Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6.1: HOÀNG DU?

644 0 2 0

Tử Cấm Thành hôm bước vào tiết Tiểu Hàn trở nên nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày. Các cung nữ cùng thái giám bận rộn đi lại, thần sắc nghiêm túc. Hôm nay là ngày trong Ngự hoa viên tổ chức yến cho các vị nữ chủ nhân. Bởi vì Quý phi đích thân chủ trì nên không thể qua loa đại khái, hơn nữa danh sách tân khách được mời rất nhiều, nên bọn họ phải chuẩn bị từ rất sớm. 

Các cung chủ đều đã chuẩn bị dự yến, duy chỉ có cung Kiến Ninh của Lê Lan Đường là vẫn an tĩnh như mọi ngày. Với vị cửu điện hạ này, các nội quan khi được hỏi tới đều mang một vẻ mặt kiêng kị. Lời đồn về nàng ta sớm đã phổ biến trong cung, so với các vị công chúa khác, Lê Lan Đường khiến nhiều công tử quý tộc e dè, chỉ sợ bị Hoàng đế chỉ hôn cho. Hoang đường nhất là có người đồn nàng ta mắc bệnh nan y, không thể trường thọ bách tuế lại còn không được hưởng thiên chức của phụ nữ - làm mẹ. Với những dạng hồ ngôn loạn ngữ đó, Lê Lan Đường luôn nằm dài đọc sách căn bản là không hề hay biết gì.

Mà cho dù có biết được, Lê Lan Đường cũng chẳng để trong lòng.

"Công chúa, người vẫn còn đọc sách ư?" Cung nữ Cẩm Tú bưng bình trà nóng vào, ánh mắt nhìn chủ nhân nàng ung dung đọc sách, không có vẻ gì là háo hức chuẩn bị cho buổi yến tiệc kia.

Không có tiếng đáp lại.

"..." Cẩm Tú không lấy làm lạ, nhẹ nhàng để bình trà nóng lên bàn rồi lui ra đứng bên cạnh Phong Lan.

"Cô đừng có mà hỏi tôi" Phong Lan không đợi Cẩm Tú mở miệng liền trả lời trước "Xiêm y đã sớm chuẩn bị rồi, điện hạ đã hứa với nương nương nên người sẽ đi thôi"

"Quân bất kiến, ngô dã bất kiến tòng quân" Cẩm Tú ngước mắt nhìn lên trần nhà, đang định tiếp tục thở than thì phát hiện trên cột chính của điện có treo một quả tú cầu màu đỏ. Ả bị hoa mắt chăng?

"...." Cẩm Tú trợn mắt, há hốc mồm. Từ khi nào mà ở đây có sự tồn tại của nó vậy?

"Cô đang nhìn cái gì đấy? Trên cột nhà thì có gì đâu?" Phong Lan phát hiện Cẩm Tú trợn tròn mắt, liền nhìn theo và phát hiện luôn sự tồn tại của quả tú cầu.

"...." Cả hai nhìn nhau, há hốc mồm vì phát hiện của mình. Chẳng lẽ gần đây có vị công tử nhà quyền quý nào đó thả tú cầu và công chúa bắt được? Cơ mà thả tú cầu không phải là chỉ dành cho con gái thôi ư? Nghĩ đến việc điện hạ của mình hiên ngang bắt quả tú cầu, môi của Phong Lan khẽ run rẩy. Công chúa nhà nàng thùy mị nết na, công dung ngôn hạnh, sao có thể làm ra chuyện gây rúng động như vậy được?

"Phong Lan, dục trì đã chuẩn bị xong chưa?" Lê Lan Đường không biết từ bao giờ đã buông sách xuống, gạt rèm ngọc bước ra ngoài.

"Dạ bẩm, chuẩn bị xong cả rồi ạ" Phong Lan nghe có người gọi, giật mình hoàn hồn, vội vàng cúi người đáp lời.

Ánh nắng mùa đông nhợt nhạt rọi vào trong điện, rọi lên lớp thường bằng lụa tím thêu vân mây vàng của chủ nhân ả. Phong Lan vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu, lòng thầm nôn nóng muốn nhắc nhở ả Cẩm Tú đang ngẩn ngơ nhìn quả tú cầu mau chóng tỉnh táo.

Đôi hài lụa thêu hoa trước mắt Phong Lan bỗng di chuyển về phía Cẩm Tú, theo sau đó là giọng nói lành lạnh:

"Tú cầu thật đẹp"

Cẩm Tú sực tỉnh, liền vội vàng quỳ sụp xuống đất, miệng van nài: "Điện hạ, nô tì sẽ xem như chưa hề thấy gì! Xin điện hạ hãy tha cho nô tì!"

"Quả tú cầu này không phải của ta" Giọng nói lành lạnh của Lê Lan Đường lại vang lên, khiến cả điện triệt để im lặng. Không phải của công chúa, vậy có thể là của ai kia chứ? Chẳng lẽ là của Đông cung Thái tử điện hạ gửi nhờ?

"Nó sắp được về với chủ nhân rồi, đến khi đó các ngươi sẽ hay" Lê Lan Đường xoay người uể oải hướng về phía dục trì nằm sâu bên trong tẩm điện "Cả vườn ong bướm chốn lầu son này đều chuẩn bị cả rồi, ta cũng nên thay áo cho sạch, dặm lại chút son phấn đi thôi"

Nàng sắp phiền chết vì mấy buổi yến tiệc nhàm chán này rồi, nếu không phải mẫu phi kiên quyết, nàng thực không muốn ngồi nghe chúng phi tần của phụ hoàng than thân trách phận chút nào. Còn Hoàng Từ Lan, nàng ta tốt nhất là nên đem thứ quả đỏ chót kia về ngay trong hôm nay, trước khi bổn công chúa đem nó quăng vào lò lửa.

***

Dục trì.

Lê Lan Đường ngồi bên bờ, chân buông thõng xuống hồ. Trong không khí mờ ảo hơi nước, thân thể mảnh mai của nàng chỉ khoác mỗi lớp giao lĩnh trắng mỏng, suối tóc đen dài buông rủ đang được nô tì Cẩm Tú cầm khăn lau khô.

"Điện hạ, người lần này chấp nhận đi dự yến, chắc chắn Quý phi sẽ hài lòng lắm!" Cẩm Tú cười vui vẻ, bất chợt như nhớ ra gì đó, đổi giọng nghiêm túc "Điện hạ, người sắp làm lễ thành niên rồi, cũng nên để ý người có thể sánh đôi đi thôi"

"...Không quan tâm" Lê Lan Đường bình thản đáp. Nàng vốn không quan tâm đến việc này. Tương lai như thế nào nàng đều đã tính đến, quan tâm làm chi mấy chuyện nhi nữ thường tình này?

"Nô tì nghe bảo trong buổi yến hôm nay, các công tử cùng tiểu thư nhà quan nhất nhị tam phẩm đều được phát thiếp mời. Điện hạ có đánh giá cao ai không?" Cẩm Tú thất bại nhưng tâm vẫn không sờn, tiếp tục hỏi chủ của ả.

"Thái tử anh ta, Lê Tranh" Chủ của nàng nhanh chóng trả lời, không buồn nghĩ ngợi.

"..." Thôi được rồi, Cẩm Tú tích đủ đau lòng rồi "Điện hạ, người nghĩ sao về Trịnh công tử nhà Trịnh tướng quân?"

"Không biết hắn"

"Trương công tử nhà Trương Thị lang?"

"Không biết"

"Vậy Đặng công tử nhà Đặng Thượng thư thì sao công chúa?"

"Ta không biết hắn" Vẫn một câu trả lời đầy bình thản.

"...." Người ta đồn công chúa tính tình quái gở âu cũng có lí do thật. Có cô gái nào khi nhắc đến các vị công tử kia mà bình thản như công chúa kia chứ!

***

Ngự hoa viên.

Hoàng Từ Lan một thân xiêm y xanh ngọc bích, ung dung cầm quạt lụa thong thả đi dạo, nhìn đông ngắm tây. Mùa đông rét lạnh nhưng trong vườn vẫn có hoa nở, tạo nên vẻ đẹp đặc thù. Nàng trông thì có vẻ là cưỡi ngựa xem hoa, nhưng thực chất là đang nhìn xung quanh xem đâu là cung của Lê Lan Đường. Trên đường đến đây, nàng đã hỏi các thái giám, kết quả là nhận được ánh nhìn kì quái và sáu chữ gọn: cung Kiến Ninh, hướng Tây Bắc.

Từ Lan cũng không quá để tâm đến ánh nhìn của các thái giám đó, thẳng hướng tiến về phía cung Kiến Ninh, lòng thầm thắc mắc tại sao cửu công chúa ở gần Ngự Hoa viên nhưng lại chẳng bao giờ ra vườn vui đùa như các hoàng tự khác. Nếu là nàng thì đã sớm khám phá cả rồi.

Vừa đi vừa ngắm cảnh, bất tri bất giác cung Kiến Ninh đã hiện ra trước tầm mắt. Cung này xa hoa cũng như các cung khác trong Tử Cấm Thành, nhưng lại toát ra vẻ tĩnh mịch lạ thường. Trước cửa cung chỉ thấy có hai cung nữ đứng bồng trường kiếm, vẻ mặt trơ khấc như tượng gỗ.

Từ Lan đang định vào thì thấy bên trong có người bước ra, chính là Lê Lan Đường và hai ả hầu cận. Nàng ta mặc giao lĩnh xanh cánh trả thêu hoa phù dung bằng chỉ bạc, y phục trên người cộng hưởng với nhan sắc lạnh lẽo, trông hệt như mặt hồ sen những ngày sắp lập xuân. Cơ hội đã đến, Từ Lan tiến lại, thi một lễ thật lớn với cái hồ lạnh lẽo.

"Dân nữ tham kiến Cửu công chúa" Từ Lan khẽ khom người, nhỏ nhẹ lên tiếng "Dân nữ là Từ Lan, con của Hoàng đại học sĩ. Hôm nay dân nữ mạo muội đến đây là vâng lời anh trai đến lấy lại món đồ đã gửi nhờ. Mong cửu công chúa hoàn vật về tay chủ"

"Anh trai ngươi? Hắn tên gì?" Lê Lan Đường đương đi bỗng dưng bị cản đường, hiển nhiên lòng có chút không vui, nhưng sự không vui đó nhanh chóng biến mất khi thấy Hoàng Từ Lan cam tâm xuất đầu lộ diện, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú hiếm có.

"Bẩm, anh trai dân nữ họ Hoàng, tên một chữ Kỳ" Từ Lan vẫn duy trì tư thế hành lễ, nhẹ giọng trả lời. Trong lòng nàng sớm đã chửi rủa Lê Lan Đường nổi tiếng hay chữ nhưng không ngờ lại bị bệnh đãng trí, không ban cho nàng hai từ miễn lễ. Lời đồn nàng ta tính tình quái gở, thật là thiên chân vạn xác!

Phong Lan cùng Cẩm Tú vẫn đang lẩn quẩn suy nghĩ về quả tú cầu, nay nghe thấy vậy liền như bừng tỉnh đại ngộ: Ôi chao, thì ra công chúa đã chọn được đối tượng rồi, hai nàng đúng là lo lắng suông! Hoàng công tử nhà Hoàng Đại học sĩ sao? Chắc chắn là trai anh tài rồi! Trai anh tài đi thả tú cầu, đúng là lắm mối tối nằm không trong truyền thuyết mà người ta vẫn thường hay nói đây ư?

"Hoàng Kỳ? Ta vốn nghĩ Hoàng phủ chỉ có một đích nữ" Tiếng nói bình thản của cửu công chúa khiến Từ Lan rét lạnh. Nàng ta biết cả rồi? Thảo nào hôm đó nàng ta để mình ngồi nấp trong xe ngựa mà không ý kiến gì!

"Tú cầu đang ở chỗ ta, muốn lấy lại thì hãy đến sau buổi yến" Lê Lan Đường nói xong, liền bước về phía Ngự hoa viên, để hai ả hầu vội vàng chạy theo.

Từ Lan đổ mồ hôi, lòng thầm run rẩy. Nàng ta quả nhiên đã biết cả! Nếu thế thì càng tốt, nhân cơ hội này nàng sẽ hỏi về bát tự luôn, nhất tiễn song điêu! Thầm cắn răng, Từ Lan đuổi theo Lê Lan Đường đến Ngự Hoa Viên.

***

Cung Kiến Ninh vốn gần với Ngự hoa viên nên đi chưa được bao lâu đã tới nơi. Quý phi cùng Kính phi, Minh phi vẫn chưa đến, nhưng đám công tử tiểu thư nhà thế gia quý tộc đã sớm có mặt, quần là áo lụa tô điểm cho vườn ngự thêm sinh khí bừng bừng.

Đường đi lối lại trong Ngự hoa viên chia cắt khu vườn thành nhiều ô nhỏ, dọc đường đi rất nhiều người nhìn về phía Lê Lan Đường, xầm xì điều gì đó không rõ, thần sắc có chút phức tạp. Từ Lan không cần nghe cũng đoán được đại khái nội dung câu chuyện, chung quy cũng chỉ là mấy câu hỏi xuất thân với vài cái nhàn thoại vô căn cứ mà thôi. Nàng cùng hai ả hầu đi sau lưng Lê Lan Đường, lòng thầm bĩu môi đầy bất mãn. Sao người khác lại có thể chú ý đến người ác tâm như vị cửu điện hạ này nhỉ? Các người không nhìn thấy nàng ta không hề để các người vào mắt ư?

Ở xung quanh Ngự hoa viên được bố trí những cái đình nghỉ mát, Lê Lan Đường sau một hồi đi lại, cuối cùng ngồi xuống đình, thảnh thơi nghỉ ngơi. Chuyện nô đùa thăm hỏi gì đó, nàng không buồn bận tâm. Từ Lan đứng lâu liền cảm thấy mệt, dứt khoát ngồi hẳn xuống ghế, đưa mắt nhìn xung quanh. Ồ kia chẳng phải là Nguyễn tiểu thư nhà Trung Nghĩa hầu sao? Nàng ta nhìn về hướng Lý công tử nhà Lý Tư đồ đầy e thẹn thế kia là có ý gì? Còn đám Triệu tiểu thư nữa, các nàng sợ người khác không chú ý mình nên mới mặc xiêm y như đào hát thế kia à? Triệu Thống lĩnh à Triệu Thống lĩnh, ông thấy cảnh này chắc hộc máu mà chết mất thôi.....

"Xuân Minh công chúa, dân nữ đã lâu không đi đông yến, không ngờ nay lại được tổ chức hoành tráng đến bậc này" Trong cung có lệ riêng, Từ Lan đương nhiên cẩn trọng. Phàm các công chúa đã được ban phong hiệu, lúc gọi tên thì đều gọi theo phong hiệu đó, nếu không ắt phạm tội khinh nhờn.

"Ta trước nay không tham gia" Lê Lan Đường trả lời xong, không gian nhanh chóng lại chìm về trầm mặc. Chính sự trầm mặc đó lại làm những tiếng xì xầm nổi lên.

"Cô nương ngồi trong đình kia là ai? Là con của vị đại nhân nào vậy?"

"Ngươi nói là cô nương tóc cài trâm phượng? Nàng ấy thì ta không rõ, nhưng cô nương cầm quạt lụa kia thì ta đúng là có dịp nghe qua"

"Tóc cài trâm phượng, mười phần chắc tám là hoàng nữ. Vị hoàng nữ này lại có tư sắc như thế, không rõ là vị nào? Còn cô nương kia thân phận ra sao mà có thể ngồi đó không hề úy kị?"

"Nàng ta mà chị không biết sao? Thăng Long thập thiếu anh tài, nàng ta chiếm vị trí thứ tư đấy"

"Thăng Long thập thiếu anh tài? Là mười người có tác phẩm được vinh danh ở Bổng Nguyệt lầu sao? Vậy nàng ta là Hoàng Du?"

"Chẳng phải Hoàng Du là nam tử sao? Đây rõ ràng là nữ nhân!"

"Đúng vậy, nàng ta chính là Hoàng Du. Anh ruột ta có chút quen biết với Hoàng đại học sĩ, đã từng gặp qua nàng ta rồi. Hoàng Du này chính là Hoàng Từ Lan con gái của ngài ấy, không sai! Chuyện này là ta nghe anh trai kể lại, sao có thể lừa người?"

"Kia chẳng phải là Hoàng Du, một trong Thăng Long thập thiếu anh tài sao? Nàng ta ấy vậy mà lại là con nhà quý tộc?"

Mấy tiếng xì xầm lọt vào tai Lê Lan Đường, khiến trong đáy mắt nàng nổi lên vài tia sáng khác lạ. 

.....

"Thái tử, là Thái tử điện hạ!" Đám ong bướm đang huyên náo bỗng nhiên nháo nhác nhìn về một hướng, Từ Lan lấy làm lạ cũng liền nhìn theo, nhác thấy một nam tử mặc tử bào đang khoan thai đang hướng bên đình này mà đi đến. Chàng ta phong thái tuấn dật, ôn hòa trang nhã, nụ cười nhẹ thường trực trên mặt. Khoảng cách ngày càng gần, Từ Lan nhìn rõ ngũ quan của Thái tử, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, vội vàng đứng dậy nép phía bên trái Lê Lan Đường, lấy quạt che đi nửa mặt, lòng thầm nhủ phen này xem như xong rồi.

