Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 84: BI KỊCH CỦA TRẦN THỨC

461 2 2 0

Năm nay hoàng đế lại tiếp tục hạ chỉ dụ gộp ngày yến đãi bá quan vào chung với yến Nguyên Tiêu. Như vậy với người bệnh tật như Hoàng Từ Lan lại rất tốt, vừa hay có thêm được vài ngày nghỉ ngơi nhàn nhã.

Nói là nhàn nhã kì thực cũng không chuẩn xác cho lắm, vì nàng vẫn phải vào cung bắt đầu khai bút khai ấn đầu năm. Đám cấp dưới biết thượng cấp của mình ốm đau dặt dẹo nên rất tinh ý tự phân chia công việc, lúc sổ sách đến tay thì cũng đơn thuần là báo cáo lại những việc đã thực hiện mà thôi.

“Chà, xuân về tổng quản nom vui vẻ hớn hở phết ấy nhợ” Phùng Hà vừa vốc gạo nếp kiểm tra một lượt vừa cười bảo với Trần Thức “Trần Trưởng ty có biết là vì sao không?” Cô ả Trần Thực hẳn là năm nay phạm hạn Thái Tuế nên mới hành thiện tích đức mà chuẩn bị gạo nếp thượng phẩm như thế này đưa sang ti Uẩn, bằng như mọi năm đều là keo kiệt đến một đấu cũng không chịu nhả, giấu giấu giếm giếm ở khố phòng để đem nấu xôi chè. Tổng quản thì chẳng bao giờ quản lí mấy việc như thế này cả, đều là đám trưởng ti các nàng tự thoả thuận với nhau. Bởi vì là đồng cấp nên cũng chẳng cách nào cưỡng ép giao ra được, nếu thiệt thòi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Năm nay cô ả Trần Thực đúng là phạm hạn Thái Tuế rồi!

“Ngài ấy thì có bao giờ là không như thế đâu?” Trần Thức nhíu mi hỏi lại. Đồ con ma men họ Phùng này có bao giờ để ý tới cái gì khác ngoài rượu đâu, sao bây giờ lại quan tâm đến Hoàng Tổng quản thế? Còn biết là ngài ấy vui vẻ hớn hở?

“Thật á? Trần Trưởng ty chắc chắn?” Phùng Hà trợn mắt, trên mặt đầy khó tin. Trần Thực đúng là đồ quái dị cả năm mười hai tháng ru rú bên cạnh ông bà Táo nên chả biết cái quái gì cả. Nếu như ngươi biết tổng quản là người có bản chất máu lạnh tàn nhẫn còn hơn cả cửu điện hạ thì hẳn ngươi sẽ giống như ta, trân trọng khoảnh khắc ngài ấy vui vẻ như này thôi.

“Chẳng lẽ không phải như vậy?” Trần Thức nhìn mặt người đối diện tỏ ra thương cảm cho mình thì khoanh tay hỏi lại. Mặc dù đúng là trước nay ta rất ít chạm mặt tổng quản nhưng những lời đồn về ngài ấy trong cung này thiếu ư? Chẳng lẽ lời của con ma men ngươi nói còn đáng tin hơn bao người khác chắc?

“Đúng rồi, chính xác là tổng quản không giống như những gì Trần Trưởng ty nghĩ đâu” Phùng Hà gật đầu bĩu môi mà thả vốc gạo trong tay xuống, sau đó lại trở về với công việc “Gạo này chất lượng ổn, hẳn là có thể ngâm ra được vài hũ rượu ngon đấy. Cảm ơn Trần Trưởng ty nhường cơm sẻ áo” Phùng Hà như vô tình mà nhấn mạnh bốn chữ “nhường cơm sẻ áo” cho Trần Thức nghe thấy.

Bấy lâu nay ngươi có đồ tốt lại chẳng bao giờ nhớ đến cái ty Uẩn này của ta cũng cần dùng gạo, được cấp đến bao nhiêu gạo ngon thì ngươi ôm hết cả, đúng là đồ con mụ già bẩn tính keo kiệt! Ngươi phải nên cảm ơn ta mới đúng, cảm ơn vì ta đã đại nhân đại đức đại lượng không đem chuyện này báo cáo lên tổng quản để ngài ấy cắt luôn cái chức nữ quan kia rồi tống con mụ kẹt xỉn ngươi về quê đi!

