“Lâu quá không gặp Lý thiếu tông chủ” Lê Lệ Khanh nhìn Lý Ngọc Hàm, điểm tâm trong miệng bỗng có chút nghẹn, lúng búng gật đầu chào.
“Điện hạ sao lại ở đây? Cửu công chúa có việc không thể đến?” Lý Ngọc Hàm thu lại sự ngạc nhiên trong mắt, tiến vào trong sau đó đưa tay khép cửa lại. Nàng nhìn ba đĩa điểm tâm trống không trước mặt người đối diện, đầu lông mày khẽ nhướng lên.
Vị điện hạ này khẩu vị tốt thật.
“Cửu nương bảo sức khoẻ không tốt, nên nhờ ta đến đây thay nó” Lê Lệ Khanh cầm tách trà lên uống để trôi miếng bánh đậu đỏ đang nghẹn ứ trong cổ, lúng búng trả lời “Không ngờ người có hẹn với cửu nương lại là thiếu tông chủ” Hừ, sớm biết là hẹn Lý Ngọc Hàm, nàng đã dứt khoát từ chối rồi! Thà nằm trong cung vẽ rồng vẽ rắn cũng vẫn tốt lành hơn so với ra đường gặp con người háo sắc chuyên đi đêm này.
“Chắc cửu công chúa đã nói sơ qua với điện hạ rồi?” Lý Ngọc Hàm vươn tay cầm bình trà định rót một tách cho mình, không ngờ trong ấm rỗng không. Vẻ mặt ôn hoà mọi ngày của nàng như bị nứt ra một vết rách, đành phải thu tay lại xem như không có việc gì.
“Có nói vài chỗ trọng điểm” Lê Lệ Khanh vờ như không thấy vẻ mặt chưng hửng của đối phương, khẽ đằng hắng che giấu sự ngại ngùng sau đó đứng dậy đi ra ngoài kêu phục vụ đem thêm bình trà lên. Ngồi chờ Lý Ngọc Hàm chán muốn chết, nàng ngoài ăn và uống thì có thể làm gì được nữa?
“Tiểu thư muốn gọi gì chăng?” Tiểu nhị xuất hiện vô cùng nhanh chóng, nhìn Lê Lệ Khanh cung kính hỏi.
“Đem thêm ba bình trà lên đây đi” Cho ngươi uống đến chết luôn đi Lý Ngọc Hàm!
“Tiểu thư còn cần gì nữa không?” Phục vụ tỏ ra rất ân cần. Đến đây ngồi không kẻ giàu thì cũng người sang, phải ân cần mới tốt.
“Đem thêm năm dĩa điểm tâm nữa” Lý Ngọc Hàm ngồi bên trong đột ngột lên tiếng khiến Lê Lệ Khanh sững người trong giây lát, sau đó hai gò má đỏ bừng.
Lý Ngọc Hàm đáng chết dám mỉa mai nàng ăn nhiều!! Là ai, là ai dám nói Lý Ngọc Hàm ôn nhu hiền hoà văn nhã như ngọc?
“Vâng, hai vị tiểu thư đợi....” Phục vụ còn chưa kịp nói hết câu thì Lê Lệ Khanh đã đóng sập cửa cái rầm, quay trở lại bàn.
Nàng hít thở sâu nhìn con người trước mặt tỏ ra không có lỗi lầm gì, nghiến răng “Lý thiếu tông chủ có vấn đề gì, mời nói” Ngươi mau nói nhanh đi, xong ta còn về cung!
“Vừa nãy ta bị người tập kích. May mắn là cửu công chúa đã phái ám vệ theo bảo hộ ta nên mới có thể nguyên vẹn đến được đây” Lý Ngọc Hàm mím môi nhịn cười, vờ như không thấy Lê Lệ Khanh giận cá chém thớt, nghiêm giọng kể lại chuyện vừa xảy ra “Đám người này không rõ thuộc thế lực nào, nhưng bọn chúng đã biết thân phận của ta ở Cẩm Lý Đào Nguyên” Chuyện nàng là thiếu tông chủ không có quá nhiều người biết, chỉ có những người nắm giữ vai trò quan trọng trong ván cờ này và các đầu lĩnh của Cẩm Lý Đào Nguyên.
