Trăng thanh gió mát.
Đến giữa giờ Tuất, tân khách đã sớm ra về hết. Hoàng Từ Lan cũng coi như hoàn thành xong chức trách của mình, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngày hôm nay của nàng thực ra vẫn chưa kết thúc ở thời điểm này.
Mặc cho Lê Tranh và Lý Tư Vân bày ra vẻ mặt khó hiểu, Lê Lan Đường vẫn biểu lộ quyết tâm ở lại cùng Hoàng Từ Lan đàm luận nhân sinh thêm một lát. Thực ra cái gì là đàm luận nhân sinh kia chứ, căn bản là Lê Lan Đường định đem chuyện không muốn để ai biết ra bàn luận thôi. Dù sao bắt đầu từ lúc hai người cùng hợp tác đặt bẫy Lê Tung, chính là đã cùng trèo lên chung một con thuyền.
Ngoại trừ Lý Tư Vân đầy bụng thiên cơ không thể tiết lộ, những người xung quanh kể cả Lê Tranh đều nghĩ Lê Lan Đường thật sự coi Hoàng Từ Lan là tri kỉ, có dịp liền dốc bầu tâm sự đến khi trăng tàn rượu lạnh đây. Với những suy nghĩ dạng này, Hoàng Từ Lan cũng không có tâm tư đi thanh minh. Bọn họ nghĩ như thế nào cũng được, nàng là thanh giả tự thanh, vàng thật không sợ lửa.
......
Từ Bùi phủ sang Hoàng phủ cực kỳ gần, nên hai người Hoàng Lê vô cùng nhàn nhã đi tản bộ, cũng không cần gia đinh theo sau làm phiền.
Hoàng Từ Lan liếc mắt nhìn Lê Lan Đường mặt không biểu cảm bên cạnh, cuối cùng cũng phá vỡ không gian yên tĩnh: “Điện hạ khiến mọi người lại nghĩ sai về hai người chúng ta rồi đấy” Nhắc đến nhàn ngôn toái ngữ, Lê Lan Đường trong miệng dân chúng vẫn là con ma bệnh tật ốm yếu đầy đáng thương đấy.
“Không vấn đề gì” Lê Lan Đường im lặng hồi lâu rồi mới đáp lời. Nói ra thì nàng vẫn thích có giao tình với dạng người đạm nhạt tinh tế như Hoàng Từ Lan hơn, rất là đỡ phiền hà.
Ít nhất thì Hoàng Từ Lan sẽ không cố gắng đi tìm hiểu nội tâm của nàng.
Hoàng Từ Lan lắc đầu cười. Nàng nhìn cây thạch lựu bên bờ tường của một nhà nọ đang lặng lẽ nẩy ra những đốm lửa đỏ hồng, nhàn nhạt nói: “Nếu điện hạ không ngại, thì ta cũng không ngại gì cả” Có những thứ vốn là lặng lẽ bắt đầu, sau đó lại lặng lẽ sinh trưởng khiến người khác khó lòng phòng bị, hay thậm chí là không hề có chút phòng bị nào.
Đại để thì mối quan hệ quân tử tri giao giữa nàng và Lê Lan Đường, cũng là dạng đó đi.
“Ngươi không thắc mắc ta mang đến sự tình gì à?” Lê Lan Đường hai tay chắp sau lưng, hơi híp mắt phượng nhìn Hoàng Từ Lan vẫn còn mặc lễ bào bên cạnh. Trong ánh trăng lờ mờ, người nọ một thân hồng bào cùng thường lụa ngân hạnh vẫn như cũ diễm lệ, hệt mấy đoá hoa lựu lặng lẽ nở bừng trong đêm tối.
“Ta tin điện hạ sớm muộn gì cũng sẽ nói cho ta biết thôi, không vội không gấp” Hoàng Từ Lan phát hiện người kia đã dừng bước chân, vì vậy cũng thôi tiến tới. Nàng rũ mi nở nụ cười nhợt nhạt, trong đôi mắt phẳng lặng trong suốt đều là vầng trăng treo trên thiên không “Trăng đêm nay cũng thật đẹp đi, cửu điện hạ có muốn ghé tệ phủ uống vài chén rượu mơ không?” Không thể không nói, vị cửu điện hạ này cho dù tính cách lạnh nhạt đến đâu thì bề ngoài vẫn sẽ luôn khiến người ta kinh diễm đến như thế, trước nay chưa bao giờ thay đổi.
Ví như hiện tại, trên người chỉ là một bộ y phục bằng gấm hết sức bình thường, tóc cũng chỉ là buộc lại vô cùng đơn giản, không hề vấn trâm. Vậy mà đứng ở nơi đường vắng này, trong ánh sáng nhập nhoạng này vẫn là khuynh thành như thế.
Hệt như ngày Thất tịch nắng vàng rực rỡ năm trước lúc hai người tao ngộ.
***
Hoàng Từ Lan vừa về đến đã sai mấy đứa hầu vào bếp dọn lên một mâm đồ ăn cùng hai bình rượu mơ, coi như là làm bữa lót dạ cho hai người đứng cửa tiếp tân khách là nàng và Lê Lan Đường. Lúc Hoàng Bính cùng Hoàng Đinh đang gác cổng thấy Lê Lan Đường, da mặt đều khẽ co rút. Trời ạ! Tiểu thư vậy mà dám bắt cóc cửu điện hạ về phủ!
Hoàng Từ Lan dẫn Lê Lan Đường đến chiếc bàn đá bên sân, sau đó vô cùng thoải mái mà ngồi phịch xuống ghế, dựa gốc cây lê nhìn người đối diện đang tắm trong ánh trăng bạc. Nếu là mọi khi thì chắc hẳn Lê Lan Đường đã sai người móc mắt nàng rồi, nhưng hôm nay nàng ta lại không nói gì, toàn bộ sức chú ý tập trung vào việc nhìn ván cờ vây đang chơi lở dở trên bàn, sau đó ngón ngọc cầm lên một quân trắng, hạ xuống.
Thắng bại đã định.
Hoàng Từ Lan đương nhìn cảnh này, trong đôi mắt tĩnh lặng như thu thuỷ lại đều là ý cười. Với tài năng của Lê Lan Đường, Hoàng Từ Lan tất nhiên là vô cùng thưởng thức.
Quả nhiên là cửu điện hạ, kỳ cục (thế cục bàn cờ) đang ở lưỡng cực bất phân như thế qua tay nàng ta liền xem như chốt hạ. Lê Lan Đường là thân nữ tử, liền chẳng biết là phúc hay hoạ đây?
Đám người hầu nhanh chóng đem trà và đồ ăn lên, bàn cờ cũng được bỏ sang một bên. Hoàng Từ Lan đã biết sơ khẩu vị của Lê Lan Đường, vừa nãy dặn dò nhà bếp tuy là ngắn gọn, nhưng đến khi nhìn các món đem lên thì cũng xem như hài lòng. Cửu điện hạ rất kén ăn đó!
Lại nói đến dạo gần đây Lê Lan Đường có chỗ lạ, nhưng cụ thể ở đâu thì Hoàng Từ Lan cũng không rõ lắm. Đại khái là trực giác mách bảo vậy đi. Nàng nhìn vị cửu điện hạ đang ngồi ngay ngắn trước mặt ung dung rót rượu ra chén, cuối cùng lên tiếng: “Ta biết điện hạ hẳn là có việc, bây giờ cũng nên nói ra cụ thể rồi” Trên đường không tiện nói, bây giờ thì coi như thoải mái không quan ngại.
“Cũng không phải việc gì to tát, chẳng qua là một cái phiền hà nho nhỏ” Lê Lan Đường nhìn bóng trăng mờ ảo in hằn trong ly rượu hệt như đôi con ngươi của Hoàng Từ Lan, đôi môi mỏng nhếch thành nụ cười “Lê Lan Khuê sợ là sắp làm ra chuyện đại sự” Nàng ta tính đến nước cờ này quả thực là không tồi.
“Chuyện đại sự? Chẳng lẽ lục điện hạ lại hạ giá?” Hoàng Từ Lan cười cười, vô tâm mà nói đùa. Chuyện Trần Hải Đình nói cuối cùng cũng sắp xảy ra rồi đây, chỉ là không biết Lê Lan Khuê sẽ làm như thế nào.
“Nếu được vậy thì lại tốt” Lê Lan Đường nhả ra một câu châm chọc, dùng đôi đũa gắp một con tôm nõn “Chín ngày nữa Lê Minh Kính hồi cung thỉnh an, chỉ sợ là một hồi máu tanh đi” Bữa sau nên đề nghị Hoàng Từ Lan đích thân vào bếp.
“Hôm đó chỉ sợ ta cũng có mặt đấy. Làm quan thật khổ mà” Hoàng Từ Lan lại cười, cầm vò rượu rót thêm vào ly cho Lê Lan Đường, hoàn toàn bỏ lỡ động tác đặt đũa sang một bên của người nọ “Còn không biết lục điện hạ tính làm gì đây nha” Nàng nhìn mâm đồ ăn, âm thầm gật đầu. Rất tốt, không hề có rau! Lê Lan Đường rất hận thù món ăn có rau!
“Hẳn là không động tay như anh trai của nàng ta đi” Lê Lan Đường nhìn sang người đối diện lại dựa vào gốc lê sau lưng làm ra biểu cảm lười nhác, mi mắt hơi chớp động “Còn có vật này muốn hỏi Hoàng học sĩ xem là thứ gì đây” Nói xong nàng rút trong vạt áo ra một tờ giấy, đẩy qua chỗ Hoàng Từ Lan. Lê đã sớm qua mùa hoa nở rộ, giờ đây chỉ có ánh trăng bàng bạc rọi qua từng tầng lá, loang lổ phủ trên người Hoàng Từ Lan giống như một lớp cánh hoa thật dày.
“Đây là?” Hoàng Từ Lan nheo mắt nhìn thứ được vẽ bên trong, lâm vào trầm tư.
Trong đó vẽ một cái lệnh bài có tạo tác cùng bố cục vô cùng kì lạ. Phần trên được trang trí thành đầu kì lân ngoặm, phía dưới không có chữ, chỉ có hình vẽ một rừng cây phong được chạm nổi vô cùng tinh tế. Ở giữa tấm lệnh bài là một chiếc lá phong lớn cơ hồ choán hết chỗ trống còn lại, phiêu phù hệt như đang rơi xuống. Đồng thời dưới góc phải có một hàng kí hiệu rất nhỏ, không rõ là gì. Hai bên mép dùng thủ pháp chạm ẩn mô tả rồng lượn trong mây được Lê Lan Đường vẽ bằng mực nhạt để phân biệt, tuy rằng vô cùng sinh động nhưng tổng thể lại toát ra một cảm giác kì quái.
“Ở đâu mà điện hạ có cái này?” Hoàng Từ Lan chau mày nửa ngày vẫn không đoán ra xuất xứ của nó, chỉ đành hỏi lại. Chẳng lẽ nàng phải đi tìm Lý Ngọc Hàm hỏi thăm ư? Không chừng vị thiếu tông chủ này lại biết được gì đó cũng nên.
“Là Cẩm Tú vô tình làm rơi, ta thấy khá thú vị nên hoạ lại” Lê Lan Đường thản nhiên lên tiếng “Ta chưa bao giờ thấy qua dạng lệnh bài như thế này, nhưng có thể xác định nó dùng để chứng minh thân phận” Còn vì sao một đứa cung nữ bình thường lại có dạng lệnh bài này, Lê Lan Đường cũng không cách nào đoán ra. Nhưng xét đến độ tinh xảo của vật kia, thân phận chủ nhân của nó cũng không thể là một kẻ bình thường được.
“Cái này là lá phong?” Hoàng Từ Lan đưa tay chỉ vào hoạ tiết lá phong to choán gần hết hai phần ba bề mặt của miếng lệnh bài. Cái hoạ tiết lá phong này cũng thật kì quái, nhìn một hồi lâu lại khiến người ta sinh ảo giác giống như là một mảng máu chảy xuôi.
“Đúng vậy, thẻ bài này làm bằng ngà voi thượng chất, các chi tiết rừng phong đều là chạm nổi bình thường nhưng riêng cái lá phong này được khảm hồng ngọc rất đẹp” Lê Lan Đường gật đầu.
“Hồng ngọc? Vậy chẳng phải là càng giống máu....” Khoan đã, lá phong đỏ như máu? Huyết phong?
Hoàng Từ Lan nhớ lại chuyện nghe được chỗ Trần Hải Đình và Lý Ngọc Hàm, trong lòng chợt như sáng tỏ.
“Ta đoán đây là lệnh bài đường chủ của Huyết Phong đường trực thuộc Cẩm Lý Đào Nguyên” Nàng nhìn Lê Lan Đường, vô cùng nghiêm túc nói ra suy đoán của mình. Nếu thật sự là như vậy, Cẩm Tú chính là đứa trẻ năm đó Trần Hải Đình cứu được? Vậy còn đường chủ Ngọc Dao đường đang ở đâu? Nếu án theo cách làm việc của Trần Hải Đình, hẳn là sẽ quan tâm để ý đứa nhỏ Cẩm Tú này. Nhưng nàng tiếp xúc với Trần Hải Đình nhiều lần, biết vị thần y này lười nhác vô cùng, chắc chắn sẽ không đích thân trông nom.
Hoặc đơn giản mà nói, với thân phận tông chủ tôn quý, Trần Hải Đình hoàn toàn có thể sai sử một tuỳ tùng thân tín đi giúp mình trông nom đứa nhỏ. Mà theo như những gì Trần Hải Đình kể thì vị lão tông chủ này giao việc cho đường chủ Ngọc Dao đường, và đến nay người đó vẫn chưa về phục mệnh, chặt đứt liên lạc hoàn toàn.
Như vậy thì có thể xác định quá nửa là vị đường chủ kia đang ẩn mình trong cung, phụ trách trông nom thiếu đường chủ của Huyết Phong đường. Nếu thuận tiện còn có thể cung cấp được ít tin tức hữu dụng về tổng bộ. Chỉ là không hiểu vì sao phương thức liên lạc lại bị chặt đứt. Chẳng lẽ nàng ta không muốn báo cáo với tổng bộ?
“Thú vị” Lê Lan Đường chỉ cần vừa nghe liền hiểu được mình gặp phải tình trạng gì, gật đầu “Nhưng ta cũng không dám chắc lệnh bài đó là thật” Giữa lệnh bài và thân phận, chỉ có thể chọn ra một cái là thật. Nếu lệnh bài là thật, vậy thì một khi Lê Tranh hay tin, hắn sẽ lại càng thêm đề phòng nàng đi. Khắp cung Kiến Ninh đều là người của hắn cắm vào, gió thổi cỏ lay như thế nào thì sớm muộn cũng sẽ đến tai hắn mà thôi.
Chỉ là Phong Lan cũng Cẩm Tú lại đem đến cho nàng bất ngờ quá to lớn rồi. Hay cho huynh trưởng, càng hay cho câu người tính chẳng bằng trời tính!
“Vậy thì phải mời vị đại sư nào đó có mắt thần đến xem xét rồi” Hoàng Từ Lan ở nụ cười bí hiểm, trong lòng quyết định tìm thời gian rảnh đi tìm Trần Hải Đình hoặc Lý Ngọc Hàm. Sự tình này là của tông môn bọn họ, nàng muốn gỡ chuông đương nhiên phải tìm người buộc chuông tới giải quyết rồi. Hoàng Từ Lan cũng đem việc Trần Hải Đình và Lý Ngọc Hàm ra nói sơ lược cho Lê Lan Đường, để xem nàng ta có chủ ý gì không. Chỉ là không ngờ Lê Lan Đường lại chống cằm mà lâm vào trầm tư: “Nếu nói về thân phận bí ẩn, thì Phong Lan mới là người khiến ta phải cẩn trọng hơn Cẩm Tú”
Nếu đúng như những gì Hoàng Từ Lan thuật lại, khả năng rất cao là Phong Lan mang một thân phận rất không đơn giản. Có thể chính là cái người tên Nhã Tuyên kia.
“Ôi chao thật không thể ngờ” Hoàng Từ Lan cười gượng “Cửu điện hạ lại đem hai vị đường chủ của Cẩm Lý Đào Nguyên làm cung nữ nhất đẳng nha” Nếu cái này là thật thì cũng khiến người khác kinh sợ quá rồi đi? Nói như Lê Lan Đường cũng không hề sai, Cẩm Tú có thể vẫn chưa ý thức được thân phận của bản thân, nhưng Phong Lan thì không như vậy. Nhã Tuyên là một vị đường chủ của một tổ chức có nội tình vô cùng thâm sâu.
Chỉ là chẳng đoán được vị đường chủ này còn động cơ gì khác hay không mà thôi.
“Hoàng học sĩ có muốn tự tay đi thử thật giả không?” Lê Lan Đường câu môi cười, đưa ra chủ ý “Thử qua vài chiêu thân pháp, chẳng phải là sẽ nhanh chóng rõ ràng sao?” Thân là một vị đường chủ, công phu tuyệt nhiên không thể kém.
“Điện hạ phải cẩn trọng, không nên bứt dây động rừng” Hoàng Từ Lan hơi lắc đầu, trầm ngâm “Nhã Tuyên về cơ bản chỉ đang chấp hành nhiệm vụ bảo vệ cho....Cẩm Tú, vẫn nên đợi Trần Hải Đình đến giải quyết thì an toàn hơn nhiều. Ta với điện hạ trước mắt vẫn nên lo việc của lục điện hạ đi đã” Tính mạng của mình vẫn là quan trọng, nàng vẫn rất yêu phồn hoa nhân gian này đấy.
“Được”
Gió đêm thổi qua sân làm mấy lọn tóc trước ngực Lê Lan Đường bay bay, che đi khoé môi đang cong lên trên gương mặt lãnh diễm hoạ thuỷ kia. Vốn dĩ có khá nhiều điều cần nói, nhưng đến cuối cùng lại chẳng còn muốn thốt ra nữa.
Không gian tĩnh lặng yên bình này, thực tốt.
“Vàng vọt trăng thu trải sân vắng. Lửng lơ tâm trí chửa buồn ăn” Hoàng Từ Lan vẫn tư thế dựa gốc lê, đột nhiên rất muốn trêu chọc Lê Lan Đường. Nàng để ý người đối diện từ nãy đến giờ vẫn chẳng động đũa mà chỉ uống rượu, nghĩ cũng không lâu liền đọc ra hai câu thơ.
“Loang lổ trăng tàn đậu vai áo. Chau mày ngẫm nghĩ rầu rĩ thay!” Lê Lan Đường hơi nhướng mày, rất nhanh liền đáp trả.
Hoàng Từ Lan bật cười thành tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Đêm thu mát mẻ, tĩnh lặng mà hài hoà.
***
Hai ngày sau.
Cung Đồng Hoa.
“Hoàng tỷ!” Lê Cẩm Thương đang ngồi chép bài thì được cung nữ thông báo có Xuân Minh công chúa đến. Con bé nghe xong liền quăng cây bút ra bàn, thót xuống ghế chạy ra chính sảnh, vừa chạy vừa kêu.
Đám cung nữ ở đằng sau sợ vị tiểu tổ tông này té ngã, hoảng hốt đuổi theo.
“Chị! Sao hôm nay người lại đến đây?” Lê Cẩm Thương không hổ danh cái bánh dầy dính người, nhác thấy Lê Lan Đường ngồi trên ghế đã chạy lại đòi ôm. Con bé cũng mặc kệ trên người là thường phục vướng víu, dang tay ôm chặt lấy bà chị mình.
“Là đến tìm Hoàng học sĩ” Lê Lan Đường vươn tay ôm lấy cái bánh dầy màu vàng nhạt kia, ngữ khí cực kì nhẹ nhàng: “Thập nương có biết học sĩ đang ở đâu không?” Hoàng Từ Lan cũng thật là vô trách nhiệm, giao bài tập cho con bé xong liền không biết bỏ đi đằng nào, đến đám cung nữ đang canh cũng không hay.
“Em biết nhưng mà chị không được nói là em mách đâu” Lê Cẩm Thương chu chu môi, làm ra vẻ thần bí. Con bé kề sát vào tai Lê Lan Đường, thì thầm to nhỏ “Sư phó đi đào giun trong ngự hoa viên rồi” Sư phó rất là không giữ hình tượng! Giữa trời nắng lại có thể xắn tay áo lội vào bụi cây đào giun! Hơn nữa còn hào hứng bảo là giun này to như thế bảo đảm sẽ câu được cua to.
“....đào giun?” Lê Lan Đường như không tin vào tai mình, gặng hỏi lại. Hoàng Từ Lan đi vào cung dạy học nhưng vẫn không quên niềm vui thú nông gia ư? Nhưng nông gia ai lại đi đào giun làm gì?
“Vâng là đi đào giun” Lê Cẩm Thương bĩu môi. Sư phó còn nói nếu nàng thuộc hết Tam tự kinh sẽ bắt cho con chuồn chuồn to ơi là to nữa đấy.
“Thập nương có biết học sĩ đào giun ở đâu không?” Con ngươi của Lê Lan Đường thoáng qua tia tính toán, sau đó liền ân cần hỏi em gái “Dẫn chị đi qua bên đó xem như thế nào đi” Hay lắm Hoàng Từ Lan, hoàng gia kêu ngươi vào dạy học, ngươi lại đi đào giun trong hoàng cung mang về nhà!
......
Ngự hoa viên.
“Ui chao, phen này trúng lớn!!” Bùi Dũng tay hứng lấy một vốc giun to, mắt sáng rỡ đầy hí hửng. Quan thống lĩnh khiến thuộc hạ sợ run đã biến mất không thấy, chỉ còn sót lại một chàng thanh niên mặc trung y màu trắng, đi chân trần đang ngồi xổm trong bụi hoa lúi húi bắt giun.
“Ôi quá là nhiều” Hoàng Từ Lan quệt quệt bùn đất dính trên mặt, giở nắp giỏ mây đặt bên cạnh ra đẩy về phía Bùi Dũng.
“Đám cua ở ruộng lão Hà lần này chết với ông” Bùi Dũng cười hắc hắc đầy khoái chí, không quan tâm đến lớp quan bào tinh xảo bao người thèm muốn bị mình ném lên một bụi cây gần đó, hai bàn tay vốc đầy giun đang ngoe nguẩy nhét vào giỏ trúc. Hai vị đại quan nổi danh khắp kinh thành cứ như thế quăng sạch hình tượng.
“Hôm nay ông tảo triều sớm thế? Không phải vẫn còn thời gian nghỉ ngơi sao?” Hoàng Từ Lan thỉnh thoảng lại ngước cổ nhìn xung quanh xem có ai lai vãng gần đó không, sau đó thì thào đem nghi vấn của mình ra hỏi. Nhìn khí sắc của hắn không khác mọi ngày mấy!
“Tôi là người yêu công vụ, nhi nữ trường tình với tôi không đáng kể” Bùi Dũng nheo mắt nhìn Hoàng Từ Lan đầy khinh miệt, xua xua tay. Ở nhà để làm gì? Lê Minh Kính sẽ giết hắn mất! Vào cung vẫn là tốt nhất!
“......” Hoàng Từ Lan trưng ra biểu tình nghi vấn, tay lại vốc thêm một nắm giun quăng vào giỏ “Vậy người nói câu phi khanh bất thú kia trước mặt bệ hạ là ai vậy? Ông bị ma nhập á?” Tên Bùi Dũng này thái độ có vẻ lạ đây!
“Bà đấy, phủi phui cái mồm quạ đi” Bùi Dũng trợn trắng mắt, nắm lấy một con giun to định ném qua chỗ Hoàng Từ Lan thì phát hiện Lê Lan Đường đang ôm Lê Cẩm Thương đứng bên đường lát đá, nheo mắt nhìn hai người bọn hắn.
Ôi mẹ ơi! Lê Lan Đường làm thế nào lại xuất hiện ngay lúc này! Chết chắc rồi!
“Này, ông bị ma nhập thật đấy à? Sao bỗng dưng lại trợn trắng mắt cứng đờ ra thế?” Hoàng Từ Lan phát hiện Bùi Dũng lạ thường, đưa khuỷu tay huých huých “Hay là thấy ma? Haha ma làm sao đáng sợ bằng Lê Lan Đường.....” Nàng cười nhạo một phen, sau đó liền quay đầu xem hắn nhìn thấy gì.
Kết quả, Hoàng Từ Lan làm rơi cả vốc giun trên tay xuống đất. Bà nội ơi, là Lê Lan Đường thật!! Vì sao vị cửu điện hạ này trưa nắng lại rảnh rỗi đi ra đây được nhỉ, chẳng phải theo lẽ thường là đang nằm dài trong cung Kiến Ninh đọc sách sao?
“Ồ hai vị đại nhân thật có nhã hứng” Lê Lan Đường nở nụ cười nhạt thếch, hai mắt híp lại nhìn Hoàng Từ Lan và Bùi Dũng trên người đầy bùn đất.
Lê Cẩm Thương: “....” Sư phó, anh rể, hai người tự cầu nhiều phúc đi. Cẩm Thương vô tội đó nhé.
______
HẬU TRƯỜNG
Trình Chung: Hôm qua Hoàng học sĩ chân trần lội vào bụi cây đào giun, cuối cùng bị cửu điện hạ bắt quả tang tại trận đó!
Quần chúng hoàng cung: !!!!
Trần Hải Đình: Cửu phò mã của chúng ta đấy ư!! Cửu điện hạ, người đến tuổi lập phủ đệ nhất định phải có một khu vườn đầy giun nha~~~
Cơ Tử Huyên: Phải thêm một cái hồ cá to nữa, đào giun chính là để câu cá còn gì! Trần thần y vậy mà lại tính sót rồi!
Lê Lan Đường: *cười nhạt* Được. Nhưng trước tiên ta sẽ lôi hai ngươi ra chém, bêu đầu thị chúng đã.
Trần Hải Đình, Cơ Tử Huyên: Éc????
________
LỜI TÁC GIẢ
Lại sắp đến tranh đấu hoàng cung, cung đình tâm kế các kiểu rồi đây =)))) Lần này chắc sẽ gay go kịch tính hack não hơn cả lần hội săn rồi đó. Chuẩn bị có đại nội tuyến xuất hiện nha :v Bảo vật thứ nhất cũng sắp xuất thế rồi đó!!
Ahihi lại thêm đầu mối mới đã xuất hiện, thân phận mới cũng được bộc lộ, các đại fan mau mau load não xem kịch tình sẽ thành cái dạng gì, cp nào xuất hiện đi=))))) Đoán đúng sẽ lại có phiên ngoại nha:v Nhưng nó sẽ được công bố ở thời điểm thích hợp chứ không như phiên ngoại Tư hải vân đình nhé:v phiên ngoại cp muôn năm =)))))
Ôi tác giả cảm thấy bản thân xây dựng cảm tình tuyến của cp chính theo kiểu nhã nhặn điềm đạm ngụ tình ghê =)))))) Chẳng lẽ vì bản thân là người Phật hệ nên nó không thể nồng cháy vồ vập chăng?
Nhưng không sao, tác giả vẫn thấy cp chính dễ thương đáng yêu vô cùng:v mọi người có thấy vậy không? Dạng tình cảm chậm rãi này hảo cảm động:v hảo chất lượng cẩu lương:v
À toàn bộ nội tuyến cuốn một đã được Tô mỗ phân giải sẵn trong đầu rồi, theo ước tính thì độ dài sẽ là tầm 150-200 chương cả thảy, các fan thân yêu hãy chuẩn bị tinh thần đi:v Nào nào spoil tí tí cho có động lực nha:v
“Thế giới của ta trước nay đều chỉ có hai màu đen trắng thê lương cùng u lãnh. Ta một mình chìm trong bể hắc ám đó, luôn cho rằng như thế vượt qua một kiếp cũng chẳng nan kham. Chỉ là đến khi người đó xuất hiện, ta nhận ra rằng được đắm trong ánh sáng ấm áp kia là thứ cả đời ta cam nguyện theo đuổi bằng bất cứ giá nào”
“Người người đều cho rằng ta ngốc, nhưng lại chẳng ai hiểu được nàng ấy là cả thế giới của ta”
“Ta xả tấm thân để cứu vớt thương sinh tam giới, hiến ra tam hồn lục phách để đổi lại lục đạo cân bằng, còn duy nhất một phách lại là dùng để thoả mãn dục vọng thấp hèn nhất của riêng ta. Ngươi hỏi dục vọng của ta ư? Đó là có thể mãi mãi dõi theo nàng ấy”
“Ngươi hà tất thắc mắc vì sao ta vẫn còn sống! Đơn giản vì nếu ta chết đi rồi, thế gian này sẽ chẳng còn ai nhớ đến nàng ấy nữa”
OHOHO đủ kích thích chưa =)))))))))) mau mau bình luận động viên tác giả đi các fan ơi:>
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)