“Có chuyện này ta nghĩ bản thân nên nói để Phùng Trưởng ty nghe cho rõ” Trần Thực nở nụ cười nhạt, miệng vẫn nhai trầu mà đưa tay chỉ ra ngoài cổng “Gạo này là tổng quản sai ta đem sang đây, mục đích là nhờ ngươi ủ rượu hoa đào” Ai nhàn rỗi phung phí mà đem gạo tốt nhường này qua cho con ma men ngươi phí phạm hả? Nếu không phải tổng quản bảo ta làm, cho dù ngươi có là bà nội ta cũng không đưa.

“.....” Phùng Hà hít sâu một hơi như muốn cố lấy lại bình tĩnh, gặng hỏi lại lần nữa “Trần Trưởng ty bảo này là tổng quản sai đem sang nhờ ta ủ rượu?” Ôi trời ạ, lại nữa rồi, tổng quản lại sai tôi đi ủ rượu cho cửu điện hạ rồi cao xanh ơi!

“Đúng đúng, Phùng Trưởng ty hôm nay tỉnh táo đấy. Đúng là năm mới cuộc sống mới, rất đáng học hỏi” Trần Thức gật đầu cười, sau đó ra vẻ muốn rời đi “Thôi tôi đi trước đây, bên ty Thiện còn lắm việc cần lo, cứ rề rà ở đây khéo lại chậm trễ” Chỉ là ủ rượu thôi mà, con ma men họ Phùng này có cần phải kinh ngạc đến vậy không? Chẳng lẽ ủ rượu giúp tổng quản còn đáng sợ hơn ủ rượu cho yến tiệc hoàng gia ư?

.......

Cười người buổi sáng đến chiều người cười.

Cơm chiều hôm đó người bên cung Kiến Ninh sang báo cửu điện hạ muốn ăn thịt đông, ty Thiện nhanh chuẩn bị để tránh trễ giờ dùng bữa của ngài ấy. Lúc Trần Thức nghe xong liền hệt như có sấm nổ bên tai, đến hạt dưa cũng cắn không nổi nữa. Làm thịt đông ít nhất cũng phải mất cả ngày mới lên được món, bây giờ mới làm thì làm sao mà kịp đúng giờ Xuân Minh Công chúa dùng bữa được!

Trần Thức đảo mắt suy nghĩ tính kế, sau đó quăng nhúm vỏ hạt dưa trên tay xuống mà chạy sang Thượng công cục tìm Hoàng Từ Lan. Tổng quản rất hay ở bên ấy kiểm tra sổ sách, chỉ cần có thì giờ đều sẽ có mặt.

“Tổng quản ơi tổng quản!!” Trần Thực vừa đến cổng đã hô lên vô cùng dõng dạc, khiến Mai Liên nhô đầu ra nhìn đầy tò mò:

“Ơ kìa Trần Trưởng ty sang đây tìm tổng quản là có việc chi đấy?” Đáng lý ra giờ này nên ở ty Thiện cắn hạt dưa chứ sao lại chạy sang đây hô lên thống thiết thế kia? Chẳng lẽ là gạo bị mối mọt hư hết cả rồi? Hay là có chuột ăn vụng hết đồ nấu?

“Tổng quản có đây không?” Trần Thức túm lấy cái thước đo trên cổ áo của Mai Liên mà hỏi dò.

“Có, ngài ấy đang bên trong” Mai Liên gật đầu. Gấp đến vậy ư?

Trần Thức đi nhanh vào trong thì thấy tổng quản của mình đang ngồi trên sập gụ với chồng sổ sách đầu năm, còn chưa kịp hô lên đem mọi chuyện bẩm báo thì đã nhanh chóng phát hiện được đầu xỏ tội lỗi – cửu điện hạ đang ngồi bên cạnh ngài ấy, cầm bàn tính gẩy hỗ trợ Hoàng Từ Lan phê vào sổ con.

Cao xanh ơi! Cái quái gì thế kia?! Sao cửu điện hạ cũng có mặt ở đây thế này?

“Trần Trưởng ty tìm ta có việc gì?” Hoàng Từ Lan phát hiện Trần Thức mở mắt trừng trừng nhìn mình như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, bèn lên tiếng. Bình thường người này nói năng rành mạch khúc chiết, sao bây giờ lại như trời trồng thế kia?

