Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 28

493 0 0 0

CHƯƠNG 28

Có chút hoảng trước khí thế của cô gái trẻ này, hai tên vệ sĩ lại có chút chần chừ nhưng lại nghĩ, chỉ là một đứa con gái. Cả hai nhìn nhau rồi cười cợt.

Ông Lý không chịu thua, vẫn nắm chặt một bên cán gậy của mình.

  • Ba, sao ba có thể? – cô Thi không thể im lặng được nữa, dù không thể trách người làm ba này nhưng cô không thể trơ mắt nhìn cháu mình chịu thiệt
  • Tôi làm gì được sao, nhìn đi, ba của cô là đang bị đứa con gái này uy hiếp đó – không chừa cho cô Thi chút sự nhẹ nhàng nào, Ông Lý càng bất mãn hơn

Uy hiếp sao, ai uy hiếp ai.

Lực tay của Nghiêm ôm mình càng chặt, Hạ cảm thấy thật sự không ổn. Tay của Nghiêm tuy ôm cô nhưng còn là níu cô lại. Nghiêm của cô đang sợ, sợ cô vì điều này mà rời xa Nghiêm.

  • Nghiêm, bỏ tay đi em – cái Hạ quan tâm hơn hết là tay Nghiêm vẫn đang bị thương, mới nghĩ ngơi được vài ngày không thể để vết thương thêm nặng

Giọng nói này, quá ngọt, quá nhẹ nhàng, giống như một làn gió mát làm vơi đi lửa giận trong lòng mình, Nghiêm nới lỏng tay đang cầm thật chặt đến mức muốn đập gãy cây gậy gỗ tinh xảo kia. Dù tay bị thương nhưng Nghiêm không quan tâm, cái chính hiện tại vẫn là Hạ.

  • Bắt nó – tuy cảm giác được Nghiêm buông tay khỏi cây gậy rất từ tốn nhưng tuổi đã cao Ông Lý quả thật cũng không đứng vững được mà ngã xuống ghế. Cũng không bỏ sự hung hăng của mình
  • Ba, giờ là ai uy hiếp ai đây? – nhìn hai đứa con của mình bị hai tê vệ sĩ to cao dồn vào góc tường bà Mi không chịu được nữa, nếu muốn trở mặt, được bà sẳn sàng bị từ mặt một lần nữa

Quay quắt sang nhìn người phụ nữ, cũng là con dâu của mình đang đặt nghi vấn cho mình, Ông Lý trào phúng.

  • Loạn, con trai không biết tình nghĩa, con dâu không biết lễ nghĩa, loạn
  • Ai loạn, ai làm mọi việc loạn, ba, ba nói thử xem? – vượt qua vòng vay của 2 tên vệ sĩ ngoài cửa, ông Huy thở hồng hộc khi bước vào phòng. Nghe câu này từ ba mình trong lòng càng thêm nóng nảy
  • Đây là bệnh viện, hai anh dừng lại đi – cũng rất vội vã Vũ Phong vừa chạy theo sau ba mình vào cùng, ông nội đến đây mang theo 4 vệ sĩ và 1 tài xế, còn cho canh chừng ngoài cửa mục đích quá rõ ràng. Muốn bắt chị hai của cậu và bạn của cậu tách ra, là muốn thị uy hay sao

2 tên vệ sĩ đang tiến sát lại phía của Nghiêm cùng Hạ dừng lại, nheo mắt nhìn nhau rồi nhìn chủ nhân là Ông Lý mà chờ lệnh.

  • Cảnh sát Lí, cán bộ đang ép cung tôi sao?

Cách nói chuyện này có giống cha con không chứ, tự giễu mình ông Lý Huy chỉ còn biết ngao ngán lắc đầu.

  • Thời gian qua ba vẫn không thay đổi, con cũng không biết mình phải con của ba hay không?

Nhìn Lý Huy, rồi nhìn quanh ngoại trừ 2 vệ sĩ mình mang theo, hình như Ông Lý thấy, thấy một gia đình. Lý Huy là con trai của ông và người vợ chính thức, nhưng không phải tình thương cùng tình yêu của ông. Chỉ là nguyên nhân khiến ông mất hạnh phúc thật sự.

Có thể biết Lý Hựu có tâm tính ích kỉ và thù hận sâu đậm là từ đâu. Giống Ông Lý đến như vậy, nói sao Ông Lý không thương.

  • Tôi không quan tâm, nhưng tôi không thể để cháu của mình và con nhóc kia bên nhau. Nó suýt hại chết em trai của cậu, cậu phải biết điều đi

Như một cái tát thật mạnh vào mặt mình, ông Huy rất muốn đập đầu vào tường mà bất tỉnh. Để không phải nghe thêm một sự hoang đường nào nữa. Trên đời này nếu như tồn tại loại người bất chấp trái phải, đúng sai, trắng đen, thị phi thì đó chính là ba cùng em trai của ông. Ông có nên nghĩ họ bị bệnh tâm lí, cái loại bệnh mang tên “tự phụ” luôn cho là mình đúng hay không.

