Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

492 0 0 0

CHƯƠNG 18

Nghe tiếng chó sủa, trong đầu Hạ hình như xẹt qua một ý tưởng gì đó, là chó nghiệp vụ. Phải, chó nghiệp vụ sẽ đánh hơi được, sẽ tìm được Nghiêm. Nhưng mà hiện trường đã bị phong tỏa, tất cả cảnh sát đều phải cách xa, không được tiếp cận. Có bom hẹn giờ, còn không biết khi nào phát nổ. Mà Nghiêm của cô vẫn còn bên trong.

  • Hạ, nguy hiểm – lao lên rồi hét lớn ông Hoàng kéo Hạ lại, tiếng nổ vang trời làm ông hốt hoảng, vội vàng ép sát cả hai xuống mặt đất, choàng tay mà che chắn cho con của mình. Trong lòng lại vừa thương mà vừa giận

Không biết chuyện gì tiếp theo, dường như Hạ đánh mất lí trí thật sự, cô không nghĩ được nhiều hơn mà lao đến. Cô chỉ biết hiện trường kia sắp phát nổ mà tên ngốc nhà cô còn trong đó, hơi thở không còn cô làm sao mà thở được đây.

  • Hạ ơi sao lại ngốc như vậy hả con? – ôm lấy Hạ khi thấy cô bình an, ông Hoàng như sống lại. Nếu Nghiêm xảy ra chuyện gì mà Hạ cũng có chuyện không hay thì phải làm sao. Ông làm sao đối diện với Nghiêm , rồi làm sao đối diện với Lý Huy và với cả chính mình. Nghiêm bất chấp nguy hiểm cứu mọi người, ông làm sao có thể trơ mắt nhìn cố gắng của con ông sụp đổ. Ông làm sao có thể để Hạ cũng xảy ra chuyện đây, hơn 10 năm qua là ông nhìn cô lớn lên, nhìn cô trưởng thành, nhìn cô và con của ông quyết liệt tranh đấu để ở bên nhau, cố gắng phấn đấu hoàn thiện bản thân, vì tương lai mà luôn nổ lực, ông làm sao có thể buông xuôi
  • Chú Hoàng, Nghiêm, Nghiêm còn trong đó – bật khóc, Hạ không kiềm chế được nữa, ai cho cô hi vọng, ai cho cô niềm tin. Nghiêm, cô muốn Nghiêm, muốn thấy Nghiêm ngây ngô cười với cô, muốn nghe Nghiêm nói lời yêu thương qua sự trêu chọc cô, cô muốn ôm Nghiêm, muốn hôn Nghiêm. Cô muốn Nghiêm, cô không thể mất Nghiêm được, cô muốn Nghiêm của cô
  • Hạ - nắm tay con gái ông Huy cũng rơi nước mắt mà nhìn vào ngọn lửa nghi ngút bốc lên cao vẫn hoàn toàn không chịu lụi tàn. Xe cứu hỏa và các lính cứu hỏa đang ra sức mà khống chế nó nhưng nó vẫn cứ hừng hực như vậy. Nhiệm vụ bắt đầu từ lúc trưa mà hiện tại đã là xế chiều. Khi nãy ông còn nhớ ông và Nghiêm dựa lưng vào nhau chiến đấu, Nghiêm còn giúp ông né một dao, tay đã bị thương. Khi tìm con đường máu Nghiêm lại nhanh trí lúc ông sơ xuất giúp ông thoát một mình, ông đứng đây còn Nghiêm đâu, ông đã nói là chờ ông kia mà. Phải ông và Nghiêm đã nói nếu ai ra ngoài được sẽ tìm cách cứu người còn lại kia mà
  • Lý Huy, cậu điên rồi – vừa để Hạ bình tĩnh xong, ông Hoàng lại được một phen khiếp vía khi ông Huy lao đến vị trí ngọn lửa đang bốc cháy
  • Tôi đi tìm An Nghiêm, Thái Hoàng tôi tìm An Nghiêm của chúng ta

Lặng lẽ rơi nước mắt, không thể khóc thét lên, lòng ông Hoàng chính là tan nát. Tiếng nổ kinh động cả một vùng trời, lửa phụt lên cao như vậy dù là ai cũng sẽ bị nó nuốt chửng. Ông chỉ là đang cố gắng tìm chút đường sống cho mình rằng, Nghiêm vẫn không sao, nhưng Hạ và Lý Huy càng hoảng loạn ông càng tuyệt vọng.