“Chuyện là...hạ quan muốn hỏi cửu điện hạ bao giờ dùng cơm ạ?” Trần Thức nghĩ trái nghĩ phải một hồi, sau đó uốn lưỡi thật kĩ rồi đáp. Không thể đi đường thẳng thì ta đi đường vòng vèo vậy, chủ đích khiến tổng quản hiểu được nỗi khổ tâm của nàng là đủ thắng lợi!

“Như mọi hôm” Hoàng Từ Lan lên tiếng đáp thay. Con ác ma này thường xuyên bỏ bữa lại còn không cố định thời gian, rất có hại. Dù Trần Hải Đình đã nói là không có vấn đề gì nhưng dẫu sao cũng là trúng độc vừa khỏi, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

“Nhưng vừa nãy hạ quan nhận được lời từ bên cung Kiến Ninh bảo là điện hạ muốn ăn thịt đông ạ” Trần Thức thấy kế hoạch đi đường vòng này có vẻ ổn thoả bèn nói tiếp “Nhưng hiềm nỗi món này cần ninh cho thật kĩ mới ngon được, chỉ sợ là không kịp thời gian thưa điện hạ” Chẳng lẽ người định mờ sáng còn bắt hạ quan ngồi dưới bếp thủ thỉ cùng táo quân ư điện hạ?? Tổng quản, người mau đứng ra cứu hạ quan đi! Hạ quan vẫn còn trẻ, vẫn có thể tận tâm tận lực vì công việc nhưng không đến mức này được đâu tổng quản ơi!

“Không lâu đến vậy đâu” Hoàng Từ Lan bật cười nhìn lướt qua kết quả trên bàn tính được Lê Lan Đường gẩy thành, chấm mực phê vào sổ mà nhàn nhã nói “Hẳn là gia nô của Hoàng phủ đã đem thịt giò ninh đến rồi đấy. Ngươi lấy cái đó rồi nấu lên tiếp là được, không cần lo lắng trễ nải giờ dùng cơm của công chúa”

“Ơ vâng ạ?” Trần Thức ngẩn người, rõ ràng là vẫn chưa tiếp thu được sự thật đang đợi mình phía trước “Ý của tổng quản là người đã có chuẩn bị rồi ấy ạ?” Tổng quản chẳng lẽ đã biết là cửu điện hạ muốn ăn thịt đông rồi ư? Còn sai người chuẩn bị cả rồi?

“Đã nói như vậy rồi chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu à?” Lê Lan Đường liếc mắt nhìn, giọng lạnh tanh khiến Trần Thức thót tim lên tận cổ họng.

“Vâng vâng hạ quan hiểu rồi, hạ quan sai người đi chuẩn bị ngay đây ạ” Trần Thức vội vàng gật đầu, trán rỉ mồ hôi lạnh trước vẻ mặt đáng sợ của Lê Lan Đường. Nàng đang định chạy tót đi thì đã nghe thấy Hoàng Từ Lan gọi giật lại, rất ôn tồn hoà nhã mà nói:

“Nhớ bỏ tiêu xanh vào, nấm thì nhớ là phải bỏ mộc nhĩ đấy” Làm sai thì con ác ma sẽ không chịu ăn đâu.

“Vâng vâng thuộc hạ đã rõ rồi ạ” Trần Thức gật đầu như gà mổ thóc, phát hiện không những trán rỉ mồ hôi mà đến cả lưng cũng đã ướt, trong đầu chỉ còn ý định muốn rời khỏi đây ngay. Thực sự là nàng bị cảnh tượng trước mắt cùng vẻ mặt không chút nhân tình của Lê Lan Đường doạ cho sợ vỡ cả mật. Càng đáng sợ hơn nữa là vừa chớp mắt trước Xuân Minh Công chúa còn lạnh tanh nhìn nàng như chỉ cần nàng vạ miệng lỡ lời một chữ thôi sẽ bay đầu phơi xác ngoài cung thị thì ngay tức khắc đã xoay sang Hoàng Tổng quản bày ra vẻ mặt như đứa trẻ đang đòi quà vì đã chăm chỉ lao động công ích, vô cùng đối lập.

Đây thật sự là cửu điện hạ hung thần ác sát coi mạng người như cỏ rác ư? Còn cả tổng quản nữa, vì sao ngài ấy lại tỏ ra dung túng cửu điện hạ bày trò con nít thế kia?!

Phùng Hà!! Quả nhiên là cô ả Phùng Hà bán linh hồn cho thần men kia đã biết được gì đó nên mới nói ra mấy lời úp mở kia!! Nhưng như thế này cũng quá đáng sợ rồi đi! Thực sự là đem nhận định bao lâu nay của nàng đạp đổ cả rồi. Thêm nữa vì sao con người đồng cấp với nàng là cô ả họ Mai kia lại chẳng tỏ ra lạ lẫm gì cả vậy? Chẳng lẽ cô ả đã biết tỏng cả từ lâu rồi ư?

Trần Thức đi về ty Thực trong mớ suy nghĩ hỗn độn liên miên chẳng ngừng, trong bụng chửi rủa đám đồng cấp vô tâm không đem chuyện động trời kia nói cùng mình.

***

Ngự hoa viên.

Lê Cẩm Thương ngồi một bên chăm chỉ đọc sách làm bài tập Hoàng Từ Lan giao cho, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên bĩu môi nhìn sư phó đang chú tâm tách mắt quả na cho bà chị mình.

Vì sao? Vì sao mình không được hưởng loại đãi ngộ kia mà phải cầm bút suy nghĩ giải bài tập? Hai người này quá đáng lắm!

“Sư phó, con cũng muốn ăn na” Lê Cẩm Thương nhanh chóng đổi sang vẻ mặt thảm thương, hai mắt thoáng chốc đã đỏ hồng lên chừng sắp khóc mà rầu rĩ nói. Cây bút lông cùng tập vở cũng đã bị con bé ném sang một bên không hề thương tiếc.

“Con nít con nôi, lo học đi, vòi vĩnh cái gì?” Lê Lan Đường đưa mắt lườm Lê Cẩm Thương, hiển nhiên là đang dần mất vui vì không khí bị phá hỏng bởi đứa em này. Mày bám dính lấy Hoàng Trọng Khanh chị đây đã xem như bỏ qua, bây giờ ngồi đây làm kì đà còn dám lên tiếng mè nheo?

“Em muốn ăn na cơ” Lê Cẩm Thương bĩu môi, giọng bắt đầu mếu máo. Đây rõ ràng là sư phó của em, vì sao chị lại chiếm dụng như thế được? Bà chị đáng hận!

“Để nô tì lột cho điện hạ ăn nhé” Thanh Trúc đứng một bên âm thầm thở dài trong lòng, vội vàng dỗ dành bà tổ tông nhà mình nín khóc. Điện hạ ơi là điện hạ, ngài không sợ cửu điện hạ đem ngài quăng lên ngọn tre như lúc bé ư?

“Ta không cần ngươi!” Lê Cẩm Thương gào lên, khoé mắt rỉ lệ hai hàng hệt như uất ức đã lâu không có chỗ phát tiết vậy “Ta muốn sư phó! Ta chỉ muốn sư phó thôi!!” Nói rồi cũng không đợi Thanh Trúc kịp phản ứng, Lê Cẩm Thương đã nhảy tót xuống khỏi ghế đôn nhào tới ôm chân Hoàng Từ Lan mà cáo trạng: “Sư phó, người không thương học trò ư?”

Đôi con ngươi đen nhánh lóng lánh đẫm nước mắt kia quả thật vô cùng câu nhân, tiếc là Hoàng Từ Lan còn chưa kịp nói gì thì Lê Lan Đường đã túm cổ áo của con bé lên xách về phía mình, cười nhạt mà rằng “Để chị đây thương thập nương được không nào? Không cần đến Hoàng A phó nhé?” Phản rồi phản rồi, làm loạn đến mức này là muốn bị treo lên ngọn tre làm phong linh nữa đây mà!! Hoàng Trọng Khanh đầu lợn là của độc một mình chị mày, mày ỷ vào thân phận học trò mà cũng đòi tranh phần với chị à?

Nằm mơ giữa ban ngày đi con quỷ nhỏ!

“Em không cần chị! Em chỉ cần sư phó thôi!!” Lê Cẩm Thương vùng vẫy bất mãn, giơ tay hướng về phía Hoàng Từ Lan đòi sư phó cho mình một câu công bằng.

“Được rồi được rồi điện hạ đừng khóc” Hoàng Từ Lan bất lực trước hai chị em của Lê Lan Đường, cuối cùng phải đưa quả na đã tách mắt xong cho Lê Lan Đường, đồng thời ôm lấy Lê Cẩm Thương dỗ ngọt “Điện hạ làm hết bài tập, đọc hết sách rồi hạ quan bồi người ăn na được không?”

“Học trò làm xong cả rồi, đọc hết cả rồi” Lê Cẩm Thương rúc mặt vào lòng Hoàng Từ Lan, dùng quan bào trên người nàng lau nước mắt mà nói trong ấm ức “Sư phó, trò muốn ăn na” Mình rõ ràng là đứa trẻ ngoan lại hiếu học, vì sao bà chị kia lại không thương và nhường nhịn mình! Còn muốn cướp sư phó của mình!

“Đọc hết cả rồi?” Lê Lan Đường vừa ăn na vừa cười nhạt nhìn Lê Cẩm Thương mà khiêu khích “Vậy thập nương mau nói cho cửu hoàng tỷ nghe, vì sao Thi Kinh dài ba trăm thiên, lại bắt đầu bằng Quan thư?” Trên mặt nàng như đang viết hàng chữ: đứa trẻ nói dối chỉ để được người khác thương yêu thì là trẻ hư.

Lê Cẩm Thương hít hít mũi, chu môi mà đáp “Đạo người quân tử gốc ở phu thê, việc trị nước nhà bắt đầu phải làm khuôn phép cho người nội trợ. Cho nên Thi Kinh dài ba trăm thiên, mở đầu bằng Quan thư. Lòng mình có ngay ngắn chân chính thì mới cảm hoá được người ta; chính thân mình có tu dưỡng thì mới tề chỉnh được trong nhà” Dù sao thì sư phó của mình cũng là đệ nhất tài nữ, trả lời sai câu này không phải là làm trò chê cười sao?

“Vậy vì sao Thư Kinh lại chép đủ hai điển tích khen ngợi việc ly giáng?” (1) Lê Lan Đường cũng không bất ngờ khi đứa nhỏ này trả lời được, bèn hỏi tiếp câu nữa.

“Đấy vị tất cũng đã có ý nghĩa như câu ở trên ạ” Lê Cẩm Thương thấy bà chị mình hỏi tiếp bèn đắc ý mà trả lời, hai tay nắm lấy hồng bào trên người Hoàng Từ Lan như thạch sùng bám trên cột nhà không nhả “Xem như vua Ngu Thuấn băng hà mà giọt trúc lệ (2) ở sông Tương trôi thơm muôn thuở; Trương Kiến Phong mất sớm mà lầu yến tử (3) thủ tiết để lại tiếng ngàn thu. Nếu chẳng phải căn do từ chỗ tu thân tề gia thì làm sao được kết quả tốt như thế ru?”

Thanh Trúc ở một bên câu hiểu câu chớ, hoàn toàn chỉ biết há hốc mồm nhìn thập điện hạ ham chơi khóc nhè đòi sư phó mỗi ngày trong ấn tượng của mình như thành một người khác. Đây phải chăng chính là sức mạnh tiềm tàng của Hoàng học sĩ? Có khả năng thay đổi một vị điện hạ ham chơi hay khóc nhè thành tài nữ tương lai?

Lê Lan Đường gật gật đầu ra vẻ hài lòng, sau đó lại như nhớ ra việc gì đó cực kỳ quan trọng mà nói với Hoàng Từ Lan “Hoàng môn hạ có từng nghĩ đến việc tuyển thêm bạn học cho học trò này của ngài không?” Nếu con kì đà này có bạn học đi cùng, sẽ không còn lí do để bám lấy học sĩ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh nữa, vả lại sẽ có hứng thú học hành hơn hẳn. Đúng là nhất tiễn song điêu, vẹn cả đôi bề!

“Chà sao cái này ta không nghĩ ra nhỉ?” Hoàng Từ Lan hơi tròn mắt mà nghiền ngẫm lời đề nghị của Lê Lan Đường “Nếu thập điện hạ có bạn học, hẳn là sẽ vui vẻ hơn lại có tiến bộ trong học tập không chừng” Nếu có thể tuyển ra được thư đồng thì quả thật rất tốt, nhưng tính nết của đứa nhỏ Lê Cẩm Thương này ra sao khắp đám con em quý tộc kinh kì ai cũng đều rõ ràng cùng phát hãi, chỉ sợ chẳng phải dễ dàng là có thể tìm ra người vừa ý.

“Nom con bé có vẻ rất thích đứa con ngoài giá thú của Hoàng môn hạ, chi bằng ngài để nó vào cung làm thư đồng cho thập nương nhà ta đi?” Lê Lan Đường nói đến đây liền liếc sang Lê Cẩm Thương đang chui rúc trong lòng Hoàng Từ Lan làm ổ mà cười đầy tà ác. Mày nghĩ chị không có cách chỉnh mày ư em gái? Đến đồ đầu lợn ngu đần như Hoàng Trọng Khanh cũng bị chị mày chỉnh rồi, con gà tơ chưa mọc lông phao câu như mày thì có là cái sá gì!

Lê Cẩm Thương nghe đến đó liền trợn mắt sợ hãi, rối rít ôm chầm lấy Hoàng Từ Lan mà phân trần trước khi quá muộn màng “Sư phó, học trò không có thích con lợn sữa đó! Không hề thích một chút nào! Người đừng dắt nó vào cung mà sư phó!” Cửu hoàng tỷ là đồ độc ác xấu xa! Mắt mù cũng biết mình có ưa gì con lợn sữa ngu ngốc kia đâu, vì sao lại còn nói trước mặt sư phó như vậy! Nếu sư phó tin thật thì từ đây mình phải sống sao!

“Nhưng thân phận của con bé Hàm Linh lại không quá quý, chỉ sợ chuốc phải thị phi rầy rà thôi điện hạ ạ” Hoàng Từ Lan tỏ ra không đồng tình cũng chẳng phản đối, chỉ nói ra điều mình đang suy nghĩ với Lê Lan Đường. Chính thái độ bình thản này của Hoàng Từ Lan làm cho Lê Cẩm Thương càng thêm rối rít, càng chắc mẩm rằng sư phó có quá nửa là đã bằng lòng với đề nghị của bà chị ác ma nhà mình rồi.

“Nó chẳng phải là đứa con ngoài giá thú của môn hạ ư? Thế thì nó chẳng phải là cháu con của Hoàng thị sao? Có ông là Đại học sĩ kiêm thượng thư Lễ bộ, mẹ là học sĩ, còn ai dám nhỏ to nói nó tiện mọn?” Lê Lan Đường hỏi ngược lại. Việc này với Hoàng Từ Lan chẳng qua là chuyện lông gà vỏ tỏi, cần gì phải đắn đo suy nghĩ thế kia? Đến tên cho nó đồ đầu lợn ngươi cũng đặt rồi, nó thì mở mồm ra là gọi ngươi chị hai chị hai ngọt như mật, còn gì nữa đâu mà ngại với chả ngùng?

“Điện hạ, con bé cùng lắm là mang bối phận em gái ta thôi. Làm sao có thể gọi là con ngoài giá thú được?” Hoàng Từ Lan cười khổ. Lê Lan Đường đang nói gì thế kia? Nàng đã cưới gả gì đâu mà có giá thú? Sao nàng cảm thấy như con ác ma này đang cố gắng thúc đẩy nàng để Hàm Linh vào cung đi học chữ thế không biết?

“Ta chỉ có lòng gợi ý cho môn hạ như vậy thôi, còn quyết định như thế nào vẫn là ở ngài cả” Lê Lan Đường cười nhạt. Đồ đầu lợn ngươi dám không làm xem? Ngươi không làm thì ta đích thân làm thay ngươi! Cơ hội tốt đến như thế để tách con kì đà ra khỏi con lợn sao bổn công chúa có thể bỏ qua được?

“Ta thấy trước mắt vẫn là nên hỏi ý của Hàm Linh xem con bé thấy như thế nào đã” Hoàng Từ Lan ngẫm nghĩ thêm rồi đáp. Chuyện này với nàng mà nói thì đích thực là vặt vãnh chẳng đáng kể nhưng với đứa bé kia thì hẳn là một việc trọng đại cần phải suy nghĩ cho thật kĩ. Bởi vậy nàng cũng không có gì phải vội vã cả.

“Ơ kìa sư phó! Chị! Sao hai người không hỏi em có ưng thuận không đã quyết định luôn rồi?” Lê Cẩm Thương thấy hai người kia tiếng qua lời lại rồi quyết định luôn mà không ngó ngàng đến sự tồn tại của mình trong câu chuyện trên bèn bất mãn mà lên tiếng.

“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” Lê Lan Đường trừng mắt trả lời.

“Nhưng chị là chị em mà!” Lê Cẩm Thương bất mãn gào lên cãi lại, quyết tâm không chịu thua. Mình phải đi mách phụ hoàng, đi mách phụ hoàng rằng cửu hoàng tỷ bắt nạt mình!

“Vậy đây là ai?” Lê Lan Đường cười khẩy, kéo tai Lê Cẩm Thương mà chỉ vào Hoàng Từ Lan ngồi bên cạnh đang nhịn cười “Đến ngũ kinh đều đã đọc qua nhưng lại không nhớ câu Một ngày làm thầy cả đời làm cha mẹ ư?” Mày còn non lắm em ạ!

“Sư phó, hoàng tỷ bắt nạt trò!” Lê Cẩm Thương bị Lê Lan Đường làm cho cứng họng không biết trả lời sao bèn quay qua Hoàng Từ Lan mếu máo khóc để đòi đồng cảm. Dù sống dù chết cũng không học cùng con lợn sữa kia! Không là không!

“Cửu điện hạ nói đúng, hạ quan vẫn thấy điện hạ nên có người học cùng” Hoàng Từ Lan chốt hạ câu cuối khiến Lê Cẩm Thương khóc càng to hơn.

Lê Bính Hiểu vô tình bắt gặp cảnh tượng ba người cười nói vui vẻ trong đình bèn tựa vào gốc lựu mà quan sát một hồi, lấp ló sau nhánh lựu xanh mởn phất phơ là bờ môi tái nhợt đã bật máu do cắn quá chặt, biểu cảm trên mặt biến đổi không ngừng. Có điều vị thân công chúa này đứng lại cũng không quá lâu, sau khi nghe đến câu của Hoàng Từ Lan nói rằng Lê Cẩm Thương nên có bạn học cùng liền rời đi.

Xuân phong rào rạt, lộc non dạt dào.

______

CHÚ THÍCH

  1. Ly giáng: Nghiêu điển, Kinh Thư có đoạn chép: Vua Nghiêu hạ giá gả hai con gái cho vua Thuấn ở đất sông Vi.
  2. Giọt trúc lệ: Khi vua Thuấn mất, hai bà vợ của ông rỏ nước mắt thương xót không nguôi. Nước mắt của hai bà hoá thành cây trúc nên mới có cụm ‘giọt trúc lệ’
  3. Lầu Yến tử: tên một địa danh ở góc thành Đồng Sơn, tỉnh Giang Tô. Trương Kiến Phong xây lầu ấy cho người thiếp yêu là Miện Miện ở. Đến khi ông mất thì người thiếp ấy ở trong lầu Yến tử thủ tiết mãi cho đến ngày qua đời, kiên quyết không chịu tái giá.

_____

LỜI TÁC GIẢ

Tranh thủ tấu hài, tranh thủ cười trước khi quá muộn màng nào mọi người :v

Chương sau mình lại trở về với sự bác học uyên thâm nhé :v Chương sau sẽ lại có những tình tiết giật gân gay cấn, hấp dẫn đến từng câu chữ nghen :v Các fan ở bên nhà BHTTVN này hảo tâm thì qua bên Vietnovel cho tác giả xin cái đánh giá 5 sao với vài cái like nhé :v Truyện lên top tiểu thuyết bách hợp đọc nhiều trong tuần và tháng rồi đó mọi người :v

Vương tiên sinh bảo đọc comment và inbox của mọi người rất là giải trí, có tính chất giúp lão ấy bớt stress vì vẽ mãi không xong :v Lão ấy còn bảo tác giả có đổi avatar WP thì lấy cái hình nào mặc áo tấc đeo kính đen ngồi chiếu hoa kéo đàn nhị hồ ấy, mọi người thấy đáng ăn đánh chưa :v

Sau plot twist ở phiên ngoại, chúng ta lại tạm nghỉ ngơi dưỡng sức, hứng cơm chó bồi bổ để sẵn sàng 100% tinh thần hít drama nhé :v Sau đây là tiểu mục tâm thư inbox của fan nghen =))))

