Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 108: TRÙNG ĐIỆP

558 0 1 0

Sau một đêm giông gió tầm tã, mặt trời vừa lên là khắp cả phủ Phụng Thiên lại bừng lên một sức sống mới. Giống như một cái cây vốn đang héo hắt sau đợt phun mầm chào xuân phong, nay được ông trời cấp thêm một luồng sinh khí tươi mới khác để làm hành trang bước vào mấy tháng hạ nóng cháy cả đỉnh đầu.

Ngũ Thải Vân.

Trần Hải Đình ngồi khoanh tay tựa vào song cửa sổ chạm hoa thải phương hình cục, trên mặt không mang chút biểu cảm nào là hoà vào buổi sớm nắng đẹp lay động lòng người bên ngoài ô cửa kia cả. Cây đường lê già cỗi mọc bên mạn vách đặt cửa sổ vẫn còn lác đác vài chùm hoa trắng nở muộn, lay động theo gió sớm mà vuốt ve mái tóc đen dài được buộc lỏng lẻo bằng sợi lạt cũ đã ngả nâu xỉn của Trần Hải Đình.

Nàng quả nhiên là đang đau đầu đến phát bực. Cứ nghĩ mọi chuyện ít nhất sẽ phát triển theo chiều hướng không quá tệ hại vì bản thân ít nhiều đã có chuẩn bị từ trước, nhưng chẳng ngờ vừa lơ đãng đi vài ngày để giải quyết chuyện cá nhân thì nó trở thành cục diện rối tung rối mù như bây giờ. Không rõ là mụ già Trình Uyển kia có tính đến khả năng này không, nhưng dám cá là mụ tất nhiên cũng đã đôi ba lần nghĩ đến.

Nếu không mụ cũng chẳng chọn ra thời điểm vừa khéo đến thế để đem mọi thế cục thôi động thúc đẩy đến hiện trạng hôm nay.

Nhưng kể ra thì cũng còn may, lão già đầu hói không đáng tin cho lắm kia thực sự xuất hiện đúng thời điểm cứu vớt cục diện không thoát khỏi tầm khống chế. Nếu ngay từ đêm qua con bé Phương Nghi phát bệnh thì cho dù có là một đám người chung tay góp sức ứng phó cũng là còn khó huống hồ chi một mình tên Phan Thành người trần mắt thịt đang hốt hoảng hoảng loạn. Mà kể cũng quái thật, thằng khốn nạn chuyên gây phiền toái Đới Ngọc dạo này im hơi như thể chết rồi vậy, ngay cả đêm qua loạn hết cả lên cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Chẳng lẽ hắn thực sự nghe lời mụ già Trình Uyển đến độ đó?

Cũng may là cô ả hồ ly con cháu bà già Tô Đát Kỷ tính toán kĩ lưỡng, nếu không sáng nay cũng không chỉ bận bịu có bao nhiêu đấy. Quả nhiên bổn nhân không thích hợp làm người chăm trẻ, xong việc này vẫn nên tập trung trồng cây đi thì hơn.

Thực sự quá là mệt mỏi rồi.

“Trà đây, uống ngụm cho bớt nhọc nào” Bên ngoài hành lang vọng đến loạt bước chân chậm rãi, sau đó là tiếng cửa gỗ chầm chậm chuyển động trên trục rãnh cùng giọng người khanh khanh nói chuyện. Mùi trà toả ra từ trong ấm đất nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trần Hải Đình chuyển dời khỏi cảnh vật tươi tắn mơn mởn bên ngoài, đôi mắt đen sáng ngời đảo sang phải nhìn người vừa bước vào nhã phòng.

Trần Hải Đình cũng không hề làm ra động thái nào khác, chỉ ngồi im nhìn người nọ nhàn tản ngồi xuống bàn trà, sau đó chậm rãi từ tốn mà làm động tác tráng tách rồi rót một bát đẩy về phía mình. Hương trà quyện vào mùi nắng mới ngát hương hoa nở muộn bên cửa, dễ chịu vô cùng.

“Tình hình này nghiêm trọng còn hơn những điều ẩn trong cơ số mà thiên bàn từng hiện” Lý Tư Vân thổi chén trà trên tay cho nguội bớt, hớp một ngụm nhỏ rồi lên tiếng khơi mào đối thoại “Đêm qua xác thực là trạng huống ngàn cân treo sợi tóc, gió giật thốc lá vàng đấy. Ai chà, nội phủ lại tổn thương thêm nặng rồi....có lẽ khoảng thời gian vốn đã ngắn nay càng thêm ngắn. Ta nói có đúng không?” Làn trà vụ bốc lên từ trản gian hun mờ tầm mắt của Lý Tư Vân, hoàn toàn không nhìn ra bất kì tâm tình gì đang tồn tại bên trong đôi tròng mắt xinh đẹp sáng ngời kia.

Trà ba dập dềnh đẩy mấy mẩu vụn xác trà dạt vào bên thành chén đất, đồng thời cũng khiến hình ảnh của nàng phản chiếu bên trong đã mờ lại càng thêm mờ.

“Bà chủ Lý có mắt nhìn đấy, không hổ danh mắt lửa ngươi vàng chưa có ai lừa tiền được” Trần Hải Đình cười nhạt, tựa đầu vào song cửa mà nói đầy chán nản “Sắp mù đến nơi rồi. Cũng không rõ là nó có chịu đựng được đến chung cục hay không” Cả đêm qua dùng hết tất cả châm thuật để trong bụng làm vốn liếng trấn cửa nhưng cũng không cho ra được bao nhiêu tác dụng, suy cho cùng cũng chỉ là uống thuốc độc giải khát ấy thôi.

Thực giống như một tấm gương đã vỡ nhưng người ta lại không nỡ vứt đi, cứ cố gắng dùng hết thứ keo này đến thứ hồ khác để hàn gắn những mảnh vỡ rời rạc lại với nhau. Nhưng điều ấy kì thực lại chẳng thể đem đến bất kì điều gì khả dụng cả. Chẳng qua là lừa mình dối người ấy thôi.

“Trần thần y sao lại có lúc chán chường vậy kìa? Chẳng phải ngài lúc nào cũng tỏ vẻ y thuật của ta đây hạng nhất đấy ư? Chẳng lẽ không có biện pháp duy trì đến mốc thời gian đấy?” Lý Tư Vân nghe xong bèn cười nhạt mà đáp.

“Nói dễ như húp cháo loãng ấy nhỉ?” Trần Hải Đình bĩu môi xem thường “Nó có phải là mắc mấy chứng bệnh thông thường như người nhà khác đâu? Nếu dễ dàng như thế thì một gia tộc quyền thế ngất trời là Phương thị sẽ có cảnh lụn bại như hôm nay bà chủ Lý nhìn thấy chắc?” Đấy là còn chưa kể đến con bé Phương Nghi có giống như những người khác của Phương thị đâu? Nó vốn đã phát bệnh từ lúc bốn tuổi rồi đấy! Không có cấm chế giữ mạng kia thì nó sống được đến tận hôm nay chắc?

Biết là khi phản phệ sẽ càng phát bệnh nhanh hơn, nhưng phận số đã vậy thì bổn nhân còn có cách nào khả dĩ hơn nữa đây? Thôi thì tới đâu hay tới đó đi vậy, tính xa không được nữa rồi.

“Tình trạng này càng biểu hiện rõ một việc, rằng thần châu đã thật sự xuất thế rồi” Lý Tư Vân đặt chén trà trên tay xuống bàn, đưa mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân in trong thuỷ kính mà chậc lưỡi đầy tiếc rẻ “Nhưng chỉ trách nó quá thông minh, biết được có rất nhiều người muốn tóm được mình nên mới tìm ra biện pháp ẩn thân cực kỳ cao mình đấy” Nàng đã từng dùng phép độn rất nhiều lần để tính ra vị trí đại khái của nó nhưng hoàn toàn không có tác dụng, giống như nó biết được bản thân bị để ý nên sinh lòng dè chừng vậy, hoặc đơn giản là do nàng đạo thuật kém cỏi nên không thể qua mắt được nó mà thôi.

Mà ngẫm lại nếu nó dễ dàng bị tóm như vậy thì cả Trần Hải Đình và Đới Ngọc đã chẳng đặt thứ thần vật này vào trong lòng rồi. Tuy nói Đới Ngọc là kẻ nhập ma đạo, tất nhiên sẽ sinh xung khắc với thần châu nhưng hắn cũng chưa bao giờ có ý định giữ nó tồn tại trên đời cả. Hắn khác với Trần Hải Đình, mục đích duy nhất liên quan đến thần châu chính là đem thứ vật uy hiếp đến bản thân và người nhà Phương thị kia phá huỷ.

“Tất nhiên rồi, chủ nào tớ nấy mà” Trần Hải Đình lầu bầu trong họng đầy bất mãn sau câu nói của Lý Tư Vân. Hừ lại bảo không phải đi, lúc đó con giun kiêu ngạo hống hách chết tiệt kia nhả hòn long châu nọ dúi vào tay bổn nhân bảo giữ gìn giúp nhưng không thông báo nên giữ như thế nào, kết quả đi tưới cây nửa ngày về đến thì chẳng thấy bóng dáng nó đâu nữa cả, hại bổn nhân lo lắng suốt bao năm ngay cả ngủ cũng nơm nớp lo sợ bị bắt đền. Giờ thì hay lắm, nó biết được con giun chết tiệt kia ở đâu thì tất nhiên là phải xuất hiện đi đến bên chủ của nó chứ trốn làm gì nữa hả?

Ôi càng nghĩ đến lại càng đau đầu muốn chết. Tuy vẫn chưa bị bắt đền nhưng cục diện như thế này thì nên giải quyết làm sao mới là hay hớm nhất đây? Giá mà có Tử Linh ở đây nghĩ giúp bổn nhân thì tốt quá.

“Hả? Cái gì cơ?” Lý Tư Vân nghe không rõ đối phương đang nói cái gì bèn chau mày hỏi lại, nhưng chỉ đổi lấy được cái lắc đầu chán nản không muốn nói thêm của Trần Hải Đình. Sau đó nàng lại thấy người nọ nhích mông dời sang bên bàn mà nói với mình bằng vẻ mặt nghiêm trọng hoàn toàn khác với mọi ngày:

“Ta biết thần châu đang ở đâu, nhưng ngươi phải biết nếu thúc ép nó hiện ra ngay bây giờ thì mọi thứ sẽ ngay lập tức đổ sụp đấy, chớ có mà dại dột nghe lời lão già Tô Hoài An cứng đầu dại dột thiển cận kia” Mặc dù bổn nhân chẳng biết người trước mặt này có thực sự để tâm đến những suy tư của Tô Hoài An trước lúc lâm chung hay không nhưng vẫn nên lên tiếng ngay từ đầu thì tốt hơn cả.

Nghịch chuyển thiên bàn, cái giá phải trả lớn đến bao nhiêu tất nhiên không phải một người mang phàm thai có thể trả nổi. Tuy Tô Hoài An là người từng giúp bổn nhân nhưng với sự cố chấp mù quáng đến điên cuồng kia của lão, bổn nhân không có nghĩa vụ thông cảm bất kì điều gì. Những thứ trách nhiệm nằm trong phạm vi quản trách, bổn nhân đều không thể làm ngơ như chửa hay biết gì được.

Quy tắc vẫn sẽ mãi là quy tắc, cho dù có ngoại lệ thật thì cũng sẽ chẳng bao giờ đánh đổ toàn bộ quy tắc kia đi.

“Ta có nói sẽ ép nó ra ư?” Lý Tư Vân cười nhạt mà đáp lại “Ta không phải kẻ mù quáng phó mặc lí lẽ bỏ ngoài tai đạo lý như vậy” Chẳng qua lí do nàng muốn tìm hiểu về thần châu là vì tò mò hình dạng của nó như thế nào thôi, còn những việc ngoài lề kia thì có liên quan gì đến nàng đâu kia chứ? Chuyện trọng đại to tát kia cứ để Trần Hải Đình và Đới Ngọc tự giải quyết đi là được, nàng chẳng muốn nhúng tay vào thêm phiền phức.

“Xem ra bà chủ Lý biết được còn nhiều hơn ta nghĩ đấy” Trần Hải Đình cũng cười nhạt “Không cần làm những chuyện thừa thãi, bởi vì vốn dĩ nó vẫn luôn lởn vởn rất gần con bé Phương Nghi” Nếu chả như thế thì cục diện cũng sẽ không chóng vánh đến mức như bây giờ, hại bổn nhân đến cả tuyệt kĩ trấn đấy hòm cũng phải lôi ra mà dùng hết lần này đến lần khác.

“Trần thần y từ khi nào thì phát hiện ra tung tích của nó? Quả nhiên là tính toán như thần” Lý Tư Vân cười hỏi. Nàng tất nhiên đã biết Trần Hải Đình và Đới Ngọc mãi kèn cựa nhau vụ việc thần châu, bởi ván cờ này sẽ nghiêng theo chiều hướng nào không chỉ phụ thuộc vào ý chí của những kẻ trong cuộc là chừng đã đủ.

“Không dám nhận” Trần Hải Đình xua tay, trên mặt hoàn toàn tắt đi nụ cười “Nhiệm vụ của ta ở chốn này cũng sắp kết thúc rồi, hy vọng bà chủ Lý sẽ để ta tận trách hòng không hối hận về sau” Thời khố đã vơi đi gần hết, những ngày cuối cùng này bổn nhân cũng nên dọn dẹp mớ rối ren kia cho gọn gàng ngăn nắp đi thôi.

Trần Hải Đình đưa tay vớt lấy ánh nắng mai tươi vàng đậu lên chiếu hoa, có cảm giác hoài niệm nhất thời. Phương Nghi, rồi đây khi tất cả chìm vào bóng tối dày đặc không còn bất kì ánh sáng nào nữa, ngươi sẽ làm gì để vượt qua? Nếu bóng tối kia hoá thành hắc vụ âm lãnh khiến ngươi buốt lạnh tê cứng toàn thân, ngươi sẽ làm gì đây? Và nếu nó hoá thành vạn tiễn đâm xuyên thân thể ngươi, dẫn ngươi đến với kết cục như Trương Gia Linh trước đây đã từng mắc phải, ngươi có hận ta không?

Hay một mai nó hoá thành muôn lưỡi kiếm đem ngươi cắt thành thịt vụn, ngươi có thống hận tất cả chúng ta vì đã đẩy ngươi đến tuyệt cảnh đó không?

Phải rồi, nếu mỗi buổi sáng tỉnh dậy được nhìn thấy ánh nắng chiếu qua song cửa, thật tốt biết bao. Phương Nghi, vật cực tất phản, hy vọng ngươi luôn nhớ đến điều đó. Phải rồi, vật cực tất phản, ta cũng giống như ngươi, chỉ là con thoi xoay theo cái vòng luẩn quẩn ấy mà thôi.

Dưới vòm trời này, vốn chẳng có ai là thoát khỏi cái guồng quay đó cả.

Gió mai ngắt lấy mấy cánh hoa đường lê muộn nở trên cành thả vào bàn tay thon dài của Trần Hải Đình như hòng an ủi. Dưới nắng nhạt mỏng manh như kim tuyến sa, mấy cánh hoa trắng tinh mỏng manh kia cũng như cuốn cẩm thư bị tuế nguyệt xé nát thành tàn vụn, chứa đựng muôn vàn bi ai hoan tiện của vạn kiếp hồng trần trôi qua trước mắt Trần Hải Đình.

“Ta vốn không có nhiều tiện mộ ước ao, nhưng dưới thân phận được muôn kẻ coi là tôn thượng này ngay cả một điều nhỏ nhoi cũng chẳng thể tuỳ tâm mà thực hiện lấy. Này Phong Bá, ngươi nói xem liệu ở trong dòng tuế nguyệt vĩnh hằng vô biên này có thứ gì đáng để ta vứt bỏ tất thảy hòng đổi lấy không?”

Ta nghĩ là có đấy.

***

Liễu Nhã Tuyên tay bê khay gỗ chạm xà cừ để chén thuốc đã sắc xong, nhẹ nhàng thong thả leo lên mấy tầng lầu gỗ rồi đi vào trong một gian phòng gần cuối hành lang phía nam. Càng đi đến gần thì tiếng ho khan từ bên trong càng vọng ra rõ mồn một, khiến đôi mày liễu của nàng nhanh chóng nhíu lại, cuối cùng đưa tay đẩy cửa.

“Lão tông chủ lần này có vẻ đã quên hết y thuật thật rồi đấy nhỉ?” Liễu Nhã Tuyên để khay gỗ lên bàn, sau đó nhìn cái thau đồng đựng đầy máu đen để bên cạnh giường mà chậc lưỡi nói ra câu bông đùa nhạt nhẽo. Lát nữa phải mau chóng phi tang cái thau này đi thôi, để điện hạ thấy thì lại gây áp lực lên nàng cho mà xem.

“Ngươi là...Liễu Đường chủ?” Người trên giường biết có người đến bèn ngồi dậy, hỏi. Gian phòng âm u không có bao nhiêu sáng vì đóng kín cửa sổ, trên giường lại càng tối tăm hơn. Mấy vạt sáng lờ mờ luồn qua khe cửa chiếu lên một bên giường, để thân ảnh người nọ hiện ra rõ được phần nào. Chỉ thấy người nọ mặc một bộ tố y giản đạm, cả người đều toát ra vẻ ốm yếu suy nhược của kẻ lâm trọng bệnh.

Liễu Nhã Tuyên âm thầm thở dài một hơi tiếc rẻ, sau đó xoay người đi mở cửa sổ, vừa mở vừa lên tiếng đáp trả “Vâng, chính là nô tì đây. Thuốc đã có rồi đó, học sĩ nên uống thuốc trước đi, lát nữa điện hạ sẽ quay lại sau”

Đêm qua loạn cào cào hết cả lên, hại nàng chạy đông chạy tây cả đêm vẫn chưa ngả lưng được canh giờ nào. Vốn là người học võ, chịu lam lũ khổ cực từ nhỏ nhưng cũng đã bắt đầu ngấm mệt mỏi. Điện hạ không về cung mà bỏ sang Ngũ Thải Vân tìm thất điện hạ nói chuyện thì thôi đi, cuối cùng lại thêm việc của Hoàng học sĩ. Ôi chao, đây mới quả thực là chết người. Bây giờ thì hay lắm, một người đổ bệnh cả nhà cùng lo.

Nếu tương lai lại xảy ra thêm mấy việc nghiêm trọng hơn chắc là thân già rệu rã này của nàng sẽ sớm long ra thành từng mảng mất.

Dương quang tràn vào gian phòng, càng soi rõ hơn bóng người mặc tố y nọ. Chỉ thấy người nọ sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt như tờ giấy, hệt những kẻ mắc bệnh kinh niên không thể chữa khỏi hẳn. Trên mắt còn buộc một băng vải dài trắng vương mấy đốm máu đỏ nhạt giống như người mù. Mái tóc đen dài xoã tung bên vai áo là thứ nổi bật nhất trên cái nền trắng vốn có kia, và còn có cả màu máu bầm đen vương dính trên vạt áo nữa.

“Điện hạ? Ngài ấy đến từ bao giờ?” Người nọ như vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, hồi lâu mới lên tiếng hỏi lại. Bệnh căn trong nội thể như chỉ chực chờ có giây phút ấy để phát tác, chỉ cần có biến động về mặt tâm lý liền khiến người nọ không thể kìm được cơn ho đau buốt muốn đem nội tạng đào thải hết ra ngoài.

“Ngài ấy ở đây suốt cả đêm, vừa đi đây thôi” Liễu Nhã Tuyên vội vội vàng vàng bê chén thuốc đến dúi vào tay đối phương, đồng thời liến thoắng nói “Học sĩ mau uống hết bát thuốc này sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy”

Nên nói như thế nào đây, đến mức này rồi chính nàng là kẻ ngoài cuộc vô can khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của đối phương còn cảm thấy tiếc hận, huống hồ là ai khác. Lại càng không cần nói đến điện hạ nhà nàng đau lòng ra làm sao. Nhưng cũng đành chịu, đến lão tông chủ cũng đã thúc thủ vô sách, vậy chỉ đành cam phận đi thôi. Chắp vá tạm bợ được đến đâu thì hay đến đó đi vậy.

“Phiền Liễu Đường chủ thay ta mở cửa sổ ra giúp. Mọi thứ đều nhìn không rõ nữa rồi” Người nọ uống xong bát thuốc rồi lại bất chợt lên tiếng, nhưng trong giọng lại không mang mấy phần nhờ vả cả. Giống như đã biết được bản thân lâm vào tình trạng gì, chẳng qua là vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực đấy mà thôi.

“Vâng, mở rồi” Liễu Nhã Tuyên nhàn nhạt đáp. Hình như vừa nãy lão tông chủ có nói đây chỉ là tình trạng tạm thời, sau đó chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ từ từ hồi phục thì phải. Thế nhưng trong tương lai ra sao thì chưa ai dám chắc được điều gì. Có vẻ nó muốn huỷ hoại cũng không thể nhanh được như thế, cần có một độ thời gian nhất định.

.......

Hoàng Từ Lan vẫn duy trì tư thế ngồi tựa vào thành giường sau khi Liễu Nhã Tuyên đã rời đi, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào dao động. Giống như đang suy nghĩ gì đó, mà cũng giống như thần người ra không suy nghĩ bất kì điều gì cả. Nàng nghe được rất nhiều âm thanh tựa sóng vỗ tràn qua ô cửa sổ Liễu Nhã Tuyên vừa mở, nhưng cảnh vật trước mắt lại như buổi sớm đầy sương muối dày đặc, trắng loá lờ mờ.

Nàng với việc này cũng không có nhiều hốt hoảng, bởi ngay từ đầu nàng đã sớm biết bản thân rồi cũng sẽ có ngày hôm nay. Thực ra mọi thứ cứ mờ ảo so với hoàn toàn chìm vào bóng tối của những kẻ đui mù thực sự thì vẫn còn tốt lắm, ít ra nàng vẫn có thể xoay sở được. Hoặc thảng rằng, đây là bước tôi luyện dần mà nàng được ban phát như thứ ân huệ để thích nghi với cuộc sống của người mù trong tương lai chăng?

Vốn dĩ từ sau đêm qua, nàng đành phải cắn răng thừa nhận rằng bản thân vốn chẳng thể giữ được bất kì điều gì bên mình cả. Ngay cả thân thể này có ra làm sao, biến thành cái dạng đáng sợ gì cũng không thể chủ động thì huống chi là những thứ lớn lao khác? Vốn còn cho rằng bản thân đã tính đủ đường đi lối lại, chẳng ngờ rằng bản thân vẫn luôn là kẻ lạc quan không hề suy tính đủ sâu xa. Gặp một đoạn phong ba liền triệt để sụp vỡ.

Gió lùa qua tàng lá trúc ở vườn sau, nghe hệt tiếng nam tiêu hoà cùng đàn tì bà réo rắt bi sầu. Cánh cửa sổ vốn đã mở ra nay bị gió làm cho động đậy mà vang lên âm thanh kẽo kẹt than thở dài não nề, cộng hưởng cùng tâm trạng đang lúc bàng hoàng thổn thức của Hoàng Từ Lan.

Bên hành lang lại vọng đến tiếng bước chân giẫm lên cầu thang gỗ. Lần này tiếng chân rõ ràng gấp gáp hơn nhiều so với Liễu Nhã Tuyên dạo vừa nãy, thoáng chốc đã dừng trước cửa phòng. Dưới quang cảnh tù mù mờ ảo mà mắt nhìn thấy được, Hoàng Từ Lan vẫn có thể nhanh chóng nhận ra người vừa đến là ai. Chỉ thấy một cái bóng mặc y sam màu tím thẫm nhẹ nhàng tiến lại rồi ngồi xổm trước mặt nàng, im lặng không hề lên tiếng.

Mùi lá trúc thơm dịu tươi mát sau cơn mưa hoà cùng mùi tử đinh hương ấm áp, khiến nàng lại nhớ đến khoảng thời gian tưởng chừng như cái chớp mắt trước nhưng kì thực đã rất xa vời kia. Đêm hôm khuya khoắt tối mù đáng sợ như vậy mà tiểu thư nhà ông đại học sĩ lại lén la lén lút lẻn vào cung, trốn đông tránh tây để đến gặp cửu hoàng nữ. Lúc đó nàng cũng im lặng như thế này, không nói gì cả hòng tránh bị phát hiện nhưng đứa nhỏ kia vẫn biết được, hơn nữa còn tỏ ra rất vui vẻ trước sự xuất hiện của nàng.

Thời ảnh chầm chậm trùng lặp chồng lên nhau rồi hoà thành chỉnh thể, cuối cùng lại làm Hoàng Từ Lan bật thành tiếng cười khẽ mà nói:

“Điện hạ đến rồi”

______

LỜI TÁC GIẢ

Càng về cuối càng thấy không đành lòng, cảm thấy bản thân mình quá ác :>>>> Nhưng thôi đành chịu chứ biết sao bây giờ, đâm lao rồi giờ phải vắt giò lên mà chạy theo lao chứ hối hận gì kịp nữa :>

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16