Hôm nay trong Hoàng phủ là quang cảnh gà bay chó chạy.
Hoàng thượng thư đêm hôm trước sau khi về phủ, phát hiện nữ nhi nhà mình không có nhà, hơn nữa còn đóng giả nho sinh đi quậy phá bên ngoài cả đêm không về. Đám gia nô đứng trong góc nhà cúi đầu thin thít như sợ cơn thịnh nộ của lão gia sẽ trút lên mình.
Hoàng thượng thư cảm thấy đai áo bào sắp bị nộ khí trong người mình giật đứt. Ông cả đời chỉ có một đứa con gái, những mong nó có thể yên bề lập thất để ông vui lòng, nào ngờ con gái không những không chịu kết hôn, lại còn hay lén ra ngoài quậy phá. Đường đường là con gái danh gia, vậy mà có thể say rượu nằm ngủ bên bờ sông. Đường đường là con gái danh gia, lại có thể không biết thêu thùa may vá đến độ làm nữ quan bên Thượng công cục tức khí bỏ về cung. Hoàng thượng thư cảm thán, xem ra con gái ông khó có thể sớm yên bề gia thất như ông tâm niệm. Tam can lão nhân thật khổ sở!
"Bẩm ông, canh gà hầm xong rồi ạ" Kim Phượng bưng bát canh gà vào thư phòng, thấy Hoàng thượng thư đang ngồi ôm trán, ả phân vân không biết có nên nói cho lão gia biết chuyện bát tự hay không.
"Ngươi cứ để đó rồi lui ra đi" Hoàng Quân mặt mày khó coi, tâm tư hoàn toàn không để ý đến canh gà. Bây giờ cho lão canh phượng canh rồng cũng không nuốt trôi!
"Bẩm ông, thực ra con còn có chuyện muốn bẩm báo" Kim Phượng hạ quyết tâm, chuyện này nên nói sớm đi thì hơn. Ả tin ông lớn sẽ có cách giải quyết ổn thỏa.
"Chuyện gì? Chẳng lẽ Từ Lan lại gây ra chuyện gì rồi?" Hoàng thượng thư trừng mắt.Cơn giận trong lòng vừa nguôi nguôi nay lại bùng cháy. Chén canh gà căn bản không đủ cho ông khắc chế nộ hỏa.
"Hôm qua tiểu thư ăn quỵt ở tiệm nọ, bị bà chủ ép lấy bát tự ra khấu nợ. Bà ấy bảo tiền bạc không là vấn đề quan trọng, quan trọng là nhìn tiểu thư giống con cái nhà danh gia, nên bà ấy muốn tiểu thư nhà ta đem sính lễ đến rước con gái bà ấy về phủ..." Kim Phượng khó khăn nói ra, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Chén canh gà trên tay Hoàng thượng thư rơi xuống đất vỡ nát, tâm của ông hoàn toàn chấn động.
Nếu Từ Lan thực là nam nhi, chắc ngay bây giờ ông sẽ sang nhà người ta nói chuyện đàng hoàng. Nhưng ai ai cũng biết, Hoàng phủ chỉ có một vị tiểu thư chưa thành gia lập thất. Hoàng thượng thư cảm thấy trời đất điên đảo, dở khóc dở cười. Phu nhân, là ta không dạy được con gái. Ta có thể dạy được người khác, nhưng con gái thân sinh thì không thể răn dạy được! Thực không còn gì chua chát bằng!
"Ông lớn, ngài không sao chứ ông lớn?" Kim Phượng nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Hoàng thượng thư, khẽ hỏi. Lão gia sốc cũng phải thôi, đến nàng ban đầu còn cảm thấy sốc mà. Nhưng sốc nhất là khi thấy dung nhan của cô nương nọ, ôi thật đúng là hồng nhan nha! Mà càng là hồng nhan thì lại càng ả thấy tội lỗi.
"Nhà cô nương đó ở đâu, ngươi dẫn đường cho ta" Hoàng thượng thư vuốt thái dương "Ta phải qua làm rõ chuyện này với họ, tránh để đêm dài lắm mộng, đa sự rầy rà" Con gái càng lớn càng đem đến cho ông nhiều chuyện kinh hãi. Nếu người giữ bát tự con gái ông không phải là một cô nương khác, thì giờ ông đã có thể hớn hở khoe với bạn già rồi! Hoàng thượng thư cảm thấy đau lòng sâu sắc, tâm can nhất thời đầy muộn phiền. Đồng thời còn có xúc động đem đứa con gái chuyên gây hoạ này tống lên ngôi chùa nào đó tu hành.
***
Ngoài phố lớn ngõ nhỏ ở Thăng Long lại có thêm chuyện phiếm để ngồi chơi xơi trầu.
Chuyện là Hoàng đại học sĩ ghé quán trà lớn nhất kinh thành, còn chỉ đích danh bà chủ tiếp chuyện. Ai ai cũng nghĩ Hoàng học sĩ và bà chủ tiệm là lưỡng tình tương duyệt, dù sao bà chủ vừa có tư sắc, vừa có trí tuệ, lại thêm gia sản vạn kim. Chỉ hiềm nỗi khoảng cách giữa hai người khá xa, môn không đăng hộ không đối. Đường đường là đại học sĩ Đông các, sao có thể cưới thương nhân? Cho dù làm thiếp cũng không tránh khỏi dị nghị.
Trong khi khắp phố rỉ tai, thì hai nhân vật chính trong câu chuyện thị phi kia đang ngồi thương lượng với nhau.
"Ôi Hoàng đại nhân, sao hôm nay ngài lại đến đây?" Lý Tư Vân đích thân rót trà mời Hoàng học sĩ, mặt cười hồ li ngàn năm không đổi.
"Thất công chúa, mặc dù hạ quan không biết chủ tiệm trà này với người có quan hệ như thế nào, nhưng hạ quan có chuyện muốn thương lượng với hắn" Hoàng học sĩ đến tiệm, nói với tên tiểu nhị rằng muốn gặp chủ quản của hắn, không nghĩ rằng lại thấy Thất công chúa. Từ khi công chúa bị trục xuất khỏi cung, hầu như không còn tin tức gì, cũng không ai gặp được. Ấy vậy mà không ngờ công chúa vẫn ở trong kinh thành. Đúng là thâm tàng bất lộ!
"Hoàng đại nhân, ngài có chuyện hiểu lầm rồi" Lý Tư Vân nhìn Hoàng học sĩ, giọng đều đều "Quán trà này là ta mở" Nhìn cặp mắt mở to của Hoàng Quân, trong tâm Lý Tư Vân tràn đầy khoái trá.
"Trước đây có tin đồn công chúa đến Nam Sách, hạ quan vẫn cho là thật, không nghĩ công chúa vẫn ở lại kinh thành" Hoàng học sĩ cầm tách trà lên uống, đoạn nói tiếp "Người ngay không nói lời quanh co, hôm nay hạ quan đến đây là vì việc của đứa con gái vô học bất thuật" Hoàng học sĩ thầm than trong lòng, con gái ông đụng đến hoàng thất, chuyện này không dễ giải quyết!
"Vô học bất thuật? Hoàng đại nhân thật biết khiêm tốn" Lý Tư Vân duy trì nét mặt tươi cười, cầm nắp tách khẽ gạt mấy lá trà trong chén "Không biết quý tiểu thư xảy ra chuyện chi mà để Hoàng đại nhân phải đích thân đến đây?" Trong lòng Lý Tư Vân đang cười nhạo chính mình, đêm qua nàng cầm bát tự đó đem cho cửu nương, thuyết phục mãi mà nó vẫn không tin mảy may. Bây giờ lại lộ ra là người thân Hoàng đại học sĩ. Làm bà mối thật không dễ nha!
"Xin hỏi Thất công chúa, phải chăng người đang giữ bát tự của tiểu nữ?" Hoàng thượng thư âm thầm cắn răng, đúng là con dại cái mang.
"Quả thật ta đang giữ bát tự của một người, Vương mụ bảo là giữ để gán nợ" Lý Tư Vân giả vờ ngạc nhiên "Nói vậy bát tự đó là của quý tiểu thư?" Trong mắt Lý Tư Vân khẽ hiện lên tia giảo hoạt, nàng khẽ giơ tay sai sử đứa nha hoàn đứng sau ra ngoài gọi Vương mụ đến.
Hoàng Quân thầm than trong lòng, im lặng cầm tách trà lên hớp một ngụm.
Tiếng chim hoàng oanh kêu liên hồi, phá vỡ không khí yên tĩnh đến rợn ở trong phòng.
Mặt Vương mụ đầy mồ hôi vì đi gấp gáp, biểu tình thản nhiên nhưng trong bụng thì đầy nghi hoặc không hiểu công chúa gọi mình để làm gì. Đến nơi, bà ấy vội vàng hành lễ với thất công chúa, miệng vẫn còn bỏm bẻm nhai trầu. Cũng không hiểu mặt bà ấy đỏ vì đi gấp giữa trời nóng hay vì nhai trầu, gương mặt đầy đặn cứ ửng đỏ cả lên, tướng diện của người phụ nữ trải qua sóng gió cuộc đời quả thực thâm trầm sâu sắc: tuy mặt ngoài tỏ ra bình thản, nhưng đôi mắt sắc sảo chỉ cần khẽ nhìn lướt qua thì đã nắm khá rõ cục diện trước mắt. Chuyện bà và thất công chúa vẫn sống trong kinh thành đã bị Hoàng đại học sĩ phát hiện. Biết rõ đạo lý cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, không sớm thì muộn cũng sẽ bị phát hiện, Vương mụ cảm thán ông trời đoái thương, để Hoàng Quân phát giác chuyện này. Lão già Hoàng Quân chỉ quan tâm đến Đông các, thực an tâm hơn mấy lão bên Hiến sát ty nhiều.
"Vương mụ, bà mau nói cho Hoàng đại nhân, bát tự hôm qua bà đưa ta là của ai?" Lý Tư Vân lười nhác gác tay lên cằm, giọng vẫn đều đều như mọi khi "Là nam hay nữ?"
"Bẩm công chúa, vốn dĩ bát tự này là của một đứa tiểu đồng đưa cho ta, hắn nói đây là bát tự của công tử nhà hắn, không thể sai được! Làm sao đó có thể là bát tự của nữ giới được?" Đoạn, Vương mụ đánh mắt sang Hoàng đại nhân đang ngồi uống trà "Hoàng đại nhân, chẳng lẽ bát tự nọ là của quý tử nhà ngài? Nếu không sao ngài có thể nói như vậy? Tuy lão nô đã già, đầu óc kém minh mẫn, nhưng vẫn nhớ Hoàng phủ chỉ có một nữ hài. Chẳng lẽ Hoàng đại nhân ngài học tập Lưu Triệt, kim ốc tàng kiều? Còn bát tự này là của hài tử ở ngoại gia đó?"
Nội tâm Lý Tư Vân sắp sụp đổ vì cười. Tay cầm chén trà của Thất công chúa có chút run run khó có thể kiềm chế. Người cứng nhắc như Hoàng đại học sĩ nổi tiếng khắp cả kinh thành, nói rằng Hoàng đại nhân nuôi vợ lẻ ở ngoài, thực không có khả năng. Ừm, Hoàng Từ Lan thực sự giống mẫu thân nàng. Cứ theo đó mà ngẫm nghĩ, có một chính thất phu nhân đẹp như vậy, Hoàng đại nhân còn hứng thú nuôi vợ lẻ bên ngoài thì cũng thực khó hiểu nha.
"Thị Tuyết, mày mau vào đây cho tao" Hoàng học sĩ khẽ nghiến răng "Vương mụ, có phải đứa tiểu đồng bà nói, là nó không?" Con nô tì Kim Phượng này theo con gái ông làm loạn đã đành, còn đem bát tự của chủ đi cầm cố cho con gái nhà người khác, thật đáng đánh!
Lý Tư Vân chống cằm nhìn Vương mụ và nha hoàn Thị Tuyết tròn mắt nhìn nhau, miệng không tự chủ được treo lên một nụ cười, để lộ hai lúm đồng tiền. Bất quá, trong phòng lúc này mỗi người một tâm trạng, không ai để ý đến việc đó.
Thất công chúa cảm thấy hôm nay thực đẹp trời, khiến tâm hồn thư thái vui vẻ. Hoàng Từ Lan ơi là Hoàng Từ Lan, ta lại đang mong đợi xem ngươi giải quyết cục diện hỗn loạn này như thế nào đây.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)