Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 52: TRẦN THẦN Y RẤT CÓ TRÁCH NHIỆM NGHỀ NGHIỆP

505 4 2 0

Giờ tỵ nhị khắc.

Lương đình cạnh hồ Thuý Ngọc.

“Này Hoàng Từ Lan, bà có đoán nhầm không đấy? Sáng giờ tôi vẫn thấy mọi thứ vô cùng yên bình nha” Bùi Dũng cùng với Lê Minh Kính tìm cớ thoát thân khỏi đám phi tần hậu cung ghé lại thăm hỏi, cuối cùng lôi Hoàng Từ Lan chuồn ra hồ Thuý Ngọc.

“Cái này người ta gọi là vẻ tĩnh lặng trước cơn bão” Hoàng Từ Lan hơ tay qua bếp than đun nước pha trà để trên bàn cho ấm, mặt chẳng biểu tình “Tin tức tình báo lấy được từ chỗ của Lý Ngọc Hàm cộng với khả năng diệu toán của thất điện hạ, chẳng lẽ không đáng tin sao?” Thật khổ sở với hai người này, nàng đang tận hưởng không khí an tĩnh ấm áp trong cung Đồng Hoa thì bị lôi ra đây hứng gió lạnh không chút nể tình.

Những đôi uyên ương quả nhiên thật khó hiểu.

“Sang đầu giờ Ngọ là đã có yến mừng rồi, lẽ nào bọn chúng định chơi trò giống hôm Đoan Ngọ?” Bùi Dũng vân vê cằm, ra chiều suy nghĩ lung lắm. Đợt đó bọn chúng ra tay vô cùng đột ngột, cũng không biết là kẻ nào khéo léo cắm vào cung Vân Nhạc, tạo ra một hồi tàn sát bừa bãi, máu chảy thành sông. Lúc Hoàng Từ Lan rời đi hắn đã cảm thấy bất an, chỉ là những kẻ đó dường như biết mặt hắn, cũng hiểu luôn ý định trong đầu hắn nên cứ vây riết không bỏ, khiến hắn cũng không có cách nào phân tâm chú ý.

Lần đầu Hoàng Từ Lan bị ám sát, là do đám người Hạo Nguyệt môn vâng lệnh Diễn vương. Vậy còn lần ở yến Đoan Ngọ? Bên Đại lý tự đến bây giờ vẫn không thể tra ra được gì bởi đám thích khách kia đều đã ôm tâm lý một đi không trở lại, chỉ cần bị bắt liền tự sát giữ kín bí mật. Theo cảm nhận của hắn, Hoàng Từ Lan mới chân chính là mục tiêu của đám người kia. Nếu lúc đó Lê Lan Đường không nhảy ra mà rời đi cùng với đám người trong hậu cung, ắt hẳn trạng huống đã đi theo một ngả rẽ khác.

Mà sau đó xảy ra chuyện gì, không ai rõ. Lê Lan Đường thì hắn không dám hỏi, Hoàng Từ Lan thì tảng lờ đi không muốn trả lời, giấu như giấu vàng.

Lý Ngọc Hàm dường như biết được chuyện gì đó vô cùng then chốt, nhưng nàng ta lại kín miệng như bưng, hỏi gì cũng đều từ chối trả lời. Xem ra vấn đề này rất quan trọng, thậm chí có thể liên quan đến việc Hoàng Từ Lan mất đi một phần kí ức lúc nhỏ.

“Ta có cảm giác lần này bọn chúng sẽ làm kín kẽ hơn so với lần ở cung Vân Nhạc dạo trước” Lê Minh Kính ngưng thần suy nghĩ, cuối cùng lên tiếng “Bọn chúng nắm được rất nhiều tình hình ở trong cung, lần này mấy người chúng ta phải thận trọng từng li mới là khả dĩ” Lễ phục sai sót, nội thị và cung nữ bị cài cắm, Lý Ngọc Hàm bị phục kích, bát nương bị trúng mê hương, từng thức từng thức đều như những mũi tên phục kích lặng lẽ xuất hiện từ trong bóng tối, liên hoàn không kẽ hở. Nếu hôm nay phát hiện ngọ thiện có vấn đề, nàng cũng không lấy làm bất ngờ mấy.

