩ đi theo cô cũng tuyệt đối trung thành. Nghiêm nói cô lương thiện, nhưng mà cô có nên mãi thờ ơ để mang cái vỏ bọc hoàn hảo ấy, cái vẻ ngoài vô hại này hay không?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: