Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10: THANH HOA THẦN Y TRẦN HẢI ĐÌNH

580 0 2 0

Tết Nguyên Đán.

Tết là dịp nghỉ ngơi hiếm hoi trong năm, nhưng với con người sống trong nhung lụa sung sướng như Hoàng đại tiểu thư thì cũng chẳng khác ngày thường là mấy. Dân gian có câu: mùng một tết cha, mùng hai tết mẹ, mùng ba tết thầy. Hoàng Từ Lan là con một trong nhà, cha nàng lại không có họ hàng khác, nên ngày đầu năm này nàng không có ai để thăm viếng. Mùng hai lại càng không có, vì mẹ nàng mất đã lâu, cha cũng không muốn đề cập đến nhà ngoại. Thế là hai mùng chỉ ở nhà thắp nhang cho ông bà tổ tiên, ăn cơm, chăm mấy chậu cây cảnh, thi thoảng lại cùng cha nàng trò chuyện vài câu.

So với các nơi khác, phủ Hoàng thượng thư đích thực quạnh quẽ vô cùng. Mãi đến mùng ba, Hoàng phủ mới trở nên náo nhiệt.

Hoàng thượng thư thân là Đông các đại học sĩ đức cao vọng trọng, học trò tất nhiên không ít. Rộn rịp từ giờ Thìn đã có người mang quà sang chúc. Từ Lan có cha là đại học sĩ nên cha cũng chính là thầy, có ai để đi chúc đâu! Buồn chán không có việc gì làm, nàng nhớ ra mình chưa đi lễ chùa. Các vị công tử tiểu thư trong kinh đa số hôm mùng một và mùng hai đều đã đi cả rồi, chắc chỉ có mỗi nàng là không ra ngoài. Lại nhắc đến chùa, Từ Lan bỗng nghĩ về cô gái nàng gặp đêm hoa đăng, còn cả chuỗi tràng hạt nọ. Đầu hiện lên ba chữ Hương Hải tự, Từ Lan dẫn theo Kim Phượng, kêu gia đinh chuẩn bị xe ngựa đến đó.

“Tiểu thư, người biết chùa đó ở đâu sao?” Kim Phượng mặt đầy nghi ngại nhìn về phía tiểu thư nhà mình. Tiểu thư à, người ở yên trong phủ qua ba ngày tết không được sao?

“Ta nhớ không lầm là ở núi Phật Tích. Trước mắt cứ đến đó đi đã, ngươi không cần theo ta lên đến đỉnh núi đâu” Từ Lan nhàn nhã ngồi ăn mứt bí, giống như mình chỉ đang đi vãn cảnh ở ngoại ô.

“Người không sợ trên đường lên núi có tặc phỉ à tiểu thư?” Kim Phượng vẫn không thể yên tâm. Cái đêm mưa nàng thấy tiểu thư co ro nằm trong miếu Sơn Ngu vẫn còn mới mẻ lắm.

“Có tặc phỉ thì dù thêm ngươi cũng có thể làm gì được chúng?” Từ Lan lừ mắt “Chỉ tổ được lợi cho chúng có thêm áp trại nhị phu nhân”

“…” Được rồi, ả không nói nữa là được chứ gì.

Phu xe nghe thấy tiểu thư nhà mình muốn đi núi Phật Tích, liền biến sắc mặt: “Tiểu thư, núi ấy thâm u hoang vắng, lại hiếm người lai vãng. Trước ta nghe nói ở đó đúng là có một ngôi chùa, nhưng bỏ hoang đã lâu. Người hà cớ gì lại muốn lên đó?”

“Vậy sao?” Từ Lan khá bất ngờ với những gì mình nghe được, ánh mắt thoáng trầm xuống “Vậy ta lại càng muốn xem xem” Cô gái đó chắc chắn không phải là kẻ chốn u minh, hơn nữa trên người lại tản ra mùi đàn hương và thảo dược nhàn nhạt. Trong chuyện này chắc chắn có huyền cơ ẩn giấu, nàng lại càng muốn đích thân đi.

***

Xe dừng ở chân núi cũng là lúc mặt trời nhô cao. Cả ngọn núi thâm u tịch mịch hiện ra trước mắt, xung quanh không bóng người. Đường lên núi được lát đá vững chãi, nhỏ hẹp quanh co. Ngay chân núi, bên cạnh gốc cây sến to ba người ôm không xuể có tấm bia cổ đứng sừng sững được rùa đội lên, bên trên lại chạm mây lành và ô nhật, tuy màu sắc đã bị tuế nguyệt làm cho phai nhạt nhưng nét chữ Khải cứng cáp vẫn đập vào mắt Từ Lan cùng hai người còn lại: Hương Hải tự.

“Hoàng Kỷ, Kim Phượng, hai ngươi ở đây trông chừng xe ngựa. Ta lên núi một lát rồi sẽ xuống sau” Từ Lan mặt không biểu tình hướng mắt về phía đỉnh núi, dặn dò hai đứa hầu rồi dợm bước đi luôn “Nếu đến cuối giờ Thân mà ta vẫn chưa xuống núi, các ngươi cứ đi về trước, sáng ngày mai đến đây đón ta”

“Tiểu thư của tôi ơi, như vậy đại nhân sẽ đánh gãy chân bọn tôi mất” Hoàng Kỷ cùng Kim Phượng nghe xong, mặt cắt không còn giọt máu, quỳ sụp xuống. Ký ức lão Lang bị phạt đánh gãy chân vì không trông nom tiểu thư cẩn thận với hai đứa gia nô này cứ tựa như ngày hôm qua.

“Để các ngươi đứng đây, ta trái lại không thể yên tâm được. Thôi thế này đi, các ngươi bây giờ về trước, cuối giờ Mùi đến đây đón ta. Không nói nhiều nữa, mau đi đi” Từ Lan phất phất ống tay áo. Kim Phượng thấy chủ dứt khoát, cũng không dám nói gì nữa.

“…Dạ rõ” Hai đứa hầu thoáng do dự, cuối cùng dưới ánh nhìn đầy áp bách của Từ Lan, lên xe ngựa đi mất.

….

Một đường lên núi, Từ Lan vừa đi vừa nhìn cảnh sắc xung quanh. Trong không gian thâm u chốn núi rừng, tâm tình nàng bỗng tốt lên nhiều. Nhìn hoa đào hai bên đường lên núi nở rộ đung đưa thân hình tắm trong ánh nắng, nàng đưa tay ngắt lấy một đoá hoa, thích ý ngâm hai câu thơ: “Đào độ e ấp, tiết đương xuân. Sơn đạo cô tịch, lại chẳng buồn”

“Nhạn quá trường không, chùa lẻ bóng. Thiếu niên bước đến, ắt vui mừng” Phía trong rừng truyền ra giọng ngâm thơ đáp trả cùng tiếng cây cối ngả sang hai bên. Giọng người nọ thánh thót như yến oanh gọi bầy.

Chốc lát, một cô gái tuổi tầm chín mười xuất hiện sau hàng đào. Nàng mặc áo tay ngắn màu nâu, cầm rìu nhỏ, trên lưng đeo gùi to đựng đầy cây thuốc. Nhìn người vận viên lĩnh màu xám tro, tóc buộc ngân ti đang đứng trên sơn đạo, gương mặt non nớt của nàng đầy vẻ cảnh giác: “Ngươi là ai? Đến đây làm gì? Nơi này tự miếu bỏ hoang đã lâu, tinh quái kéo bầy, ta khuyên ngươi mau xuống núi đi” Đây rõ ràng là quý tộc nha, nhìn y phục gấm kia mà xem, nàng có giúp sư phụ bán thuốc nửa năm cũng không mua nổi cái sợi ngân ti đang dùng buộc tóc kia đâu.

“Ta có quen một người. Lúc trước người đó bảo có việc thì đến Hương Hải tự mà gặp. Đồ giao ước hẵng còn đây, ta đang trên đường lên” So với việc không gặp ai, Từ Lan vẫn cho rằng việc giao tiếp với cô sơn dân này là an toàn hơn cả. Nếu đó thực sự là mộng, vậy thì nàng cũng không tốn công lên đỉnh núi nữa.

“Người ngươi quen tên là gì? Trên chùa nọ làm gì còn người ở, ta thấy ngươi hẳn là bị lừa rồi” Sơn nữ thấy người nhà giàu này không hề có ác ý, liền từ trong rừng đi ra sơn đạo, nhìn người nọ từ trên xuống dưới. Cái sắc đẹp này nàng chỉ mới gặp qua sư phụ của nàng thôi nha! Vị mỹ nhân đây sao lại đến nơi này tìm người? Chẳng lẽ tình lang hẹn nàng ta đến đây?

“Người đó tên có một chữ Tuệ” Từ Lan lắc lắc đầu, lấy chuỗi hạt từ túi thơm đeo bên mình ra đưa cho sơn nữ trước mặt “Ngươi có biết người nọ không?”