Nhưng vấn đề khiến nàng tâm phiền ý loạn, chính là ở chỗ chủng loại độc bọn chúng sử dụng. Từ vụ việc của bát nương, nàng đã biết đám người này dùng độc đều là những loại hiếm lạ, cách chế thuốc giải vô cùng phiền phức.

“Nếu làm lớn chuyện ở cung Vân Nhạc một lần nữa, bọn chúng cũng sẽ không được lợi” Hoàng Từ Lan khoanh tay trầm ngâm nhìn mặt hồ phủ đầy lá cây vàng úa “Ta nghĩ bọn chúng sẽ tìm cách tách đám người chúng ta ra, sau đó lặng yên nhẹ nhàng xử lý” Lần Đoan Ngọ nàng không phải không phát hiện ra điểm đáng nghi, rõ ràng người trong điện đường rất nhiều, vì sao lại dành nhiều nhân thủ chú ý nhất cử nhất động của nàng và Bùi Dũng? Theo lý mà nói, kẻ đứng sau màn kia rất hiểu suy nghĩ của nàng: Trong trường hợp yểm hộ một đám oanh oanh yến yến chốn hậu cung tay yếu chân mềm bỏ chạy, nếu không có Lê Lan Đường đột nhiên nhảy ra, nàng sẽ ở lại làm kẻ chặn hậu, cuối cùng biến thành đối tượng công kích của bốn tên sát thủ.

Nếu hắn đã có thể đoán được nàng sẽ làm gì, ắt hẳn lần này muốn an ổn lại khó càng thêm khó. Trần Hải Đình xem ra muốn không ra mặt cũng chẳng thể như nguyện rồi. Nếu hắn có biện pháp chia lẻ người ở phía bên này ra, Trần Hải Đình dù có ba đầu sáu tay cũng không thể lo xuể. Nhưng xem ra hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó Trần Hải Đình, hoặc là hắn không hề biết sự hiện diện của vị thần y này.

Khả năng cao là hắn vẫn chưa tìm ra biện pháp.

“Ái chà chà mùi gì thơm thế” Gió thổi đến mang theo giọng nói phiêu hốt lúc gần lúc xa của Trần Hải Đình, cũng không rõ từ lúc nào người luôn mặc viên lĩnh đại khâm màu đen này đã ngồi chễm chệ trên cái ghế đôn bằng đá cạnh Hoàng Từ Lan, tay cầm lên một miếng trầu têm cánh phượng.

Bùi Dũng, Lê Minh Kính: “.....” Trần Hải Đình là ma ư? Sao có thể vừa nghĩ đến liền xuất hiện thế?

“Trần thần y, hôm nay bên cung Vân Nhạc đãi yến to lắm” Hoàng Từ Lan hơi chớp mắt, rất hiểu lòng Trần Hải Đình mà chia sẻ tin tức tốt đẹp khiến nhân tâm vui vẻ.

“Ta biết, vừa nãy đã sang Ngự thiện phòng ngó nghiêng rồi” Trần Hải Đình cười cười, hai tay vô cùng thuần thục quết vôi lên trầu, vò vò sau đó bỏ vào miệng, động tác vô cùng nhanh chóng lẹ làng “Món bào ngư ngon đấy, ta rất thích” Phải như vậy mới xứng với công sức bổn nhân bỏ ra ngày hôm nay được.

Bùi Dũng, Lê Minh Kính: “....” Vị này chắc chắn không phải Trần thần y danh tiếng vang xa, lệnh người khiếp sợ như trong lời đồn của dân gian rồi.

“Bao giờ ra tay?” Bùi Dũng không kìm được liền hỏi. Trần Hải Đình cũng sẽ không phải vì mấy món ăn mà đến sớm vậy đi. Dù có khả năng là như vậy thật.

“Tới đó ngươi khắc biết, ta cũng không tiện nói nhiều” Trần Hải Đình lại vô cùng tự nhiên rót ly trà súc miệng, mặt hơi nhăn “Ai phà trà đây? Sao không có một chút dưỡng sinh nào cả thế?” Bùi Dũng, là tên võ biền thô lỗ nhà ngươi pha đúng không? Ngươi muốn đuổi bổn nhân về núi có đúng không? Hoàng Từ Lan là chuyên gia về phẩm trà, làm sao pha ra được cái bình trà đen sì chát đắng tởm lợm như thế này được?

“Trần thần y, là Cẩm Tú pha đấy” Hoàng Từ Lan mím môi nhịn cười nhìn Trần Hải Đình co rúm da mặt, không đành lòng giấu diếm bèn lên tiếng.

“.....” Uyển Kiều! Lâm Uyển Kiều! Ngươi lại dám mưu hại người đã cứu ngươi như vậy ư? Bổn nhân phải vặt lông chân đứa con nít ranh nhà ngươi!

“Vì sao thần y lại....” Lê Minh Kính đang định hỏi vì sao Trần Hải Đình xuất hiện lúc này thì đã nghe Trần Hải Đình quát lên.

“Tránh ra!!”

Bùi Dũng và Hoàng Từ Lan phản ứng vô cùng nhanh, nhảy ra khỏi lương đình. Bùi Dũng ngồi cạnh Lê Minh Kính nên liền túm lấy áo nàng ta lôi đi.

Trần Hải Đình giơ tay tóm gọn lấy mấy mũi ám tiễn kia, sắc mặt hoàn toàn âm u: “Các ngươi đứng yên ở đây, để ta đi xử lý đám chim lợn này” Vốn đang cáu tiết con bé Uyển Kiều thì có người dâng xác đến, bổn nhân sao có thể bỏ qua!

“....” Hoàng Từ Lan nhìn bàn tay của Trần Hải Đình vì cầm mấy mũi ám tiễn kia mà bỗng trở nên xanh rớt như dính kịch độc, trong lòng có chút lo ngại. Bọn chúng, đã bắt đầu xuống tay rồi.

......

“Các ngươi đến quá sớm rồi” Trần Hải Đình cả người nhẹ như diều, thoắt cái đã xuất hiện trên mái ngói lưu ly xanh đối diện lương đình. Gió từ hồ Thuý Ngọc thổi đứt sợi dây chuối mỏng manh buộc tóc, khiến ba nghìn sợi tóc xanh của Trần Hải Đình phiêu phù tán loạn. Trên gương mặt không bao giờ nghiêm túc kia đã không còn nụ cười thường trực, đôi mắt hạnh đen láy thấu triệt hệt như một vùng hắc ám.

“Có ta ở đây, hắn muốn cướp người đi thì tự vác xác đến đã. Đám các ngươi căn bản là không thể làm nên trò trống gì đâu” Ống tay áo bên phải của Trần Hải Đình như hứng phải luồng gió lớn, căng phồng ra hết cỡ, tưởng chừng sắp rách toạc đến nơi. Trong vòng một cái chớp mắt, tất cả các ám tiễn kia trở thành vật hồi nguyên chủ, cắm thẳng vào đầu hai tên phục kích.

Tất cả chỉ trong vòng vài cái chớp mắt.

“Bùi Dũng, ngươi nên tiếp tục cải tổ đám cấm vệ dưới quyền ngươi đi, bọn chúng vẫn cứ luôn vô dụng như vậy” Trần Hải Đình nhếch môi cười khinh bỉ mà trở về với vẻ không nghiêm túc mọi ngày, sau đó nhìn quanh “Ta đi giải quyết chút công việc, các ngươi tự lo lấy thân, cẩn thận đề phòng vào” Đến lúc đi lấy lại đồ rồi đây.

Sau đó cũng không chờ cho ba người đứng dưới đất kịp phản ứng, Trần Hải Đình đã nhảy khỏi mái ngói, rời đi.

***

Cung Vân Nhạc.

Buổi gia yến này người ngoài nhìn vào thì thấy vui vẻ, nhưng thật ra trong lòng vài người trong cuộc lại là khẩn trương cùng hồi hộp, lo lắng đề phòng.

“Hoàng đại phu không đến đây ư?” Lê Lệ Khanh nhìn cửu nương nhà mình đang ngồi dùng đũa gẩy gẩy mấy cọng ngó sen trong dĩa nộm, lên tiếng hỏi. Không phải mọi dạng yến tiệc ở trong cung hai đứa này đều đi chung sao? Hôm nay tuy là gia yến nhưng Hoàng Từ Lan được đặc cách tham gia vì thân phận chủ lễ mà nhỉ?

“Hoàng Từ Lan bảo không tiện, hiện đã sang cung Đồng Hoa kiểm tra bài cho thập nương rồi” Lê Lan Đường vẫn tiếp tục dùng đũa gẩy gẩy đồ ăn trong dĩa, giọng không nghe ra tâm tình gì. Với mấy món này, dù biết tác dụng bên trong nhưng nàng thực sự vẫn không hứng thú lắm. Bây giờ có nên cáo lui rồi sang cung Đồng Hoa tìm Hoàng Từ Lan giải buồn không nhỉ?

“Tiếc thật” Lê Lệ Khanh nhìn em gái bằng một ánh mắt đầy ý vị thâm trường, nửa vô tình nửa cố ý nói “Nghe đồn Hoàng đại phu ăn chay thì phải. Hôm nay phòng bếp làm mấy món cũng thật là nhiều rau, đặc biệt là cà và bí” Nói đến cũng thấy lạ, vì sao hôm nay ngự thiện phòng làm lắm món có thứ nàng ghét cay ghét đắng là cà thế không biết? Đã vậy còn cho uống trà khổ qua? Hơn nữa còn phân biệt? Rõ ràng đám người Lê Lan Khuê với các vị thân vương đều là nem công chả phượng, bào ngư vi cá, sao chỗ nàng và cửu nương lại toàn rau củ?

Đây là chủ trương của vị phi tần nào thế? Thượng thực cục do Hoàng Từ Lan quản lý cũng không tới mức tự ý làm càn như thế này đâu. Không thể nuốt nổi, thực sự là không thể nuốt nổi.

“Thanh Trúc, ngươi đi pha cho ta bình trà câu kỉ đi, nhớ bỏ vài thìa mật ong và gừng lát vào đấy” Lê Lệ Khanh quay ra sau, thấp giọng nói với tì nữ thiếp thân bên người. Thứ trà khổ qua vừa đắng vừa có vị lạ này làm sao mà uống được chứ!

“Hoàng tỷ, trà này nên uống” Lê Lan Đường thản nhiên mở miệng nhắc nhở Lê Lệ Khanh một câu, sau đó quay sang hỏi Cẩm Tú đang đứng sau lưng mình “Đã bố trí cả chưa?” Nàng vẫn như cũ tiếp tục dùng đũa gẩy gẩy thức ăn trên bàn.

“Bẩm điện hạ, đã xong xuôi” Uyển Kiều hơi mỉm cười trả lời, mắt thoáng qua vẻ sắc sảo không hề che giấu.

“....” Lê Lệ Khanh hơi ngưng thần suy nghĩ câu nói lấp lửng kia của em gái, sau đó cầm chén trà khổ qua kia lên uống lấy vài hớp.

Lư đồng lớn chạm Toan Nghê ở chính giữa điện đường vẫn không ngừng toả ra những đợt khói xám mỏng manh trầm trầm. Gió lạnh ùa vào chính điện, thổi lay đám phong linh bằng đồng đen treo trên đầu hồi kêu lảnh lót. Cũng không rõ là ai làm rơi ly ngọc đánh tan không gian vốn đang vui vẻ ấm cúng, thay vào đó là không khí nặng nề đầy tiếng người kêu rên không ngớt.

Vở kịch chính thức bắt đầu.

.......

“Các ngươi là ai?” Kinh vương Lê Kiện chống tay lên bàn, trên mặt tím tái nổi đầy gân xanh. Hắn trừng mắt nhìn năm kẻ đeo mặt nạ đứng ở cổng điện vô cùng tự nhiên càn rỡ như chốn không người, khoé mi như muốn rách ra. Chẳng lẽ đám người này là tác phẩm của Lê Tung?

Hắn cũng giống như những hoàng thất khác đang có mặt, hoàn toàn không biết lí do vì sao mình bị trúng độc. Thêm nữa, hắn càng không rõ đám người này là ai, chỉ có thể âm thầm đoán bậy đoán bạ.

“Chúng ta đến tìm thái tử điện hạ cùng hai vị công chúa đây” Hắn chỉ tay vào Lê Tranh đang ngồi gần đài cao nhất, sau đó lại đảo sang Lê Lệ Khanh và Lê Lan Đường. Trái ngược vẻ mặt hoang mang thất thố của những hoàng tự khác, ba người lại vô cùng bình tĩnh như đã lường trước được biến cố này.

“Các ngươi càn rỡ quá lắm! Có biết mưu hại tông thất sẽ phải chịu cái gì không?” Lê Lan Khuê luyện võ tuy không lâu nhưng vẫn gọi là có sức lực, ôm ngực thở nặng nhọc và gằn từng chữ. Nàng hoàn toàn không thể vận nội lực áp chế độc tính xuống!

“Các vị cứ yên tâm, bọn ta chỉ cho một ít Thâu Linh Yên, Thuỵ Liên và Lê Lư vào lò hương thôi mà. À còn có thêm một ít cà độc dược vô cùng nhỏ nữa. Sau sáu canh giờ độc sẽ tự hết dược lực thôi. Các vị có võ công ở đây cũng đừng cố vận nội lực mà làm gì, căn bản là không thể vận lên được đâu” Hắn lại cười to như nghe được chuyện buồn cười lắm, giọng đầy trào phúng nói ra rồi vỗ vỗ tay “Mời ba vị điện hạ đây đi cùng bọn ta là xong thôi” Nói xong, hắn ra hiệu cho mấy gã đi cùng, tiến đến lôi ba người đi.

“Chúng ta tự đi, không cần lôi kéo” Lê Lan Đường vẫn như cũ bình thản không chút thất thố, tay còn cầm tách trà kia lên hớp thêm một ngụm. Vị Lâm đường chủ kia đã rời đi, nàng cũng nên đi ra khỏi cái điện đường ngột ngạt này rồi.

Quả thật thứ giải dược Lý Ngọc Hàm sai người đưa sang này vô cùng khó uống. Xong vụ việc lần này phải đi tìm Hoàng Từ Lan uống trà hoa nhài mới được.

Lê Lệ Khanh nghe đám người kia thông báo không thể vận nội lực, bề ngoài tỏ ra bản thân ngoan ngoãn ngồi im nhưng lại âm thầm vận khởi thử. Mạch vẫn ổn định, nội lực vận chuyển tuần hoàn liền mạch như mọi ngày. Nghĩ đến tách trà có hương vị tởm lợm kia, trong lòng nàng như sáng tỏ.

Xem ra cửu nương và Hoàng Từ Lan đều đã có biện pháp ứng phó với độc chiêu của đám người này. Lúc ra khỏi điện, nàng không quên liếc mắt nhìn Lê Minh Kính và Bùi Dũng ngồi ở phía trước đang ra vẻ trúng độc đầy đau đớn.

Đôi phu thê nhà này diễn quá nhập tâm rồi!

Mấy kẻ đột nhập lôi ba người ra khỏi cung Vân Nhạc, cũng không hề có chút đề phòng nào. Trong mắt bọn chúng, ba người này giờ đã như con cá trong chậu, con chim trong lồng, không cách nào tạo ra được uy hiếp.

Lê Lệ Khanh đi chầm chậm vô cùng từ tốn, tựa vô tình mà liếc mắt nhìn Lê Lan Đường ra hiệu. Lê Tranh đi đằng sau dường như cũng đã có chuẩn bị, chớp mắt đáp lại. Lê Lệ Khanh biết thời cơ đã chín muồi bèn xuất kỳ bất ý mà động thủ, tay phải cong thành trảo, quật ra sau bóp lấy yết hầu của gã canh chừng mình. Lê Tranh cũng chớp lấy đúng thời điểm, lui thân về sau hai bước bộ, triển khai một chiêu cầm nã thủ, bẻ gãy tay trái của đối phương. Hắn lúc ra tay không hề nương tình, cơ hồ là đem khớp cánh tay và xương bả vai của kẻ nọ vặn gãy nát.

“Ngươi làm cách nào lại không trúng độc?” Tên vừa nãy lên tiếng trong điện đường hét lên, sau đó nhanh chóng ra tay tóm lấy Lê Lan Đường hòng uy hiếp Lê Tranh và Lê Lệ Khanh dừng tay.

“Các ngươi được sắp đặt âm mưu nhưng không cho chúng ta tương kế tựu kế?” Lê Lan Đường trào phúng hỏi lại, đồng thời vận lực nghiêng sang một bên né thoát khoái trảo của hắn, thuận thế bồi thêm một chưởng vào lưng.

Chưởng kình rít gào lao đến, lực đạo vô cùng mạnh mẽ. Gã có chút sợ hãi, vội vàng dụng thế phi yến xoay người, chưởng tiếp chưởng.

Phong kình giữa hai người va chạm vào nhau, khiến không gian xung quanh bị ép đến bùng nổ. Lê Lan Đường lui lại hai bước, mặt không biểu tình. Bàn tay bị lớp cung bào thêu vạn thọ kim cúc che giấu lấy, không ai biết được nàng có xảy ra vấn đề gì hay không.

Kẻ kia cũng lùi lại hai bước, trên mặt đều là kinh ngạc pha lẫn phẫn nộ.

“Các ngươi thua ván này rồi” Lê Lan Đường nhìn hắn chăm chăm, cuối cùng lên tiếng.

Từ mái ngói lưu ly của các cung điện xung quanh xuất hiện một toán nhân thủ mặc áo ngắn đỏ tươi, lưng đeo cung tiễn. Bọn hắn vô cùng trật tự và nghiêm chỉnh, thoáng chốc hơn trăm mũi tên đã nhắm thẳng về phía năm tên thích khách, chỉ chờ hiệu lệnh của thủ lĩnh bèn buông dây cung.

Đám người áo đỏ này chính là nhân thủ của Huyết Phong đường dưới tay Lâm Uyển Kiều.

Huyết Phong đường mạnh về xạ thủ, đám người này bảo bản thân là á quân cũng chẳng thế lực nào khác dám tự nhận là khôi thủ. Bọn hắn cũng sẽ không ra tay lo chuyện bao đồng, chỉ khi có dính dáng đến hoàng thất và quý tộc cao cấp mới tình nguyện xuất lực.

Mà đó vừa hay cũng là phù hợp với tính cách của đường chủ Huyết Phong đường.

“Các ngươi rất giỏi! Nhưng các ngươi nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây sao?” Tên thích khách nọ bỗng cất tiếng cười ha hả, hét to “Các ngươi nghĩ rằng mạng chó của mình quan trọng đến mức chúng ta cần đến lấy đi ư? Các ngươi không phải!! Haha các ngươi không phải!” Hắn cười dài như kẻ điên, sau đó cắn viên thuốc để dưới hàm, tự vẫn.

Lê Lệ Khanh biết bọn chúng muốn làm gì, định tiến lên bẻ xương hàm nhưng đã không kịp nữa.

Bốn tên còn lại biết mình không còn đường thoát, cũng nhanh chóng kết liễu tính mạng không hề do dự.

“Điện hạ” Lâm Uyển Kiều mặc áo ngắn màu đen vạt viền đỏ để phân biệt với đám thuộc hạ, đeo mặt nạ che khuất mặt để tránh cho Lê Tranh nhận ra. Nàng nhảy từ nóc điện xuống chỗ của Lê Lan Đường, giọng có phần bất an “Bọn hắn....” Có vẻ đã mắc phải kế điệu hổ li sơn của kẻ sau màn. Bọn hắn nếu ngay từ đầu đã muốn lấy mạng đám vương công hoàng tự ngồi trong cung Vân Nhạc thì đã xuống tay rồi mới phải, cũng sẽ không chỉ bỏ vài vị thuốc đơn giản như vậy vào lư hương.

Lẽ nào là.....

“Giải tán thuộc hạ của ngươi đi, còn lại để Bùi Dũng và thái tử xử lý là được” Lê Lan Đường nói nhỏ, hai mắt hơi trầm “Mục tiêu của bọn hắn là người khác” Là Hoàng Từ Lan không sai. Vụ việc ở hồ Thuý Ngọc vốn chỉ là tín phong báo hiệu. Cũng vì vậy mà Trần Hải Đình đều luôn theo sát mọi hành động của Hoàng Từ Lan đề phòng bọn chúng xuống tay.

Nàng phải đi qua bên cung Đồng Hoa gấp.

“Vậy ta đi trước. Điện hạ cẩn thận” Lâm Uyển Kiều gật gật đầu sau đó liền phi thân rời đi, đồng thời ra hiệu cho thuộc hạ toàn bộ rút về.

Khoảng sân rộng lớn thoáng chốc đã yên ắng trở lại như chưa từng xảy ra phong ba gì, nền đá trắng sạch sẽ xuất hiện thêm năm cái xác là dấu tích duy nhất, vô cùng bắt mắt.

“Huynh trưởng, chỗ này giao lại cho anh” Lê Lan Đường để lại một câu sau đó nhanh chóng rời đi, không chút chần chờ.

“Tam hoàng tỷ và Bùi Dũng cũng không trúng độc, huynh trưởng không cần quá lo” Lê Lệ Khanh biết được cửu nương nhà mình đi đâu, cũng thấp thỏm nhắc nhở Lê Tranh rồi bám theo sau Lê Lan Đường rời đi. Trò lớn này Lý Ngọc Hàm hẳn cũng tham dự không tha đâu, dù sao con người đó cũng rất có trách nhiệm với vị trí mình đang nắm giữ.

Lê Tranh nhìn năm cái xác, trong mắt đều là ám trầm.

***

Cung Đồng Hoa.

“Hai vị hoàng tỷ sao lại sang đây?” Lê Cẩm Thương ngồi vắt vẻo trên ghế được lót đệm mềm, tay cầm đũa ngà gắp măng hầm trong thố đất ra bỏ vào miệng nhai nhai. Hai bà chị này của mình chẳng phải đang dự yến ở cung Vân Nhạc ư, làm sao lại chạy qua bên này rồi?

“Hoàng đại phu đâu?” Lê Lan Đường nhìn quanh, sau đó lên tiếng hỏi. Lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này mà vẫn còn tâm trạng đi đào giun? Và Trần Hải Đình vậy mà lại ngồi thảnh thơi ở đây ăn cơm?

“Sư phó đang ở dưới bếp đấy ạ” Lê Cẩm Thương hai mắt sáng rực vì được ăn ngon, lúng búng đáp “Hai vị hoàng tỷ đã dùng ngọ thiện chưa? Nếu chưa thì ngồi đây ăn luôn nhé” Sư phó nấu cơm ngon hơn ngự trù bội phần! Sư phó toàn năng!

“Canh đến rồi đây” Lê Lệ Khanh còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Hoàng Từ Lan trên người mặc tạp dề của ngự trù, hai tay bê thố canh khói bay nghi ngút. Hoàng đại phu vào cung là để làm quan hay là làm ngự trù đấy?

“Tham kiến nhị vị điện hạ” Hoàng Từ Lan hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai chị em nhà Lê Lan Đường, nhưng rất nhanh liền biến mất “Thập điện hạ đang dùng cơm, nếu hai vị điện hạ đây không phiền thì...” Có thể ngồi uống trà đợi một lát không?

“Ta ăn cùng thập nương” Lê Lan Đường đột ngột lên tiếng, sau đó bước qua bậc cửa vào trong, bỏ lại Lê Lệ Khanh cùng Hoàng Từ Lan ở ngoài tiếp tục một màn mắt lớn trừng mắt nhỏ, tâm tư xoay chuyển ngàn vòng.

“Cửu điện hạ ngồi ở đây đi” Trần Hải Đình đưa tay ra hiệu, sau đó nhích mông sang ghế bên cạnh, chừa ra một chỗ trống giữa mình và Lê Lan Đường. Đôi mắt hạnh đầy linh quang của nàng đảo qua vài vòng, sau đó như vô tình mà hỏi “Điện hạ bị thương? Là đám người kia làm ra?” Ngoại thương cũng không quá trầm trọng, không đáng ngại.

“Có chút trầy da” Lê Lan Đường nhàn nhạt trả lời, sau đó liền động đũa. Bữa trưa nàng vẫn chưa ăn gì cả đâu đấy.

Trần Hải Đình cười cười toan tính, nhìn thấy Hoàng Từ Lan đã trở lại bèn vẫy tay “Đại phu của chúng ta thật vất vả, mau vào đây dùng cơm đi nào” Hoàng Từ Lan, ngươi mau cảm ơn bổn nhân đi. Bổn nhân trước nay đều vì các ngươi mà nhọc lòng lo nghĩ, bạc hết cả đầu.

Hoàng Từ Lan nhìn cái ghế trống duy nhất còn lại, có chút chần chờ. Không phải chứ, như thế nào lại ngồi cạnh Lê Lan Đường ác ma!

“Hoàng học sĩ thật có tay nghề nấu nướng” Lê Lệ Khanh vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon “Như thế này thì ta tình nguyện ngày ăn chục bữa” Nàng bỗng có chút ghen tị với thập nương rồi, vì sao nó lại có vị sư phó tốt đến như thế kia chứ!

“Còn đứng tần ngần ra đó mà làm gì, mau ngồi xuống đi” Trần Hải Đình thấy Hoàng Từ Lan vẫn còn chần chờ, bèn thúc giục. Đứa nhỏ trì độn này, ngươi phải mau chóng giác ngộ đi. Phải giác ngộ!

Hoàng Từ Lan chậm rì rì ngồi xuống bên cạnh Lê Lan Đường, hai mắt nhìn Trần Hải Đình đầy ai oán. Nhưng biểu tình này rất nhanh liền biến mất, nàng phát hiện Lê Lan Đường đương cầm đũa bằng tay trái, tay phải buông thõng bên người.

Lê Lan Đường bình thường đều cầm đũa tay phải mà nhỉ?

“Bị thương rồi” Trần Hải Đình khều khều tay Hoàng Từ Lan, mấp máy môi ra hiệu mà nhắc nhở.

“Điện hạ, người bị thương?” Hoàng Từ Lan hơi cau mày, quay sang hỏi Lê Lan Đường. Bà tổ tông này cũng có lúc không cẩn thận như vậy? Bây giờ thì hay rồi, cầm đũa tay trái có bao nhiêu bất tiện?

“Không có” Lê Lan Đường ngay lập tức chối bỏ. Làm thế nào Hoàng Từ Lan biết nàng bị thương?

Hoàng Từ Lan cũng không nói gì thêm, vén tay áo cầm lấy đĩa cá chép om trên bàn đặt trước mặt mình, bắt đầu dùng đũa tách xương cá ra để vào chén. Nàng tách xương vô cùng nhanh, thoáng chốc con cá vốn nguyên vẹn nay đã phân liệt thành hai phần rõ rệt.

Lê Cẩm Thương cắn cắn đôi đũa, nhìn sư phó của mình ôm hết dĩa cá mà có chút suy tư. Sư phó thích ăn cá chứ không phải ăn rau ư? Chẳng lẽ trước nay mình nghĩ sai? Nhưng mà ăn hết con cá này thì cũng quá nhiều rồi đi? Mình vẫn chưa gắp được miếng nào mà!

Hoàng Từ Lan tách xương xong liền đẩy cái đĩa chỉ còn thịt cá sang cho Lê Lan Đường, thản nhiên mà nói: “Điện hạ ăn cái này đi” Lê Lan Đường không thích ăn rau mà chỉ thích ăn cá, cái này nàng đã biết từ lâu.

Lê Lan Đường hơi chớp mắt nhìn cái đĩa trước mặt, trong lòng nổi lên một trận ấm áp.

_____

HẬU TRƯỜNG

Bùi Dũng, Lê Minh Kính: *lăn lộn* Ặc ặc, ta trúng độc rồi! Ta cảm thấy toàn thân bủn rủn không có sức lực, đầu đau!!

Lê Lệ Khanh: *thét lên* Đôi phu thê các người mau im đi!! Nhập vai quá rồi đó!!

Hoàng Từ Lan: Điện hạ nhà ta bị thương rồi, không ăn được cá. Ta phải ngồi tách xương, đừng ai làm phiền ta.

Trần Hải Đình, Lê Lệ Khanh: *ai oán* Các ngươi rải cẩu lương cho ta, vì sao không hỏi đến cảm nhận của ta hả?

Lê Lan Đường: Hoàng học sĩ nhà ta rất biết quan tâm chăm sóc.

Cơ Tử Huyên: *gào lên* Quá đủ rồi!! Tô mỗ không muốn ăn cẩu lương nữa!!

Lê Cẩm Thương: *rụt rè* Ta cũng có ý kiến....

Mọi người: *gào lên* Thỉnh thập công chúa im lặng là vàng!!

_____

LỜI TÁC GIẢ

Drama vẫn sẽ kéo đến chương sau vì chương này đã dài xấp xỉ 5000 chữ rồi:v Hôm nay phát cẩu lương đã=))))) Hôm nay 20/11, các fan đã chúc mừng thầy cô chưa nè :>

Trần thần y lần nữa đại phát thần công, nhưng vẫn chưa là gì so với chương sau cả:v Chương sau sẽ có bảo vật xuất thế, các đại fan đoán thử xem nó là gì đi:v Cũng trong chương sau Trần thần y sẽ lần đầu đấu tay đôi với kẻ bí ẩn kia, hứa hẹn cuồng phong rít gào, phong mang rợp trời:v

Hạt dưa đâu, trà đá đâu, dép lào đâu mau bày ra cả đi nào=))))

Awww cứ bị thích sự quan tâm của học sĩ dành cho điện hạ:v Các cp con tôi dễ thương xĩu:> Các đại fan có thấy vậy không =)))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16