  • Con trai của ba vừa gây ra tội ác gì ba có biết không?
  • Lý Huy – từ cửa bước vào ông Hoàng vội vã chặn ngang lời Lý Huy lại, không thể để lúc kích động mà lỡ lời. Việc Lý Hựu gây ra có thể chính là tội ác, nhưng vẫn là bí mật quốc gia. Chưa có lệnh điều động hay quyết định cụ thể thì tuyệt đối phải hoàn toàn giữ bí mật. Tuy ông đã rời khỏi cục cảnh sát nhưng nguyên tắc này ông vẫn phải nhắc nhở bạn mình

Cũng giống như hồi tỉnh, ông Huy cũng kiềm chế chính mình lại, không nói thêm.

  • À, cậu Hoàng đến thật đúng lúc. Tôi nói này, cậu muốn cùng con gái tôi trăm năm tôi không cản, nhưng sao lại để con của cậu đi dụ dỗ cháu của tôi?
  • Ông nội – bật thốt Hạ không tin được. Ông nội dù sao cũng là người lớn, trãi đời nhiều như vậy, sao có thể nói chuyện thế này

Giữ cả người Hạ lại bên mình, Nghiêm lắc đầu ý bảo đừng bận tâm.

Nhưng Hạ làm sao có thể, có chú Hoàng ở đây lỡ như chú ấy tức giận muốn tách cô cùng Nghiêm ra nữa thì sao.

Sự việc năm xưa giống như thước phim quay chậm, quay lại rất rõ ràng. Ông Hoàng thật sự cảm thán trong lòng, ông bây giờ không giống năm xưa, không mất bình tĩnh mà cư xử tệ hại với các con của mình được.

  • Bác Lí, bác nói vậy không sợ Duy Hạ không về Lí gia nữa sao?

Đây là một lời châm chọc, rõ ràng là lời châm chọc. Ông Lý càng nắm chặt cây gậy của mình hơn, cha con họ Thái đúng là giỏi chọc tức ông ta mà.

Cô út Thi tiến đến gần ông Hoàng, cô không nghĩ người yêu của mình lại có thể nói vậy. Cũng không phải điều gì khó nghe, chẳng qua ông ấy nói vậy làm cô lo. Lo sợ Duy Hạ sẽ không về Lí gia nữa.

  • Sao lại không về, đó là nhà là gia đình
  • Không phải, từ lúc cả nhà con rời đi thì đã không như vậy nữa rồi – lần này là Vũ Phong, cậu im lặng mà đau lòng nhìn những người trong cùng một nhà đang tranh cãi kịch liệt, thậm chí dùng bạo lực với nhau. Lí gia từ lâu đã không còn là nơi mà cậu hay cả nhà mình ngóng trông trở lại. Đừng nói không về Lí gia, chỉ sợ cho dù muốn không thừa nhận mối quan hệ với ông nội, chị của cậu cũng có thể làm. Chị ấy hay cậu đều không cần gia tài của Lí thị

Bởi vì chính người quyền lực nhất Lí gia đã không thừa nhận cả nhà của ông Lý Huy, thì làm sao còn có việc mong mỏi trở về. Đối với Duy Hạ, An Nghiêm chính là nhà.

  • Vũ Phong, Duy Hạ hai đứa là cháu của ông, Lí thị rồi cũng là của hai con. Cần gì phải thế này, ông chưa bao giờ không nhìn nhận hai đứa – lần này chính là khổ sở thật sự, Ông Lý không nghĩ Vũ Phong có thể nói như vậy

Điều không nghĩ của ông có rất nhiều, cũng như điều mà người khác không nghĩ mà ông cũng đã nói cũng không ít.

  • Ba, vì anh ba mà ba kiện anh hai ra tòa, lúc anh hai đi công tác ba đuổi chị hai đi. Duy Hạ cùng Vũ Phong ngay từ bé đã không thể bị ba khuất phục, chúng theo mẹ của chúng thì ba nói đừng bao giờ trở về. Ba, cho dù khi ấy vì sự nóng giận của mình mà ba dùng lời lẽ mất tự chủ, nhưng thực tế hiện tại ba cũng không còn cái quyền muốn hay không muốn với cả nhà anh hai rồi
  • Út Thi, im đi – đập mạnh gậy xuống nền lần nữa, Ông Lý càng tức giận hơn
  • Ba, ba rất muốn mẹ đi phải không. Chẳng qua mẹ không nỡ để ba một mình, mẹ của con chính là người phụ nữ cam chịu như vậy, chưa bao giờ làm mất mặt Lí gia, còn ba thì sao? – lên tiếng chấp vấn ba mình, trong lòng là sự chua chát. Lâu lắm rồi cả nhà mới gần như đông đủ như vậy, vậy mà lại thành ra viễn cảnh thế này. Hôm nay giống như bao nhiêu uất hận cứ vậy mà tuôn ra, mà đã kích
  • Im hết đi – đứng bật dậy tay run rẩy Ông Lý căm phẫn, trong lòng ông chỉ trông ngóng mình Lý Hựu, những người này chỉ là bình phong thôi, ông không cần

Tất cả cũng không ai nói gì, không phải họ sợ chỉ là họ lo. Dù sao Ông Lý cũng lớn tuổi, dù ông ấy vô lý hay hoang đường cũng đã thật sự lớn tuổi. Cũng không ai muốn ông ấy vì kích động mà nhập viện.

  • Đứng đó làm gì bắt hai đứa nó tách ra – giọng run run nhưng vẫn rất cay độc, Ông Lý ra lệnh

Hai tên vệ sĩ lập tức lao đến chỗ hai Nghiêm và Hạ đang đứng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: