CHƯƠNG 41
Bar Hồn Phiêu quả thật đúng chất Hồn Phiêu. Những nam thanh nữ tú vào đây chính là hồn bay phách lạc, vui chơi sa đọa đến quên đường về. Những lầu trên cùng đều có phòng nghĩ để ngủ lại, cũng không tránh được sự trụy lạc mang tên “tự nguyện”, họ tìm đến nhau và cũng chỉ gọi là “giải quyết nhu cầu”.
Chật vật cuối cùng cũng đưa được cô gái ăn mặc hết sức quyến rũ, muốn thêu đốt tất cả ánh nhìn lên xe, Nghiêm nhăn mày. Cả người Nghiêm không chỉ có mùi rượu mà còn mùi gì đó rất lạ. Cô gái này sử dụng nước hoa nhưng mùi này không hẳn, mang đến cảm giác có phần lâng lâng thì phải.
Hồi phục sự tỉnh táo, Nghiêm không để lộ tinh thần có chút không đúng của mình.
Không chỉ Nghiêm mà cả Hạ cũng rất nhanh dùng ánh mắt “không thể tin được” mà dò xét Võ Hiên. Anh ta là đang muốn Nghiêm biết mối quan hệ giữa anh ta và cô gái nhà Nghiêm rất thân mật sao.
Đúng là không nên đồng ý đến đây, nếu không phải ban đầu cậu chủ nhà họ Võ này vô tình cho Hạ biết ân nhân cứu mạng anh ta đang ở đây, và cũng không phải vì mình tinh ý biết đó là ai thì cô cũng không đến. Nhìn vẻ căng thẳng có chút sát khí muốn đánh người của tên ngốc nhà mình, Hạ biết chắc chắn là đang kiềm chế. Nhưng mà khi nãy trên xe cô đã thấy Nghiêm có chút biểu hiện lạ. Giờ gặp cô cùng Võ Hiên lại đang kiềm chế để bản thân tỉnh táo. Cô xuất hiện chính là làm An Nghiêm tăng cường sự cảnh giác, chợt trong lòng ấm áp vì sự quan tâm chưa bao giờ phai mờ hay ít đi từ Nghiêm, mà còn là sự xót xa và đau lòng vì Nghiêm có quá nhiều điều bận tâm.
Vẫn là cảm thán câu, có tiền mua tiên cũng được.
Rượu ngon người đẹp cạnh bên, cười nhếch môi Nghiêm tự giễu mình. Lúc này không được bốc đồng, phải hết sức bình tĩnh. Chỉ Võ Hiên có ý, còn Duy Hạ hoàn toàn là trong sáng. Dù không biết vì điều gì Hạ đến đây, nhưng Nghiêm không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra với chị ấy.
Chỉ cười mỉm rồi nắm chặt đuôi ly, Hạ hít sâu uống cạn. Cái chính là cô muốn điều chỉnh nhiệt độ của mình, kiềm chế cảm giác sắp lao đến mà ôm chặt lấy yêu thương từ tên ngốc nhà cô. Không được, chuyện tư tình nếu để ảnh hưởng công việc của Nghiêm, sẽ rất nguy hiểm.
Giọng nói ấy sao lại dịu dàng đến vậy, có cả sự ngọt ngào pha chút sự nũng nịu. Chỉ có những người quá hiểu rõ nhau, ngay cả câu từ hay giọng nói cũng phát hiện ra ý tứ sâu xa thì mới hiểu. Thì ra không chỉ có mình Nghiêm kiềm chế chính mình, cô gái của Nghiêm luôn là sự xa cách với mọi người, nhưng với Nghiêm chính là sự mãnh liệt chưa bao giờ có với ai.
Thế nhưng, Võ Hiên vẫn còn ở đây. Cái chính đó là anh ta rất để tâm đến Hạ.
Rất lịch sự Nghiêm đứng lên nhường lối cho Hạ, nhưng vẫn đi song song để che chắn xung quanh cô. Những khách làng chơi này quá hăng say, Nghiêm không muốn họ va chạm vào Hạ. Mà hình như Nghiêm lại ngửi được mùi hương rất giống của cô gái mà Nghiêm đưa ra xe taxi. Lấy vội ly nước lọc trên khây của phục vụ Nghiêm uống cạn, phải lấy lại sự lưu thông ổn định của đường huyết, nếu không muốn bị điều khiển. Có lẽ Nghiêm đã biết mình gặp phải cái gì, quả thật nó tồn tại, ngay tại đây.
Nắm lấy tay Hạ, ánh mắt lơ đểnh nhìn vào gương, rõ ràng là phản chiếu sự lo lắng dành cho mình. Mỉm cười Nghiêm đứng thẳng dậy ánh mắt lại lần nữa tỉ mĩ quan sát xung quanh. Hoàn hảo, cả 4 căn phòng đều trống.
Thật sự rất mê luyến, Nghiêm trầm luân ánh nhìn vào tất cả trên người Hạ, từ đôi mắt, mái tóc, chiếc mũi, hay là đôi môi. Nghiêm không thể bỏ sót một phần nào trên cơ thể chị ấy. Nghiêm quá nhớ, thật sự nhớ đến điên cuồng, ôm chặt không he hở thế này vẫn chưa đủ. Phải cảm nhận sự tiếp xúc thân mật từ đôi môi mới xoa dịu phần nào. Nhưng thật tế chính là vẫn không đủ.
