Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 41

476 0 0 0

CHƯƠNG 41

Bar Hồn Phiêu quả thật đúng chất Hồn Phiêu. Những nam thanh nữ tú vào đây chính là hồn bay phách lạc, vui chơi sa đọa đến quên đường về. Những lầu trên cùng đều có phòng nghĩ để ngủ lại, cũng không tránh được sự trụy lạc mang tên “tự nguyện”, họ tìm đến nhau và cũng chỉ gọi là “giải quyết nhu cầu”.

  • An Nghiêm ra cửa chính
  • Đã nghe – nói qua bộ đàm Nghiêm theo hướng quản lý thông báo mà đi tới. Nghiêm được xem là một bảo vệ của bar do đích thân Võ Hiên đưa vào. Khác những bảo vệ ngoài cửa mặc đồng phục, Nghiêm mặc trang phục tùy thích. Nhiệm vụ chính là ngăn những cuộc ẩu đã, đồng thời đưa những cô gái đầy mộng mị và tinh thần hưng phấn lên taxi về nhà

Chật vật cuối cùng cũng đưa được cô gái ăn mặc hết sức quyến rũ, muốn thêu đốt tất cả ánh nhìn lên xe, Nghiêm nhăn mày. Cả người Nghiêm không chỉ có mùi rượu mà còn mùi gì đó rất lạ. Cô gái này sử dụng nước hoa nhưng mùi này không hẳn, mang đến cảm giác có phần lâng lâng thì phải.

  • An Nghiêm

Hồi phục sự tỉnh táo, Nghiêm không để lộ tinh thần có chút không đúng của mình.

  • Hiên tổng, bác sĩ Hạ - vốn dĩ đối diện Võ Hiên làm tinh thần Nghiêm có chút không thoải mái, luôn phòng bị hết mức có thể. Bây giờ lại có cái mùi hương quỷ quái nào đó làm Nghiêm bị phân thây sự tâm trung, chưa kịp chán ghét thì khuôn mặt xinh đẹp khắc sâu vào trái tim và tâm trí mình hiện diện. Tay chân như có bản năng lập tức nghiêm chỉnh, quay về tư thế sẳn sàng. Hạ đến đây cùng Võ Hiên rốt cuộc là vì điều gì
  • Duy Hạ em nhớ cô gái này không, người cứu anh ở sân bay – rất tự nhiên giới thiệu, cứ giống như Võ Hiên thật sự rất thân quen với Hạ

Không chỉ Nghiêm mà cả Hạ cũng rất nhanh dùng ánh mắt “không thể tin được” mà dò xét Võ Hiên. Anh ta là đang muốn Nghiêm biết mối quan hệ giữa anh ta và cô gái nhà Nghiêm rất thân mật sao.

Đúng là không nên đồng ý đến đây, nếu không phải ban đầu cậu chủ nhà họ Võ này vô tình cho Hạ biết ân nhân cứu mạng anh ta đang ở đây, và cũng không phải vì mình tinh ý biết đó là ai thì cô cũng không đến. Nhìn vẻ căng thẳng có chút sát khí muốn đánh người của tên ngốc nhà mình, Hạ biết chắc chắn là đang kiềm chế. Nhưng mà khi nãy trên xe cô đã thấy Nghiêm có chút biểu hiện lạ. Giờ gặp cô cùng Võ Hiên lại đang kiềm chế để bản thân tỉnh táo. Cô xuất hiện chính là làm An Nghiêm tăng cường sự cảnh giác, chợt trong lòng ấm áp vì sự quan tâm chưa bao giờ phai mờ hay ít đi từ Nghiêm, mà còn là sự xót xa và đau lòng vì Nghiêm có quá nhiều điều bận tâm.

  • Ngồi luôn đi – đến dãy ghế sô pha tách biệt với sàn nhảy, như mọi khi một chai rượu thượng hạng được đặt ngay ngắn trên bàn

Vẫn là cảm thán câu, có tiền mua tiên cũng được.

Rượu ngon người đẹp cạnh bên, cười nhếch môi Nghiêm tự giễu mình. Lúc này không được bốc đồng, phải hết sức bình tĩnh. Chỉ Võ Hiên có ý, còn Duy Hạ hoàn toàn là trong sáng. Dù không biết vì điều gì Hạ đến đây, nhưng Nghiêm không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra với chị ấy.

  • Hiên tổng tôi không uống nhiều được – khách sáo từ chối Hạ không muốn có quá nhiều chất cồn vào người, cô không thể để mất kiểm soát hành vi. Hơn nữa cạnh bên lại là Nghiêm, người thương gần như vậy mà phải tỏ ra xa cách. Cảm giác này còn khó chịu hơn chính mình bị hất hủi. Rõ ràng tình ý nồng đậm vậy mà phải chấp nhận làm diễn viên bất đắc dĩ
  • Em khiêm tốn, An Nghiêm cũng vậy. Nhìn cách hai người cầm ly và nhấm nháp anh không tin chỉ đơn thuần là trưng ra hình ảnh đẹp – phản bác lời Hạ nói, Võ Hiên nhất định phải làm được gì đó

Chỉ cười mỉm rồi nắm chặt đuôi ly, Hạ hít sâu uống cạn. Cái chính là cô muốn điều chỉnh nhiệt độ của mình, kiềm chế cảm giác sắp lao đến mà ôm chặt lấy yêu thương từ tên ngốc nhà cô. Không được, chuyện tư tình nếu để ảnh hưởng công việc của Nghiêm, sẽ rất nguy hiểm.

  • An Nghiêm có thể hướng dẫn tôi đến nhà vệ sinh được không?

Giọng nói ấy sao lại dịu dàng đến vậy, có cả sự ngọt ngào pha chút sự nũng nịu. Chỉ có những người quá hiểu rõ nhau, ngay cả câu từ hay giọng nói cũng phát hiện ra ý tứ sâu xa thì mới hiểu. Thì ra không chỉ có mình Nghiêm kiềm chế chính mình, cô gái của Nghiêm luôn là sự xa cách với mọi người, nhưng với Nghiêm chính là sự mãnh liệt chưa bao giờ có với ai.

Thế nhưng, Võ Hiên vẫn còn ở đây. Cái chính đó là anh ta rất để tâm đến Hạ.

  • Cô đưa Hạ đi đi – nhận thấy ánh mắt dò hỏi có nên đồng ý lời đề nghị của Hạ hay không từ Nghiêm, Võ Hiên hài lòng, không chút nghi ngờ chấp thuận

Rất lịch sự Nghiêm đứng lên nhường lối cho Hạ, nhưng vẫn đi song song để che chắn xung quanh cô. Những khách làng chơi này quá hăng say, Nghiêm không muốn họ va chạm vào Hạ. Mà hình như Nghiêm lại ngửi được mùi hương rất giống của cô gái mà Nghiêm đưa ra xe taxi. Lấy vội ly nước lọc trên khây của phục vụ Nghiêm uống cạn, phải lấy lại sự lưu thông ổn định của đường huyết, nếu không muốn bị điều khiển. Có lẽ Nghiêm đã biết mình gặp phải cái gì, quả thật nó tồn tại, ngay tại đây.

  • Có sao không? – dù đã vào nhà vệ sinh nhưng không biết là tình huống gì, có bao nhiêu người theo quán tính Hạ đỡ lấy Nghiêm, mày cô nhíu chặt. Nghiêm là bị làm sao, từ ngoài cửa chính của bar cho đến lúc vừa rồi, và hình như cô cũng đã ngửi được nó

Nắm lấy tay Hạ, ánh mắt lơ đểnh nhìn vào gương, rõ ràng là phản chiếu sự lo lắng dành cho mình. Mỉm cười Nghiêm đứng thẳng dậy ánh mắt lại lần nữa tỉ mĩ quan sát xung quanh. Hoàn hảo, cả 4 căn phòng đều trống.

  • Nghiêm, ưm – bất ngờ khi Nghiêm ôm ngang eo của mình rồi nhấc bổng mình lên, Hạ có chút hoảng vội ôm cổ của Nghiêm. Lại bất ngờ hơn khi Nghiêm đưa cả hai vào căn phòng vệ sinh cuối cùng. Cô vừa được thả chân là lúc Nghiêm đưa tay khóa trái cửa mà ôm chặt lấy cô, cả người Nghiêm dính sát vào cô, hai tay vững vàng một làm bệ đỡ phần đầu, một ôm chặt phần eo. Cô có cảm giác đôi môi khô khốc kia đang muốn tìm chút thanh tịnh, tìm sự an ủi và cả hương vị ướt át. Như đã hiểu ý muốn của tên ngốc nhà mình. Hạ rất tự nhiên vòng tay ra sau lưng Nghiêm rồi ôm chặt lấy, khoảng cách gần như không có. Hai đôi môi áp sát vào nhau, từ chậm rãi trên vành môi đã trở nên sâu thẳm của hai đầu lưỡi. Hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau không ngưng một giây nào

Thật sự rất mê luyến, Nghiêm trầm luân ánh nhìn vào tất cả trên người Hạ, từ đôi mắt, mái tóc, chiếc mũi, hay là đôi môi. Nghiêm không thể bỏ sót một phần nào trên cơ thể chị ấy. Nghiêm quá nhớ, thật sự nhớ đến điên cuồng, ôm chặt không he hở thế này vẫn chưa đủ. Phải cảm nhận sự tiếp xúc thân mật từ đôi môi mới xoa dịu phần nào. Nhưng thật tế chính là vẫn không đủ.

  • Ưm – phát ra tiếng rên khoái lạc rất nhỏ, Hạ biết đây là đâu không thể phóng túng. Nhưng mà cô cũng thật sự rất nhớ, rất nhớ Nghiêm. Sự kiềm chế lúc nãy của cả hai chính là vượt qua giới hạn, tên ngốc nhà cô đang bộc phát ham muốn đối với cô. Mà cô thì từ lúc bắt đầu đến hiện tại chỉ cần là Nghiêm thì đều dung túng, chỉ cần Nghiêm chỉ đối mỗi ham muốn với mình cô, thì mọi điều dù có là tật xấu của Nghiêm cô cũng bao che được hết thảy
  • Em rất nhớ chị - dứt khỏi nụ hôn Nghiêm cũng gấp gáp lấy lại hơi thở, giọng nói có chút đứt quảng, phảng phất chút hương vị trầm thấp mang nhiều mập mờ sau công cuộc kích hôn của mình

Rút tay ra khỏi lưng của Nghiêm, Hạ hoàn toàn yên tâm mình thật sự vững vàng trong vòng tay của người yêu mà làm càn. Càng nhìn cô càng thấy tên ngốc nhà mình thật sự rất đáng yêu, hai tay ôm chặt hai bên má mà vẫn không đủ.

Để mặc Hạ nhào nặn khuôn mặt của mình, Nghiêm chỉ quan tâm trong vòng tay của mình chân thật là cô gái nhà mình, là người yêu chân chính của mình. Chỉ cần ở cạnh Nghiêm, Hạ cứ thỏa thích muốn làm gì Nghiêm cũng được. Tay Nghiêm tuy nhỏ, vai Nghiêm không rộng, người Nghiêm cao gầy nhưng chắc chắn Nghiêm luôn ôm và giữ thật chặt lấy chị ấy, là bệ đỡ và lá chắn cho chị ấy đến suốt đời.

  • Chị yêu em – thật sự không kiềm chế được trước ánh nhìn như thêu đốt mình, Hạ không giữ được gì cho mình nữa, không thể giữ lại những lời luôn muốn nói. Cô hiện tại rất thoải mái muốn ngã ra sau thì ngã, muốn nhào lên phía trước cứ nhào. Trong vòng tay này, nhiều người thấy con người này nhỏ bé nhưng với cô chính là bầu trời

Mỉm cười, Nghiêm hôn lên trán Hạ, rồi lần xuống mũi, qua 2 bên má. Ngăn sự tham lam muốn lần nữa nuốt trọn bờ môi gợi cảm, ngon lành kia Nghiêm chỉ hôn nhẹ lên.

  • Bầu trời yêu ánh nắng, nếu không có ánh nắng thì bầu trời sẽ mãi chỉ là mảng tối đen, chị còn nhớ không?

Đã bao lâu rồi cả hai đã không được nghe những lời ngọt ngào, tâm tình này. Đã bao lâu rồi cả hai không được gần gũi đến mức không có khe hở như vậy.

 Năm đó lúc tỏ tình Nghiêm đã dùng câu này, tên ngốc nhà cô chính là đánh cắp trái tim của cô sớm hơn cô tưởng. Cô cũng lo sợ chỉ vì cả hai còn quá nhỏ, ăn chưa no, lo chưa tới. Cô vừa vào đại học, Nghiêm vẫn còn là học sinh cấp ba. Nhưng cũng chính câu này đã cho Hạ biết. Thì ra ngày lúc còn bé chính mình đã tự nhiên xung động mà bước vào cuộc đời của bé Nghiêm. Để khi bé Nghiêm dần trưởng thành lại bắt đầu tiến sâu vào cuộc sống của cô. Từng ngày từng tháng cô nhìn Nghiêm lớn lên, từng giai đoạn Nghiêm ngày mỗi lớn thì nhìn Hạ mỗi ngày mỗi trưởng thành. Cả hai chính là vậy, chính là bù trừ cho nhau mọi thứ, cùng nhau trưởng thành. Khi Nghiêm là đứa trẻ Hạ thay Nghiêm làm những điều nhỏ nhặt nhất, luôn vui vẻ tạo cho Nghiêm nhiều điều thú vị chan hòa với mọi người. Thì khi Nghiêm tỏ tình với Hạ muốn Hạ tin tưởng mà nắm tay Nghiêm cùng bước đi thì Nghiêm lại thay Hạ làm mọi thứ. Và hình như tính cách cả hai cũng có chút thay đổi. Hạ không cho phép mình quá vô tư, phải biết điều gì nên và điều gì không nên, cư xử với mọi người xung quanh cũng không thể quá nhiệt tình. Bởi lẽ càng lớn, càng có nhiều nhận thức cô càng phát hiện con người quả thật rất đáng sợ. Nếu cô chẳng may bị điều gì đó không may thì gia đình và cả An Nghiêm sẽ rất đau lòng. Hơn nữa cô vừa đưa Nghiêm ra khỏi sự tĩnh mịch cô đơn, cô không cho phép mình chưa gì đã bỏ chạy. Còn Nghiêm sự e dè cũng không còn, thay vào là sự hoạt bát, mang theo sự nhanh nhẹn học tập nhiều kĩ năng. Chính là vì Nghiêm nghĩ chưa làm được gì cho Hạ thì không được để chị lo âu cho mình, trong mối quan hệ yêu đương cả hai phải cùng nhau cố gắng, cho dù chỉ xuất phát từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Không thể để đối phương lo lắng được mất từ mình, yêu chính là sự tin tưởng cùng bao dung. Còn có trách nhiệm, không được làm càn. Có như vậy niềm vui mới thể hiện trọn vẹn qua nụ cười tươi, hạnh phúc mới len lỏi làm lòng nhau ấm áp.

  • Hôm nay mày nhất định câu Hiên tổng sao?
  • Chứ sao nữa, người đàn ông đó tuy có chút nguy hiểm nhưng rất hấp dẫn nha

2 cô gái một cuộc đối thoại, cả hai sửa sang lại chút màu sắc trên khuôn mặt có quá nhiều lớp phấn của mình. Không hỏi cũng biết ý đồ của họ.

Thế nhưng cái Nghiêm quan tâm là Duy Hạ, họ có hay không rảnh rỗi gây rắc rối cho chị ấy.

Đôi mắt to tròn tinh tường kia lại vương sự lo lắng, xuất phát ấy cũng như thường nhật, chính là sự lo lắng dành cho mình.

  • Đừng lo cho chị, hãy làm việc của em – ôm chặt lấy Nghiêm, tựa đầu vào hỏm vai của em ấy, Hạ thỏ thẻ vào tai Nghiêm từng lời. Mặc kệ là chuyện gì cô cũng sẳn sàng đương đầu, cô có Nghiêm là được
  • “Em muốn làm gì cũng được, chị sẽ theo giúp em. Em nói chúng ta là duyên nợ, thì chị cũng nói đây là chuyện cả đời”

Câu nói ấy của Hạ lại lần nữa văng vẳng quanh tâm trí mình. Nghiêm đã làm chị ấy thiệt thòi, để chị ấy phải trải qua khiếp sợ. Lần này Nghiêm nhất định đem một Thái An Nghiêm lành lặn quay về với chị ấy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: