CHƯƠNG 14
Mọi hành động đều rất nhanh không cho thời gian nhận định hay chần chừ suy nghĩ, Hạ luôn phối hợp cùng Nghiêm. Thế nhưng mồ hôi Nghiêm rơi mỗi lúc một nhiều, hơi thở bất ổn, khuôn mặt rõ ràng vô cùng lo lắng làm cô chạnh lòng. Phải chăng cô làm liên lụy Nghiêm, nếu bây giờ mình Nghiêm chạy vẫn có thể thoát được.
Cho nên hiện tại dù có ra sao, cho dù có bị phán xét làm việc theo cảm tính, suy nghĩ bồng bột Nghiêm cũng nhất định không để Hạ một mình.
Giọng nói ấy tuy run rẩy nhưng chắc chắn, Hạ mỉm cười không nghĩ lung tung. Cô tin Nghiêm, tin rằng cả hai sẽ thoát, và nếu đến đường cùng thì coi như cả hai cũng oanh oanh liệt liệt mà ở cạnh nhau sang thế giới bên kia.
Chết rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn là mình an toàn mà người mình yêu ngã xuống.
Kia rồi cả hai đứa con của ông đã bình an, Thái Hoàng lên cò súng tay chắc chắn đăm đăm hướng súng về phía Lý Hựu.
Nụ cười đó quá nguy hiểm, nheo mắt Lý Huy cùng Thái Hoàng nhìn nhau.
Lý Huy mất thăng bằng, không phòng bị cũng không có vật gì bám víu ông bị rơi tự do giữa không trung, cũng không biết tiếp đến sẽ là điều gì.
Mặt đất rung chuyển, nơi đây có thể bị đỗ vỡ, lí trí phán xét không thể chần chừ. Ông Hoàng chỉ còn ngậm ngùi mà kéo Hạ đi, rồi ông sẽ quay lại tìm họ. Bạn thân và con ông.
Ánh mắt vô hồn, Hạ như không tin những gì mình thấy. Ba của cô, Nghiêm của cô. Càng khủng khiếp hơn là khi tất cả chạy thoát khỏi nhà xưởng kia thì mọi thứ cũng sụp đỗ. Lý Hựu chú ba của cô đã làm cách nào chứ, ông ấy sao có thể.
Tuy không muốn quan tâm nhưng khi nghe nhắc đến hai từ “tử vong” cả người Hạ nhủn ra, toàn thân như bị tảng băng lạnh đè xuống, lạnh lẽo và không thở nổi. Bộ phó Lê trực tiếp liên quan cũng bị Lý Hựu thủ tiêu và đang nằm đó bất động, còn ba và Nghiêm của cô trực tiếp phá vỡ kế hoạch thì Lý Hựu sẽ làm gì.
Đằng xe chuyên dụng có vài người đang canh giữ 1 đối tượng tình nghi, đó chính là Từ Đạt, anh ta cũng đã chống trả kịch liệt với cảnh sát cho nên mới bị thương.
Im lặng không nói gì Hạ chỉ đứng một góc mặc gió trời làm cả người cô lạnh lẽo. Cô không quan tâm, cái cô quan tâm là bên trong kia, hai người cô yêu thương không biết sống chết.
Xoay lại nhìn người đàn ông trung niên đang an ủi mình, Hạ chợt nhận ra. Đâu phải riêng cô lo lắng, đây là ba của Nghiêm, ông lo lắng có kém gì cô.
Lắc đầu rồi xoa đầu Hạ, như xoa đầu con mình ông Hoàng lạc giọng.
Như hiểu điều ông Hoàng nói, Hạ nhìn một lượt các chiến sĩ cảnh sát đang liên tục gọi điện cầu chi viện, bố trí canh gác hiện trường. Một vài người không chờ tiếp ứng đang ra sức mà đào bới nhấc từng mảng bê tông ở hướng cửa ra vào trước đó. Họ không nói lên sự lo lắng, cũng không hốt hoảng hét to, chỉ âm thầm làm điều có thể. Cũng chỉ hi vọng cứu được đồng đội của họ, và cả những người dân cho dù có tội hay không.
Đây chính là lí trí của một cảnh sát đầy kinh nghiệm đang đảm nhiệm trách nhiệm chỉ huy hiện trường. Con ông trong đó nguy hiểm cận kề, ông ngoài này bình tĩnh đến khác thường. Chẳng qua nếu quá hoảng loạn chính là mất lí trí, mất khả năng phán đoán, như vậy làm sao cứu được người đây. Trách nhiệm không cho phép ông để riêng tư làm xao nhãn nhiệm vụ, phải công tâm cho dù là ai. Ông tin cả Lý Huy và An Nghiêm đều đang cố gắng.
Chạm nhẹ vào ánh mắt của ông Hoàng, Hạ thấy an ủi. Ánh mắt của ông và Nghiêm trước sau đều như vậy, chân thành và luôn đầy quyết tâm. Cô phải có lòng tin, họ nhất định không sao.
Cả người ê ẩm, Nghiêm vẫn còn thanh tỉnh, nhảy xuống cùng ông Huy cũng không đến nổi bị va đập mà ngất đi như trong phim. Nghiêm chỉ có cảm giác phía trên rung chuyển, nghe nhiều âm thanh va đập đỗ vỡ, nhưng phía dưới này lại an toàn hơn.
An tâm hơn một chút Lý Huy tiếp tục quan sát xung quanh, đây là một căn phòng có cửa sổ nhưng mà lại không nghe tiếng gió. Khu đất này trống trãi, xung quanh là cây cối còn có con sống cạnh bên, phải có tiếng gió. Rơi xuống một cái hố được sắp đặt sẳn thì đây hẳn là tầng ngầm rồi.
Giọng nói ấy từ từ rõ rệt, Lý Huy cùng An Nghiêm cảnh giác. Cả hai đứng lên, tự khắc áp sát lưng vào nhau.
Báo cáo Nghiêm gửi cũng có phần này. Passion loại hương dược có thể gọi là một loại gia vị, thêm vào bất cứ món gì chính là tăng thêm sự đặc sắc. Những con người kia có lẽ đang chìm vào giấc ngủ lâu nhất từ trước đến nay mà họ có.
Giờ thì Nghiêm đã hiểu, thùng giấy kia chính là những ống nghiệm cuối cùng mà Hạ cùng Nghiêm vừa làm ra ở phòng thí nghiệm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)