_____

HÒM INBOX CHO TÔ QUÂN

Fan 1: Đọc hết 5 cái phiên ngoại xong trầm cảm luôn á mọi người:v cảm giác mình sắp bị tâm thần phân liệt đến nơi rồi :v cứ cười rồi khóc luân phiên mỗi ngày. Chán nhất là mới mùng một đi đọc cái Tư Hải Vân Đình, thề luôn đoạn đầu bị sốc ấy mọi người :))))) Sốc cho nội tuyến ẩn của Trần Hải Đình với Phạm Thanh Vân ấy, buồn khóc sụt sùi xong đọc đoạn sau thì cười mệt :v Thề, mấy chương đầu còn thấy Trần thần y bí ẩn ngầu đét, càng về sau thì càng lầy, lại thêm bần cùng. Còn cửu điện hạ và Hoàng học sĩ thì khỏi nói rồi, hai vị này thì từ hồi đọc phiên ngoại trước đã đủ sốc rồi :)))))

Và chả hiểu kiểu gì, cái làm tui sốc nhất vẫn là cái phiên ngoại cuối cùng ngày mùng bốn :)))))) bà tác giả cua quá khét luôn, hoàn toàn không kịp chuẩn bị nón bảo hiểm. Nửa đêm đọc mà phải vò đầu, dự cảm máu chó ở cuốn truyện này phải cả bể chứ chẳng phải là một thau đâu.

Nhân vật làm tui tò mò nhất chính là Phương Dung và mẹ của cửu điện hạ. Có ai giống tui không giơ tay phát nào? Thề, tui cảm giác Phương Dung còn đáng sợ hơn cả Đới Ngọc ấy, có khi mọi chuyện đến nay thành ra như này đều là do bả không chừng :))))

Fan 2: Chỉ muốn nói với bà tác giả là bà thành công làm tui khóc ngay từ giao thừa rồi :)))))

Fan 3: Não bà tác giả làm bằng gì mà sao nhiều chất xám thế? Trời xanh làm chứng, bà cua khét lẹt làm tui hoảng hốt luôn :))))) Tui đã liên tưởng đến văn án phụ, và tui dự cảm bản thân sắp chìm vào bể máu chó rồi :)))) bây giờ đã khóc rồi, chắc mốt tui xĩu lên xĩu xuống luôn quá bà tác giả ơi.....

Fan 4: Hỡi các chị em chung hố, tui ở đây để cảnh báo với mọi người rằng hãy đọc phiên ngoại nhé, đừng bỏ!! Bỏ qua là không hiểu gì cả đâu.

Nói vậy chứ đọc phiên ngoại rồi xỉu ngang thì đừng đổ thừa tui à =))))

Fan 5: Bà tác giả mau đưa truyện lên app đi kìa, người ta comment kìa:v Truyện lên top 1 mà sao bà dửng dưng quá vậy trời? À các chị em nhớ qua bên Vietnovel tặng bà tác giả cái đề cử 5 sao nhé, comment review nữa càng tốt nha chị em, thấy bên đó ầm ầm sôi nổi lắm =))))))) Đưa bả thành tác giả bách hợp quốc dân của văn đàn văn học mạng Việt Nam đi các chị em ơi :v

Fan 6: Đề nghị bà tác giả làm thêm phiên ngoại về Trần Hải Đình hàng thật giá thật và Phạm Thanh Vân; cả Phương Dung nữa trời ơi :))))))) Các chị em hãy bỏ phiếu cho tui đi nào :))) Càng đọc càng cuốn, càng đọc càng lú vì nội tuyến chồng chồng lớp lớp là có thiệt nha mọi người :)))))) Tầm này mà mẹ tác giả flop như hồi năm 2020 nữa chắc tui cho nổ banh hòm inbox của bả trên Vietnovel với WP quá :)))))))

Fan 7: Có ai đồng cảm với tui không? Cảm giác bà tác giả không phải ngẫu nhiên mà để Phương Dung xuất hiện đầy đẹp đẽ và tang thương vậy đâu. Lần này thực sự cảm thấy Hoàng Quân vô cùng đáng thương. Thề :)))))

Fan 8: Sau khi bị tác giả cho nổi tiếng vì bài văn trích thơ của bà ấy, tôi đã phải nhủ thầm lắm để không bê lyric bài Khúc môn đình chương 76 đi viết status facebook :))))) Vì sao ư? Vì tôi có kết bạn với cô dạy văn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16