Rút tay ra khỏi lưng của Nghiêm, Hạ hoàn toàn yên tâm mình thật sự vững vàng trong vòng tay của người yêu mà làm càn. Càng nhìn cô càng thấy tên ngốc nhà mình thật sự rất đáng yêu, hai tay ôm chặt hai bên má mà vẫn không đủ.
Để mặc Hạ nhào nặn khuôn mặt của mình, Nghiêm chỉ quan tâm trong vòng tay của mình chân thật là cô gái nhà mình, là người yêu chân chính của mình. Chỉ cần ở cạnh Nghiêm, Hạ cứ thỏa thích muốn làm gì Nghiêm cũng được. Tay Nghiêm tuy nhỏ, vai Nghiêm không rộng, người Nghiêm cao gầy nhưng chắc chắn Nghiêm luôn ôm và giữ thật chặt lấy chị ấy, là bệ đỡ và lá chắn cho chị ấy đến suốt đời.
Mỉm cười, Nghiêm hôn lên trán Hạ, rồi lần xuống mũi, qua 2 bên má. Ngăn sự tham lam muốn lần nữa nuốt trọn bờ môi gợi cảm, ngon lành kia Nghiêm chỉ hôn nhẹ lên.
Đã bao lâu rồi cả hai đã không được nghe những lời ngọt ngào, tâm tình này. Đã bao lâu rồi cả hai không được gần gũi đến mức không có khe hở như vậy.
Năm đó lúc tỏ tình Nghiêm đã dùng câu này, tên ngốc nhà cô chính là đánh cắp trái tim của cô sớm hơn cô tưởng. Cô cũng lo sợ chỉ vì cả hai còn quá nhỏ, ăn chưa no, lo chưa tới. Cô vừa vào đại học, Nghiêm vẫn còn là học sinh cấp ba. Nhưng cũng chính câu này đã cho Hạ biết. Thì ra ngày lúc còn bé chính mình đã tự nhiên xung động mà bước vào cuộc đời của bé Nghiêm. Để khi bé Nghiêm dần trưởng thành lại bắt đầu tiến sâu vào cuộc sống của cô. Từng ngày từng tháng cô nhìn Nghiêm lớn lên, từng giai đoạn Nghiêm ngày mỗi lớn thì nhìn Hạ mỗi ngày mỗi trưởng thành. Cả hai chính là vậy, chính là bù trừ cho nhau mọi thứ, cùng nhau trưởng thành. Khi Nghiêm là đứa trẻ Hạ thay Nghiêm làm những điều nhỏ nhặt nhất, luôn vui vẻ tạo cho Nghiêm nhiều điều thú vị chan hòa với mọi người. Thì khi Nghiêm tỏ tình với Hạ muốn Hạ tin tưởng mà nắm tay Nghiêm cùng bước đi thì Nghiêm lại thay Hạ làm mọi thứ. Và hình như tính cách cả hai cũng có chút thay đổi. Hạ không cho phép mình quá vô tư, phải biết điều gì nên và điều gì không nên, cư xử với mọi người xung quanh cũng không thể quá nhiệt tình. Bởi lẽ càng lớn, càng có nhiều nhận thức cô càng phát hiện con người quả thật rất đáng sợ. Nếu cô chẳng may bị điều gì đó không may thì gia đình và cả An Nghiêm sẽ rất đau lòng. Hơn nữa cô vừa đưa Nghiêm ra khỏi sự tĩnh mịch cô đơn, cô không cho phép mình chưa gì đã bỏ chạy. Còn Nghiêm sự e dè cũng không còn, thay vào là sự hoạt bát, mang theo sự nhanh nhẹn học tập nhiều kĩ năng. Chính là vì Nghiêm nghĩ chưa làm được gì cho Hạ thì không được để chị lo âu cho mình, trong mối quan hệ yêu đương cả hai phải cùng nhau cố gắng, cho dù chỉ xuất phát từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Không thể để đối phương lo lắng được mất từ mình, yêu chính là sự tin tưởng cùng bao dung. Còn có trách nhiệm, không được làm càn. Có như vậy niềm vui mới thể hiện trọn vẹn qua nụ cười tươi, hạnh phúc mới len lỏi làm lòng nhau ấm áp.
2 cô gái một cuộc đối thoại, cả hai sửa sang lại chút màu sắc trên khuôn mặt có quá nhiều lớp phấn của mình. Không hỏi cũng biết ý đồ của họ.
Thế nhưng cái Nghiêm quan tâm là Duy Hạ, họ có hay không rảnh rỗi gây rắc rối cho chị ấy.
Đôi mắt to tròn tinh tường kia lại vương sự lo lắng, xuất phát ấy cũng như thường nhật, chính là sự lo lắng dành cho mình.
Câu nói ấy của Hạ lại lần nữa văng vẳng quanh tâm trí mình. Nghiêm đã làm chị ấy thiệt thòi, để chị ấy phải trải qua khiếp sợ. Lần này Nghiêm nhất định đem một Thái An Nghiêm lành lặn quay về với chị ấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)