Vì vậy nếu không phải Cẩm Lý Đào Nguyên có nội gián thì chính là vấn đề ở phe cánh thái tử. Hoặc là nói những người biết được thân phận của nàng đã sớm bị theo dõi cũng rất có khả năng xảy ra.
“Chuyện cơ mật đến như vậy mà ta cũng chỉ là vô tình mới nghe được, bọn chúng xem ra đã để ý Lý thiếu tông chủ từ lâu” Lê Lệ Khanh hơi bĩu môi, ngón tay gõ nhịp lên cạnh bàn “Lại nói Lý thiếu tông chủ còn toàn vẹn không chút chật vật, xem ra bọn chúng cũng không phải cao thủ gì cho cam” Có thể biết được thân phận của Lý Ngọc Hàm, lại cố tình cho thuộc hạ tép riu đi theo dõi, cũng chẳng biết rốt cuộc thế lực này sâu hay cạn. Bọn chúng nghĩ Lý Ngọc Hàm đơn giản dễ bị ăn hiếp như vẻ bề ngoài ư?
“Khoan đã, điện hạ có ngửi được mùi gì không?” Lý Ngọc Hàm nhíu nhíu mi, đưa tay áo lên che mũi.
“Mùi? Làm gì có mùi gì?” Lê Lệ Khanh chun mũi ngửi ngửi, biểu cảm toàn là nghi hoặc “Lý thiếu tông chủ có nhầm lẫn không? Ta ngồi đây cả canh giờ có ngửi thấy mùi gì lạ đâu nào?” Lý Ngọc Hàm không phải là lỗ mũi có vấn đề đó chứ, nếu có mùi vị lạ thì nàng cũng đã ngửi thấy rồi mới phải. Có khi nào Lý Ngọc Hàm bị dị ứng mùi trong lò huân hương? Mùi này rõ ràng rất nhạt mà nhỉ?
“Chắc là ta nhầm” Lý Ngọc Hàm cười nhẹ, nhưng trong lòng đã nảy ra đề phòng. Nàng âm thầm rút khăn tay đã bôi sẵn giải dược của bốn mươi lăm loại chất độc ra, nhanh chóng quệt lên đầu mũi. Hành động này vô cùng nhanh gọn lại khuất bởi ống tay áo to, người ngoài không thể thấy được gì. Phái kẻ theo dõi chỉ để làm ra mấy hành động như trẻ nhỏ đùa chơi như vậy là xong? Đơn giản như vậy lại quá thộn, hoàn toàn không phù hợp với ấn tượng của nàng về bọn chúng.
Một tổ chức ẩn nấp kĩ đến mức nàng phái người đi điều tra đã vài ngày vẫn không tiến triển được gì, làm sao có thể ngu ngốc sắp đặt hai đứa thuộc hạ bám theo nàng để rồi khéo quá lại hoá vụng như thế? E là có hậu chiêu. Nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Trịnh tiểu thư, trà và điểm tâm người gọi” Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng gã phục vụ làm suy nghĩ của Lý Ngọc Hàm bị cắt đứt.
“Này, mày có nhầm lẫn gì không đấy? Gian này chẳng ai gọi rượu cả” Lý Ngọc Hàm đi ra mở cửa, hơi nhíu mày nhìn hai bình men đựng rượu ở trong khay gỗ trên tay gã phục vụ.
“Là hai vị công tử ở phòng một mời khách cả tầng, mong hai vị tiểu thư không chê” Phục vụ phát hiện người này không phải là người vừa nãy hắn nhìn thấy, hai mắt hơi loé sau đó cung kính đáp lại.
“Phải là chuyện tốt đến mức nào mới có thể ra tay hào phóng đến như thế? Tiếc thay hai người chúng ta không biết uống rượu, tâm ý này xem như chẳng thể nhận được rồi” Lý Ngọc Hàm quả nhiên hết sức cảnh giác, trên mặt vẫn cười cười điềm nhiên. Nàng cũng không tiếp tục nói, vươn tay cầm trà và điểm tâm lên, gật đầu: “Cảm ơn. Phục vụ thật nhanh nhẹn”
Tâm ý thật hay là lời bịa đặt nàng cũng không quan tâm, bây giờ bản thân rơi vào tình cảnh không biết vướng hoạ lúc nào, đương nhiên phải hết sức cẩn thận, một li cũng không thể bỏ sót. Nàng cảm giác tên phục vụ này có điểm quái lạ không rõ, hy vọng là nhầm lẫn.
“Uầy, nhiều như thế này làm sao mà ăn hết đây hả thiếu tông chủ?” Lê Lệ Khanh nhìn Lý Ngọc Hàm bê vào một khay toàn điểm tâm, có chút sợ hãi. Chẳng lẽ nàng ta định bắt nàng ở đây trò chuyện thâu đêm ư?
“Ta sợ điện hạ buồn chán thôi” Lý Ngọc Hàm cười mỉm, đưa tay rót trà vào ly của Lê Lệ Khanh “Vừa rồi không rõ điện hạ chờ ta bao lâu, trông ngài có vẻ rất buồn chán”
“Đúng, đúng là rất buồn chán” Lê Lệ Khanh gật gật đầu, hớp một miếng trà, xơi một cái bánh hạt sen “Cẩm Lý Đào Nguyên có định tham dự vào sự vụ này không?” Tuy nói Cẩm Lý Đào Nguyên và phe cánh thái tử nước sông không phạm nước giếng, trước nay luôn duy trì thái độ không mặn không nhạt nhưng hiện nay thế lực bí ẩn này lại không chút kiêng nể mà chĩa mũi dùi về phía thái tử, Cẩm Lý Đào Nguyên ắt cũng không thể hoàn toàn xem như không có gì.
Mất đi trạng thái cân bằng ắt sẽ có hoạ máu tanh.
“Cho dù không muốn thì kẻ nọ cũng sẽ ép tông phái chúng ta phải tham dự thôi” Lý Ngọc Hàm cười nhạt, trong mắt thoáng qua tia khinh thị “Thái tử là trữ quân Đại Việt, một khi hắn xảy ra bất trắc thì giang sơn này sẽ lâm vào khủng hoảng của việc tranh đoạt đông cung chủ vị, đó là chuyện chúng ta không hề mong muốn” Sự việc lần này có liên quan đến Hoàng Từ Lan, xem ra vị nguyên tông chủ kia của nàng cũng sẽ nhúng một chân vào vũng nước đục này. Có sự tham dự của Trần Hải Đình, thế cục dù nghiêng ngả như thế nào nàng cũng vẫn yên tâm ứng phó.
Chuyện Trần Hải Đình làm không được, thực sự nàng cũng chẳng nghĩ ra là chuyện gì.
Người này xuất quỷ nhập thần, mưu mô chước quỷ, nhân từ hay tàn bạo đều chỉ là một ý niệm mơ hồ trong gang tấc mà thôi.
“Bây giờ là giờ nào rồi? Bỗng nhiên ta có chút buồn ngủ....” Lê Lệ Khanh trong thoáng chốc đã xơi ba miếng bánh và hai ly trà, vốn đang vô cùng tỉnh táo đột nhiên hơi mơ màng muốn ngủ, đưa tay che miệng đánh một cái ngáp.
“Điện hạ, người không sao đó chứ?” Lý Ngọc Hàm chau mày khẽ nắm lấy vai áo của đối phương lay lay, sau đó gằn giọng: “Điện hạ, người trúng mê hương rồi!”
Từ lúc bước vào nàng rõ ràng ngửi được một luồng hương khí nhàn nhạt lởn vởn trong gian phòng này, tuy rằng rất giống hương xông phòng nhưng kì thực lại không phải. Với các loại độc dược thông thường Lý Ngọc Hàm đều khá quen thuộc, nhưng loại mê hương này rõ ràng không phải loại nàng đã gặp qua, cũng không giống như các loại mê hương khác chỉ cần hít phải liền lâm vào hôn mê khiến người phát giác.
Nó cần một chất xúc tác dược tính nữa. Bởi vậy mà Lê Lệ Khanh ban đầu không hề có biểu hiện trúng phải. Nói cách khác, vấn đề xảy ra từ lúc nàng đặt chân vào gian phòng này. Đây mới đích thực là hậu chiêu của đám người đó!
Lý Ngọc Hàm vung tay hất đổ cái lư hương bằng đồng trên bàn, sau đó túm lấy Lê Lệ Khanh đã mơ mơ màng màng nhảy ra cửa sổ. Không ngờ chưa kịp đứng dậy, hai thanh phi đao đã xé rách ô cửa sổ, hướng thẳng về hai người các nàng lao tới.
Lê Lệ Khanh tuy rằng đang bị trúng mê hương nhưng thần trí vẫn chưa hoàn toàn mụ mị. Cảm giác được bản thân gặp nguy hiểm, nàng chộp chiếc dĩa men xanh đựng điểm tâm trên bàn vung lên cản thế tiến của hai chuỗi phi đao. Chiếc dĩa men xanh thấu quang mỏng manh dưới sự cấp lực của Lê Lệ Khanh liền biến thành cái khiên chắn vô cùng rắn chắc, xoay vòng chém rớt cả hai cái ám khí kia.
“Dám tính kế lên người bà! Các ngươi đáng bị bằm thây mà chết” Lê Lệ Khanh hung hăng phỉ nhổ đám người kia, cả người vô lực dựa vào người Lý Ngọc Hàm, hai mắt mơ màng vằn lên tia máu do cố gắng chống cự “Lý thiếu tông chủ, này là ngươi hại ta” Mùi hoa lê thanh mát nhẹ nhàng trên người Lý Ngọc Hàm quẩn quanh bên mũi Lê Lệ Khanh làm nàng không kìm được khịt khịt mũi, thần trí cũng buông lỏng hơn nhiều “Lý Ngọc Hàm, lần này bổn điện hạ đặt cả tính mạng vào tay ngươi đấy. Ngươi....” Phải mang ta về cung đấy.
Lê Lệ Khanh cũng chưa nói xong liền lâm vào hôn mê, hai tay buông thõng bên người Lý Ngọc Hàm, đầu gục trên vai. Lý thiếu tông chủ lúc này có chút dở khóc dở cười, không biết nên làm thế nào cho phải. Lê Lệ Khanh tin tưởng mình sẽ giải quyết ổn thoả đống phiền toái này ư?
Lý Ngọc Hàm dùng tay trái ôm lấy thắt lưng của Lê Lệ Khanh, tay phải dùng tế đao chém vỡ cửa sổ, từ đó phi thân ra ngoài. Đúng như những gì nàng dự đoán, bên ngoài quả nhiên có người của đối phương mai phục. Nếu nàng trúng mê dược thì bây giờ đã như cá nằm trên thớt mặc người ta mổ xẻ, nếu thoát được cũng sẽ gặp đám chặn hậu này đây.
Tính kế không một kẽ hở.
Đám người Trình Đức chắc hẳn vẫn đang ở gần đây, nàng chỉ cần cố gắng duy trì đến khi bọn họ phát hiện là được.
“Nghe lén người khác nói chuyện, sử dụng mê hương còn phục kích sau màn, hình như đều không giống cách làm của chính đạo cho lắm?” Lý Ngọc Hàm cười nhạt nhìn đám người đang bao vây mình, rõ ràng Bích Nhạn trai ngay từ đầu đã bị bọn chúng cải tạo thành bẫy để bắt gọn nàng và Lê Lan Đường, ầm ĩ từ nãy đến giờ nhưng ở đó vẫn im lặng như không có gì.
Lại là liên hoàn kế.
Lúc trước là nhắm vào Hoàng Từ Lan, bây giờ là đến nàng và Lê Lan Đường, bọn chúng thật sự muốn thái tử không thể giữ nổi ghế trữ quân ư? Nhưng bọn chúng làm vậy rốt cuộc là vì mục đích gì? Hay là nói bọn chúng là người của một vị thân vương nào đó muốn tranh trữ với Lê Tranh?
“Lý thiếu tông chủ quả nhiên cẩn thận, không dễ mắc bẫy chút nào” Kẻ đứng đầu trong nhóm người phục kích lên tiếng, hai mắt loé hung quang “Ngươi và Lê Lan Đường quá nguy hiểm, chủ nhân cũng không mong các ngươi có thể sống lâu để phá bĩnh đại mộng của ngài. Vì vậy, ngươi và ả ta đều chỉ có thể bỏ mạng tại đây thôi” Thân thủ của hắn vô cùng nhanh nhẹn, vừa dứt lời đã chĩa kiếm về phía Lý Ngọc Hàm mà chém xuống, đồng thời ra hiệu cho đám thuộc hạ đồng loạt ra tay.
Thanh tế đao Lý Ngọc Hàm nắm trong tay phát ra tiếng ong ong như đang phấn khích, sau đó dưới sự huy động của chủ nhân, lần lượt đẩy lùi từng đợt tấn công từ bốn phương tám hướng. Lý Ngọc Hàm vừa thủ vừa lui cước bộ, dù đang mang theo Lê Lệ Khanh vẫn cẩn thận không để đối phương dính thương tích. Vì phải đèo bòng thêm người nên nàng hành động rất bất tiện, không thể hoàn toàn phát huy khả năng của mình.
Tuy thoát được một đợt công kích nhưng không thể kéo dài tình trạng giằng co này mãi, bởi như vậy rất bất lợi cho kẻ đơn đả độc đấu như Lý Ngọc Hàm. Trong lòng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp ứng phó, cách khả quan nhất là liều mình mở đường máu thoát thân, liên lạc với đám người Trình Đức.
Thế nhưng nàng có chút cười khổ. Đối phương có đến mười người, võ công lại không hề thấp hơn nàng bao nhiêu, e rằng mở được đường máu cũng là một hồi trả giá lớn. Chưa kể bây giờ nàng còn phải bảo vệ cho Lê Lệ Khanh, chạy được bao xa cũng là vấn đề khó nói.
Gió thu se sắt quét qua đám lá cây rụng đầy trên mặt đất, tiếng sàn sạt như hồi chuông thúc giục nàng mau chóng đưa ra quyết định. Nhìn đối phương dần áp sát như hổ chuẩn bị vồ mồi, hai mắt Lý Ngọc Hàm dâng lên biểu tình lạnh lẽo. Cá chết lưới rách, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi!
Không khí như thùng diêm tiêu, chỉ cần một mồi lửa liền bùng nổ đến triệt để.
Trên mái ngói lưu ly của Bích Nhạn trai bỗng vọng lại tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng phá vỡ không gian căng thẳng, rất nhanh đã tới nơi. Ánh trăng tròn vằng vặc soi rõ thân ảnh cao cao của người mới đến, bốn vạt của chiếc áo tứ điên màu xám tro trên người hắn phiêu phù tung bay theo gió, khiến Lý Ngọc Hàm và cả đám người kia sửng sốt đến mức tạm ngừng giương cung bạt kiếm. Mà hắn, rất nhanh đã nhảy xuống đất, đứng vô cùng vững vàng bên cạnh Lý Ngọc Hàm.
“Các ngươi chục gã đàn ông lại đi vây công một nữ tử, đây là việc làm đẹp mặt ư?” Hắn nghiêng nghiêng đầu cười khẩy, ánh trăng lọt qua các khe hở của chiếc nón đang đội, soi rõ vẻ tàn nhẫn ác liệt cùng trào phúng sâu sắc trong đôi mắt sáng nọ.
“Ngươi là ai? Vì sao lại nhúng tay vào chuyện này?” Gã thủ lĩnh ra vẻ bất thiện mà hỏi gã thanh niên mới ra mặt. Thân thủ kẻ này không hề tồi một chút nào! Bước chân vô cùng vững vàng không chút hỗn loạn. Chẳng lẽ hắn là thuộc hạ của Lý Ngọc Hàm?
“Đến ta là ai mà các ngươi cũng không biết, vậy mà dám nhận mệnh đi hành thích hoàng thất đương triều. Đúng là mắt chó không thấy được trời cao đất dày” Gã thanh niên mặc áo tứ điên kia lại cười vang một tràng như thấy chuyện gì vô cùng buồn cười, sau đó thuận tay gỡ cái nón trên đầu xuống, nhả ra hai chữ: “Bùi Dũng”
“Ngươi là võ trạng nguyên Bùi Dũng?” Gã thủ lĩnh hơi run giọng, lặng lẽ ra hiệu cho thuộc hạ chuẩn bị sẵn tư thế chuồn êm. Tên này rất khó chơi, không ngờ hắn vậy mà cũng tham gia vào vũng nước đục này, ắt hẳn là Lê Lan Đường dự liệu trước không sai!
“Có muốn chơi vây công thì để ông đây chơi cùng chúng bây đi” Bùi Dũng rút từ thắt lưng ra một cây côn cửu khúc bằng sắt, đặt sang một bên hông, thủ thế “Các ngươi không cần nghĩ đến chạy thoát, người của vệ Cẩm Y đã bao vây chỗ này rồi” Không thể không nói, Lê Lan Đường quả nhiên tính toán vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận đến mức không bỏ qua trường hợp đám người này có hậu chiêu. Thực tế cho thấy mọi diễn biến đều giống như dự đoán, cũng may Lý Ngọc Hàm có tâm cảnh giác, nếu không cũng sẽ không dễ dàng được như vậy.
Bùi Dũng cũng không đợi đối phương có động tác, quyết định ra tay tiên phát chế nhân. Cây côn cửu khúc nặng nề trong tay hắn loạn vũ, khí thế dời non lấp bể một đường tiến tới không nghỉ.
Đám người mai phục cũng rất nhanh phản ứng, đáp trả công kích của hắn. Mười người chia làm ba nhóm vây công, bóng đao nhoang nhoáng nhất tề áp xuống người Bùi Dũng đã chìm trong chuỗi tàn ảnh của bóng côn lưu lại.
“Sóc Thiên vương một ngựa một bụi tre quét sạch giặc Ân, ta đương nhiên có thể quét được mười người các ngươi” Bùi Dũng trong mắt đều là hưng phấn cùng tàn bạo của con sói khi chớp được yếu điểm của con mồi, bóng côn ngày càng nhiều hơn kèm theo tiếng gió rít vun vút. Hắn nhận thấy lực đạo đã chín bèn sử ra một chiêu, hô lớn: “Hoành tảo thiên quân!”
Chuỗi tàn ảnh xung quanh Bùi Dũng bỗng hợp nhất lại thành côn bổng dài chừng hơn trượng, hệt như một con phi long giận dữ quét ngang toàn bộ lưỡi đao đang chém xuống, chấn bay đám người lùi về sau ba bước. Hắn đứng yên lặng ở vị trí cũ, không hề thương tổn mảy may.
Tên cầm đầu cũng bị chấn lùi về sau, cảm giác tê rần từ cánh tay phải truyền đến khiến gã âm thầm nghiến răng. Nội kình của tên võ trạng nguyên quá mạnh! Chuyến này đi e rằng khó lòng trở về phục mệnh, chỉ còn cách sống mái một trận tìm đường sống trong cõi chết. Gã nhìn vài đứa lâu la võ công yếu ớt đã nằm vật ra đất hộc máu, cũng không cần nghĩ ngợi nhiều thêm bèn tiếp tục nhào vào trận chiến, đồng thời ra hiệu cho lâu la còn trụ lại đánh úp từ phía sau.
Cây côn cửu khúc trong tay Bùi Dũng như có linh tính, nhanh chóng vươn đến cuốn lấy kẻ địch sau lưng, nhất kích khiến đối phương mềm nhũn ngã ra đất. Thế công kích cũng không hề dừng lại, đầu côn vẽ thành một vệt sáng trong đêm, nhằm thẳng đến gã đầu lĩnh.
“Thần long bái vĩ!” Bùi Dũng cả người như mũi tên rời dây cung, vừa so hạ chiêu với đối phương vừa vẫy côn cửu khúc vô cùng liền mạch không một sơ hở. Giữa hai người chỉ còn lại ý niệm chiến đấu, tiếng vũ khí va chạm và thân pháp không ngừng vang lên chẳng chút ngơi nghỉ.
Lý Ngọc Hàm cũng không hề rảnh rỗi đứng xem Bùi Dũng chiến đấu, nhanh chóng mang Lê Lệ Khanh rời đi, tiện tay xử lý luôn mấy tên lâu la còn ngoi ngóp. Vừa ra ngoài đường lớn liền thấy lính của Cẩm Y vệ bao vây xung quanh, không có Lê Lan Đường ở đó.