Ý thức được hành động của mình quá ngu ngốc, Hạ nắm chặt lòng bàn tay của mình. Cô sẽ đi theo Nghiêm nếu thật sự Nghiêm xảy ra chuyện không hay, nhưng chưa tìm thấy Nghiêm là còn hi vọng. Cô không thể ngu ngốc như vậy, phải có cách.

  • Anh cảnh sát, chó nghiệp vụ có thể phát hiện được sắp nổ bom, vậy chắc chắn xác định được vị trí của một người nào đó phải không?

Gật đầu anh cảnh sát nãy giờ cũng đã chứng kiến cảnh tình trước mặt, hình như cô gái trẻ cùng 2 sĩ quan cảnh sát kia đang đau xót cho ai đó còn mắc kẹt lại bên trong.

Trước khi tiếng nổ phát ra, Hạ nghe tiếng chó sủa, chó nghiệp vụ rất thông minh. Mà Nghiêm của cô cũng rất thông minh, sẽ không buông tay chờ chết. Lúc sinh tử cận kề Nghiêm còn có thể để ba cô đi trước, Nghiêm nhất định không bỏ cuộc.

  • Tín hiệu, phải rồi máy phát tín hiệu – như chợt nhớ, ông Huy vội vàng nói
  • Đây trưởng phòng – đội trưởng Hùng vội vã lấy Ipad nhận dạng tín hiệu cho ông Huy. Sự việc xảy ra hết sức nghiêm trọng, không nghĩ thế lực kia muốn thủ tiêu mọi thứ, thiêu rụi toàn bộ những gì có thể làm bằng chứng, kể cả những người có liên quan, quá tàn nhẫn rồi
  • Sao lại gần như vậy? – nhìn tín hiệu chớp nháy trên màn hình ông Huy nhíu mày rồi nhìn đến vị trí mà máy phát xác định, nước mắt ông lại rơi

Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, Hạ ngẩng nhìn và cô thấy ba khóc. Tín hiệu, sao lại gần như vậy. Những lời ba nói cô đều nghe rất rõ, bàn tay run rẫy mà chạm đến vị trí sâu nhất của túi quần tây mình đang mặc, nước mắt Hạ cũng như ba lại tiếp tục rơi.

  • Có làm ma chị cũng không tha cho em, An Nghiêm em giỏi lắm

Lời nói như xé nát tâm tư của hai bậc làm cha cạnh bên. Ý nghĩ của Hạ đã quá rõ ràng, nếu Nghiêm thật sự không còn, Hạ chính là sẽ làm như vậy, làm ma cũng sẽ đi tìm Nghiêm cho bằng được.

Giọng nói nghẹn ngào kia mọi người đều có thể nghe được, cô gái trẻ này xúc động rồi khóc đến đáng thương nhưng khi nói điều này lại nhẹ nhàng và rõ ràng như vậy, giống như đây là chuyện rất bình thường và cô ấy sẽ không ngần ngại để làm.

Phải, khi nói Hạ đã quyết định rõ ràng, không phải bộc phát.

  • Ba, máy phát tín hiệu mini này là ba đưa cho Nghiêm phải không? – lấy một vật thể nhỏ chỉ gần bằng một loại pin tiểu thông dụng trong các đồ dùng điện tử, Hạ thả vào lòng bàn tay của mình, là lòng bàn tay mà trước đó Nghiêm đã nắm lấy. Cô biết đây chỉ là hi vọng nhỏ nhoi nhưng cô muốn thử
  • Phải, lúc đưa cho Nghiêm vẫn chưa được mở ra – thấy hành động của Hạ, ông Huy hiểu phần nào, dù biết đây chỉ là hi vọng nhỏ nhoi

Nghiêm đã thả vào túi của Hạ, chắc là lúc trong phòng thí nghiệm.

  • Vị trí ba ra ngoài ba còn nhớ không?- nhớ đến lúc mọi người tìm được ông Huy là gần mé sông, có thể Nghiêm sẽ ra ngoài được bằng hướng đó
  • Nhớ
  • Khoan đã, để chó nghiệp vụ đi trước kiểm tra, nó sẽ kiểm tra luôn có hiện tượng nào khác thường hay không, hiện trường vẫn chưa an toàn – vẫn còn rất lí trí ông Hoàng không muốn thêm bất kì ai bị thương

Tất cả đồng ý, hiện trường vẫn được bảo vệ, tất cả cảnh sát đều giữ khoảng cách an toàn cho các lính cửu hỏa. Vòi nước chửa cháy bắn lên rất cao và xa nhưng khoảng cách thực dụng có chút hạn chế cho nên quá trình cứu hộ sẽ chậm trễ hơn.

Do đó tiến về khu vực mà ông Huy đã ra ngoài chỉ có người cảnh sát huấn luyện chó nghiệp vụ dẫn dắt nó, Lý Huy cùng Thái Hoàng. Không cản được Hạ cũng tránh cô mất bình tĩnh lần nữa mà lao vào đám cháy cho nên họ đồng ý để cô cùng theo.

Nếu không để Hạ theo nhất định cô sẽ chết ngộp vì lo lắng ngay lập tức, bởi lẽ hi vọng đã trong gang tấc có thể thành sự thật, cô không thể chần chừ

  • Có người, Magic mày làm sao vậy, bình tĩnh – anh cảnh sát giữ chặt dây của chó nghiệm vụ mà mình huấn luyện khi nó cứ gầm gừ rồi sủa inh ỏi, lại cứ muốn tung dây bỏ chạy
  • Khoan đã, trước khi tôi rời đi còn hai người lạ nữa – giơ tay chặn Thái Hoàng cùng Hạ đang muốn bước xuống, ông Lý Huy cố gắng quan sát, trong lòng ông luôn hi vọng là Nghiêm
  • Nhanh rời khỏi đây thôi, nó phát hiện điều gì rồi, chắc rằng rất nguy hiểm – cố gắng giữ chặt sợi dây dắt, anh cảnh sát vội vàng nói với hai sĩ quan đi cùng mình

Hiểu ý của anh cảnh sát trẻ Lý Huy và Thái Hoàng nhìn nhau cũng không chần chờ mà bước đến phía có người đang nằm và có thể đó là Nghiêm.

  • Hạ

Chỉ là lần này hai người thật sự không cản được con gái của mình, Hạ đã lao đến phía trước và dường như cũng bất chấp mọi thứ.

Phải, Hạ chính là đang bất chấp. Khi thấy chiếc áo polo màu xanh rêu ẩn hiện tim Hạ đã đập liên hồi. Cô còn nhớ rõ lúc đến đây Nghiêm có mặc áo khoác sơ mi màu xanh rêu tương tự, nghe ba nói Nghiêm đã dùng để quấn ở tay bị thương. Mà cạnh bên hình như cũng có ẩn hiện màu đo đỏ của máu. Đặc biệt ở Nghiêm chính là mái tóc xoăn tự nhiên hay cột hờ sau gáy, hiện tại lại rối bời có lẽ vì Nghiêm đã vận động quá sức. Không thể suy nghĩ nhiều hơn Hạ lấy hết can đảm mà vụt chạy đi. Cô có thể xác định đó là Nghiêm, chỉ vì Nghiêm úp mặt xuống cỏ cho nên không ai thấy rõ mà nhận diện, cạnh bên còn có vệt màu đỏ hòa cùng nước, cô lo đến trái tim muốn nhảy ra ngoài. Bất chấp cô cũng phải đến, nếu không phải Nghiêm lỡ như kẻ xấu muốn làm gì thì cô cũng sẽ theo Nghiêm.

  • Nghiêm – trời đúng là không phụ người có lòng, là Nghiêm thật, Hạ mừng rõ mà reo lên rồi lao xuống ôm chấm lấy người yêu của mình, lần này chính là khuôn mặt chân chính của người yêu, không thể nhầm vào đâu được

Mệt lã người, khi bơi lên được gần bờ Nghiêm đã ngã ập người xuống cỏ. Khi vào con đường nối với lòng sông Nghiêm đã bị ngộp nước, dùng hết sức bình sinh mà cố gắng ngoi lên, mất máu và vận động kéo dài khiến Nghiêm thật sự kiệt sức. Nhưng mà bên ngoài còn Hạ, còn ba và chú Huy chờ Nghiêm, Nghiêm không thể buông bỏ được. Lớp mặt nạ kia vậy mà đã cứu Nghiêm, nó nổi lên theo lực của nước và cũng kéo cả khuôn mặt Nghiêm ngoi lên, có đà Nghiêm liền dùng sức bơi vào bờ. Nghiêm sợ nếu mình chậm trễ mà vụ nổ đã xảy ra, Hạ sẽ làm chuyện khờ dại thật.

Cảm giác được Hạ chạm tay mà vuốt ve khuôn mặt bị nhiều vết bầm của mình làm tim Nghiêm lâng lâng cảm giác hạnh phúc, cái hạnh phúc tưởng chừng mãi mãi mất đi, và ánh sáng chính là đây. Nghiêm đã thấy được cô gái của đời mình, là ánh sáng của đời mình, rất gần, thật sự rất gần và rất chân thật.

  • Mọi người mau rời khỏi đây – anh cảnh sát dẫn chó nghiệm vụ hét lớn để thông báo, chú chó này cứ sủa không ngừng, đây không phải sủa bậy mà là nó cảm nhận có chuyện bất thường

Nghe tiếng gọi Nghiêm cũng mở được mắt, mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút lem luốc của cô gái trước mặt, người yêu của Nghiêm, đây mới chính là ánh sáng thật sự.

  • Nhanh, để ba giúp – vui mừng khôn nguôi ông Hoàng vội vã cùng Hạ đỡ Nghiêm đứng lên, ông cũng không biết phải diễn tả sự vui mừng này ra sao, tay run rẩy mà chạm vào con mình bằng xương bằng thịt
  • Em đi được không? – cảm nhận sức lực của Nghiêm không được như thường ngày, Hạ biết Nghiêm vừa trãi qua những việc quá sức, dù có vận động thể thao, tập luyện võ thuật sức khỏe có tốt đến đâu thì Nghiêm của cô vẫn là một cô gái. Những trai tráng khỏe mạnh chắc gì đã có thể vượt qua được việc kinh khủng vừa rồi, đối với Nghiêm của cô là quá giới hạn rồi
  • Em ổn – mỉm cười Nghiêm hơi siết chặt eo của Hạ, Hạ đang đỡ Nghiêm bằng cách choàng eo, cho nên Nghiêm cũng thuận thế mà vòng tay qua eo chị ấy
  • Ba, chú Hoàng làm hai người lo lắng, con xin lỗi – quay sang nhìn hai người đàn ông im lặng không nói gì nhưng ánh mắt cực kì chăm chú theo từng bước đi của mình, Nghiêm cảm thấy xúc động lại có chút tự trách
  • Ngốc quá, không sao là tốt – cười mà chua xót ông Huy buông một câu, cũng như trút đi đau thương vừa qua, thật may Nghiêm không sao
  • Không sao là tốt, rời khỏi đây, nhanh – ông Hoàng cũng lên tiếng, lời nói gì vào lúc này cũng không diễn tả hết được. Cảm nhận hơi thở của con mình, đứng cạnh cả thân người hoàn thiện của con đã là đặc ân lớn lắm rồi

Hai đôi mắt, hai ánh nhìn chạm nhẹ vào nhau, cũng không nói thêm gì chỉ đơn giản cùng dìu nhau bước đi. Hạ và Nghiêm giống như vừa bước khỏi quỹ môn quan.

  • Nằm xuống – đó là tiếng la thất thanh của anh cảnh sát dẫn dắt chó nghiệp vụ

Tất cả đồng loạt nằm sắp xuống mặt đất.

Nghe tiếng la cảnh báo nguy hiểm, Nghiêm choàng tay ôm chặt lấy Hạ và cũng nằm sắp xuống.

Ông Huy cũng kịp thời xoay người mà kéo ông Hoàng ngã xuống cùng mình.

  • Chuyện gì vậy? – hơi ngẩng đầu nhìn, ông Hoàng và ông Huy cùng hoang mang không biết đang xảy ra việc gì

Phía trên không trung có gần 10 chiếc trực thăng đang bay lượn, có vài chiếc vừa sà xuống mà càng quét cả một vùng đất rộng lớn, nơi các cảnh sát đang làm nhiệm vụ.

  • Đội trưởng Hùng bật còi – nhận ra là trực thăng thuộc phạm vi nào, ông Huy vội vàng hướng về đội của mình ra lệnh

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: