Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 60: LỜI THỀ THỐT NĂM MƯỜI BẢY TUỔI CỦA HOÀNG HỌC SĨ

653 8 2 0

“Điện hạ, như thế này cũng được ư?” Lâm Uyển Kiều bày ra vẻ mặt quan ngại nhìn Lê Lan Đường mặc nam trang toát ra anh khí ngời ngời, tay cầm cái nón Phương Đẩu chần chừ mãi vẫn chưa hạ xuống mái tóc đã được búi lên gọn gàng kia.

“Có gì không được?” Lần trước đến nhà Hoàng Từ Lan cũng là mặc nam trang đó thôi?

“Nhưng mà hôm nay Hạ Nguyên đó điện hạ” Lâm Uyển Kiều vô cùng hảo tâm nhắc nhở, còn đưa tay kéo Liễu Nhã Tuyên đang đứng một bên hy vọng người này góp thêm tiếng nói.

“Hạ Nguyên thì làm sao?” Lê Lan Đường híp mắt. Hạ Nguyên chứ có phải Thất Tịch đâu? Chẳng lẽ Hoàng Từ Lan lại lỡ thì đến mức chỉ cần có đàn ông vào nhà liền sẽ bị đồn đãi là sắp thành thân ư?

“Ba năm trước Hoàng học sĩ có phát thệ trước mặt tất cả các bà mối trong kinh, là nếu đến Hạ Nguyên năm nay mà có nam nhân nào có thể bước vào phủ hẹn được môn hạ ra ngoài thì sẽ cưới người đó” Liễu Nhã Tuyên cuối cùng cũng lên tiếng giải vây. Nhưng bản thân nàng thì cảm thấy con bé Uyển Kiều lại làm quá lên rồi, điện hạ là nữ nhân mà, có gì phải lo! Đã là nữ nhân, cho dù có mặc nam trang thì cũng có thể biến thành nam nhân thực thụ được à?

“......” Hoàng Từ Lan bị điên? Lúc đó ăn trúng gan hùm hay mật gấu mà dám nói ra câu đấy? “Nhưng dẫu có như thế thật đi chăng nữa thì liên quan gì đến ta?”

“Thì đơn giản là nếu điện hạ mặc nam trang như thế này rồi cùng Hoàng môn hạ ra ngoài thì điện hạ sẽ nối bước Thuỵ Hoa Công chúa hạ giá chứ sao nữa” Lâm Uyển Kiều thuận miệng nói ra mà chẳng cần suy nghĩ lựa lời, còn dùng vẻ mặt tiếc hận nhìn điện hạ nhà mình ngồi trợn mắt.

Chuyện đơn giản như vậy, vì sao điện hạ lại không hiểu được nhỉ? Hình như chuyện liên quan đến Hoàng học sĩ đều có thể khiến suy nghĩ của điện hạ trở nên chậm chạp thì phải?

“Uyển Kiều!! Không được nói bậy!!” Liễu Nhã Tuyên nhẹ giọng quát lên, hận không thể bịt mồm người nọ. Câu nói như thế mà cũng dám nói là đang muốn đi tìm chết sao! Cửu điện hạ với những vấn đề liên quan đến Hoàng học sĩ đều có những phản ứng mà dầu cho nghĩ có lung lắm cũng không cách nào đoán ra được, khác gì vuốt râu cọp không cơ chứ!

“Hoàng Từ Lan phát thệ thì liên quan gì đến ta? Nhanh đội nón lên đi, kẻo muộn” Lê Lan Đường chống tay lên cằm, đôi mắt phượng loé qua vài ánh sáng tinh quái. Hẳn là đám bà mối cùng dân cư kinh thành cũng đang hóng việc này lắm, nàng muốn xem xem Hoàng Từ Lan đêm nay sẽ ứng phó như thế nào.

Liễu Nhã Tuyên rất tinh tế phát hiện biểu cảm nhỏ nhặt kia của Lê Lan Đường, lòng thầm cảm thán lần này Hoàng học sĩ đích thực là tiêu tùng rồi. Có cửu điện hạ châm dầu vào lửa, đám bà mối cùng trâm anh kinh thành hẳn lại được cổ vũ, đem cửa chính Hoàng phủ mở toang toác ra cho mà xem.

......

Hoàng phủ.

Còn hơn cả những gì Lê Lan Đường dự trù, ở ngoài cổng Hoàng phủ rất đông người đến.

“Tôi đã nói là tiểu thư nhà chúng tôi ở trong cung chưa có về, các ông các bà chớ có sấn sổ nữa” Nguyên Thành đứng ngoài chắn người bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng cũng đã bực bội không vui.

“Này thằng nô bộc như mi nói vậy là sao hả? Một con chó coi nhà cũng dám dùng cái giọng đó để nói với các vị công tử đây à?” Một bà mối cả người đẫy đà béo mập lên tiếng phản bác làm cả đám đông ùa theo.

“Hoàng phủ đường đường là danh môn mà lại không biết dạy gia nô”

“Vị Hoàng tiểu thư kia cũng thật chẳng ra sao, định ở trong cung để qua đêm nay ư? Vậy là coi như lời hứa kia không giá trị nữa chứ gì?”

“Các người...” Nguyên Thành mắt đỏ vằn mà long lên nhìn đám người quần là áo lụa trước mặt. Đám đông nhốn nháo chen lấn qua người hắn, hoàn toàn không thấy được con dao găm giấu trong ống tay áo màu chàm kia. Nhưng rất nhanh, hắn đã thu dao lại. Vẻ ác liệt như ác quỷ chui ra từ bể máu núi thây thoáng qua rồi biến mất không còn tung tích.

Vì có người đã cản hắn.

“Các vị cứ bình tĩnh, cứ sấn sổ lên như phường chợ búa như thế này thì rất là mất lễ nghĩa đấy” Một chàng trai mặc giao lĩnh màu xanh lục bằng vải sa tinh xảo bỗng lên tiếng ngăn cản đám đông, cây quạt xếp trên tay hắn vỗ vỗ lên vai Nguyên Thành.

“Đừng vọng động” Đôi môi mỏng của hắn khẽ mấp máy bên tai Nguyên Thành, khiến vẻ ác sát kia chìm xuống.

Lê Lan Đường đứng gần đó nhìn từ đầu đến cuối, khoé môi hơi nhếch. Bởi vì nàng nhận ra được người thanh niên mặc áo lục kia chính là Trương Văn – người đồng chức với Bùi Dũng, hiện đang quản lý Kim Ngô vệ.

Trương Văn vì sao lại đứng ra bảo vệ cho một gã gia nô của Hoàng phủ?

“Vị này hẳn là Trương Văn Thống lĩnh đi?” Một gã công tử bước lên nhìn Trương Văn từ trên xuống dưới, giọng nói đầy trào phúng “Trương Thống lĩnh đến đây giải vây cho Hoàng tiểu thư hay muốn nhân cơ hội này ghi điểm trước mặt giai nhân?”

“Các vị chớ nên nghĩ như vậy, Trương mỗ chẳng qua là vừa vặn đi ngang đây, thấy đông người nên mới sang nhìn xem là chuyện gì thôi” Trương Văn cười cười, tỏ vẻ bản thân không hề bận tâm với mấy lời nhạo báng kia “Các vị dù cho có làm gì đi chăng nữa, thì cũng không nên nói ra mấy lời phỉ báng trước cổng nhà của mệnh quan triều đình, hành động không lí trí đến như vậy. Nếu các vị còn tiếp tục sấn tới, đừng trách ta lạm dụng chức quyền, đem lính của Kim Ngô vệ đến đây duy trì trị an”

Những lời này của hắn thực sự có sức chấn nhiếp, đám người kia đã bình tĩnh lại không ít. Nhưng vẫn có kẻ cố gân cổ lên cãi lại:

“Trương Thống lĩnh đã nói như vậy, chúng ta đương nhiên không có ý kiến. Nhưng Hoàng tiểu thư ba năm trước phát thệ, đêm nay đã là mạt kì, chúng ta cũng cần một đáp án chứ!”

Câu nói này như miếng thịt ném vào chảo dầu sôi, thoáng chốc đám đông lại ầm ĩ trở lại, tiếp tục nhào đến lấn vào khiến Trương Văn nhíu mày không vui. Đám người này đúng là được đằng chân liền lân lên đằng đầu!

“Tránh ra! Tránh ra mau!!” Liễu Nhã Tuyên đi trước dẫn đường, vừa hét lớn vừa đưa tay đẩy đám người đông nghịt kia dạt ra hai bên chừa chỗ.

“Con tiện tì mày làm cái gì đó hả?” Một gã đàn ông cường tráng bị đẩy ra liền quát lên, bàn tay to như quạt bồ của gã hướng về phía mặt của Liễu Nhã Tuyên mà vồ tới.

“Cút ra ngoài!” Lâm Uyển Kiều vừa nhìn thấy liền giơ chân lên móc vào đầu gối gã sau đó đá tiếp một phát vào ngực, hất văng ra ngoài ba thước “Công.....tử nhà chúng ta là người mà các ngươi chắn đường được chắc?” May chưa giận quá mất khôn, lỡ mồm gọi thành công chúa.

Hành động dữ dội phô trương này của Lâm Đường chủ đã thật sự làm đám đông sững người lại, đứng yên một chỗ không chen lấn nữa.

“Cho hỏi là vị công tử nhà nào?” Một vài người nhìn cái gã mặc áo bào tím vừa xuất hiện kia mà đánh giá, sau đó liền lên tiếng. Mẹ nó chứ, vừa tuấn mỹ lại vừa giàu có, đúng là kình địch.

“Các ngươi là ai mà cũng dám hỏi danh tính công....tử nhà ta?” Lâm Uyển Kiều cười nhạt đầy khinh thường, hướng về phía Trương Văn mà khẽ chào “Chào Trương Thống lĩnh”

“Ừ” Trương Văn đương nhiên nhận ra Lê Lan Đường, nhưng ở chốn đông người không tiện hành lễ quá trọng, vì vậy bèn cúi đầu chào “Chào ngài”

“Công tử nhà ta đêm nay có hẹn với Hoàng học sĩ” Liễu Nhã Tuyên nhàn nhạt lên tiếng nói với Nguyên Thành “Hẳn là ngài ấy có ở nhà?”

‘Vâng, đúng là có nhà” Nguyên Thành đã được Hoàng Từ Lan dặn dò từ sớm, nên rất nhanh liền gật đầu “Mời công tử vào trong”

Đám người nhìn thấy Lê Lan Đường đi vào trong mà không vấp phải chút trở ngại nào bèn cúi đầu xầm xì qua lại, có kẻ còn đoán người này đến tìm Hoàng lão chứ không phải Hoàng tiểu thư, vì vậy chúng ta không có gì phải bồn chồn cả.

Liễu Nhã Tuyên cùng Lâm Uyển Kiều cũng không theo vào mà đứng ở bên ngoài, nhìn Trương Văn cười cười khó hiểu. Hai người đưa tay làm cái thủ ngữ cho Trương Văn xem, rất nhanh liền được hắn đáp lại.

Ai cũng có mục đích cùng động cơ riêng của mình, không cần tìm hiểu quá kĩ.

***

Lê Lan Đường vào trong liền đi tìm Hoàng Từ Lan, vốn còn định kiếm đứa nha hoàn để hỏi nhưng cả toà phủ đệ đằng sau cánh cổng lớn lại im ắng như chùa hoang miếu trống, ngoài tiếng côn trùng rả rích và những hàng tượng hạc ngậm lồng đèn chiếu sáng thì không còn gì khác.

Tịch mịch giống hệt đôi mắt Hoàng Từ Lan thường ngày.

Trong khoảnh sân ở tiền viện ngoài mấy hàng cây nhài được trồng trong chậu đất nung nhìn không đáng giá một phân tiền nào thì cũng chỉ có mấy gốc sứ trắng cao vượt mái ngói, vô cùng đơn điệu. Thế nhưng hương thơm u lãnh vấn vít toả ra từ chúng lại đủ khiến người khác phải khắc sâu trong lòng. Một mùi hương khiến tinh thần vô cùng thoải mái.

Vầng nguyệt đêm rằm treo trên ngọn cây sứ, hệt như cái bát đựng đầy cát vàng vô tình nghiêng đổ làm bụi cát bên trong tản lạc tứ tán xuống khoảnh sân này. Lớp bụi cát vàng kim kia lại giống thứ bột lân tinh làm hiển lộ những chi tiết vốn chìm sâu vào trong bức tranh phong cảnh được vẽ bằng mực đen, tô vàng bóng một người ngồi trên mái ngói dãy phòng bên cánh tả.

Người này mặc viên lĩnh màu bích lục, chân xỏ hài mũi thuyền màu đen. Lớp đối khâm bán tí màu xám bạc bên ngoài cùng tua dây thao màu đỏ son phiêu phù theo gió, động mà vô thanh.

Mùi cơm rượu lúc đậm lúc nhạt phảng phất trong không khí, không nồng nhưng lại đủ khiến người khác say đến ngây ngất.

“Chẳng hay là vị công tử nhà nào đến tìm? Vì sao lại tần ngần không nói gì cả thế kia?” Hoàng Từ Lan đặt chén cơm rượu ăn dở sang một bên, nhìn Lê Lan Đường đứng ngây ra đó mà lên tiếng trước, đôi mắt đen thẫm tịch mịch hiện lên ý cười lấp lánh hệt như tinh tú điểm tô trên vòm trời tháng sáu cao vút.

Lê Lan Đường lại gây chuyện rồi đây, hôm nay lại dám mặc nam trang đến nhà nàng cơ đấy. Vậy mà không bị đám phiền phức ngoài kia chắn đường cũng hay thật.

“Hoàng môn hạ thật nhàn tản làm sao, ngoài kia người kéo đến cầu thân đông như trẩy hội cũng chẳng thể khiến vị đại phật như môn hạ cảm thấy lo lắng cơ” Lê Lan Đường trào phúng mà lên tiếng, sau đó liền đạp chân lên lan can gỗ, mượn lực nhảy tới mái ngói lưu ly ở mạn tả, chỗ Hoàng Từ Lan đang ngồi.

“Điện hạ cẩn thận, vừa nãy có mưa ngâu, mái ngói trơn trượt lắm đấy” Hoàng Từ Lan nhìn bóng áo tím đang hướng đến phía mình bèn giơ tay tiếp lấy. Mùi tử đinh hương tán trong gió bấc lành lạnh, chẳng những không bị tiêu thất mà còn khiến không khí xung quanh nàng thoáng chốc liền trở nên ấm áp hơn hẳn.

Lê Lan Đường nhìn bàn tay dưới lớp vải sa bích lục dệt ám văn hoa sen chìa ra trước mặt mình, hơi do dự nhưng rồi vẫn vươn tay nắm lấy để người nọ kéo mình lên.

Thật lạnh.

“Điện hạ đến sớm thật đấy” Hoàng Từ Lan ngồi xếp bằng trên mái ngói, ung dung đạm nhiên mở lời “Chắc điện hạ cũng thấy đám đông ngoài kia rồi nhỉ?” Với nội tâm ác ma của Lê Lan Đường, không trào phúng cả nàng và đám người kia mới là chuyện lạ. Cũng không hiểu vì sao ba năm trước nàng lại thề như vậy nhỉ? Hình như là do tên Bùi Dũng xúi giục sau lưng thì phải?

Chuyện cũng đã lâu lắm, nàng không nhớ rõ.

“Tất nhiên rồi. Chi bằng bây giờ môn hạ ra ngoài ấy tuyên bố mình có ý trung nhân đi cho nhanh” Đám công tử nhà giàu kia cũng thật ăn no rửng mỡ, kiên trì chờ Hoàng Từ Lan những ba năm chỉ để đổi lấy một lần hẹn được người này đi dạo phố cùng.

Hoàng Từ Lan thật sự đẹp và xuất chúng đến mức đám quần thoa ở chốn kinh thành cẩm tú muôn vẻ này cam chịu thua kém ư? Với nàng mà nói, Hoàng Từ Lan thực ra cũng chỉ là một vị tiểu thư bình thường, lãnh mạc khắc kỷ. Nàng ta giống một hồ nước mùa thu tĩnh lặng đẹp đẽ khiến người ta không thể dời mắt, nhưng chỉ khi đưa tay chạm vào, cảm giác đọng lại chính là lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.

Trải qua nhiều việc, nàng có phần hiểu được con người thật của Hoàng Từ Lan là dạng gì.

Hoàng Từ Lan căn bản sẽ không phải người dễ dàng động lòng bởi ai đó.

“Không cần đâu, bọn hắn cũng đã biết kết quả, chẳng qua là không muốn tiếp nhận thôi” Hoàng Từ Lan cười nhạt, quay sang nhìn Lê Lan Đường “Đêm nay ta có hẹn với điện hạ rồi, cho dù muốn cũng không thể phân thân ra đi với kẻ khác được đâu”

Thề hứa gì đó ba năm trước nàng không để tâm đến tí nào, nếu nói như vậy chẳng lẽ nàng sẽ cưới Lê Lan Đường mới hợp lý? Ông trời cũng sẽ chẳng ứng nghiệm đến mức vậy đi?

“Hoàng môn hạ say rồi” Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan chống tay ngồi nghiêng sang một bên, trên mặt hơi đỏ ửng bất thường còn cả chén cơm rượu lỡ dở bèn nhàn nhạt lên tiếng. Thập nương gây hoạ rồi.

“Điện hạ cứ đùa, ta không có say” Hoàng Từ Lan bật cười xua tay phủ nhận, sau đó chỉ chén cơm rượu “Một chén này căn bản không thể làm nên trò trống gì đâu” Say thế nào được, bình thường nàng ăn cả ba chén đầy vẫn rất thanh tỉnh đấy.

“Môn hạ chắc chắn?” Lê Lan Đường cầm chén cơm rượu lên ngửi ngửi “Mùi men rất nồng” Chẳng lẽ Hoàng Từ Lan đã quên mẻ cơm rượu này là do thập nương nó pha men sao? Nào có phải giống các mẻ cơm rượu khác đâu!

“Chắc chắn, không có say được đâu” Hoàng Từ Lan gật gật đầu “Điện hạ muốn ăn thì để ta đi lấy cho ngài một chén khác” Nói xong liền muốn nhảy xuống.

“Không cần” Lê Lan Đường vừa lắc đầu từ chối thì người bên cạnh đã nhổm người dậy, vì vậy bèn đưa tay nắm lấy ống tay áo hòng kéo trở lại. Không ngờ mái ngói lưu ly thật sự trơn trượt, mũi hài của Hoàng Từ Lan vấp vào kẽ hở giữa hai phiến ngói làm nàng ngã nghiêng sang một bên, cằm vừa vặn gác lên vai Lê Lan Đường.

“Thất lễ thất lễ” Hoàng Từ Lan hoảng hồn, vội vàng dịch người ra giữ khoảng cách. Nhưng oái ăm thay cây trâm gỗ cùng búi tóc trên đầu nàng lại mắc kẹt vào cái nón Phương Đẩu trên đầu Lê Lan Đường, không thể nới ra.

Hai người cứ như thế bảo trì bất động.

‘Điện hạ, người có thể cởi nón ra được không?” Hoàng Từ Lan thấy Lê Lan Đường không nhúc nhích như pho tượng lại thêm im lặng chẳng nói tiếng nào, vì vậy bèn lên tiếng trước. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy hai cánh tay thật sự vô dụng, không biết nên đặt chỗ nào. Cảm giác lâng lâng do chén cơm rượu đem tới đã biến mất không sót lại chút nào, chỉ đọng lại bối rối ngại ngần cùng chút nhộn nhạo mơ hồ vì cớ gì đó mà chính nàng cũng không xác định được.

“Ngươi nói ta nên cởi như thế nào khi hai tay đã bị ngươi đè lên hả Hoàng Từ Lan?” Lê Lan Đường nhả ra từng chữ, trong giọng còn có cả cáu giận. Cái tư thế chết tiệt khiến người khác vừa xấu hổ vừa bất lực này là như thế nào đây? Hoàng Từ Lan hậu đậu chết tiệt, chỉ như thế thôi cũng có thể ngã được!

Hương trà thanh thiển pha lẫn vị men nồng chậm rãi như tằm nhai dâu mà hoà vào mùi hoa nhài u lãnh, từng chút từng chút thấm vào lòng nàng tạo thành cảm giác chuếnh choáng lâng lâng giống say rượu. Hệt như một sợi lông vũ rơi xuống đầm nước tĩnh, đem bề mặt phẳng lặng tựa gương kia gợn thành từng đợt dư ba không ngừng lan rộng.

“Vậy để ta cởi giúp điện hạ đi” Hoàng Từ Lan im lặng một chút rồi lên tiếng, sau đó ước lượng khoảng cách trong đầu, đưa tay tháo dây nón. Nàng hơi nhổm người dậy, dư quang nơi khoé mắt vừa vặn là sườn mặt tinh xảo của Lê Lan Đường.