“Lý tiểu thư” Chưởng ty của Thần Uy ty là Hà Mông thấy Lý Ngọc Hàm đi ra liền khom người chào. Hắn chỉ thấy vị Lý tiểu thư này trên y sam có dính vài vệt máu, còn đang ôm theo một người mặc áo thanh cát, có vẻ đã bất tỉnh nhân sự. Vì Lê Lệ Khanh đưa lưng về trước nên hắn không biết người nọ chính là bát điện hạ, cũng không dám hỏi nhiều.
Bùi Thống lĩnh bảo Lý tiểu thư muốn làm gì thì cứ mặc, coi như không thấy là được rồi.
Đến thống lĩnh còn nói thế, một tên ty chưởng nhỏ nhoi như hắn nào có gan trái lời.
“Ngựa đâu?” Lý Ngọc Hàm chỉ nhìn thoáng qua hắn, lạnh nhạt hỏi.
“Vâng, có ngay” Hà Mông vẫy tay sai lính đem tới một con ngựa cấp cho Lý Ngọc Hàm.
“Khi nào Bùi Dũng xong việc, bảo hắn đến Lý phủ tìm ta” Lý Ngọc Hàm để lại một câu ngắn gọn, sau đó ôm theo Lê Lệ Khanh lên ngựa, rời đi.
Bây giờ nàng phải đưa Lê Lệ Khanh về Lý phủ, ở đó có đám người của Cẩm Lý Đào Nguyên lăn lộn trong giang hồ lâu ngày, hy vọng có thể triệt để loại bỏ dược hiệu của loại mê dược này. Tuy nói mê dược thường là dược hiệu tức thì, nhưng loại này nàng chưa bao giờ gặp phải, cũng không hề ứng với các loại giải dược nàng có, nên không dám chắc nó có để lại di chứng gì hay chăng.
Lý Ngọc Hàm thúc ngựa chạy băng băng trong gió lạnh, hơi chớp mắt nhìn sang Lê Lệ Khanh đang ngủ ngon lành. Nàng có chút hối hận, sớm biết điểm tâm cùng trà có vấn đề thì đã không để vị công chúa tham ăn này bỏ vào miệng rồi. Cũng sẽ không cần một mình chống chọi sự vây công của mười tên sát thủ kia. Nếu Bùi Dũng đến trễ thêm một khắc, không biết bây giờ nàng và Lê Lệ Khanh đã trở thành cái dạng gì rồi.
Coi như là nàng tự tìm khổ đi.
_______
LỜI TÁC GIẢ
Dạo gần đây tác giả vô cùng suy nghĩ, không biết có nên tiếp tục cùng các đồng nghiệp thân yêu chuyển thể tác phẩm này thành truyện tranh hay không nữa mọi người ạ=)))))) Phác hoạ nhân vật đã gần trăm bản demo nhưng tác giả lại không ưng ý cái nào, cảm giác hình tượng trong lòng triệt để sụp đổ:v
Hoàng Từ Lan điềm nhiên ôn hoà thông tuệ, Lê Lan Đường lãnh diễm phúc hắc, Trần Hải Đình thần thái tiên nhân che giấu nội tâm vô sỉ, Lý Tư Vân hồ ly thiên tính vạn toán, Lê Lệ Khanh bừng bừng sức sống tính tình thẳng như ruột ngựa, Lý Ngọc Hàm cố chấp, Bùi Dũng thần thái phi dương rực rỡ như thái dương,...Nói chung là không có phác thảo vừa ý:v Không phải vấn đề nét vẽ hay phục trang, mà đơn giản là nó phá sập những gì tác giả xây dựng trong lòng=)))))
Cũng đã sang chương 50 rồi, đi được một đoạn đường kha khá với các vị đại thần này rồi, các đại fan có thể tâm sự cho tác giả nghe hình tượng các nhân vật trong tưởng tượng của mọi người là như thế nào khum:v Để tác giả lại có thêm tham khảo vẽ truyện=))))
Hình tượng nhân vật chứ đừng là hình tượng tác giả nhé đại fan Minh Anh=)))))
Mấy nay nghe nhạc vô tình lục lại được bài cũ, từ trước vẫn rất thích câu này trong bài Kim ngọc lương duyên do Đồng Hoa chấp bút: 就算是天定的良缘也会有辛苦,对和错都不必太在乎。(Cho dù là lương duyên trời định thì cũng sẽ có đau khổ, đúng hay sai đều chẳng cần quá quan tâm mà làm gì)
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)