“Ngươi nói cái gì?” Sơn nữ nhìn chuỗi hạt trên tay Từ Lan, mắt mở lớn “Ngươi biết sư phụ ta?” Đây rõ ràng là chuỗi tràng 108 hạt làm bằng gỗ đàn của sư phụ nàng! Vậy ra mỹ nhân quý tộc này quen biết sư phụ nàng!

“Sư phụ ngươi?” Từ Lan cũng trừng mắt nhìn sơn nữ trước mặt, liên tưởng đến con người ăn mặc sang trọng thanh nhã kia và sơn nữ ăn mặc giản dị này……Thật không giống sư đồ….

“Ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ” Sơn nữ bĩu môi, mặt không cam lòng “Người không ở trên tự miếu đâu, ngươi lên đó cũng công dã tràng thôi” Nàng xốc lại cái gùi trên lưng, đi trước mở đường. Sư phụ từ khi nào đã biết hẹn mỹ nhân rồi? Vậy mà hôm trước người còn bảo coi cô độc là thang thuốc tinh thần.

“Ta là Từ Lan. Ngươi tên là gì?” Từ Lan nhìn biểu tình thay đổi liên tục của cô sơn nữ đi trước, liền cười hỏi.

“Nhược Khê” Từ lúc sư phụ nhận nuôi nàng, liền gọi nàng là Nhược Khê.

“Ngươi ở đây được bao lâu rồi?” Nơi này u tịch quá mức, rất không hợp với tuổi hiếu động của đứa trẻ này.

“Tám năm” Giọng Nhược Khê đi đằng trước vẫn đều đều không sắc thái “Sư phụ ta nói người nhặt được ta ở hòn đá bên khe suối, khi đó ta hãy còn nằm trong tã. Người cũng không tìm được thứ gì chứng minh thân phận của ta, chỉ có một mảnh vải ghi lại bát tự” Nàng ở nơi này trải qua cuộc sống rất yên ổn, tất nhiên trừ ra con người nàng gọi là sư phụ luôn bắt nàng nấu cơm, sau đó vừa ăn vừa chê nàng nấu quá tệ.

Nhược Khê quả thật không dẫn Từ Lan lên tự miếu mà đi vòng sang khê cốc bên sườn Đông của núi Phật Tích, băng qua mấy luống đất trồng thảo dược liền thấy một căn nhà bằng tre hiện ra trước mắt. Dọc đường Từ Lan thầm ghi nhớ nẻo đi lối về, nhìn bố cục cây cối hai bên đường và số lần quẹo trái quẹo phải của Nhược Khê tương ứng với bát môn Chu Dịch, nàng cảm thấy lần này mình đích thực gặp cao nhân rồi.

“Ôi chao, quả nhiên là ngày lành tháng tốt, cố nhân vậy mà chẳng ngại đường xá xa xôi đến tìm ta” Từ trong nhà tre có tiếng nói vọng ra, cửa sổ được chống lên để lộ một người đang đứng gác tay lên thành cửa, không tỏ vẻ gì ngạc nhiên.

“Sư phụ, vị đây là…” Nhược Khê nhìn vẻ mặt thản nhiên như không của sư phụ mình, lên tiếng. Ra là người quen của sư phụ thật.

“Trò mau đi nấu cơm đi, ta sắp đói chết rồi” Vị sư phụ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không, cắt ngang lời học trò. Đoạn quay qua Từ Lan “Ta biết sẽ có ngày này mà, vào trong xơi chén trà đã” Quả nhiên là mỹ nhân như hoa như ngọc, vậy mà lại vướng phải vấn đề kia, ông trời thật không có mắt!

... 

“Hôm nay là buổi du xuân đầu năm, định đi chùa lễ Phật, nhớ ra chuyện mà cô từng nói nên đành mạo muội đến đây hỏi kĩ càng một phen” Từ Lan ung dung ngồi xuống, không câu nệ cầm lấy chén trà vừa được rót, uống một ngụm. Vị trà xanh đắng chát thoang thoảng mùi hoa sen cùng cam thảo, để lại dư vị ngọt thanh nơi đầu lưỡi.

“Chuyện đó cô đừng nên biết kĩ thì hơn, cứ để thuận theo tự nhiên đi mới tốt” Chủ nhà nheo mắt, chầm chậm đáp lại. Nếu cho vị mỹ nhân này biết, nàng ta có thể không hoảng hốt bỏ chạy sao? Hôm đó nàng bảo có khả năng đoạn hồng trần cũng là vì muốn trở thành người chứng kiến trong câu chuyện này, dù sao cũng đã quá lâu nàng chưa tìm ra được việc khiến mình hứng thú đến vậy. Hồng trần này với nàng rõ ràng đã trở nên quá tịch mịch rồi.

