Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 34: VĂN VÕ TOÀN TÀI CHÍNH LÀ ĐIỀU KIỆN TIÊN QUYẾT

523 2 2 0

Cung Càn Thanh.

Lê Lan Đường mặc cung bào màu tím sẫm khom lưng quỳ trên nền gạch hoa, biểu tình trên mặt bị mái tóc che lấp không thể nhìn được gì. Mà Hoàng đế lại đang ngồi bên ngự án, đôi mắt hơi mờ nhìn chằm chằm vào đứa con gái đang quỳ đằng kia.

Hắn dường như đang rất muộn phiền, chỉ thở dài hỏi: “Con nói ta nên tác thành cho Minh Kính và Bùi Dũng?”

“Bẩm vâng. Đây là chuyện vẹn cả đôi đường, kính xin phụ hoàng đồng ý tác thành”

“Lan Đường, có những chuyện, không phải nói rồi có thể rút lại được” Hoàng đế đặt tấu thư trên tay xuống bàn, chầm chậm nói. Hắn biết đứa con gái này từ nhỏ luôn độc lai độc vãng, ngoại trừ thằng Tranh con cả cùng con bé Bảo Huyền thì cũng không cùng bất kì ai gần gũi. Nay Kính phi và Minh phi coi như đã trở mặt, nó lại góp tiếng nói cho phía Kính phi. Chẳng lẽ không sợ bị vạ lây hay sao?

Xem ra nó vẫn chưa quá cảnh giác trước lòng người rồi.

“Nhi thần đã suy nghĩ rất kĩ. Chuyện quan trọng nào dám lỗ mãng phát ngôn” Lê Lan Đường bình thản như không mà đáp lại. Môi màng chầm chậm vẽ ra nụ cười nhạt. Người cha này của nàng quả nhiên là cáo già, luôn luôn muốn tra xét nàng!

“Chuyện đã đến nước này, phạt Minh Kính hay Bính Hiểu là điều không thể. Thể diện hoàng gia trước nay luôn phải biết giữ gìn” Hoàng đế không tỏ rõ vui buồn, giọng hắn vang vọng trong cung điện trống trải “Bùi Dũng thân là thần tử, lại có thể làm ra hành động càn rỡ đến như thế, phải phạt”

“Kính xin phụ hoàng giơ cao đánh khẽ” Lê Lan Đường thoáng trầm ngâm rồi lên tiếng. Quả nhiên là con cáo già, đem Bùi Dũng lôi ra phạt rồi mới cho Lê Minh Kính hạ giá, vừa có thể xoa dịu được bên phía Minh phi, lại vừa thành toàn cho đôi uyên ương nửa đường nhảy ra này!

“Con không xin trẫm tha cho Bùi Dũng sao?” Hoàng đế tỏ ra bất ngờ nhìn con gái, chầm chậm hỏi. Chẳng lẽ đầu óc nó đã hiểu hắn muốn làm như thế nào rồi?

“Phụ hoàng là đấng minh quân, tất nhiên thánh ý không thể trái. Bùi Dũng có tội càn rỡ, đấy là sự thật. Tuy tội chết có thể tha nhưng tội sống lại không thể thoát, đem hắn ra phạt một phen làm gương cho bá quan, vậy không gì tốt bằng” Lê Lan Đường đáp.

Mỗi câu nói nàng đều uốn lưỡi chín lần, hiển nhiên không đem việc mình đã đoán được tâm ý của Hoàng đế ra nói thẳng. Kết quả này tuy rằng không như kỳ vọng nàng mong đợi, nhưng nó lại là kết quả dĩ hoà vi quý nhất lúc này. Kính phi và Minh phi đều có nhà mẹ đẻ quyền cao chức trọng, dù là bên nào thương tổn thì hậu cung này chắc chắn sẽ không thoát khỏi một hồi hạo kiếp.

Cây đổ lăn lóc thì làm gì có tổ trứng lành đây? Hậu quả tất nhiên không ai có thể đứng ra gánh vác được.

Hoàng đế nhìn đứa con gái từng bị mình hắt hủi, không ngó ngàng gì hơn mười năm nay, môi mấp máy điều gì đó không rõ. Duy chỉ có đôi mắt là toát ra thứ tâm tình khó tả: vừa như tự trách, lại như kiêu ngạo cùng tự hào.... Hắn vịn tay vào góc ngự án, gọi nội quan đang đứng hầu kế bên:

“Lâm Tùng, truyền ý chỉ của trẫm, gọi Bùi Dũng vào cung”

Nói rồi hắn ra vẻ mệt mỏi, phất phất tay với người đang quỳ bên dưới: “Con mau đứng dậy đi về cung đi, trẫm muốn nghỉ ngơi” Nó chưa chi đã hiểu hắn muốn làm gì, hà tất phải tốn công nói rõ. So với mấy đứa con gái khác, đứa trẻ này làm hắn thấy hài lòng hơn nhiều, tương lai không chừng có thể giúp không ít việc.

“Nhi thần cáo lui” Lê Lan Đường biết bản thân đã đạt được mục đích, vì vậy cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy lui ra cửa. Nàng đưa mắt nhìn lên vòm trời trong vắt tô nền cho hàng ngói lưu ly vàng, thần tình có chút mờ mịt. Mọi chuyện thật sẽ đơn giản như vậy, dừng lại tại đây sao?

Vì quỳ dưới sàn điện lạnh băng hơi lâu nên chân nàng tê rần, từ lúc đứng dậy vẫn luôn cố cắn răng nhẫn nhịn cảm giác như kim châm kia. Bây giờ đã ra đến cửa, nàng tất nhiên sẽ gọi Cẩm Tú dìu mình đi một quãng chờ chân đỡ hơn.

“Cẩm Tú, đỡ ta một lát” Giọng Lê Lan Đường vẫn bình thản nhẹ nhàng như không, duy có đôi mày là hơi nhíu lại.

“Ôi chao, ta chờ điện hạ mãi” Giọng nói nhàn nhã quen thuộc xối vào tai Lê Lan Đường, khiến nàng khựng lại trong phút chốc. Đưa mắt nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Hoàng Từ Lan mặc cẩm bào trắng thêu lá trúc bằng chỉ xanh đang đứng dựa bên cửa, nhìn nàng mỉm cười. Cẩm Tú thì biến mất không thấy bóng dáng đâu.

“Hoàng học sĩ sao biết ta ở đây?” Lê Lan Đường hơi nhướng mày, rốt cuộc vẫn lên tiếng.

“Ban đầu ta đến cung Kiến Ninh, nhưng Phong Lan lại bảo điện hạ đã sang Càn Thanh cung rồi” Hoàng Từ Lan khe khẽ lên tiếng, sau đó chìa tay ra “Ta bảo Cẩm Tú về cung trước rồi, nhìn điện hạ có vẻ không ổn lắm ấy nhỉ? Có cần ta dìu không?” Lê Lan Đường, những lần ngươi châm chọc ta, bây giờ phải trả lại!

“Không cần” Lê Lan Đường lạnh mặt, vung tay áo bỏ đi. Thà rằng bước đi chật vật cũng không cần Hoàng Từ Lan dìu đỡ.

“....” Hoàng Từ Lan nhìn Lê Lan Đường đột nhiên trở nên bất cận nhân tình, gương mặt đạm nhiên mọi ngày liền hơi nhăn lại. Sau đó nàng chậc lưỡi, chẳng nói chẳng rằng cầm tay Lê Lan Đường quàng qua vai mình, ung dung như không: “Vẫn là ta đỡ điện hạ đi thì hơn, dù sao Cẩm Tú cũng đã hết lòng nhờ vả rồi” Vả lại ngươi đi chậm chạp như vậy thì bao giờ mới về lại được cung Kiến Ninh chứ? Lửa đã cháy sém lông mày rồi đấy!

Lê Lan Đường mở to mắt nhìn Hoàng Từ Lan gần trong gang tấc, môi hơi mím lại, cuối cùng im lặng không nói gì. Hai người xiên xiên xẹo xẹo đi về cung Kiến Ninh, bóng đổ xuống nền đất lát đá trắng dần dần hoà lại làm một.

***

“Chính ngươi nghe Lê Lan Khuê cùng Lê Tung trao đổi với nhau ở Ngự hoa viên?” Lê Lan Đường chau mày nhìn Hoàng Từ Lan, hiển nhiên là bị làm cho bất ngờ một phen. Hay cho hai đứa con cưng của Minh phi, chưa chi đã không thể ngồi im rồi?

“Phải, kế hoạch rất là to lớn nha” Hoàng Từ Lan cười nhạt. Liệu Lê Lan Đường có thể nghĩ ra biện pháp đối phó hay không đây?

“Kế hoạch này áng chừng sẽ được thực hiện ở hôm đi săn của hoàng thất” Lê Lan Đường tay xoay hai viên ngọc trai, ung dung lên tiếng “Chúng ta còn bốn ngày để tìm sinh cơ đấy Hoàng học sĩ” Muốn làm ra những việc kia, ở trong cung là điều không thể. Cung thành lính gác sâm nghiêm, Lê Minh Kính cũng không tuỳ tiện ra ngoài, cơ hội ra tay là vô cùng hiếm hoi. Nhưng hôm săn thú thì khác.

Ra khỏi cung, không ai có thể đảm bảo được điều gì.

“Đồng bệnh tương liên!” Hoàng Từ Lan không khỏi gật đầu nể phục khả năng suy đoán của Lê Lan Đường. Bỏ qua dịp tốt như hôm đi săn thì Lê Tung rất khó để hạ được hai chị em Lê Minh Kính!

“Hoàng học sĩ có vẻ không lo lắng mấy khi biết mình sắp bị người ta ám sát nhỉ?” Lê Lan Đường híp mắt nhìn vẻ mặt vô tư lự của đối phương, không kìm được châm chọc.

“Ta và công chúa điện hạ cùng bị đưa vào đường chết, người không mảy may lo lắng thì ta có gì để lo?” Nàng nhích môi cười, hiển nhiên không hề giả vờ.

“Xem ra Hoàng học sĩ cũng đã có biện pháp cứu vẫn tình thế rồi, ta vẫn nên đi theo học sĩ để được cứu vớt thôi” Miệng lưỡi hai con người này vốn là không ai chịu thua ai, nói một câu là một câu châm chọc. Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng, cả hai đều đã có biện pháp của riêng mình. Cường giả tự cường, chính mình không thể cứu mình thì sao có thể mong ngóng kẻ khác đến cứu được! Vả lại Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đều là người nhanh nhạy, nếu Lê Tung ra tay bất ngờ thì có thể đắc thủ, đằng này kế hoạch lại bị chính Hoàng Từ Lan vô tình nghe được, khả năng thành công lại hoá thành không cao.

Trừ phi hắn còn giấu cho mình một kế hoạch đề phòng, và hai người Hoàng Lê sơ ý.

Tiếc là với Lê Lan Đường, nàng chưa bao giờ để chuyện gì có thể phát triển ngoài tầm kiểm soát của chính mình.

Phong ba sắp nổi, nhân tâm khó dò.

***

Hằng năm hoàng gia đều tổ chức mấy ngày săn thú ở trên rừng.

Đây là dịp các vị tướng lĩnh trẻ thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt các vị hoàng nữ, đồng thời cũng là thời điểm tốt để có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng đế, tương lai được trọng dụng cùng cất nhắc lên các vị trí cao hơn trong hàng bá quan văn võ.

Các vị hoàng nữ đương triều đa phần đều giỏi cầm kỳ thi hoạ, còn về dụng võ thì lại không bằng, duy có Lê Lan Đường là kẻ dị nhân thông thạo cả hai ban văn võ. Vị cửu điện hạ này ẩn thân vô cùng tốt, nếu không có chuyện thích khách đột nhập hôm tết Đoan Ngọ chắc chắn không ai biết Lê Lan Đường có thể cầm kiếm giết được thích khách.

Lê Lan Đường năm nay vừa tròn mười bốn, tư sắc hơn người, đáng lý là có rất nhiều người nhòm ngó. Tuy nhiên tin đồn ác ý đã sớm ăn sâu bám rễ vào suy nghĩ của mỗi người dân, rằng nàng ta ốm đau liên miên, chẳng khác nào con ma bệnh. Bởi vậy mà đến nay, ai ai cũng đều tránh né khi nói về Xuân Minh công chúa Lê Lan Đường. Nàng ta được ban phong hào trước vài năm thì đã sao, chẳng phải chỉ là bù đắp cho một con ma bệnh tật không biết sẽ rũ áo chầu tổ tiên khi nào đó ư!

Cũng như mọi năm, quan lại từ tam phẩm trở lên được mang theo người nhà đến tham dự buổi săn thú. Riêng các quan lại của võ ban đều được phép tham gia. Đáng lý ra thì một vị quan nhàn tản chỉ mang trật ngũ phẩm như Hoàng Từ Lan sẽ không tham gia dịp này, nhưng vì Lê Cẩm Thương nằng nặc đòi nàng đi cùng, hơn nữa cha nàng là quan nhị phẩm nên Hoàng Từ Lan liền được dự.

Quan trọng là nàng cũng muốn xem xem, Lê Tung và Lê Lan Khuê có thể làm ra được kế hoạch hoàn hảo như thế nào, có đủ thiên y vô phùng mang nàng vào chỗ chết hay không. Hoàng Từ Lan trước nay luôn thích liều mạng, nhưng vì mạng lớn quá nên vẫn còn sống nhởn nhơ như hiện tại.

***

Võ nghệ mười tám ban, ở trong hội săn này đạt được ưu thế nhất chính là xạ tiễn (bắn cung).

Các vị hoàng tử cùng quan võ trong triều đều rất quen thuộc với môn này, xạ nghệ không hề kém. Tuy vậy, nếu như có một người có thể vượt qua được số đông, thì chính là kẻ anh tài nổi bật được quần chúng chú ý rồi. Thái tử điện hạ chuộng văn hơn võ, nhưng tài bắn cung cũng không đến nỗi nào, mười phát thì có quá bảy mũi tên găm trúng hồng tâm. Không thể không nói, các vị thân vương cùng công chúa đều được dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc.

Cơ mà trong đám nam nhân năm nay lại xuất hiện cái tên mới – Lâm vương Lê Tương cùng kẻ năm nào cũng xuất hiện trên kim bảng võ ban – Bùi Dũng. Hai người này mười mũi tên đều trúng chín, phải nói là khiến không ít người trầm trồ. Tuy đều trúng chín phát hồng tâm nhưng Bùi Dũng thân thủ nhanh nhẹn quyết tuyệt, chín mũi găm vào hồng tâm đều sâu như nhau, quả nhiên là một tay hảo thủ. Lê Tương thì chậm rãi hơn, độ nông sâu cũng khác. Cơ mà cũng chẳng có gì kì lạ, Bùi Dũng thân là tướng đã từng xông pha tiền tuyến, võ tài kiệt xuất đương nhiên không nói làm gì, đằng này Lâm vương trước nay luôn không tăm không tiếng, vậy mà có thể thiện xạ đến thế!

“Tương, con muốn trẫm thưởng cái gì?” Hoàng đế ngồi ở trên ghế rồng, mặt mày vui vẻ. Người vui vẻ nhất không ai ngoài hắn. Một cửu hoàng nữ đã khiến hắn đủ bất ngờ, nay thêm đứa con này lại càng vui vẻ gấp bội!

“Thật ra con...con...” Lê Tung quỳ trên đất, ấp úng không nói nên lời. Hắn đưa mắt nhìn về phía cánh hữu, nơi có bóng người mặc viên lĩnh tay chẽn màu lam đang đứng ung dung nhàn nhã. Hai tay khẽ nắm chặt, hắn kiên quyết:

“Thỉnh phụ hoàng thong thả cho con suy nghĩ một khắc” Trong ấn tượng của hắn, người đó thần tình luôn thản nhiên như không, hệt mặt hồ yên ả khiến lòng người thanh thản. Bởi hắn biết thế nào là môn đăng hộ đối, nên vẫn luôn không ngừng nỗ lực. Trách sao được người ấy tài sắc vẹn toàn, chỉ trách hắn quá yếu kém. Biết là hoang đường cùng viển vông, nhưng hắn vẫn muốn nỗ lực chỉ mong đổi lại được một cái nhìn. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy người đó đứng bên cạnh Lê Lan Đường vui vẻ trò chuyện, lòng kiên quyết lại bị vơi đi quá nửa.

Rõ ràng là si tâm vọng tưởng, thân phận lại không thể dung hoà. Hơn nữa người đó trước nay chưa bao giờ nhìn hắn lấy một lần, không chút ấn tượng, nói gì đến vui vẻ trò chuyện như thế kia?

Trong thoáng chốc, hắn bỗng ước bản thân được đối xử giống như Lê Lan Đường.

.....

“Xuân Minh công chúa, chín phát hồng tâm!” Nội quan đứng bên bia ngắm bắn giơ cờ thông báo, gõ một hồi kẻng.

Thanh âm của hắn như hòn đá bị ném xuống mặt hồ yên ả, khuấy lên từng đợt sóng trong nội tâm những người chốn cung đình. Lê Lan Đường quả nhiên giấu tài, năm nay ra tay liền tiên phát chế nhân, mở đầu bằng con số đầy choáng ngợp! Thân nữ nhi lại có thể sánh ngang được với thành tích của Bùi Thống lĩnh nức tiếng xa gần, rõ ràng không phải là một con ma bệnh tật như người ta đồn đãi!

“Thiều Dương công chúa, sáu phát hồng tâm!” Lê Bính Hiểu nghe nội quan thông báo, hậm hực buông cung xuống không nói một lời.

“Lan Minh công chúa, tám phát hồng tâm!” Lê Lan Khuê khẽ cắn môi, lòng không chút cam tâm. Chết tiệt, một chút nữa là đuổi kịp Lê Lan Đường! Bao ngày chuẩn bị cuối cùng hoài công cốc!

“Còn vị nào muốn lên đài không?” Nội quan chủ trì đưa mắt nhìn xung quanh, cung kính hỏi các vị tiểu thư tháp tòng đến đây. Các vị hoàng nữ đều đã lên đài, theo lý thì bây giờ đến các vị tiểu thư nhà quan rồi. Xuân Minh công chúa ra tay cũng không nương nhẹ gì cả, chín phát hồng tâm như thế thì có vị nào còn dám lên nữa đây!

“Ta còn chưa lên đâu” Lê Cẩm Thương đang được Hoàng Từ Lan bế trên tay bỗng lên tiếng, khiến cả sân đấu đều đổ dồn mắt về phía nàng.

“Thập điện hạ, người còn quá bé, sẽ không cầm nổi cung đâu” Gã nội quan tiến lại nhỏ nhẹ dỗ dành. Làm sao có thể để vị tiểu điện hạ này lên đài được chứ!

“Hừ, tên nô tì nhà ngươi dám coi thường ta!” Lê Cẩm Thương khịt mũi, tay giơ giơ nắm đấm “Sư phó của ta sẽ dạy cho ta, không cần ngươi quan tâm!”

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Hoàng Từ Lan, dường như không dám khẳng định. Vị đại tiểu thư Hoàng phủ này là tài nữ kinh thành, lẽ nào cũng tinh thông cả mười tám ban võ nghệ! Như vậy cũng quá là xuất chúng rồi đi!

“Việc này.....” Gã nội quan cảm thấy vô cùng khó xử. Thập công chúa cũng quá là tuỳ hứng rồi đi, đây là buổi tranh tài chứ có phải sân luyện tập đâu!

“Không cần tranh luận nữa, cứ để Cẩm Thương nó lên đi” Quý phi quan sát nét mặt bình thản không đổi của Hoàng Từ Lan từ nãy đến giờ, cuối cùng nhàn nhạt lên tiếng.

Dưới từng ánh mắt chằm chằm của đám người dưới đài, Hoàng Từ Lan ung dung dắt Lê Cẩm Thương đến chỗ đặt cung. Nàng đảo mắt nhìn qua nhìn lại, rồi đưa tay nhấc cái cung nằm ngang trên giá làm bằng ngà voi, không tốn một chút sức lực.

Đám người dưới đài nhìn theo mà không khỏi hít vào một luồng khí lạnh. Cây cung đó là ngự bảo hoàng gia, trọng lượng nặng nề vô cùng. Quan trọng là Xuân Minh công chúa vừa nãy đã cầm nó lên đài, nhẹ nhàng bắn chín phát hồng tâm! Hoàng Từ Lan điên rồi, sao có thể dùng cây cung đó dạy trẻ học được!

Hoàng Từ Lan như không hề hay biết đến tâm sự của những người vây xem kia, cầm cây cung rồi ngồi xổm xuống, để nó nằm ngang tầm ngực với Lê Cẩm Thương. Nàng vươn tay sang lọ đựng tiễn lấy một mũi tên, sau đó cầm tay Lê Cẩm Thương chỉ dạy: “Điện hạ muốn bắn tên vào bia, trước tiên phải biết vận lực kéo căng dây cung, lực đạo nên vừa phải” Nàng nhét mũi tên vào tay Lê Cẩm Thương, rồi dùng tay phải cầm lấy tay con bé, đem dây cung kéo mạnh. Tay trái cầm chắc khung cung, thân tên lọt thỏm giữa kẽ tay, tư thế vô cùng vững chắc.

“Tiếp theo là ngắm bắn, ngắm cho thật chuẩn, kết hợp giữa hướng gió và khoảng cách mà căn chuẩn” Hoàng Từ Lan vẫn đạm nhiên như không, mặt áp lại gần con bé, sau đó khẽ nheo mắt “Cuối cùng, là thả tiễn”

Vụt!

Mũi tên xé gió lao đến tấm bia, chuẩn xác găm ngay chính giữa hồng tâm, không chệch đi một li.

“Trúng rồi, sư phó giỏi quá!!” Lê Cẩm Thương thích ý vỗ tay mà reo lên khiến đám người đang dõi theo tiếp tục hít khí lạnh. Hoàng Từ Lan có còn là người hay không đây!

“Bây giờ chúng ta bắn hai mũi nhé!” Hoàng Từ Lan cười cười, sau đó với tay lấy hẳn hai mũi tên lắp vào cung. Kết quả y hệt vừa nãy.

Phập! Phập!

Song tiễn đều trúng hồng tâm!

“Bây giờ lên ba mũi nhé” Trên cung lần này được lắp tận ba mũi tên. Dây cung căng lấy hết đà, nhưng tay trái của Hoàng Từ Lan cầm khung cung vẫn vững chắc không hề run rẩy.

Lê Lan Đường ngồi trên ghế đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên là bị hành động của hai thầy trò Hoàng Từ Lan chọc cười. Hoàng Từ Lan cũng thật không nể mặt đám hoàng thân đang có mặt ở đây rồi!

Vẫn như cũ, ba mũi trúng hồng tâm!

Không ít các vị công tử cùng tiểu thư đứng dưới đài đã chết sững, hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình.

“Lại ôn tập thêm một lần nữa nhé” Hoàng Từ Lan cười tươi nhìn Lê Cẩm Thương hứng khởi đến mức đỏ hồng cả mặt, lại rút thêm ba mũi tên. Hoà số với Lê Lan Đường, vậy là được rồi. Vừa nãy nàng ta còn dám thách thức nàng cơ đấy!

“Thọ Mai công chúa, chín phát hồng tâm” Nội quan giám sát cao giọng hô. Hồi kẻng của hắn như đánh thức mọi người khỏi sự sửng sốt đến thất thố vừa nãy.

Lê Tương nhìn theo bóng áo lam của Hoàng Từ Lan đang ôm Lê Cẩm Thương xuống đài, trong mắt toát ra vẻ si mê không thể che giấu. Hắn quyết định rồi!

______

HẬU TRƯỜNG

Lê Lan Đường: Bổn công chúa trước nay đều không để chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát!

Hoàng Từ Lan: *vỗ tay* Điện hạ uy vũ!

Cơ Tử Huyên: Vậy điện hạ để Hoàng học sĩ dìu người về cung có được tính là ngoài tầm kiểm soát không?

Lê Lan Đường: Bà có ý gì hả?

Cơ Tử Huyên: *khó hiểu* Chẳng phải điện hạ trước nay đều ghét người khác lại gần mình sao?

Hoàng Từ Lan: Thật vậy ư điện hạ? *hoảng hốt* Người sẽ không lôi ta ra chợ cung chém đầu đó chứ?

Lê Lan Đường: *cười lạnh* Lính đâu, đem bà già Cơ Tử Huyên này lôi ra chém! Dám xúc phạm bổn công chúa!

Cơ Tử Huyên: *xĩu ngang* Điện hạ! Ta chỉ nói sự thật giống Hoàng học sĩ thôi mà! Á á chu mi nga!! CHU MI NGAAAAAA!!!! ÉC ÉC ÉC.....ẹcccc

___tác giả đã chết, truyện từ đây drop___

p/s: =))))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16