Lê Tranh đầu đội kim quan gắn hồng ngọc, vận viên lĩnh màu tím thêu mãng vờn sóng nước, toát lên khí chất anh tuấn cao quý bội phần. Chàng tựa hồ rất vui vẻ, vừa bước nhanh về phía đình làm miếng ngọc bội treo trên thắt lưng gắn bạch ngọc kêu lên thanh thúy, vừa hô "Cửu nương"

"Nô tì tham khiến Thái tử điện hạ" Phong Lan cùng Cẩm Tú đã thành quen, nhanh hô lên hành lễ, sau đó các tiểu thư nhà bên cũng e thẹn mà nghiêng người chào. Lê Tranh phất tay tỏ ý miễn lễ, ngồi xuống đình, bắt đầu trò chuyện với em gái. Từ Lan tận lực hòa mình vào đám đông, lòng thầm khấn Thái tử không nhìn thấy mình.

"Huynh trưởng đến rồi" Lê Lan Đường khẽ cười, gật đầu chào.

"Ta có món đồ này hay lắm, lát về cung ta sẽ sai hạ nhân đem qua cho muội" Lê Tranh cười vui vẻ, cởi áo khoác lông choàng bên ngoài đưa cho Cẩm Tú, liền phát hiện Từ Lan đang đứng. Chàng có cảm giác người này rất quen thuộc, ngẫm một chút liền hỏi: "Du huynh? Hoàng Du bách bộ thành thi làm dậy sóng lầu Bổng Nguyệt?"

Quang cảnh lặng ngắt như tờ. Đám công tử quý tộc thì kinh ngạc, còn đám tiểu thư thì lộ vẻ ganh ghét. Thái tử cũng biết nàng ta sao?

Từ Lan chột dạ, lấy bình tĩnh trả lời: "Thái tử điện hạ, người đang hỏi dân nữ ư? Dân nữ là phận gái, sao có thể là Du huynh như lời ngài nói?"

"Ông Quý rút gươm chém bạch xà" Lê Tranh không nói, chỉ vỗ tay ngâm một câu thơ.

"Ông Vũ đi thuyền rồng thần hiện" Từ Lan buột miệng, đối lại.

"Đúng là Du huynh rồi!" Lê Tranh cười ha hả đầy thích ý "Hôm trước vẫn chưa thỏa ý thơ, nay có duyên tái ngộ, cớ sao bỏ qua" Vừa nói chàng vừa bước qua, giờ tay tỏ ý mời ngồi "Phải là Du muội mới đúng, lúc trước khâm phục tài ứng đối của muội, nay lại biết muội xuất thân cao môn, đúng là trời khéo xếp đặt!"

"Du?" Lê Lan Đường mặt hiện vẻ khó hiểu, hướng về phía Lê Tranh từ tốn giới thiệu "Đây là đích nữ nhà Hoàng đại học sĩ, Từ Lan" Hoàng Từ Lan xem ra đã trốn khỏi nhà làm không ít chuyện thị phi. Thăng Long thập thiếu anh tài? Thảo nào thơ đố hôm Thất Tịch nàng ta giải được cả. Tin đồn vừa nãy xem ra là thật đây.

"Cửu nương có nhớ bài thơ hôm trước ta đem tặng muội chăng?" Lê Tranh cười ha hả "Đó là bài thơ đoạt khôi thủ ở Bổng Nguyệt lầu năm nay, người viết tên Hoàng Du" Cũng là bạn thơ của hắn đó!

"Tuổi trẻ xốc nổi ngông cuồng, tự lấy làm hổ thẹn, mong điện hạ cùng công chúa bỏ qua" Từ Lan mồ hôi túa ra khắp trán, lòng thán sao nàng lại gây nên nghiệp chướng như thế này. Nàng nhớ tới việc trước kia từng vỗ vai Thái tử điện hạ xưng huynh gọi đệ, lại ép thái tử ăn các món bình dân, lòng nguyền rủa bản thân chín chín tám mươi mốt lần không ngừng nghỉ.

"Quý phi nương nương giá đáo!" Giọng thái giám the thé vang lên cắt ngang cuộc trao đổi giữa ba người, báo hiệu người đứng đầu hậu cung này đã đến, buổi yến chính thức bắt đầu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16