“Vẫn là ta đường đột, quên mất lễ nghĩa. Mãi lo hỏi chuyện, lại vẫn chưa biết quý danh của cô” Từ Lan có phần không biết nên nói gì với người trước mặt, đành phải cười xoà giải vây. Người này có quá nhiều bí ẩn, lại ở nơi thâm u cô lãnh, nói không phải cao nhân ắt khó ai có thể tin.

“Ta họ Trần, tên tự là Hải Đình” Vị cao nhân trước mặt vẫn một tư thái bình thản, không ngại khai báo. Trong đôi mắt khép hờ kia chứa bao nhiêu suy tư, không ai biết được.

“Cô chính là Trần thần y từng được triều đình cho vời vào cung?” Từ Lan nhướng mày, chuyện này từng một thời được dân chúng kinh thành bàn tán xôn xao. Liên tưởng đến cao nhân, lại mang họ Trần, trên người thoảng mùi thảo dược đặc hữu ở người hành nghề y thì chỉ có thể là người nọ. Dân tình đồn rằng lúc đó thần y đang được quân cấm vệ hộ tống vào cung lại bỗng nhiên biến mất, nơi ở cũ cũng không thấy người đâu, trở nên vô ảnh vô tung.

“Ta trước nay luôn ở đây, vậy mà đám vô dụng ấy lại không tìm ra được” Trần Hải Đình xua xua tay, cười khẩy.

“Đều do Trần thần y cao tay, cấm vệ bình thường sao có thể ứng phó kịp” Nàng thầm nghĩ hôm nay ra đường cũng thật may mắn, gặp được cao nhân lánh đời. Cho dù nàng ta không thích nói rõ cũng không sao, tương lai sẽ trả lời hết thảy những chuyện sẽ phát sinh.

Trần Hải Đình chỉ cười không đáp. Hai người cứ như vậy thong thả dùng hết bình trà.

Trời ngả xế chiều, ước chừng Kim Phượng cũng đã quay lại, Từ Lan liền tỏ ý cáo từ. Hai người ngồi đàm đạo vài chuyện phiếm, cũng không nhắc gì đến việc kia. Trần Hải Đình thấy trời sắp tối cũng không miễn cưỡng, liền kêu Nhược Khê đưa khách nhân xuống núi. Cũng vì vậy mà sau vườn truyền đến tiếng rống: “Con đang thổi cơm, người tự đưa khách của người xuống núi đi! Đồ sư phụ lười nhác!”

Đàn chim yến đang kéo đàn bay gần đó bị tiếng rống này doạ sợ, tán lạc bay đi mất hút.

Trần Hải Đình: “....” Quả nhiên tính nết con nít rất khó chiều. Chỉ vậy thôi mà nó cũng tức giận với sư phụ mình cơ đấy.

Từ Lan đưa tay sờ mũi, cũng không nói gì, rảo bước hướng xuống núi.

Trên đường đi vẫn là một mảnh tĩnh lặng, mãi đến khi đến nơi, Trần Hải Đình mới nhàn nhạt nói: “Dạo gần đây trong kinh sư không quá yên ổn, ngươi cũng nên cẩn thận kẻo vướng phải đao thương”

“Tạ thần y chỉ điểm” Từ Lan lòng thoáng động nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, mắt nhìn xuống bậc đá dưới chân.

“Nhàn rỗi ta sẽ xuống núi gặp ngươi sau, nhân tiện xem xem ông Tơ bà Nguyệt sắp xếp cho ngươi mối lương duyên như thế nào mới được” Trần Hải Đình tay chắp sau lưng, miệng nở nụ cười nhạt. Trời về chiều nên trong núi gió khá lớn, khiến ống tay áo cùng dây thắt lưng trên người nàng tung bay, lộ ra một cỗ thoát tục hoà vào không khí u tĩnh nơi thâm sơn cùng cốc. Bộ dáng tiên phong đạo cốt này khiến hai đứa gia nô là Hoàng Kỷ và Kim Phượng đang đứng chờ kia sững sờ phút chốc. Người vận viên lĩnh đen nọ tựa như một con bạch hạc, chỉ cần bị kinh động liền bay về trời.

Từ Lan cười xem như đáp lại, cũng không nói nhiều nữa mà bước lên xe. Xe chạy được một đoạn thì nàng vén rèm ngoái nhìn ra sau, bóng người màu đen chìm trong hàng cây đào đã sớm không còn, chỉ để lại con đường đá phủ đầy cánh hoa rụng rơi lả tả.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16