Cái nón được cởi xuống, cây trâm gỗ vốn mắc kẹt bên trên như được giải thoát, lung lay long ra rồi làm tuột luôn búi tóc vốn đã lỏng lẻo của Hoàng Từ Lan. Hơn ba ngàn sợi thanh ti kia được giải thoát liền tán lạc theo gió bấc lạnh lẽo, nhẹ nhàng phất qua mặt Lê Lan Đường.

Rõ ràng chưa hề xơi miếng cơm rượu nào, cũng chưa hề say, vì sao mặt lại hơi nóng nhỉ?

“Điện hạ có làm sao không?” Hoàng Từ Lan như được giải thoát, vội vàng nghiêng người ngồi xổm sang một bên, ngó nghiêng xem Lê Lan Đường đang thộn ra hệt tượng đá. Lê Lan Đường không phải là lại bị trật khớp ở chỗ nào nữa rồi đấy chứ?

“Không sao” Lê Lan Đường lắc lắc đầu, sau đó nhảy xuống đất nhưng tiếng nói vẫn còn lưu lại trong không gian “Hoàng môn hạ nên búi tóc lại đi thì hơn” Thực khiến người ta phiền chết. Mấy tên công tử trâm anh thế phiệt ngoài kia đúng là kẻ điên mới đến cầu Hoàng Từ Lan gả cho mình!

Hoàng Từ Lan hơi ngẩn người ra trước câu nói của Lê Lan Đường, bàn tay vô thức sờ sờ mái tóc. Nàng nhìn theo bóng áo tím bỏ chạy trối chết bên kia, cuối cùng bật cười.

***

Phố xá ngày Hạ Nguyên hệt như bức tranh ấm áp tô điểm cho chuỗi ngày rét lạnh sắp đến, từng chùm lồng đèn vàng, đỏ đủ màu thắp trên mấy toà lầu các nhấp nháy lắc lư chiếu soi cảnh vật hai bên đường.

Trên phố người qua kẻ lại khá nhiều, không thiếu các chị em quần thoa tay cầm quạt lụa mà dẫn theo đứa hầu đi dạo phố. Thời điểm hiện tại trời vẫn chưa vào lúc giá rét nhất, cái se lạnh này ngược lại còn rất được lòng đám tài tử văn nhân là đằng khác. Bọn họ kẻ ung dung đĩnh đạc người tha thướt uyển chuyển, qua lại trên đường cái tạo nên bức tranh yên ả thanh bình, lại thêm vài phần sức sống.

Cho đến khi có hai người nọ xuất hiện.

Hai người này đều có dáng người dong dỏng cao xấp xỉ nhau, dung mạo vô cùng đẹp đẽ. Người nam tóc nửa vấn nửa thả, đầu đội kim quan. Thân hắn mặc viên lĩnh bào màu tím viền vàng, chân mang giày Đạp Vân màu đỏ tía. Sợi tua ngọc chính hoàng sắc trên thắt lưng như danh bài chứng minh thân phận cao quý trong người hắn, khiến đám quần thoa trộm nhìn không ít, hai mắt len lén đưa sang nhìn qua lớp quạt lụa mỏng manh.

Người nữ đi bên cạnh hắn cũng là kiểu nửa vấn nửa thả, búi tóc được cố định lỏng lẻo bằng một cây trâm gỗ chạm hình mây. Trái ngược với vẻ lạnh nhạt của nam tử bên cạnh, vị nữ tử này lại mang một vẻ đạm nhiên ôn hoà như nước ôn tuyền. Bộ viên lĩnh màu bích lục viền bạc phối cùng đối khâm bán tí xám bạc trên người khiến vẻ đạm nhiên ôn hoà kia càng thêm nổi bật thu hút. Đặc biệt là sợi dây thao đỏ son bên hông kia, áng theo từng cử chỉ của nàng liền cùng với tua ngọc bội màu mỡ gà bên cạnh vũ động trong không trung.

Hai người này thật sự là khiến quần chúng xung quanh vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ khó có thể giấu giếm. Bởi vì vị nữ tử kia, chẳng phải là Hoàng tiểu thư, Hoàng Từ Lan sao? Thật sự có người đủ khả năng hẹn được nàng ta ra ngoài! Hơn nữa còn là người hoàng tộc! Nam tuấn tú nữ mỹ miều, thật sự là rất xứng đôi đây! Đám công tử trong kinh làm gì có tư cách mà so sánh!

Hai người hướng về bến đò phố Đông mà đi.

Bến đò ở bên phố Đông vẫn còn cho thuê thuyền hoa bất chấp thời tiết đã bắt đầu trở lạnh. Cũng đã sớm có người đến ngả giá thuê với chủ thuyền, tranh thủ kiếm cho mình cái thuyền vừa mắt.

“Ô chẳng phải là Hoàng tiểu thư sao? Tiểu thư đến sớm thật đấy, lão đã chuẩn bị xong rồi, tiểu thư với vị công tử đây lúc nào lên đều được cả” Chủ thuyền còn đang cò kè mặc cả với khách thì thấy Hoàng Từ Lan đi về phía mình, vì vậy liền gật đầu chào.

“Cảm ơn ông bác nhé” Hoàng Từ Lan cười cười gật đầu, sau đó bước ra ván cầu nhảy lên chiếc thuyền đã thuê sẵn từ trước. Sau khi đã thấy thuyền ổn định, nàng chìa tay về phía Lê Lan Đường, từ tốn bảo “Điện hạ cũng nhảy xuống đây đi chứ” Từ sau vụ bị Lê Lan Đường làm lật xuồng, nàng rất không tin tưởng khả năng trên thuỷ của vị cửu điện hạ này.

“Môn hạ không cần lo” Lê Lan Đường cười nhạt, sau đó nhún chân nhảy xuống mũi thuyền, vô cùng vững vàng không một chút sai sót.

Được lắm, thì ra hôm đó Lê Lan Đường cố ý làm lật xuồng nàng. Quả nhiên ác ma luôn là ác ma, không bao giờ có thể thay đổi được!

Hoàng Từ Lan cầm mái chèo khua nhẹ, chiếc khinh thuyền liền như sống lại, lướt qua mấy nhành dương liễu ủ ê bên bờ sông, rẽ nước mà trôi ra xa bờ.

.......

“Trăng đêm nay mới đẹp làm sao” Hoàng Từ Lan chèo không lâu thì ngừng, tay buông mái chèo ra mà ngắm nhìn hoa ảnh vầng nguyệt dập dờn trên sóng nước lăn tăn “Cho dù trăm hay ngàn năm, vẫn vậy”

“Hoàng môn hạ có thể nói vấn đề của mình được rồi đấy” Lê Lan Đường nằm ềnh ra mạn thuyền, hai tay chắp sau đầu làm gối tựa lên tấm gỗ phẳng đằng mui, nhàn nhạt nói. Hoàng Từ Lan cũng thật biết tính toán, hẹn nàng ra cái chốn vắng tanh tẻ ngắt lạnh lẽo này chỉ để kể chuyện ngày xưa.

Rốt cuộc nàng vẫn không hiểu tại sao đám trâm anh thế phiệt kia lại cứ thích hẹn Hoàng Từ Lan ra ngoài cùng mình bằng mọi giá thế? Các người chẳng lẽ thích sự tẻ nhạt này của Hoàng Từ Lan ư?

“Nên kể từ đâu nhỉ?” Hoàng Từ Lan tựa lưng vào mạn thuyền cười cười, ra vẻ như đang suy nghĩ “Loại độc ta mắc phải là hàn độc, di truyền từ mẹ của ta sang. Cha ta bảo nhà ngoại của ta, chỉ cần là trực hệ thì con cháu sinh ra đều sẽ phải thừa hưởng loại độc tố này, mà nó, chính là hậu quả cho việc tổ tiên ta đã kí kết huyết khế với một con ác quỷ trốn thoát khỏi địa ngục. Nó nguyền rủa dòng họ của ta rằng mỗi đời con cháu sinh ra, chỉ cần động lòng phàm, rơi vào ái tình với một người khác liền sẽ chịu nỗi đau như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm xương tuỷ, càng yêu nhiều thì số lần phát bệnh sẽ càng dày lên, lục phủ ngũ tạng sẽ dần dần tiêu tán, mà thứ tiêu tán cuối cùng, chính là trái tim”

“Vì sao tổ tiên ngươi lại đi kí kết huyết khế với ác quỷ?” Lê Lan Đường liếc mắt nhìn Hoàng Từ Lan mà đặt nghi vấn. Tổ tiên ích kỉ hẹp hòi, hậu quả bắt đám con cháu đời sau gánh chịu?

“Năm đó ông ấy yêu một người không nên yêu. Vì để phục sinh người kia, ông ấy đã không ngần ngại kí kết huyết khế với nó. Sau khi mọi việc thành công, con ác quỷ đã xin của ông ấy giọt máu đầu tim để tăng cường tu vi, tôi luyện nhục thân. Nhưng ông ấy vì sợ hãi đã đi thỉnh thầy pháp về diệt trừ nó. Kết quả là trước khi hồn phi phách tán, nó đã dùng chính thân mình để tạo ra trớ chú nguyền rủa kia, di hại kéo dài đã hơn hai trăm năm”

“Mẹ ta đáng lẽ không mất sớm như vậy, là bởi vì ta thể chất không tốt, phát bệnh quá sớm, nên bà ấy đã chấp nhận biện pháp của Trần Hải Đình, cốt là để đổi lại cho ta thêm mấy mươi năm sống an ổn”

“Cách của Trần Hải Đình, chính là dùng máu thịt của ba mẹ ta cùng với bùa chú luyện thành thuốc đem cho ta uống, sau đó dùng hơn phân nửa công lực của Trần Hải Đình, phong ấn nó cùng với kí ức lúc nhỏ của ta vào chung một chỗ, vĩnh viễn ngủ sâu không ngày tỉnh lại”

Tiếng sóng nước vỗ vào mạn thuyền, hệt như tiếng tay ai đó lướt qua đàn tranh, êm tai tĩnh tứ.

“Vậy Đới Ngọc, hắn có quan hệ gì với ngươi?” Lê Lan Đường lại hỏi, mắt nhìn lên bầu trời chỉ có vài đốm sao lẻ tẻ trơ trọi lẩn khuất sau từng làn mây mỏng như dải lụa sa tố sắc.

Bảo nàng không kinh ngạc, là không thể nào xảy ra.

“Hắn là anh họ ta” Hoàng Từ Lan cười thành tiếng đầy trào phúng “Điện hạ hẳn cũng đã thấy rồi, Đới Ngọc chính là điển hình của kẻ phát bệnh gần đến thời kì cuối”

“Nói vậy, hắn vì tìm ngươi, bắt ngươi quay về nên mới cố sống cố chết đem phong ấn của Trần Hải Đình phá bỏ?” Biết là như vậy sẽ tương đương với chống lại Trần Hải Đình, nhưng hắn vẫn cố chấp làm đến cùng. Đúng là kẻ điên. Hoàng Từ Lan tuy chưa chính thức phát bệnh nhưng cơ thể đã suy nhược đến mức này, nếu là phát bệnh, không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.

Trần Hải Đình có mối quan tâm đặc biệt với Hoàng Từ Lan, nhất định sẽ không để hắn được như ý nguyện. Đây chẳng phải là đơn thuần là trên phương diện tình nghĩa, mà còn bao hàm cả thanh danh của Trần Hải Đình. Chuyện để Đới Ngọc qua mặt phá công việc của mình với vị thần y kia mà nói chính là một cái tát khiến người sôi gan, không thể nào nuốt trôi được.

“Hẳn là vậy, hắn muốn đem ta về quê ngoại” Hoàng Từ Lan cười cười, rũ mi mắt nói rất thản nhiên như không việc gì “Chỉ cần ta không phát bệnh, hẳn là có thể sống thêm vài chục năm nữa để khom lưng cúi mình vì mấy đấu gạo bổng lộc đấy, hắn muốn ép ta rời Trung Đô cũng không dễ như vậy đâu”

Nàng từ nhỏ đã ở đây, trong trí nhớ cũng đều là những mảnh vụn trải trên nền bức tranh Thăng Long thành cẩm tú phồn vinh này. Nhà vẫn còn ở đây, cha vẫn còn ở đây, sao có thể nói đi là đi?

“Hoàng Từ Lan, thân thể ngươi hiện tại, chỉ sợ vừa ra khỏi cổng thành liền rũ áo về chầu ông bà” Lê Lan Đường nhếch môi trào phúng, nghiêng mặt sang nhìn Hoàng Từ Lan cả người được phủ trong lớp nguyệt quang tựa kim sa, tĩnh lặng và nhu hoà.

Chỉ cần người này vẫn còn ở Trung Đô, nàng hẳn sẽ tìm ra được biện pháp.

“Điện hạ lại đùa, thân thể ta còn rất dẻo dai khoẻ khoắn đấy” Hoàng Từ Lan bật cười, tựa hồ rất không đồng ý với nhận định của Lê Lan Đường. Gió thổi sát mặt nước nghe như tiếng ngọc tiêu thổi từ cửu trùng thiên, được đám liễu bên bờ vô cùng hưởng ứng mà rào rạt vỗ tay khen ngợi. Tiếng gió thổi bạt đi lời đáp của Lê Lan Đường, tiêu tán không vết tích.

“Điện hạ ngài vừa nói gì đấy?” Hoàng Từ Lan hơi nhích mi, rướn người sang chỗ Lê Lan Đường khẽ hỏi. Cơn gió này đúng lúc ra phết, vừa khéo thổi luôn câu nói của Lê Lan Đường vốn kiệm lời như tiếc ngọc.

Lê Lan Đường hơi chớp mắt nhìn vầng nguyệt treo trên bầu trời bỗng thay bằng gương mặt có chút xanh xao của Hoàng Từ Lan, miệng như bị nhét cho mớ hạt thị, không thể lên tiếng. Trước mắt nàng là rèm mi dày cong phủ lấy đôi mắt đen thẫm cùng sống mũi cao thẳng đoan chính, vẫn hệt như muôn vàn lần nàng nhìn thấy Hoàng Từ Lan trước đây.

Không, có điểm không giống.

“Chẳng lẽ điện hạ nghĩ ta sẽ rời kinh thành thật sao?” Hoàng Từ Lan nhoẻn miệng cười, còn ra vẻ rất hợp tình hợp lý mà nói câu bông đùa “Dược khố cung Kiến Ninh ta vẫn chưa dùng hết đâu, sao nỡ rời đi được” Đôi phượng mâu sáng trong như ngọc của Lê Lan Đường phản chiếu nguyệt bàn trên tầng không khiến Hoàng Từ Lan bỗng có ý định muốn đưa tay lên sờ, nhưng rất nhanh liền áp chế xuống.

Cửu điện hạ, ta ngược lại rất muốn hiểu vì sao người hết lần này đến lần khác giúp đỡ ta mà không hề đề cập đến. Rốt cuộc người đang nghĩ gì?

“Vậy thì Hoàng Học sĩ cứ dùng hết giúp ta đi, ta cảm ơn môn hạ trước” Lê Lan Đường cố lờ đi mấy sợi tóc của Hoàng Từ Lan theo gió mà nhẹ quét qua gò má mình, nhàn nhạt nói.

Hoàng Từ Lan cuối cùng cũng đã biết chuyện kia rồi. Quả nhiên đám người xung quanh không một ai đáng tin cả.

“Rốt cuộc vừa nãy điện hạ nói gì thế?”

“Ta nói Hoàng môn hạ là con ma bệnh gió thổi cũng có thể bay lên trời phi thăng thành tiên” Thật ra là nói: Ngươi ở lại Trung Đô đi.

“Điện hạ lại đùa, ta rất mạnh khoẻ"

“Ngươi là con ma bệnh”

“Ta thật sự rất mạnh khoẻ”

“Con ma bệnh Hoàng Từ Lan”

“Điện hạ có vẻ không có lòng tin ở ta cho mấy thì phải”

"...."

“Hoàng Từ Lan, sinh thần vui vẻ”

Khinh thuyền tựa như phiến lá trôi trên sông Ngân, chở theo hai bóng người. Ống tay áo đạm lục cùng đạm tử rơi ra bên ngoài mạn thuyền, dính nước liền dán chặt lại với nhau, trôi nổi trong lớp ngân thuỷ lãnh bạc.

______

HẬU TRƯỜNG

Quần chúng kinh thành đứng trước Hoàng phủ: Hoàng Từ Lan miệng thì thề thốt, cuối cùng lại trốn trong cung không về nhà!

Quần chúng kinh thành trên phố: Ôi Hoàng tiểu thư đi với vị công tử tuấn tú nào đó kìa! Thật làm người ta ngưỡng mộ nha, nam thanh nữ tú.

Hoàng Từ Lan: Chẳng lẽ ta ra ngoài với cửu điện hạ thì phải trở thành phò mã sao?

Cơ Tử Huyên: Thì đúng vậy rồi chứ còn gì nữa. Hứa rồi thì phải thực hiện chứ còn phải trái gì?

______

LỜI TÁC GIẢ

Tô quân viết tiểu thuyết và Vương tiên sinh vẽ truyện đã ngất xỉu lâm sàng vì cơm chó ở chương này:v Vương tiên sinh hỏi Tô quân: Vì sao trong não bà lại chế ra được mấy cái cảnh đẹp đẽ như thế này hả? CHƯƠNG NÀY TẬN HAI CẢNH ĐẸP! Bà có biết là nó rất áp lực cho người vẽ tranh là toi không?

Tô quân quá là vô tội:v

Có fan nói với tác giả: Vốn ban đầu không mặn mà với lịch sử nước nhà lắm, cũng không buồn tìm hiểu về văn hoá của bất cứ thời kì nào đâu nhưng mà đọc truyện của tác giả xong lại bị ghiền và muốn đi tìm hiểu. Nhưng có nhiều cái tác giả không mô tả, lại không tìm được trên google nên rất ngóng chờ bản truyện tranh =))))) Ở đây có nhiều fan giống bạn này không nè =))))

Tác giả vẫn đang tự hỏi có những cái nào tác giả chưa giải thích, gây khó hiểu cho các độc giả không:v Nếu ai tìm ra thì cứ “ũa alo tác giả ơi bla bla” nhé.

Và cũng là bạn fan nọ, bảo với tác giả là thời xưa người ta mặc đẹp vậy luôn hả, sao em thấy người ta phục dựng mà màu không giống em tưởng tưởng thông qua truyện của tác giả chút nào cả =)))))) Xin thưa “mặc đẹp” trong ấn tượng của bạn là quan điểm thẩm mỹ phối màu của tác giả, cũng phù hợp với khí chất của từng nhân vật trong truyện đó :v Bạn đừng khen tác giả có gu thẩm mỹ nữa, Vương tiên sinh vẽ tranh áp lực 206 cái xương trên người lắm rồi =)))))

Cảm ơn tấm chân tình của mọi người đã kiên trì theo dõi và động viên ủng hộ nửa năm cố gắng ra chương đều đều của tác giả nhe :v Cũng được 60 chương rồi đó, cũng hơn 5000 views trên BHTTVN rồi, phải cần mẫn lấp hố thôi =))))) Nếu không tác giả trở thành đối tượng đề cập của bài văn tế mấy ngàn chữ mất =)))))

Đừng ai kêu toi đi viết ngôn tình cổ đại để cầu nổi tiếng nữa nha, toi quyết tâm cắm dùi với cái mảng bách hợp này rồi:v Kén người đọc thì sao đâu nào, khó hiểu thì sao đâu nào, Tô mỗ lại chẳng quan tâm mảy may:v Cả hệ liệt này về phân cảnh cổ đại Tô mỗ sẽ viết đủ các thời kì Lý, Trần, Lê, Nguyễn luôn nha mọi người :v Các cuốn truyện độc lập sau này cũng sẽ dựa trên tinh thần giống hệ liệt này luôn nhé :v

Đại fan HH: Kiến thức mới mẻ này đã được tiếp thu :v:v

Đại fan MA: Tuyệt hết lước chấm tác giả ơi =))))

Fan tàu ngầm như thế nào thì Tô mỗ khum bít =)))))

Nếu cuốn 1 này SE hoặc OE toàn tập thì sao nhỉ các đại fan:v:v À mà dự kiến là tác giả sẽ lì xì tết cho mọi người một chùm phiên ngoại đó, trong đó có 1 phiên ngoại đặc biệt về cửu điện hạ bản limited tặng riêng các fan =)))))) Mà đã limited thì tất nhiên là sẽ được đăng trên WP ở chế độ set password rồi :v Yên tâm tác giả sẽ để một cái password vô cùng dễ đoán, chỉ cần là độc giả theo dõi truyện đều sẽ đoán ra không cần suy nghĩ đâu:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16