Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 36: ÁM TOÁN

500 2 3 0

Sau khi bị Hoàng Từ Lan đâm một nhát ngay động mạch cổ, con gấu xám lăn đùng ra chết. Trên người nó chi chít vết thương, sớm đã mất máu quá nhiều; nay còn chịu thêm nhát dao chí mạng từ Hoàng Từ Lan, hiển nhiên là tuyệt đường sống.

Hoàng Từ Lan thở phì phò, dùng ống tay áo quệt vết máu dính trên mặt. Khăn đóng cố định trên đầu từ lâu đã đứt tung, không ít sợi tóc dính bết trên mặt nàng cùng với máu, trông thê thảm đến cực độ.

“Chết tiệt” Hoàng Từ Lan nghiến răng lầm bầm chửi, nhìn vẻ ngoài nhếch nhác của bản thân hiện tại mà chán ngấy. Không cần soi gương cũng biết chả khác gì tên ăn mày ngồi trên phố: áo rách mất vài đường, mặt mũi nhem nhuốc, ngựa cũng đã chạy biến đi đằng nào không rõ. So với tình cảnh năm xưa Hạng Vũ bị vây ở Cai Hạ cũng không hơn kém bao nhiêu.

“Trước mắt phải rời khỏi đây” Lê Lan Đường đến bên xác con ngựa của mình, moi từ trong túi da ra một cây pháo hiệu “Cấm quân sẽ rất nhanh xuất hiện, Lê Tung tất nhiên cũng sẽ nghe ra động tĩnh bên này. Căn cứ hiện trường, hắn rất có thể sẽ nghĩ ta và ngươi bị thương” Tính cách Lê Tung nàng cũng không quá rõ, nhưng hắn là kẻ rất biết đuổi cùng giết tận, nếu biết nàng đã bị thương thì há có thể bỏ qua? Haha, anh trai Lê Tung kính yêu của ta ơi, chưa đến cuối cùng sao biết ai chết dưới tay ai?

Bùm!

Pháo hiệu bay thẳng lên tầng không rồi rực sáng thành một đồ hình hoa cúc. Đây là pháo hiệu đặc chế minh chứng thân phận của Lê Lan Đường, cấm quân sau khi nhìn thấy sẽ lập tức đuổi đến.

Hoàng Từ Lan đem mũi tên cắm lên cổ con gấu để đánh dấu, sau đó hai người nhanh chóng sải bước lẩn vào trong rừng sâu.

.....

Dựa theo kinh nghiệm, hai người chọn những lối sáng sủa mà đi, lại căn cứ vào các loại thực vật mọc xung quanh mà tiến dần đến một dòng suối nhỏ. Từ chỗ gặp phải con gấu đến nơi này cũng không quá xa, chỉ tầm hai ba dặm đường.

“Ôi bà nội của tôi ơi” Hoàng Từ Lan vốc nước dưới suối mà rửa mặt, tiện thể soi xem bộ dạng hiện tại đã nhếch nhác đến độ nào. Trên người vừa bẩn vừa tanh hôi mùi máu, quả thật là không còn gì để nói.

Nàng quay sang Lê Lan Đường, chỉ thấy vị cửu điện hạ này đang nâng tay nhìn mấy vết ửng đỏ trên da, gương mặt âm u lạnh lẽo đến phát sợ. Đừng nói vừa nãy Lê Lan Đường ngã lăn xuống đất, liền đụng trúng cỏ ngứa rồi đi? Nàng ta nhẫn nhịn cũng thật giỏi, không hề gãi lần nào.

“Điện hạ, thật ra cái loại này...” Nàng đang tính nhắc nhở Lê Lan Đường cách để đỡ ngứa thì trong bụi rậm đằng xa vang lên tiếng xột xoạt, kèm theo đó là tiếng hát:

“Na chi sơn hữu thạch toàn ngoan. Thụ thương thương. Yên mịch mịch. Thuỷ sàn sàn. Triêu hề ngô xuất. Mộ hề ngô hoàn”

Giọng này là? Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đồng thời chau mày, mắt đăm đăm nhìn về phía trước, trong lòng vụt qua một người nhưng không dám khẳng định. Haha, đùa nàng sao?

Lát sau, một người từ trong bụi rậm bước ra, vừa vặn đối diện với hai người Hoàng Lê: vai mang gùi, tay cầm dao phạt cây cùng gậy trúc dò đường. Bộ viên lĩnh tơ chuối màu đen kia đập vào mắt Hoàng Từ Lan, khiến nàng chỉ muốn há hốc miệng.

Trần thần y cũng có thể xuất hiện ở đây hay sao? Nàng nhớ cấm quân đã phong toả khu vực này rồi mà nhỉ? Người này có thể xuất hiện theo cách bình thường được không?

“Ối, đây chẳng phải là Xuân Minh công chúa và Hoàng tiểu thư sao?” Trần Hải Đình chớp chớp mắt, cười chào hỏi.

“Trần thần y sao lại...” Hoàng Từ Lan ngắc ngứ hỏi. Đầu nàng hiện tại đã tắc tịt, hoàn toàn không biết nên hỏi như thế nào.

“Mùa này linh chi mọc nhiều, ta đương nhiên là đi hái thuốc rồi” Trần Hải Đình nhướng mày nhìn hai người, cười cười. Nom bộ dạng chật vật này của Hoàng Từ Lan, hẳn là vừa qua một trận hữu kinh vô hiểm “Hai vị đang đi săn đúng không? Sao lại ngồi đây thế?”

“Rửa mặt” Hoàng Từ Lan thở dài một hơi.

“Hai vị nên sớm rời khỏi đây đi, sắp có mưa giông đấy” Trần Hải Đình nhìn nhìn vòm trời, sau đó vươn tay ra sau gùi lấy một cành cây ném về phía Lê Lan Đường: “Đập giập rồi trộn với rượu, đắp lên. Hai ngày sau sẽ khỏi” Nói xong nàng hơi nâng gậy dò đường, hiển nhiên là chuẩn bị từ biệt rời đi.

“Thần y gượm đã” Hoàng Từ Lan đoán được ý Trần Hải Đình, vội vàng cất tiếng “Thần y đến rất đúng lúc, ta đang có chuyện muốn nhờ người đây” Đã ra tay thì tất nhiên không thể giữa đường ngừng lại, nếu lần này không lột ra được một lớp da của Lê Tung, nàng thật chẳng cam lòng. Trần Hải Đình thân thủ tốt, lại sở hữu đủ dạng độc chiêu, nhờ được người này tỉ lệ thắng ván cờ này sẽ cao hơn nhiều.

“Ồ hiếm khi thấy Hoàng tiểu thư đích thân nhờ vả ta” Trần Hải Đình mặt hiện hứng thú, cong môi cười “Nói đi, muốn ta giúp chuyện gì?” Lê Tung ơi là Lê Tung, lần này ngươi chạy không thoát rồi.

***

Lê Tung nghe thuộc hạ bẩm báo Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đã thành công chế ngự được con gấu, mặt không hiện cảm xúc nào. Hắn nhìn cơn mưa đã ngớt hẳn, khẽ hít lấy một ngụm không khí mát mẻ xen lẫn mùi cỏ ngai ngái, đôi mắt loé lên vài biểu tình không xác định.

Hắn đương nhiên không thấy thất vọng hay bực bội, vì cơ bản Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường không phải hạng yếu kém đến mức chỉ một con gấu cũng có thể giải quyết được. Nếu đơn giản như thế thì hắn cũng chẳng cần phải đích thân trù tính mọi nẻo đường. Vì vậy mà hắn đã chuẩn bị hậu chiêu để thắng trận, nếu không thể nhân cơ hội tốt này trừ đi Lê Lan Đường, ắt sau này sẽ khó càng thêm khó.

Cho dù Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường trốn kĩ đến đâu thì ở cái chốn rừng thiêng nước độc này cũng phải cố tìm ra đường để về ngự doanh trước khi trời tối. Bằng không ắt hẳn sẽ xảy ra chuyện. Mà xảy ra chuyện gì, chính hắn cũng không buồn quan tâm. Hắn chỉ muốn tận tay giết đứa con hoang Lê Lan Đường.

Thân là nam nhân đi vào rừng có khi còn bị lạc, nếu là hai nữ nhân từ bé sống trong chốn nhà cao cửa rộng thì lại càng không biết cách để thoát khỏi chốn thâm u như tù lao vô hình đó. Lại thêm buổi tối lam chướng dâng lên, không có đốt lửa thì chỉ có nhiễm phong hàn mà chết.

Nhưng hắn lại không đủ kiên nhẫn để chờ hai ả chết vì phong hàn. Hắn muốn tự tay xử lí ngay lập tức.

Khu rừng này đã sớm bị hắn sai lính đi điều tra khắp nẻo, mọi đường đi đối lại đều đã nắm vào tay. Chỉ cần Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường lộ diện, hắn sẽ biết.

Lê Tung nhìn thanh kiếm sáng loáng trong tay, môi nở nụ cười đầy âm lãnh khiến gã cận vệ đứng gần đó rét run.

Lê Lan Đường, ngày chết của mày tới rồi. Dù mày có cách thoát khỏi rừng, kết cục cũng chỉ có một mà thôi.

***

Cuối giờ Dậu, bầu trời đã sớm tắt ánh sáng, màn đêm ùa về bên khu rừng vắng lặng.

Hoàng đế phát hiện Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đến giờ vẫn chưa quay lại, bèn sai thêm cấm vệ lục soát khắp nơi tìm kiếm. Nhưng so với cánh rừng mênh mông này, lượng cấm vệ đó chỉ như muối bỏ biển.

Hai người Hoàng Lê lom dom, lần mò trong bóng tối mà đi về hướng bìa rừng. Thị giác dần thích nghi được với bóng tối, thính giác lại càng nhanh nhạy hơn gấp bội. Ngoài tiếng lá cây xào xạc, còn lại chỉ là tiếng hít thở đều đều.

Hai người vừa xuất hiện ở bìa rừng thì một luồng ánh sáng bạc đã lao vụt đến. Hoàng Từ Lan nhanh chóng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị gọt đi một chùm tóc bên mái.

“Là ai?” Hoàng Từ Lan hét lên. Ồ, quả nhiên Lê Tung có hậu chiêu! Còn có thể kiên nhẫn chờ đến tận bây giờ!

Đáp lại nàng là một chuỗi tiếng cung tiễn lao vùn vụt, chính xác là muốn lấy mạng. Hai người nhích chân, tách ra nấp sau hai thân cây lớn. Cùng lúc đó, tiếng tên bắn vào thân cây vang lên liên hồi như tiếng chuông của u minh giới.

“Hoàng Từ Lan, ngươi thấy món quà bản vương chuẩn bị cho ngươi như thế nào?” Tiếng của Lê Tung trong đêm đen vang lên như tiếng ác quỷ, phiêu tán theo gió núi vang vọng.

“Tống vương điện hạ thật có lòng! Không ngại buổi đêm gió lạnh đem người đến tìm hai người chúng ta đây” Hoàng Từ Lan nấp sau thân cây, cao giọng đáp.

“Hoàng Từ Lan, ngươi không cần lên giọng với ta” Lê Tung cười lạnh “Người ta bảo tự tạo nghiệt ắt không thể sống, ngươi hết lần này đến lần khác hùa với Lê Lan Đường động chạm thể diện của em gái ta, là chê mạng ngươi quá dài?”

“Tống vương khéo đùa” Hoàng Từ Lan cười ruồi “Ta chỉ là một quan chức cỏn con, nào dám chê mạng mình dài?”

“Xuất hiện đi, núp trên núp dưới vậy hèn mọn lắm cửu muội” Lê Tung chĩa mũi nhọn qua Lê Lan Đường. Hắn cũng không nói suông, cầm kiếm đâm về phía nàng ta đang ẩn náu.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Lê Lan Đường tay cầm thanh đao đã từng cắm vào bụng con gấu cản đường kiếm của Lê Tung. Trong đêm tối, ánh trăng bàng bạc chiếu lên người Lê Lan Đường, để lộ ra đôi mắt đã hiện lên sát khí ác liệt.

“Lê Tung, đừng có quá đáng. Trước kia ngươi không thể giết được ta thì bây giờ cũng vậy thôi” Quả nhiên hắn trước nay không hề muốn buông tha cho nàng!

“Đứa con hoang như mày có tư cách gì để nói hả?” Lê Tung gằn giọng, lưỡi kiếm trong tay quét tới. Lê Lan Đường xoay người đón đỡ, thuận thế lui ra nới rộng khoảng cách. Hai người ngạnh kháng trong ánh sáng loang lổ mờ ảo đêm trăng, những kẻ đứng ngoài chỉ có thể thấy được tiếng chân giẫm lên đất cùng với bóng kiếm nhoang nhoáng.

Hoàng Từ Lan đưa mắt nhìn theo quỹ tích chuyển động của hai người kia, lòng có chút bất an. Kế hoạch này nàng dù đã tính toán rất kĩ, vậy mà vẫn tính sót việc Lê Tung võ công không tồi tí nào.

Kế hoạch phát sinh yếu tố ngoài ý muốn, Hoàng Từ Lan không thể không động não. Bên cạnh đó, nàng có chút lo lắng cho tình trạng của Lê Lan Đường. Chạy qua chạy lại từ lúc sáng đến tối mịt, bây giờ còn đối kháng với Lê Tung, sức khoẻ phải nói là có chút cố sức.

Không ra tay người ta lại nghĩ nàng là mèo bệnh.

Hoàng Từ Lan cười khẽ, rút từ thắt lưng ra một thanh liễu diệp kiếm. Lần này đi săn nàng cố tình đem theo, bây giờ quả nhiên có chỗ dùng rồi. Trần Hải Đình nhất định đang nấp ở đâu đó quan sát tình hình, nàng chỉ cần làm theo kế hoạch là được.

“Tống vương, ta đến chơi với ngài đây” Nàng cất giọng nói to, sau đó nhảy vào công kích Lê Tung.

Người đứng ngoài chỉ có thể thấy được một bóng người mặc áo lam từ trong bóng tối bất ngờ xuất kích, hợp lực với Lê Lan Đường phản công lại Lê Tung. Thế cục biến đổi.

Hắn vốn đang bức lui Lê Lan Đường, không hề lường trước khi Hoàng Từ Lan nhảy vào liền khiến bản thân bị rơi xuống hạ phong. Hai tay chọi bốn tay, hiển nhiên là thua thiệt. Lê Tung bị dồn ép đến tức đỏ mắt, khi thấy cả ba đã đánh ra khỏi bìa rừng, hắn gào lên với lũ thuộc hạ:

“Phóng tiễn cho ta!! Mau phóng tiễn bắn chết hai ả này cho ta!!”

Đáp lại hắn là không gian im lặng.

“Đám nô tì chó chết!! Mau bắn tên đi tụi bây điếc rồi đúng không?”

“Tống vương, ngài ồn ào quá” Từ bụi tre to vọng ra một giọng nói biếng nhác, tựa như xối cho Lê Tung một thùng nước lạnh.

“Ngài hỏi đám thuộc hạ của ngài ư? Vừa rồi gió hơi to, chúng bị lá tre rụng cứa cổ chết cả rồi” Giọng nói biếng nhác kia lại vang lên, khiến tay cầm kiếm của hắn run rẩy “Đây này, điện hạ mau nhìn mà xem” Trần Hải Đình di chuyển tựa như u hồn, nắm cổ áo một tên gia thần đã chết rũ của Lê Tung quăng đến gần chân hắn. Chỉ thấy dưới cổ kẻ này có một vết cắt cực kì mảnh và sâu, khó tin hơn là trên miệng vết thương chí mạng đó là một chiếc lá tre đã ngả vàng còn dính lại.

“Ta phải giết ngươi!” Mặt Lê Tung đỏ bầm như gan lợn, vung kiếm chém về phía Trần Hải Đình đang đứng khuất trong bóng tối.

“Tống vương, ngài không thể giết được ta đâu” Trần Hải Đình như hư ảnh vô định, thoắt cái đã biến mất. Giọng nàng vang vọng trong không trung, lởn vởn quanh các bụi cây: “Tống vương điện hạ tính giết ta ư? Bọn chúng chết do lá tre, ta có lòng tốt báo cho ngài biết như vậy sao điện hạ lại muốn giết ta? Đến cha của ngài còn không thể làm gì ta, ngài nên lượng sức đi thôi” Các tán cây vọng lại tiếng cười khẽ rất khoái trá, kèm theo đó là tiếng pháo bắn lên tầng không.

Một đường khói vàng xuyên rách màn đêm, nở rộ thành một nhành hoa cúc.

“Tống vương, ngài thua rồi, nên dừng lại đi thôi” Hoàng Từ Lan nhìn chằm chằm Lê Tung, trong đầu nảy ra rất nhiều phương án có thể xảy đến. Nếu là hắn, liệu có thể chó cùng rứt giậu không đây? Cây pháo hiệu đó vốn là trang bị của nàng, bởi vì đã tính toán đến việc Lê Tung sẽ nhắm vào cả mình và Lê Lan Đường nên đã sớm giao lại cho Trần Hải Đình.

Lê Lan Đường nhìn tầng không đã sớm không còn kí hiệu hình hoa cúc, nhíu mày. Nàng chỉ mới chạm mặt Trần Hải Đình một lần duy nhất ở Thái y viện nên cũng không quá rõ ràng về con người này. Quả nhiên là Trần thần y, mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta phải kinh hãi. Dùng lá tre giết người, nếu mọi ngày nghe được chắc chắn nàng sẽ nghĩ đấy là câu chuyện cười.

“Các ngươi tính kế hay lắm!” Lê Tung nghiến răng. Hắn thấy đằng xa đã xuất hiện ánh lửa bập bùng liền toan bỏ chạy. Coi như lần này các ả mạng lớn! Rừng vẫn còn đó thì hắn vẫn sẽ có củi đun!

Hoàng Từ Lan phát hiện hắn sắp bỏ chạy liền vung kiếm sấn tới. Nàng cũng đã biết cấm quân sắp đuổi đến khu vực này, nếu không tiến hành nhanh thì chắc chắn hắn sẽ thoát. Nếu để hắn trốn được, chắc chắn lần sau sẽ rất khó tương kế tựu kế như thế này.

Theo phản xạ, Lê Tung giơ kiếm lên đón đỡ. Hai mũi kiếm sượt qua nhau, nháy mắt đã tới phần đốc kiếm.

Hoàng Từ Lan nhanh chóng vận lực ở hông mà xoay người, lưỡi kiếm bị uốn cong thuận thế tách ra như du long bôn hải. Nàng đang chuẩn bị làm một chiêu hồi mã thương thì thấy Lê Lan Đường đã chĩa đao lao đến. Nhìn gương mặt không biểu tình của Lê Lan Đường thoáng qua vẻ tàn nhẫn, Hoàng Từ Lan lòng dấy lên bất an. Lê Lan Đường lần này bỏ vốn rất lớn!

Tiếng chân của toán cấm vệ đã đến rất gần, Trần Hải Đình thì không biết đã lẩn đi nơi nào. Cả khu rừng đến tiếng côn trùng cũng không có, chỉ còn mùi máu tanh hoà vào gió lạnh.

Thê lương u lãnh đến tận cùng.

Lê Lan Đường chĩa đao, hướng về lồng ngực của Lê Tung mà đâm thẳng tới. Không hề tránh né hay chuẩn bị đổi sang thế thủ, chỉ đơn giản là một đao đoạt mạng. Lê Tung quét kiếm với ý chặn đỡ, không ngờ mũi đao sắp tiến đến liền bị triệt tiêu, biến mất không tung tích.

Là hư chiêu!

Não của Lê Tung như vụt sáng, nhưng đã không còn kịp để rút tay về nữa. Bởi vĩ mũi kiếm của hắn đã chém một vết vào trước ngực Lê Lan Đường. Nàng ta cũng không buồn né tránh, để mặc thân thể bị kiếm làm thương tổn. Trong cơn hoảng hốt, hắn thấy môi của đứa em gái này khẽ mấp máy: “Lê Tung, ngươi lại thua rồi. Thua dưới tay ta”

Ánh đuốc sáng rực chỉ còn cách hai mươi bước chân, soi rõ tình cảnh tại nơi này.

“Tống vương sát hại Xuân Minh công chúa rồi! Người đâu mau hộ giá!” Hoàng Từ Lan co rụt tròng mắt nhìn Lê Lan Đường thản nhiên như không mà lấy thân chịu nhát kiếm kia, hô to cho cấm vệ nghe thấy. Bản thân nàng đứng sau lưng Lê Tung, chặn đường chạy thoát của hắn.

Bên kia Lê Lan Đường đã sớm chao đảo muốn ngã gục, cả cơ thể đều dựa vào mũi đao cắm xuống đất mà chống đỡ. Vạt áo trước ngực đã bị chém rách, máu thấm qua cái yếm lụa trắng bên trong, đỏ bừng nhức mắt.

“Lính đâu, mau khống chế Tống vương điện hạ!” Thống lĩnh Ngự tiền đới đao thị vệ Trương Văn hô lên, ánh mắt sáng quắc như cú vọ nhìn về phía Lê Tung “Mời Tống vương điện hạ về ngự doanh cho bệ hạ một câu giải thích” Nói đoạn, hắn cung kính giơ tay với Lê Tung lúc này đã buông kiếm trong tay xuống, ra hiệu mời.

Xong xuôi công việc, Trương Văn đưa mắt nhìn Lê Lan Đường cả người đã nhiễm máu, định sai thuộc hạ đem cáng đến đưa về nhưng Hoàng Từ Lan đã lên tiếng từ chối.

“Trương Thống lĩnh không cần lo lắng, cứ nên để ta đích thân làm thôi. Nam nữ bất tiện”

Trương Văn nghĩ ngợi chốc lát, sau đó gật đầu: “Vậy nhờ Hoàng học sĩ. Ta sẽ để lại năm tên cấm vệ đi theo sau bảo hộ, học sĩ và điện hạ không cần sợ hãi” Xem ra đúng như lời đồn, mối tri giao giữa hai người này quả thật không tệ.

Hoàng Từ Lan nhìn Trương Văn đã dẫn người đi xa, liền đưa tay cởi ngoại bào xuống phủ lên người Lê Lan Đường, che đi phần vạt áo không còn lành lặn. Xiêm y đều bị cắt rách như thế kia, đúng là lộ liễu đến phát thẹn mà! Cũng may hôm nay nàng sợ lạnh nên mặc khá nhiều lớp áo, bây giờ chỉ cởi một lớp cũng không hề gì.

“Điện hạ, người bỏ vốn hơi nhiều rồi” Hoàng Từ Lan thì thầm chỉ đủ mình Lê Lan Đường nghe thấy, sau đó dìu nàng ta nghiêng ngả nhích từng bước về phía trước.

“Không chết được” Lê Lan Đường cũng không cự tuyệt việc Hoàng Từ Lan cởi áo trùm lên người mình, có chút cố sức mà đáp lại. Nàng chun chun mũi, ngửi được mùi trà thoang thoảng trên áo của Hoàng Từ Lan. Cái mùi này rất giống mùi trà Hoàng Từ Lan tự tay pha, thoang thoảng nhàn nhạt nhưng vẫn khiến người khác ghi nhớ.

“Chẳng phải đã bàn là để ta chịu kiếm sao?”

“Như vậy không thể khiến hắn thân bại danh liệt được” Mối hoạ này quá lớn, nếu không trừ tận gốc sớm muộn gì cũng lại sinh ra phiền toái.

“Tốt nhất lần sau đừng làm như vậy nữa” Hoàng Từ Lan thở dài. Lúc thấy được sự tàn nhẫn trên mặt Lê Lan Đường, nội tâm nàng bỗng sinh ra cảm giác hoảng hốt. Người hoàng tộc, đều có thể máu lạnh đến như vậy sao? Cho dù là tính mạng của mình cũng không hề tiếc rẻ? Nàng cũng có chút nghi ngờ khi nghe đoạn đối thoại giữa Lê Tung và Lê Lan Đường. Rốt cuộc vị cửu điện hạ này là lớn lên và sống đến bây giờ như thế nào?

Lê Lan Đường hơi nghiêng mặt nhìn Hoàng Từ Lan, chỉ thấy người kia lại mang biểu cảm nghiêm túc hiếm khi nhìn thấy được xen lẫn đôi chút lo lắng. Đôi con ngươi đen tuyền kia như được mặt trăng phủ lên lớp dát bạc, lấp la lấp lánh. Đáy mắt nàng xẹt qua một tia cảm tình không rõ, chỉ khẽ khàng lên tiếng: “....Ừ”

Hoàng Từ Lan như thế này, vẫn là rất hiếm thấy.

______

HẬU TRƯỜNG

Trần thần y: Chào mọi người, tôi đã trở lại rồi đây!! Chắc bị lãng quên cả rồi....

Cơ Tử Huyên: Thiết nghĩ Trần Hải Đình ngươi không nên gọi là Trần thần y nữa, đổi thành Trần cục trưởng đi.

Trần thần y: Cục trưởng? Cục gì cơ?

Cơ Tử Huyên: Cục dọn dẹp vệ sinh môi trường. Chẳng phải mỗi lần Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan gây ra chuyện đều có ngươi đến dọn dẹp sao?

Trần thần y: !!!!!!

______

LỜI TÁC GIẢ

Đã có người đoán đúng nên tác giả giữ lời, chương này bốn nghìn chữ. Hôm đăng truyện định kỳ (28/9) thì web xảy ra lỗi, tác giả cũng không đăng nhập được vào web =))))) Trên fanpage của web thông báo fix lỗi nên tác giả tạm dời sang hôm nay đăng, nhưng lịch hoạt động của tác giả thì lại không thay đổi nhé. Hôm 28 là ngày đăng chương 36, thì đến ngày 2/10 sẽ lại có chương mới. Mọi người cứ cộng dồn lên là được, chỉ cần web fix xong là mình sẽ up lên ngay, thiếu bao nhiêu chap đều sẽ trả đủ cho mọi người :v

Mới đó mà đã đến chương 36, cũng nên thúc đẩy tuyến tình cảm cho đôi trẻ này rồi nhỉ :v Cơ mà chỉ đẩy một tẹo thôi nhé vì nội tuyến còn dài lắm, tác giả và độc giả cùng lót dép theo dõi sự trưởng thành của các nhân vật trong tác phẩm đi nào =)))) Cơ mà các bạn nghĩ sao nếu tác phẩm này dài 200 chương =)))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16