Đồng Hoa cung.
Hoàng Từ Lan ngồi bên bàn sách đờ người ra tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, bàn tay phải cầm bút mãi vẫn chưa hạ làm mực đọng ở phần ngòi lông ngày càng trở nên rõ ràng đến mức sắp rơi xuống tờ giấy xuyến trắng tinh đã được trải phẳng phiu.
“Học sĩ! Hoàng học sĩ!” Thanh Trúc – nhất đẳng cung nữ bên cạnh Lê Cẩm Thương đứng một bên khẽ khàng kêu lên nhưng mãi không làm Hoàng Từ Lan phản ứng, sốt ruột quá bèn nâng giọng “Hoàng môn hạ!” Từ dạo đi giảng ở Khôn Minh điện về, Hoàng học sĩ có điểm khác lạ vô cùng.
“Ờ có việc gì đấy?” Hoàng Từ Lan bị tiếng kêu làm cho sực tỉnh. Nàng đưa mắt nhìn trang giấy xuyến đã bị vài giọt mực làm cho loang lổ, cuối cùng đặt bút lên phiến ngũ nhạc làm bằng ngọc thạch trên bàn.
Hành động nhỏ nhặt của Lê Lan Đường hôm nọ đã làm nàng trằn trọc suy nghĩ, tâm can cũng theo đó mà nhấc lên một hồi sóng gió ba đào. Tâm phiền dạ cũng phiền, chẳng thể tập trung làm việc gì được cả.
“Lâm vương điện hạ sai người đến báo là có việc muốn gặp môn hạ đấy ạ” Thanh Trúc hơi cúi đầu, từ tốn mà thưa. Cũng chẳng biết vì sao Lâm vương điện hạ lại đột nhiên muốn gặp học sĩ nữa. Rõ ràng ngài ấy cũng chỉ mới được bệ hạ ân xá gần đây thôi đấy. Dạo nọ có mấy đứa cung nữ đồn đãi Lâm vương đem lòng thương mến Hoàng học sĩ, ả thậm chí còn xem như chuyện đùa táo tếu. Tạm chưa bàn đến thân phận cấm kị, Hoàng học sĩ trước nay vẫn là người vô tâm vô tình đấy.
Lâm vương điện hạ đích thực là người thích chịu khổ cũng muốn ôm mỹ nhân tài nữ về phủ ư? Nào có khác quái gì chuyện cổ tích đâu cơ chứ!
“Lâm vương? Ngài ấy hôm nay vào cung sao?” Hoàng Từ Lan hơi nhăn mi mà hỏi lại. Hôm nay cũng chẳng phải ngày thượng triều, vị điện hạ này vẫn được phép vào cung ư? Đã vậy còn rảnh rỗi sai người đến đây hẹn nàng gặp mặt cơ đấy?
“Nô tì cũng không rõ nữa. Hay là môn hạ ra chính điện xem thử như thế nào đi thì hơn” Thanh Trúc tỏ vẻ bối rối ra mặt. Đứa cung nữ được sai đi kia kín miệng như bưng, ả cũng không có biện pháp moi ra được tin tức gì đáng giá để nói với Hoàng học sĩ cả.
“Được, bây giờ ta ra xem như thế nào” Hoàng Từ Lan gật đầu đứng dậy, cũng không quên dặn dò “Lát nữa điện hạ ngủ dậy, nhớ nhắc ngài ấy đọc cuốn Mạnh Tử ta để trên bàn đấy. Còn bài tập thì sau khi ta về sẽ đích thân đưa” Cũng chẳng biết Lâm vương muốn gặp nàng để làm gì, hy vọng hắn đã chết cái tâm tư kia đi thì tốt.
Nếu vẫn chưa, thì bệ hạ sợ là sẽ lại lôi hắn đi tự hối cải cho mà xem. Chẳng phải chỉ là chút vấn vương ái tình phàm tục thôi sao, xung quanh hắn chẳng lẽ thiếu hoa thơm cỏ lạ? Không thể dứt bỏ, kẻ tổn thương chỉ có thể là chính bản thân hắn.
Nàng tự nhận thấy bản thân không có chút tơ tưởng nào đến ái tình, nên cũng không thể hiểu được vì sao Lê Tương lại cố chấp đến vậy. Hay vốn dĩ, những kẻ phàm trần một khi đã động lòng liền biến thành si nhân bất chấp hết thảy để đạt được mục đích?
......
Thuý Ngọc trì.
“Điện hạ cho tìm hạ quan là có việc?” Hoàng Từ Lan đi theo đứa cung nữ đến hồ Thuý Ngọc, từ đằng xa đã có thể thấy Lê Tương ngồi trong lương đình, tà áo bào màu tím thêu thuỷ ba bằng chỉ vàng của các vị thân vương trên người hắn theo gió bay bay. Nàng cũng không muốn dây dưa quá nhiều, vì vậy vừa ngồi xuống bèn lên tiếng.
Công việc cần nàng làm vẫn còn nhiều lắm.
“Từ Lan, lâu quá mới gặp lại nàng” Lê Tương cười có chút khổ sở, bàn tay khẽ nắm lấy tà áo trên đùi “Ta vừa được ra ngoài đã nghe nói nàng được thăng chức, thật sự vui mừng thay” Hắn nhìn thật kĩ người con gái mặc áo bào trắng tựa như nhành lê mùa xuân ngồi đối diện, trong mắt toát ra vẻ si mê kèm theo đau khổ. Rõ ràng là một trang giai nhân, rõ ràng là vị tài nữ bao kẻ thầm thương trộm nhớ nhưng lại luôn mang một vẻ mặt đạm nhạt vô cùng. Đã có lúc hắn tự hỏi chính mình vì sao lại đem lòng mình mở ra trước mặt người này như thế, để rồi đổi lại sự hờ hững khiến tâm tình đều phải chết lặng cả đi. Phải như thế nào mới khiến nàng ấy động tâm? Phải làm sao mới có thể khiến nàng ấy đối xử với mình khác biệt so với người khác? Nếu có thể như thế, hắn cam nguyện từ bỏ thân phận thân vương phú quý này.
Nếu nàng ấy đã không thể mở lòng vì hắn, vậy thì cũng xin đừng mở lòng với bất kì ai. Ích kỷ tự tư cũng được, nàng ấy không nên bị bất kì kẻ nào vấy bẩn. Mà với hắn, thứ không có được, vĩnh viễn đều là thứ tốt đẹp nhất.
Đoá lê hoa rơi xuống bùn, thực khiến người ta phải nảy sinh lòng thương tiếc.
“Cũng chỉ là trời ban may mắn, hạ quan cũng chẳng có làm nên đại sự gì. Được bệ hạ trọng dụng, hạ quan vô cùng cảm tạ long ân” Hoàng Từ Lan nhàn nhạt đáp lời, đưa mắt nhìn ra mặt hồ màu xanh nhạt lăn tăn gợn sóng “Hẳn là điện hạ cũng không đơn giản gọi hạ quan ra đây để chúc mừng. Có việc hệ trọng chi, kính xin điện hạ cứ nói thẳng”
Hắn có biết là ngồi đây gió lạnh lắm không?
“Chuyện xảy ra hôm tam hoàng tỷ của ta về cung làm lễ lại mặt, ta cũng đã nghe kể lại” Lê Tương bị câu hỏi thẳng thừng của Hoàng Từ Lan làm cho hơi sững người, nhưng rất nhanh liền quy về bình tĩnh, vô cùng tự nhiên mà nói “Thấy nàng không xảy ra vấn đề gì, ta rất mừng”
Đây cũng không phải là hắn khuôn sáo, hôm đó đám cấm vệ tuần tra chết không sót một mống nào, Bùi Dũng thân là võ trạng nguyên cũng không tránh được thương tích. Hoàng Từ Lan phận nữ nhi tay yếu chân mềm mà lại không mảy may tổn thương, đích thực là rất may mắn. Hắn còn nghe nói đêm đó Lê Lan Đường cũng có mặt, còn đi cùng Hoàng Từ Lan.
Giá mà hắn có thể thay vào vị trí đó.
“Thật ra cũng là nhờ...” Hoàng Từ Lan đang định lên tiếng trả lời thì Liễu Nhã Tuyên đã lâu không thấy mặt nay lại xuất hiện vô cùng đúng lúc, lên tiếng mà thưa gửi: “Tham kiến Lâm vương điện hạ, Hoàng học sĩ”
“Ngươi đến tìm ta?” Hoàng Từ Lan biết Liễu Nhã Tuyên cũng sẽ không vô cớ xuất hiện ở đây, hẳn là Lê Lan Đường có việc cần.
“Vâng, cửu công chúa điện hạ sai nô tì đến báo là người muốn đi chơi Tây hồ nhưng áo choàng lại không có cái nào vừa vặn để mặc ra ngoài, vì vậy sai nô tì đi tìm học sĩ để báo cáo” Điện hạ cũng thật là tính tình không tốt, đem áo choàng cho người ta mượn rồi bây giờ viện cớ đòi lại. Ngài rõ ràng có cả chục cái như thế kia mà điện hạ?
“Được rồi, ta sai người của Thượng công cục làm ngay” Hoàng Từ Lan hơi ngẩn người suy nghĩ, cảm giác có điều gì đó không đúng nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Tối hôm ngày mồng một Lê Lan Đường còn sai người đem áo choàng cho nàng mượn đi về phủ đây mà nhỉ? Sao mới đó đã thành chật rồi? Còn nữa, Lê Lan Đường đi Tây hồ dạo chơi? Mặt trời mọc đằng tây à?
Lê Lan Đường càng ngày càng trở nên khó hiểu.
“Vâng, vậy nô tì xin phép lui về phục mệnh trước” Liễu Nhã Tuyên nghe được đáp án mình cần bèn cúi người làm lễ chuẩn bị rời đi. Điện hạ bảo não Hoàng học sĩ làm bằng đất sét cũng chẳng sai lắm thì phải.
“Gượm đã” Hoàng Từ Lan ngoắc tay, điềm đạm lên tiếng “Ta đi với ngươi” Hẳn là bà tổ tông này có điều gì đó muốn nói đây, thôi nàng dùng cái này làm cớ khỏi chỗ này sớm cũng rất chi là tốt, một công đôi việc.
Nghĩ sao làm vậy, nàng liền quay sang Lê Tương mà lộ ra vẻ áy náy “Lâm vương điện hạ, bây giờ hạ quan lại công vụ đến tay, e rằng không thể ở lại tiếp tục cùng ngài hàn huyên nói chuyện phiếm rồi. Hôm khác có dịp lại bàn sau vậy” Xét về khả năng nói ra những câu từ chối một cách uyển chuyển và khách sáo khiến người khác không nảy ra được chán ghét, Hoàng Từ Lan xứng đáng là bậc thầy hàng đầu.
“Từ Lan đã có việc, ta cũng không thể xem như không thấy gì được” Lê Tương nở nụ cười xoà, hơi gật đầu xem như đồng ý “Nàng cứ rời đi trước, ta ngồi thêm một lát” Nếu nói bây giờ hắn ghen tị với người nào trong chốn cung thành lạnh lẽo này nhất, hẳn chính là Lê Lan Đường không còn nghi ngờ gì nữa. Đột nhiên hắn có chút thấu hiểu với cảm giác của người anh Lê Thông quá cố kia, vì sao cũng là hàng thứ bảy, nhưng Lê Bảo Huyền lại chiếm hết mọi ánh hào quang?
Còn hắn và Lê Lan Đường, vì sao đều là hàng thứ chín, nhưng Lê Lan Đường chẳng cần cố gắng gì vẫn có thể đạt được hết thảy những thứ bản thân mong muốn? Từ danh vị, quyền lực, cho đến cả Hoàng Từ Lan?
Những lời đồn kia đã sớm vang đến từng ngóc ngách trong cung, hắn làm sao lại không biết được đây? Kể cả những chuyện trong Khôn Minh điện, Lê Bính Hiểu và Lê Lan Khuê cũng đã nói lại với hắn. Lê Lan Đường chẳng bao giờ đặt chân đến Khôn Minh điện nghe giảng, Lê Lan Đường luôn coi người khác như bùn đất dưới chân lại xem Hoàng Từ Lan là một ngoại lệ? Hoàng Từ Lan cự tuyệt cùng người khác dây dưa phiền toái, vẻ mặt đạm nhiên chưa bao giờ thay đổi lại có thể vì một cử chỉ nhỏ nhặt của Lê Lan Đường mà biến đổi?
Thật khiến hắn ganh tị.
Hắn đưa mắt nhìn theo bóng người mặc cẩm bào trắng thêu lá trúc bằng chỉ xanh đã dần xa khuất, khoé môi đọng lại nét cười khó hiểu.
“Điện hạ, người quyết định hợp tác cùng ta sao?” Một giọng nam trầm trầm đầy âm lãnh vang lên trong không gian tịch mịch nơi lương đình, khiến nụ cười nơi khoé môi Lê Tương càng thêm đậm.
“Chung mục đích, ắt có thể trở thành đồng minh rồi. Đúng không người anh họ Tân Minh vương Lê Hưng của ta?”
“Ta chỉ là một đứa nghĩa tử bệnh triền lấy thân của vị thân vương an phận nơi đất phong mà thôi, điện hạ nói vậy khác nào đang chê cười ta”
“Vậy ta nên gọi ngươi là gì? Là Lê Hưng, hay Đới Ngọc?”
***
Cung Kiến Ninh.
“Điện hạ, nghe nói người muốn đi chơi Tây hồ” Hoàng Từ Lan vừa bước vào trong chính điện đã cảm thấy không khí ấm áp lên hẳn, cảm giác lạnh lẽo lúc ngồi ở hồ Thuý Ngọc liền biến mất không tung tích. Nàng nhìn Lê Lan Đường ngồi đọc sách bên bàn, trên đùi còn đắp chăn lông bèn lên tiếng.
Rốt cuộc Lê Lan Đường kêu nàng sang đây làm gì? Chắc là không bảo nàng may áo choàng thật đấy chứ?
“Sắp vào Hàn Lộ, cảnh sắc Tây hồ đích thực rất đẹp” Lê Lan Đường mắt vẫn nhìn sách, nhàn nhạt đáp lời “Nhưng vẫn không đẹp bằng ngồi ở hồ Thuý Ngọc, tĩnh lặng ngắm giai nhân đâu” Cứ nghĩ gã Lê Tương nhát như thỏ đế kia bị cấm túc xong sẽ hết cái ý đồ viển vông kia với Hoàng Từ Lan, không ngờ vẫn còn càn rỡ như thế.
“Chuyện hạ quan đến hồ Thuý Ngọc, làm sao lại truyền qua cung Kiến Ninh nhanh vậy?” Chẳng lẽ Lê Lan Đường có tai mắt ở cung Đồng Hoa sao? Chưa hết, hình như Lê Lan Đường rất có thành kiến với Lâm vương thì phải?
“Vừa đúng dịp thôi, định nhờ Hoàng môn hạ đây sai người may áo choàng để vài hôm nữa đi chơi Tây hồ”
“Vài hôm nữa là đến tết Hạ Nguyên, quang cảnh đúng là rất trữ tình” Hoàng Từ Lan cười cười nhìn Lê Lan Đường từ nãy đến giờ không lật được trang sách nào, ra vẻ phân vân lưỡng lự “Nói đến áo choàng thì chỗ hạ quan vẫn còn một cái, hẳn là cái mới may dịp Trùng Cửu gần đây, điện hạ mặc chắc sẽ vừa đấy” Lê Lan Đường đúng là con ác ma keo kiệt bủn xỉn, vừa cho mượn ngày mồng một, bây giờ đã viện cớ đòi lại! Nếu như vậy thì điện hạ ngài cho ta mượn làm gì? Mệt cho nàng hôm đó còn cảm động một phen vì Lê Lan Đường bỗng dưng trở nên từ ái.
“Vậy lại phiền học sĩ nhanh chóng đem qua giúp ta rồi” Lê Lan Đường câu môi cười nhẹ, tâm tình tựa hồ không tệ khi nghe nghe được đáp án mình cần. Nàng cũng lười phải tiếp tục ra vẻ chuyên tâm, ném cuốn sách trên tay lên bàn mà chống tay nhìn Hoàng Từ Lan ở phía đối diện.
“Điện hạ lại khách sáo. Hạ quan vẫn còn phải cảm kích điện hạ vì đã cho mượn áo đây” Hoàng Từ Lan hơi rũ mi mà lắc đầu. Nàng vẫn còn đang nghiền ngẫm nguyên cớ vì sao lúc nào bản thân trở nên chật vật vô thố cũng đều có mặt Lê Lan Đường ở đó, sau đó sẽ chìa tay ra giúp nàng một phen.
Mà chính bản thân nàng, cũng rất tự nhiên đón nhận sự giúp đỡ đó của Lê Lan Đường.
.......
Chuyện quay trở lại hôm mồng một.
Giờ Tuất.
Cung Đồng Hoa.
“Điện hạ, đây là phần bài tập và chú giải bài hôm nay” Hoàng Từ Lan đặt cây bút xuống, đưa một xấp giấy đã được ghi bằng mực chu sa chi chít cho Lê Cẩm Thương, nhẹ nhàng dặn dò “Ngày mai điện hạ xem qua rồi đề đáp án vào là được”
Nàng mải mê nhìn vào xấp giấy kiểm tra lại lần cuối, không nghe được tiếng trả lời bèn nhìn sang đối diện thì thấy Lê Cẩm Thương đã ngủ gục lên bàn từ lúc nào, nước dãi còn chảy ra cả bàn.
“Thanh Trúc” Hoàng Từ Lan hé mở cánh cửa làm bằng gỗ mun ra gọi người hầu đứng bên ngoài “Bây giờ là giờ nào rồi?” Đưa mắt ra nhìn sắc trời đen kịt, hẳn là cuối giờ Dậu đầu giờ Tuất gì đó.
“Bẩm môn hạ, bây giờ đã sắp sang giữa giờ Tuất rồi” Thanh Trúc vốn đang đứng thả hồn ngắm gió trăng rất nhanh liền phản ứng, cúi đầu mà thưa “Điện hạ ngủ rồi ư thưa môn hạ?”
“Đúng vậy” Hoàng Từ Lan gật đầu, rất tự nhiên mà sai phái “Ngươi đi tẩm điện đốt lò hương và bỏ thêm than ấm đi, ta bế điện hạ sang đó là được. Nhớ nhẹ nhàng thôi, kẻo người tỉnh giấc”
“Vâng, nô tì đi ngay”
Hoàng Từ Lan phân phó xong liền khép cửa lại, thoáng rùng mình vì lạnh. Cơn mưa dầm đến trưa lúc ban ngày khiến không khí lạnh lẽo đột ngột, vốn nàng còn nghĩ có thể cố gắng dầm mình trong gió lạnh mà về phủ nhưng xem ra bây giờ đã sớm trở thành vấn đề nan giải.
Khốn khổ thay nàng lại không được phép ở lại cung thành đến sáng mai, vì vậy cũng chỉ có thể dầm mình trong gió lạnh mà trở về. Cùng lắm đến phủ lại nấu chén cánh gừng uống cho đỡ bị cảm mạo phong hàn là được.
Hoàng Từ Lan nhẹ nhàng ôm Lê Cẩm Thương lẫn cái chăn lông trên người lên, bế về tẩm điện. Nàng cố gắng thả nhẹ bước chân, động tác trước sau đều vô cùng khẽ khàng tránh làm con bé thức giấc. Lê Cẩm Thương ngủ cực kì sâu, nước dãi chảy ròng ròng bên mép. Dường như cảm giác được có người ôm mình, viên bánh trôi to tướng Lê Cẩm Thương còn rất thoải mái mà dụi dụi, hai tay vô thức túm lấy áo bào trên người Hoàng Từ Lan khiến nước dãi dính lên khắp chỗ.
Sau khi đã để Lê Cẩm Thương chăn ấm nệm êm, Hoàng Từ Lan vừa nhìn lớp hồng bào đẹp đẽ mới tinh đã biến thành đống giẻ lau nhàu nhĩ vừa bắt đầu quan ngại về chặng đường hồi phủ của mình. Vừa nãy đi trên hành lang thôi mà gió bấc đã thổi lạnh buốt làm nàng rùng mình liên tục, thử hỏi trên đường sá vắng tanh trống hoác thì còn như thế nào nữa?
“Hoàng môn hạ bây giờ xuất cung đấy ư? Hay là để nô tì hộ tống môn hạ xuất cung đi” Thanh Trúc nhìn Hoàng Từ Lan trên người mặc quan phục đơn bạc, tỏ ra lo lắng. Bây giờ đã là giữa giờ Tuất, trời lại lạnh gió lại to, Hoàng học sĩ ăn mặc phong phanh như thế này làm sao chịu nổi được?
“Không sao, ta có thể về được. Ngược lại ngươi một mình quay trở về cung, rất nguy hiểm” Hoàng Từ Lan nhanh chóng từ chối. Bình thường mọi khi nàng đều là một mình về phủ đấy thôi, nào có vấn đề gì?
“Vậy để nô tì tiễn môn hạ ra đến cổng Tuyên Vũ” Thanh Trúc nhanh nhảu đáp, cũng không tiếp tục kiên trì làm Hoàng Từ Lan đổi ý. Đùa sao, Hoàng học sĩ vốn không phải ngọn cỏ bờ tường đâu, gió hướng nào thì ngả theo hướng đấy.
Vậy là Thanh Trúc cầm đèn lồng đi trước dẫn đầu, theo sau là Hoàng Từ Lan hai tay khoanh vào nhau, cố gắng kìm nén từng trận run lên vì lạnh.
Trên mái ngói lưu ly xanh lợp nơi hồi lang sơn son thếp vàng, một cái bóng đen nhìn theo hướng Hoàng Từ Lan rời đi, sau đó đứng dậy tung người nhảy qua mấy hàng mái, biến mất trong màn đêm đặc quánh lạnh căm căm.
Cái bóng đó theo hướng về cung Kiến Ninh mà đi.
......
“Điện hạ, Hoàng học sĩ đã xuất cung rồi’ Hắn giống như một bóng ma từ hư không mà tụ thành, đứng ngoài cửa đông phòng của Lê Lan Đường mà lên tiếng. Ánh nến vàng hắt lên ô cửa, chứng tỏ chủ nhân cả cung điện rộng lớn này vẫn còn chưa đi nghỉ ngơi.
“Đã cho người đi theo chưa?” Bên trong vọng lại tiếng nói uể oải của Lê Lan Đường.
“Đã cho đám Lương Định đi theo, điện hạ yên tâm nhất định không có biến cố”
“Vậy thì tốt, lui đi” Lê Lan Đường vẫn như cũ không muốn cùng người khác nhiều lời, ra lệnh đuổi.
“Điện hạ, có chuyện này không biết thuộc hạ có nên bẩm hay không...” Gã ra chiều phân vân do dự, cái bóng hằn lên cửa kia còn đang giơ tay vò đầu.
“Nói nhanh đi” Giọng người bên trong phòng bắt đầu mất kiên nhẫn, lạnh băng không chút cảm tình.
“Hoàng học sĩ hình như quên mang áo choàng” Hoàng học sĩ, nô tì xin mặc niệm cho ngài tại đây.
“Ngươi vào đây” Bên trong im lặng một lát, sau đó lại có tiếng nói vọng ra.
“Đem cái này quăng cho Hoàng Từ Lan đi” Lê Lan Đường chống tay ngồi trên ghế thái sư nhìn gã ám vệ thân tín, sau đó cởi áo choàng lông cáo đang mặc trên người, gấp gọn lại rồi quăng sang chỗ gã “Bằng mọi cách ép Hoàng Từ Lan mặc vào, không mặc thì cưỡng chế mà trùm lên cho ta”
Hoàng Từ Lan đúng là kẻ điên, trời trở lạnh cũng không biết ra ngoài phải nên đem theo áo choàng giữ ấm! Từ dạo bị Đới Ngọc hại cho suýt chết, Trần Hải Đình nói Hoàng Từ Lan có thể phát bệnh trở lại bất kỳ lúc nào, thân nhiệt cũng không còn giống như ngày trước, rất dễ bị cảm lạnh. Người bình thường có thể dùng dược để bổ, nhưng bởi Hoàng Từ Lan trúng độc nan y mang tính hàn, nên đã sớm không có cách nào chữa trị.
Quả thực Hoàng Từ Lan hiện tại da dẻ rất không giống người bình thường, hệt như bước ra từ hầm băng, chạm vào liền thấy lạnh lẽo vô cùng, còn mang sắc tái nhợt của người bị ốm lâu ngày. Mà quan sát nét mặt nghiêm trọng đến khó coi của Trần Hải Đình hôm đó, áng chừng lúc Hoàng Từ Lan phát bệnh sẽ vô cùng nghiêm trọng doạ người.
Lê Lan Đường rũ mi nhìn bức hoạ vẫn còn chưa khô mực trên bàn, thần sắc có chút phức tạp. Nàng đưa tay lần theo từng đường nét hoạ nên hình một người mặc viên lĩnh bằng gấm trắng thêu lá trúc đang đứng dưới tàng hoa mộc lan thổi tiêu, khe khẽ thở dài.
Hoàng Từ Lan, ta vẫn luôn đợi một ngày người có thể đem hết thảy những nghi vấn kia, nói cùng ta.
***
“Hoàng học sĩ, xin ngài chờ đã” Gã ám vệ nọ nhận áo xong liền như cầm củ khoai nóng vừa nướng rơm xong, vội vội vàng vàng đuổi theo Hoàng Từ Lan đang đi ra cổng Tuyên Vũ. Cũng còn may, hai người kia đi rất chậm, hắn co giò lên mà chạy theo một lát đã đuổi kịp.
“Ngươi là...” Hoàng Từ Lan nhìn hắn cả người mặc đồ dạ hành màu đen nhưng trên trán lại chít khăn, tựa hồ là ám vệ.
“Thuộc hạ là người cung Kiến Ninh” Hắn khoanh tay hành lễ, sau đó vội vàng dúi áo choàng vào tay Hoàng Từ Lan, uốn lưỡi mà thưa “Môn hạ mặc vào cho đỡ lạnh” Ngài mặc vào giúp nô tì đi, nô tì vô cùng cảm kích!
“Ồ thay ta chuyển lời cảm ơn điện hạ” Hoàng Từ Lan hơi chớp mắt nhìn cái áo lông vẫn còn vương hơi ấm cùng mùi tử đinh hương ấm áp nhàn nhạt kia, cuối cùng gật đầu mà lên tiếng.
Vào cung lại đem trả sau vậy.
“Vậy thuộc hạ xin phép quay về phục mệnh. Học sĩ đi đường cẩn thận” Gã ám vệ nhìn Hoàng Từ Lan bằng một ánh mắt cảm kích như nhìn thấy đấng cứu thế, nói xong liền co giò chạy biến. Ai nói Hoàng học sĩ đạm nhạt xa cách người khác, điềm đạm giữ lễ đâu mau bước ra đây! Rõ ràng là rất tự nhiên, rất bình thản tiếp nhận không một câu từ chối!
Mệt thay cho hắn ban đầu còn lo lắng Hoàng học sĩ không nhận!
Thanh Trúc đứng một bên nhìn Hoàng Từ Lan trùm áo choàng của cửu điện hạ, trên mặt còn ẩn ẩn nụ cười ngốc ngốc mà âm thầm tặc lưỡi. Cửu điện hạ biết quan tâm người khác, Hoàng học sĩ trí thức uyên bác lại bày ra vẻ mặt ngốc si như thế này, cung thành dạo này đủ biến động đến long trời lở đất rồi đấy! Đặc biệt là hai vị này, quá là mất hình tượng!
_____
HẬU TRƯỜNG
Liễu Nhã Tuyên: Ta cảm thấy quan ngại.
Lâm Uyển Kiều: Ta cảm thấy rất quan ngại.
Thanh Trúc: *hét lên* Ta cảm thấy vô cùng quan ngại!!
Cơ Tử Huyên: *gật đầu* Phải, tất cả mọi người đều quan ngại cả, không riêng gì ba người các ngươi đâu.
_____
LỜI TÁC GIẢ
Nghe đồn dạo này chúng fan đang thi cử thì phải:v Thi cử nhưng vẫn cố gắng đúng ngày vào web đu chương mới, mọi người quá là vất vả rồi. Lấy cương vị một học bá (cái này là nhiều người bảo vậy), tác giả chúc các fan có một kì thi suôn sẻ và đạt thành tích tốt nhé :v:v
Cố lên mọi người ơi, tết Nguyên Đán về tác giả sẽ gửi thêm chương phiên ngoại update liên tục 3 mùng làm quà lì xì nhé:v Vì tương lai tươi sáng, hãy mạnh mẽ lên nào =))))))
Có fan thắc mắc vì sao tác giả trước nay rất ít miêu tả tâm lý cửu điện hạ :v Có mục đích cả đấy, thời gian sẽ trả lời chứ không phải tác giả không muốn miêu tả đâu. Cửu điện hạ nhà chúng ta đáng yêu vô cùng :v
Cơm chó ư? Các vị còn mặt mũi mà hỏi Tô mỗ về bát cơm chó kingsize này ư? Tô mỗ lòng đã sớm chết lặng vì bội thực cơm chó rồi, các vị đừng tố tác giả bón cơm chó nữa :))))
Nay tác giả có hẹn đi đú đỡn với bạn thân nên up chương lúc 11h nhe :v
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)